Đời Ảo Chương 59


Chương 59
Mặt tôi đỏ bừng. Rồi, hầu như ngày nào cũng diễn. Trời ạ, ông ta đang ám chỉ điều gì? “Không, thật vậy.”

Camilletti thấy tôi khi đi ra, nhưng không để ý; tôi hẳn chẳng khác gì một đồ đạc trong văn phòng. Goddard bắt gặp mắt tôi và ông ta nhướn mày lên dò hỏi. Flo bắt đầu nói với ông, và tôi làm dấu giơ-ngón-trỏ-lên mà Goddard thường làm, muốn nói tôi chỉ cần một phút thời gian của ông. Ông ra hiệu nhanh cho Flo, rồi vẫy tay bảo tôi vào.

“Tôi làm như thế nào?” ông hỏi.

“Xin lỗi?”

“Bài nói chuyện nhỏ của tôi với công ty ấy.”

Ông ta thực sự quan tâm tôi nghĩ gì sao? “Ông nói rất hay,” tôi bảo.

Ông cười, trông nhẹ người. “Tôi luôn phải cảm ơn ông thầy dạy kịch già ở trường đại học. Giúp tôi rất nhiều trong sự nghiệp, phỏng vấn, nói chuyện trước công chúng, tất cả những việc như thế. Anh đã bao giờ diễn xuất chưa, Adam?”

Mặt tôi đỏ bừng. Rồi, hầu như ngày nào cũng diễn. Trời ạ, ông ta đang ám chỉ điều gì? “Không, thật vậy.”

“Thực sự khiến anh thoải mái. Ôi trời, đâu phải tôi là Cicero gì đó, nhưng... vậy anh có chuyện gì không?”

“Là về bài viết trên tờ Nhật báo Phố Wall,” tôi nói.

“Sao vậy...?” ông băn khoăn hỏi.

“Tôi đã tìm ra người để lộ thông tin là ai.”

Ông ta nhìn tôi như thể không hiểu, vì vậy tôi tiếp tục: “Còn nhớ chúng ta nghĩ hẳn phải có ai đó trong công ty tiết lộ thông tin cho bài của tờ Nhật báo...”

“Phải, phải,” ông nói vẻ kiên nhẫn.

“Đó là - vâng, đó là Paul. Camilletti.”

“Anh đang nói gì vậy?”

“Tôi biết thật khó tin. Nhưng tất cả đều ở đây, và khá rõ ràng.” Tôi đẩy các tờ in qua bàn ông. “Kiểm tra bức thư trên đầu xem.”

Ông cầm kính đọc trên sợi dây quanh cổ và đeo lên. Cau mày, ông xem kỹ những tờ giấy. Khi ngước lên, mặt ông tối sầm. “Chúng ở đâu ra vậy.”

Tôi cười. “IT.” Tôi né đi một ít và bảo, “Tôi yêu cầu IT bản ghi cuộc gọi của tất cả mọi người ở Trion tới tờ Nhật báo Phố Wall. Rồi khi tôi thấy tất cả các cuộc gọi đó từ máy của Paul, tôi nghĩ có thể là nhân viên hành chính gì đó, vì vậy tôi yêu cầu bản sao thư của anh ấy.”

Goddard trông hoàn toàn không vui vẻ, cũng hiểu được. Thật ra, ông nhìn khá xuống tinh thần, vì vậy tôi bổ sung, “Tôi rất tiếc. Tôi biết chuyện này hẳn phải rất sốc.” Những lời sáo rỗng cứ thế đổ tuột ra khỏi miệng tôi. “Chính tôi cũng không thực sự hiểu được.”

“Tôi hy vọng anh tự thấy hài lòng với mình,” Goddard nói.

Tôi lắc đầu. “Hài lòng? Không, tôi chỉ muốn đi tới tận cùng việc...”

“Bởi vì tôi thấy ghê tởm,” ông nói. Giọng ông run lên. “Anh nghĩ mình đang làm cái quái quỷ gì vậy? Anh nghĩ nơi này là gì, Nhà Trắng của Nixon chắc?” Giờ ông gần như hét lên, nước bọt bắn ra khỏi miệng.

Căn phòng đổ sập quanh tôi: chỉ có tôi và ông ta, cách nhau hơn một mét mặt bàn. Máu như tràn lên tai. Tôi quá sửng sốt để cất được lên lời.

“Xâm phạm sự riêng tư của người khác, bới lông tìm vết, tìm những bản ghi điện thoại riêng, thư từ riêng và với tất cả những gì tôi thấy, anh mở trộm thư của người ta! Tôi thấy sự nham hiểm đó đáng bị chỉ trích, và tôi không muốn anh lặp lại nó một lần nào nữa. Giờ biến ra khỏi đây đi.”

Tôi lảo đảo đứng dậy, đầu trống rỗng, bị sốc. Đến cửa tôi dừng bước quay lại. “Tôi muốn xin lỗi,” tôi khàn khàn nói. “Tôi tưởng mình làm việc có ích. Tôi sẽ - tôi sẽ dọn đồ ra khỏi văn phòng.”

“Ôi, vì Chúa, ngồi lại xuống đi.” Cơn bão dường như đã trôi qua. “Anh không có thời gian để dọn đồ ra khỏi văn phòng đâu. Tôi có quá nhiều việc cần anh làm.” Giọng ông dịu đi. “Tôi biết anh chỉ cố bảo vệ tôi. Tôi hiểu, Adam, và tôi đánh giá cao điều đó. Và tôi không phủ nhận mình kinh ngạc về Paul. Nhưng để làm mọi chuyện có đường đúng và sai, và tôi ưa đi đường đúng hơn. Anh bắt đầu kiểm soát thư từ và bản ghi điện thoại, rồi anh sẽ nghe lén, và điều tiếp theo anh biết là mình sẽ có một sở cảnh sát chứ không phải một tập đoàn. Và một công ty không thể hoạt động như thế được. Tôi không biết ở Wyatt người ta làm thế nào, nhưng ở đây chúng tôi không làm như thế.”

Tôi gật đầu. “Tôi hiểu. Xin lỗi.”

Ông giơ hai lòng bàn tay lên. “Chuyện chưa bao giờ xảy ra. Quên nó đi. Và tôi sẽ cho anh biết một điều khác - suy cho cùng thì không có công ty nào từng thất bại bởi một trong những quản trị viên của nó lắm mồm với báo chí. Dù vì lý do không hiểu nổi nào đi nữa. Giờ tôi sẽ tìm cách để xử lý việc này. Theo cách của tôi.”

Ông siết hai bàn tay vào nhau như thể muốn bảo cuộc nói chuyện đã kết thúc. “Tôi không cần điều khó chịu nào lúc này. Chúng ta đang có những chuyện quan trọng hơn nhiều. Giờ tôi sẽ cần ý kiến của anh về một vấn đề tối mật.” Ông ngồi ngay ngắn lại sau bàn, đeo kính đọc lên và lấy ra cuốn sổ địa chỉ nhỏ bìa da đen cũ mòn. Ông nghiêm nghị nhìn tôi qua gọng kính đọc. “Đừng bao giờ nói với ai là nhà sáng lập và Tổng Giám đốc Điều hành của Hệ Thống Trion không nhớ nổi các mật khẩu máy tính của chính mình. Và nhất định đừng nói với ai về thiết bị cầm tay loại đặc biệt mà tôi dùng để lưu trữ chúng.” Nhìn kỹ vào cuốn sổ nhỏ màu đen, ông gõ bàn phím.

Trong một phút, máy in o o bật lên và nhả ra vài tờ giấy. Ông với đến nó, lấy những tờ giấy ra rồi trao cho tôi. “Chúng ta đang ở giai đoạn cuối của một vụ mua lại lớn, rất lớn,” ông nói. “Có lẽ là vụ mua lại giá trị lớn nhất trong lịch sử Trion. Nhưng có lẽ nó cũng sẽ là vụ đầu tư tốt nhất chúng ta từng có. Tôi chưa thể cho anh biết chi tiết ngay, nhưng nếu các thương thảo của Paul tiếp tục thành công, chúng ta sẽ có một thỏa thuận sẵn sàng thông báo vào cuối tuần tới.”

Tôi gật đầu.

“Tôi muốn mọi thứ diễn ra trôi chảy hoàn hảo. Đây là những thông tin cơ bản về công ty mới - số nhân sự, yêu cầu không gian, vân vân. Nó sẽ lập tức được sáp nhập vào Trion, và đặt ngay ở trong tòa nhà này. Dĩ nhiên điều đó có nghĩa là một phòng ban hiện tại nào đó phải chuyển ra khỏi trụ sở và tới khu sở Yarborough hoặc Tam giác Nghiên cứu của chúng ta. Tôi cần anh xét xem phòng ban nào, hay những phòng ban nào có thể chuyển đi mà ít xáo trộn nhất, để có chỗ cho... cho vụ mua lại mới này. Được chứ? Xem kỹ những trang giấy đó, và khi anh xong, hãy xé vụn nó. Và cho tôi biết suy nghĩ của anh sớm nhất có thể.”

“Được rồi.”

“Adam, tôi biết tôi đổ lên đầu anh rất nhiều, nhưng không thể tránh được. Tôi cần anh nói đúng như anh thấy. Tôi trông chờ vào hiểu biết chiến lược của anh.” Ông với qua và siết lên vai tôi để làm vững dạ. “Và sự trung thực nữa.”

Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/29939


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận