Đời Ảo Chương 60


Chương 60
Vụ chuyển đồ diễn ra trôi chảy, như tôi xác định. Tôi không có lý do để phải nghĩ khác đi.

Jocelyn, nhờ trời, có vẻ càng lúc càng có nhiều phút nghỉ giữa giờ uống-cà-phê và sang-phòng-con-gái hơn làm việc cho tôi. Tới lần tiếp khi chị ta rời bàn, tôi lấy những tờ về Delphos mà Goddard đưa cho - tôi biết nó hẳn phải về Delphos, thậm chí dù tên công ty không có trên các trang - và nhanh chóng sao ra ở máy đằng sau bàn chị. Rồi tôi cho những bản sao vào một phong bì bìa cứng.

Tôi gửi một bức thư tới “Arthur”, bảo hắn bằng ngôn ngữ mã hóa rằng tôi có đồ mới cần gửi - và tôi muốn “trả lại” “quần áo” tôi đã mua trên mạng.

Tôi biết gửi thư từ nơi làm là mạo hiểm. Thậm chí dù sử dụng hòm thư Hushmail khiến thư được mã hóa. Nhưng tôi thiếu thời gian. Tôi không muốn phải đợi tới khi về nhà, rồi có thể lại phải ra ngoài...

Meacham phản hồi gần như ngay lập tức. Hắn muốn tôi không gửi đồ tới hòm thư ở bưu điện mà tới địa chỉ ở phố. Dịch ra là: Hắn không muốn tôi quét văn bản và gửi bằng thư điện tử, hắn muốn thấy bản cứng thật sự, dù hắn không nói tại sao. Có phải hắn muốn chắc chắn đó là bản gốc? Có phải điều đó nghĩa là chúng không tin tôi?

Hắn cũng muốn chúng ngay lập tức, và vì lý do nào đó hắn không muốn gặp mặt đối mặt. Tại sao? tôi tự hỏi. Hắn lo sợ tôi bị theo đuôi ư? Dù lô gic của hắn là gì, hắn cũng muốn tôi để lại văn bản cho hắn ở một trong những hộp chết chúng tôi đã luyện tập hàng tuần trước đó.

Sau sáu giờ một chút, tôi rời công sở, lái tới một tiệm McDonald’s cách trụ sở Trion khoảng hai dặm. Phòng vệ sinh nam nhỏ, từng-người-vào-một, và bạn có thể khóa cửa. Tôi khóa lại, tìm và mở hộp đựng giấy vệ sinh ra, đặt phong bì bìa cứng cuộn lại vào trong và đóng hộp đựng lại. Cho tới khi cần thay cuộn giấy vệ sinh, sẽ không ai nhìn vào trong - trừ Meacham.

Trên đường ra, tôi mua một bánh kẹp Quarter Pounder - không phải tôi muốn ăn, mà để làm vỏ bọc, như tôi đã được dạy. Xuôi xuống khoảng một dặm là một cửa hàng 7-Eleven với tường bê tông thấp xung quanh khu đỗ xe phía trước. Tôi đỗ xe, đi vào và mua một lon Diet Pepsi, và uống nhiều nhất có thể. Phần còn lại tôi đổ xuống cống trong khu đỗ xe. Tôi đặt một chì câu lấy từ hộp đựng găng tay vào lon, để lon rỗng trên bờ tường bê tông.

Lon Pepsi là dấu hiệu cho Meacham, hắn thường đều đặn lái xe qua cửa hàng 7-Seven này, rằng tôi đã để đồ tại hộp chết số ba, nhà hàng McDonald’s. Ngón nghề tình báo đơn giản này sẽ cho phép Meacham lấy những văn bản mà không bị thấy ở cùng tôi.

Vụ chuyển đồ diễn ra trôi chảy, như tôi xác định. Tôi không có lý do để phải nghĩ khác đi.

Được rồi, việc tôi làm khiến tôi thấy mình bẩn thỉu thật. Nhưng đồng thời, tôi không thể không cảm thấy hơi tự hào: Tôi đang giỏi lên hẳn về chuyện gián điệp này.

Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/29941


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận