Đời Ảo Chương 41


Chương 41
“Tôi xin phép.” Bác sĩ Patel kéo rèm lại và đi vài bước. Tôi đi theo, còn Antwoine ở lại với bố.

Chúng tôi chưa ăn được một nửa bữa tối. Tôi lái xe đưa Alana về nhà, xin lỗi rối rít suốt cả đường đi. Cô ấy thông cảm đến mức không thể hơn được nữa. Thậm chí còn đề nghị tới bệnh viện với tôi, nhưng tôi không thể cho bố thấy cô ấy, không sớm như thế: sẽ quá kinh khủng.

Sau khi thả Alana xuống, tôi phóng chiếc Porsche đi tám mươi dặm một giờ và đến bệnh viện trong mười lăm phút - thật may mắn, không bị cảnh sát tóm. Tôi lao tới phòng cấp cứu mà suy nghĩ biến đổi liên tục: cực kỳ cảnh giác, sợ hãi, hạn chế tầm nhìn. Tôi chỉ muốn tới chỗ bố và gặp ông trước khi ông mất. Mỗi một giây chết tiệt phải đợi ở bàn tiếp phòng cấp cứu, tôi lại đoan chắc rằng đó là giây bố tôi mất, và tôi không có cơ hội được nói lời vĩnh biệt. Tôi gần như gào tên ông lên với y tá sàng lọc ưu tiên thứ tự bệnh nhân, và rồi khi bà ta bảo nơi ông nằm, tôi chạy vội đi. Tôi nhớ đã nghĩ rằng nếu ông mất rồi thì bà sẽ phải nói thêm gì đó, vậy ông hẳn phải còn sống.

Tôi nhìn thấy Antwoine đầu tiên, đứng ở bên ngoài cái rèm xanh. Mặt anh ta không biết vì sao mà trầy xước và rướm máu, và anh trông sợ hãi.

“Sao rồi?” tôi gọi. “Ông ấy đâu?”

Antwoine chỉ vào tấm rèm xanh, phía sau tôi nghe được giọng nói. “Đột nhiên ông ấy thở rất vất vả. Rồi mặt ông ấy tím tái lại, hơi xanh. Ngón tay xanh mét ra. Thế là tôi gọi cấp cứu.” Anh nghe như tự bào chữa.

“Ông vẫn...?”

“Phải, ông ấy vẫn sống. Trời ạ, với tư cách một ông già què quặt thì ông vẫn còn chống đỡ được tốt lắm.”

“Ông làm anh như thế à?” tôi hỏi, chỉ khuôn mặt anh.

Antwoine gật đầu, cười ngượng nghịu. “Ông từ chối vào xe cấp cứu. Ông bảo mình vẫn ổn. Tôi mất phải đến nửa giờ xoay xở với ông ấy khi mà lẽ ra phải cứ thế nhấc ông lên và ném vào xe. Tôi hy vọng tôi không chờ quá lâu mới gọi xe cấp cứu.”

Một thanh niên dáng người nhỏ nhắn, da sẫm màu mặc áo y tá xanh bước lại chỗ tôi. “Anh là con của ông ấy à?”

“Phải?” tôi nói.

“Tôi là bác sĩ Patel,” anh ta nói. Anh có lẽ trạc tuổi tôi, bác sĩ nội trú hay thực tập nội trú gì đó.

“A, xin chào.” Tôi ngừng lại. “Ừm, ông sẽ qua được chứ?”

“Có vẻ như vậy. Bố anh chỉ bị cảm thôi. Nhưng phổi của ông ấy không thể trữ khí. Vì vậy với ông thì cảm mạo bình thường cũng nguy hiểm chết người.”

“Tôi gặp ông được chứ?”

“Dĩ nhiên,” anh ta vừa nói vừa bước tới kéo tấm rèm ra. Một y tá đang cắm túi truyền tĩnh mạch vào tay bố tôi. Ông đeo mặt nạ nhựa trong trên miệng và mũi, và trân trối nhìn tôi. Về cơ bản thì ông trông vẫn thế, chỉ nhỏ bé hơn, mặt nhợt nhạt hơn thường lệ. Ông được nối vào cả đống máy theo dõi.

Ông với tay kéo mặt nạ ra khỏi mặt. “Nhìn đống lộn xộn này xem.” Giọng ông yếu ớt.

“Ông thế nào rồi, ông Cassidy?” bác sĩ Patel hỏi.

“Ờ, tốt lắm,” bố đáp, giọng đầy mỉa mai. “Anh không tự thấy à?”

“Tôi nghĩ tình trạng của ông khá hơn người chăm sóc đấy.”

Antwoine đang khẽ khàng lại bên giường xem ông thế nào. Bố đột nhiên trông áy náy. “Ồ, vụ đó à. Xin lỗi vì cái mặt nhé, Antwoine.”

Antwoine hẳn đã nhận ra lời xin lỗi anh có thể nhận được từ bố tôi cũng chỉ trau chuốt đến thế là cùng, trông anh nhẹ hẳn người đi. “Tôi học được bài học rồi. Lần sau tôi sẽ chống lại dữ hơn.”

Bố cười như nhà vô địch hạng cân nặng.

“Quý ông này đã cứu mạng ông đấy,” bác sĩ Patel nói.

“Thật à?” bố hỏi.

“Chắc chắn vậy.”

Bố hơi nghiêng đầu nhìn Antwoine. “Mày làm thế làm gì chứ?”

“Tôi không muốn phải sớm đi tìm việc khác thế,” Antwoine đáp trả ngay.

Bác sĩ Patel nói khẽ với tôi. “X-quang chụp ngực ông bình thường, với ông là thế, và lượng bạch cầu trong máu là tám phẩy năm, cũng bình thường. Khí máu lại quay lại, cho thấy ông đang tiềm ẩn suy hô hấp, nhưng giờ ông chắc đã ổn định lại. Chúng tôi đã cho ông truyền kháng sinh, ô xy và steroid.”

“Còn mặt nạ?” tôi nói. “Ô xy à?”

“Đó là máy bơm thuốc. Albuteral và Atrovent, đều là thuốc trợ thở.” Anh rướn người qua bố tôi và đặt lại mặt nạ. “Ông đúng là một chiến sĩ cừ, ông Cassidy.”

Bố chỉ chớp mắt.

“Đánh giá thế là thấp đấy,” Antwoine nói, cười khàn khàn.

“Tôi xin phép.” Bác sĩ Patel kéo rèm lại và đi vài bước. Tôi đi theo, còn Antwoine ở lại với bố.

“Ông vẫn hút thuốc à?” bác sĩ Patel thẳng thắn hỏi.

Tôi nhún vai.

“Có vết lấm nicotine trên ngón tay. Thật điên rồ, anh biết vậy mà.”

“Tôi biết.”

“Như thế là tự sát.”

“Đằng nào ông cũng đang chết dần.”

“Chà, ông đang đẩy nhanh tiến trình đấy.”

“Có lẽ ông muốn vậy,” tôi nói.

Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/29914


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận