Đời Ảo Chương 75


Chương 75
“Bảo họ tránh xa tao ra,” tôi rên lên. “Bảo đàn em - của mày - dừng lại. Nếu tao mụ người đi, tao có thể lắm lời đấy.”

Tôi biết chuyện gì đã xảy ra.

Tôi nghĩ kỹ về mọi chuyện khi lái xe về nhà đêm đó, và càng nghĩ kỹ, tôi càng giận dữ, càng giận giữ tôi lại càng lái nhanh và ẩu hơn.

Nếu không phải vì tờ điều khoản tôi lấy từ hồ sơ của Camilletti, Wyatt đã không biết về Delphos, công ty Trion sắp mua. Càng nhắc mình điều này, tôi càng thấy tệ hại.

Chó chết, đến lúc phải cho Wyatt biết mọi chuyện kết thúc rồi. Tôi không còn làm việc cho chúng nữa.

Tôi mở khóa cửa căn hộ, bật đèn lên và đi thẳng ra máy tính để gửi thư điện tử.

Nhưng không.

Arnold Meacham đang ngồi ở máy tính để bàn, trong khi hai gã tóc đầu đinh bặm trợn đang lục tung nhà tôi. Đồ rải khắp mọi nơi. Sách đều bị lấy khỏi giá, máy chơi đĩa CD và DVD bị gỡ tung ra, thậm chí cả ti vi cũng vậy. Trông như thể ai đó vừa đập phá, ném mọi thứ lung tung, phá càng nhiều càng tốt, cố gây ra nhiều hư hại nhất.

“Cái quái gì...” tôi nói.

Meacham bình tĩnh nhìn lên từ màn hình máy tính. “Đừng bao giờ định lờ tao đi.”

Tôi phải ra khỏi đây. Tôi quay người, lao tới cửa, ngay lập tức một gã đầu đinh khác đóng sầm cửa lại và đứng trước nó, nhìn tôi cảnh giác.

Không còn đường thoát nào khác, trừ khi tính tới cửa sổ, một cú rơi hai-mươi-bảy-tầng-lầu không được hấp dẫn cho lắm.

“Mày muốn gì?” tôi nói với Meacham, hết nhìn hắn lại liếc ra cửa.

“Mày nghĩ mày giấu được tao cái chết tiệt gì sao?” Meacham nói. “Tao không nghĩ vậy đâu. Mày không có két an toàn hay lỗ kín nào thoát được bọn tao. Tao thấy mày lưu lại tất cả thư tao. Tao không ngờ mày quan tâm cơ đấy.”

“Dĩ nhiên,” tôi căm phẫn. “Tao giữ lại mọi thứ để phòng hờ.”

“Chương trình mã hóa mày dùng để ghi lại các cuộc gặp với Wyatt, Judith và tao - mày nên biết, nó đã bị phá cách đây hơn năm rồi. Có những chương trình mạnh hơn nhiều.”

“Hay quá, cảm hơn,” tôi nói, nặng ngữ điệu mỉa mai. Tôi cố tỏ ra không bối rối. “Giờ sao mày và bọn đàn em của mày không xéo khỏi đây trước khi tao gọi cảnh sát.”

Meacham khịt mũi và ra dấu tay như thể bảo tôi lại gần.

“Không,” tôi lắc đầu. “Tao nói mày và bọn đàn em của mày...”

Qua khóe mắt, tôi thấy một chuyển động đột ngột, nhanh như chớp giật, rồi cái gì đó đập mạnh vào sau đầu tôi. Tôi khuỵu đầu gối, miệng ứa máu. Mọi thứ nhuốm màu đỏ đen. Tôi với tay ra bắt lấy kẻ tấn công, nhưng khi tay vừa vung ra sau lưng, tôi đã bị chân người ta đá mạnh vào thận phải. Cơn đau thắt chạy dọc thân, khiến tôi ngã sóng soài trên tấm thảm Ba Tư.

“Không,” tôi hắt ra.

Lại một cú đá, lần này vào sau đầu, đau kinh khủng. Những đốm sáng lấp lóe trước mắt tôi.

“Bảo họ tránh xa tao ra,” tôi rên lên. “Bảo đàn em - của mày - dừng lại. Nếu tao mụ người đi, tao có thể lắm lời đấy.”

Đó là tất cả những gì tôi nghĩ được. Đồng bọn của Meacham chắc không biết nhiều về những việc mà Meacham và tôi làm. Chúng chỉ là bọn cơ bắp. Meacham sẽ không bảo chúng, không muốn chúng biết. Có lẽ chúng chỉ biết chút ít, đủ để hiểu phải tìm cái gì. Nhưng Meacham sẽ muốn giữ chúng ngoài vòng càng nhiều càng tốt.

Tôi co rúm, chuẩn bị tinh thần lại bị đá vào sau đầu, mọi thứ trắng lóa và hoa lên, miệng tôi sặc vị kim loại. Trong một lúc, phòng im ắng; dường như Meacham đã ra dấu cho chúng ngừng lại.

“Mày muốn gì ở tao?” tôi hỏi.

“Chúng ta sẽ làm một chuyến đi,” Meacham nói.

Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/29963


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận