Ngay từ khoảnh khắc em nói muốn ăn tối ở nhà hàng tại Harbor Suites, tôi đã biết rằng chúng tôi sẽ ngủ cùng nhau đêm đó. Tôi đã có những cuộc hẹn với phụ nữ mà cảm hứng đến từ chuyện “nàng sẽ hay là không?”. Dĩ nhiên lần này khác, nhưng cơn hứng còn mạnh mẽ hơn. Nó đã luôn ở đó, đường ranh vô hình chúng tôi đều biết mình sẽ bước qua, đường ranh chia chúng tôi từ bạn bè sang một cái gì đó gần gũi hơn; câu hỏi là chúng tôi sẽ bước qua ở đâu, như thế nào, ai là người chủ động trước, và cảm giác sẽ ra sao. Sau bữa tối, chúng tôi trở lên căn hộ của tôi, cả hai đều hơi chuếnh choáng vì quá nhiều vang trắng và G&T. Tôi choàng tay qua vòng eo thon thả của em. Tôi muốn cảm nhận làn da mềm mại trên bụng, dưới ngực, trên mông. Tôi muốn thấy những vùng kín đáo nhất. Tôi muốn chứng kiến giây phút lớp vỏ cứng xung quanh Alana tan vỡ, người phụ nữ xinh đẹp và sâu sắc vô cùng; khi em run lên, buông mình, khi đôi mắt xanh trong đó mụ mị vì hoan lạc.
Chúng tôi loạng choạng trong căn hộ, tận hưởng cảnh biển, và tôi pha cho cả hai rượu martini, thứ chúng tôi hoàn toàn không cần đến. Em bảo, “Em không tin nổi mình phải tới Palo Alto sáng mai.”
“Có chuyện gì ở Palo Alto vậy?”
Em lắc đầu. “Chẳng có gì thú vị cả.” Em cũng vòng tay qua thắt lưng tôi, nhưng tay vô-tình-một-cách-cố-ý trượt xuống hông, siết nhịp nhàng, và em đùa liệu tôi đã gỡ xong giường ra chưa.
Phút tiếp theo, môi tôi đã ở trên môi em, những ngón tay mò mẫm nhẹ nhàng vuốt ve bầu ngực, và em luồn bàn tay rất ấm áp xuống háng tôi. Chúng tôi đều nhanh chóng nổi hứng, và chúng tôi loạng choạng ra cái ghế bành đã bỏ vải nhựa bọc. Chúng tôi hôn và ghì hông vào nhau. Em rên rỉ. Em riết róng kéo tuột quần tôi đầy khao khát. Em mặc bộ đồ lót lụa trắng bên dưới áo đen. Ngực em tròn trịa, đầy đặn, hoàn hảo.
Em lên đỉnh một cách ồn ào, phóng túng đến ngạc nhiên.
Tôi gạt đổ ly rượu martini của mình. Chúng tôi lần đường qua hành lang dài tới phòng ngủ, và lại làm một lần nữa, lần này thong thả hơn.
“Alana,” tôi nói khi chúng tôi nằm ôm nhau.
“Hừmm?”
“Alana,” tôi lặp lại. “Có nghĩa là ‘đẹp’ trong tiếng Gaelic gì đó, đúng không?”
“Em nghĩ là tiếng Celtic.” Em cào nhẹ nhẹ trên ngực tôi. Tôi vuốt ve một bên ngực em.
“Alana, anh nghĩ anh phải thú nhận một việc.”
Em rên rỉ. “Anh đã có gia đình.”
“Không...”
Em quay sang tôi, một thoáng khó chịu trong mắt. “Anh đang hẹn hò với người khác.”
“Không, tuyệt đối không. Anh phải thú nhận - anh ghét Ani DiFranco.”
“Nhưng không phải anh - anh trích dẫn cô ấy sao...” em bối rối.
“Bạn gái cũ của anh từng nghe nhiều nhạc của cô ấy, và giờ nó có sự liên hệ không tốt lắm.”
“Vậy tại sao anh lại có một đĩa CD của cô ấy ở bên ngoài?”
Em đã thấy cái thứ quỷ quái đó ở cạnh máy chơi đĩa. “Anh định bắt mình thích cô ca sĩ đó.”
“Tại sao?”
“Vì em.”
Em nghĩ một lúc, đôi mày sẫm cau lại. “Anh không phải thích mọi thứ em thích. Em không thích xe Porsche.”
“Em không thích?” tôi quay sang em, ngạc nhiên.
“Chúng chỉ là đồ khốn biết lăn thôi.”
“Đúng vậy.”
“Có thể vài người cần nó, nhưng anh chắc chắn là không.”
“Không ai ‘cần’ một chiếc Porsche. Anh chỉ nghĩ nó hay hay.”
“Em thấy ngạc nhiên anh lại không chọn xe màu đỏ.”
“Không. Màu đó là mồi nhử cớm - bọn cớm thấy xe Porsche màu đỏ là chúng sẽ bật ra đa lên ngay.”
“Bố anh có xe Porsche không? Bố em có một chiếc.” Em đảo mắt. “Nực cười. Giống như là cái xe mãn-kinh-đàn-ông, khủng-hoảng-tuổi-trung-niên vậy.”
“Thực ra, phần lớn tuổi thơ anh, nhà anh thậm chí không có cái xe nào cả.”
“Anh không có xe?”
“Bọn anh đi bằng phương tiện giao thông công cộng.”
“Ồ.” Giờ em tỏ ra không thoải mái. Sau một phút, em nói. “Vậy tất cả những thứ này hẳn phải khá choáng ngợp.” Em khoát tay để ám chỉ căn hộ và mọi thứ khác.
“Ừ.”
“Hừmm.”
Lại một phút nữa trôi qua. “Anh lúc nào đó ghé qua thăm em ở chỗ làm được không?”
“Không được. Tầng năm khá hạn chế tiếp cận. Dù sao, em nghĩ tốt hơn nếu những người ở nơi làm không biết chuyện, anh đồng ý chứ?”
“Ờ, em nói đúng.”
Tôi ngạc nhiên khi em thu mình lại cạnh tôi và chìm vào giấc ngủ: Tôi nghĩ em sẽ rời khỏi đây ngay, về nhà, thức dậy trên giường mình, nhưng có vẻ em muốn ở lại qua đêm.
Đồng hồ đầu giường báo ba giờ ba lăm khi tôi thức giấc. Em vẫn còn ngủ, khò khò nhè nhẹ. Tôi đi qua thảm và khẽ khàng đóng cửa phòng ngủ sau lưng mình.
Tôi đăng nhập vào thư điện tử và lại thấy vẫn danh sách thư rác và những thứ vô nghĩa, một vài công chuyện không cấp bách lắm, và một thư Hushmail từ “Arthur” với chủ đề là, “phản hồi: thiết bị tiêu dùng.” Meacham nghe cực kỳ tức tối.
Sếp thất vọng cực điểm vì anh không trả lời. Cần thêm tài liệu thuyết trình vào 6 giờ chiều mai nếu không vụ này nguy đấy.
Tôi nhấn vào “trả lời” và gõ, “Không thể lấy thêm tài liệu, xin lỗi” và ký tên là “Donnie”. Rồi tôi đọc lại và xóa bức thư đi. Không. Tôi sẽ không trả lời. Thế đơn giản hơn. Tôi làm đủ chuyện cho chúng rồi.
Tôi để ý thấy túi xách tay vuông màu đen nhỏ nhắn của Alana đang nằm trên quầy đá granite chỗ em để nó lại. Em không mang máy tính hay túi đi làm, vì em về qua nhà để thay đồ.
Trong túi xách tay có phù hiệu, son môi, kẹo bạc hà thơm miệng, vòng chìa khóa và máy điện thoại Trion Maestro. Chìa khóa có lẽ dùng cho căn hộ và ô tô của em, và có lẽ là cả hòm thư ở nhà gì đó. Con Maestro rất có thể chứa số điện thoại và địa chỉ, nhưng cũng có lịch hẹn cụ thể nữa. Chúng có thể sẽ rất hữu ích cho Wyatt và Meacham.
Nhưng tôi còn làm cho chúng không?
Có lẽ là không.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi cứ thế rút lui? Tôi đã thực hiện phần mình trong cuộc giao kèo, lấy cho chúng hầu như mọi thứ chúng muốn về AURORA - chậc, dù sao cũng là phần lớn. Biết đâu chúng sẽ tính rằng có sách nhiễu tôi thêm cũng chẳng đáng. Lật mặt nạ của tôi không ích lợi gì cho chúng, chừng nào tôi còn tiềm năng hữu dụng. Và chúng sẽ không bơm thông tin nặc danh cho bọn FBI đâu, bởi như thế chỉ dẫn chính quyền lần ngược về chúng mà thôi.
Chúng có thể làm gì tôi?
Rồi tôi nhận ra: Tôi đã ngừng làm cho chúng rồi. Tôi đã ra quyết định vào chiều hôm đó trong phòng làm việc ở ngôi nhà ven hồ của Jock Goddard. Tôi sẽ không tiếp tục phản bội ông. Meacham và Wyatt cứ đi mà chết mẹ đi.
Lúc ấy hẳn sẽ thật dễ dàng để bỏ điện thoại di động của Alana vào giá sạc điện cắm với máy tính để bàn rồi bật liên kết nóng. Hẳn rồi, vẫn có rủi ro nếu Alana dậy, vì em ngủ ở giường lạ, không thấy tôi và đi quanh căn hộ xem tôi biến đâu. Trong trường hợp đó, em có thể thấy tôi đang tải thông tin trong con Maestro của em về máy tính. Có lẽ em không để ý. Nhưng em rất thông minh nhanh nhạy, và em rất có khả năng đoán ra sự thật.
Và dù tôi nhanh trí thế nào, dù tôi xử lý lanh lợi ra sao, em cũng sẽ biết tôi định làm gì. Và tôi sẽ bị bắt quả tang, thế là mối quan hệ này sẽ chấm dứt, và đột nhiên điều đó đánh động tôi. Tôi say mê Alana, dù mới chỉ sau vài cuộc hẹn và một đêm bên nhau. Tôi chỉ vừa mới phát hiện mặt đời thường, cởi mở, có phần hoang dã của em. Tôi yêu cách em cười thoải mái không kiềm chế, sự mạnh dạn, khiếu hài hước tỉnh khô của em. Tôi không muốn mất em vì thứ lão Nick Wyatt ghê tởm buộc tôi phải làm.
Tôi đã nộp cho Wyatt đủ loại thông tin hữu ích về dự án AURORA rồi. Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ. Tôi đã xong chuyện với lũ khốn đó.
Và trước mắt tôi cứ hiện lên hình ảnh Jock Goddard thu mình trong góc tối phòng làm việc, vai run lên. Đó là giây phút khiến tôi bừng tỉnh. Lòng tin ông đặt vào tôi. Và tôi lại xâm phạm sự tín nhiệm đó vì lão Nick Wyatt khốn kiếp sao?
Không, tôi không nghĩ vậy. Đủ rồi.
Vì vậy tôi đặt con Maestro của Alana lại vào hộp đựng. Tôi rót cho mình một ly nước lạnh từ máy pha nước trên cửa tủ lạnh Sub Zero, uống cạn và lại leo lên cái giường ấm áp với Alana. Em thì thầm gì đó trong giấc ngủ, thế là tôi dịch vào ngay sát em, và lần đầu tiên trong nhiều tuần lễ, thực sự thấy hài lòng về bản thân mình.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !