Đời Ảo Chương 58


Chương 58
Và rồi bản sao của các thư điện tử tới. “Từ bây giờ,” Camilletti viết, “chỉ gọi tôi bằng số ở nhà. ĐỪNG gọi tôi ở Trion nữa. Thư chỉ nên gửi tới địa chỉ Hotmail này.”

Sự thật rằng Camilletti Cắt Cổ - thằng tồi giả vờ tức giận về bài viết trên tờ Nhật báo Phố Wall - thực ra lại đứng đằng sau nó khiến tôi điên cả tiết. Hắn còn tệ hơn thằng khốn: hắn bất trung với Goddard.

Có lẽ tôi thấy nhẹ người khi thực sự được kết án đạo đức một điều gì đó sau hàng tuần làm một thằng cặn bã dối trá đê tiện. Có lẽ cảm giác muốn bảo vệ cho Goddard khiến tôi thấy mình tốt đẹp hơn chút ít. Cũng có lẽ nhờ giận dữ trước sự không trung thành của Camilletti, tôi có thể thuận tiện lờ đi chuyện của mình. Hay có lẽ tôi chỉ là biết ơn Goddard đã chọn mình, nhìn nhận mình như một người đặc biệt giỏi giang hơn những người khác. Khó mà biết được bao nhiêu phần trong sự tức giận của tôi đối với Camilletti thực sự là không ích kỷ. Đôi khi ý nghĩ rằng mình chẳng tốt đẹp gì hơn Camilletti như một lưỡi dao thống khổ đâm xuyên qua tôi. Ý tôi là, đây, tôi đang ở Trion, một kẻ lừa đảo giả vờ mình có thể đi trên mặt nước, trong khi lúc nào cũng đột nhập vào các văn phòng, ăn trộm tài liệu và vừa cố dứt đi trái tim tập đoàn của Jock Goddard, vừa ngồi trên xe Buick cổ của ông.

Thật quá sức. Những buổi toát-mồ-hôi-hột lúc-bốn-giờ-sáng này đang làm tôi kiệt quệ. Chúng là mối nguy hiểm cho sức khỏe tinh thần của tôi. Tốt hơn tôi không nên nghĩ, mà chỉ hoạt động nhờ điều khiển hành trình thôi.

Vậy là, có lẽ tôi thực sự có tất cả lương tâm của một con trăn Mỹ nhiệt đới. Tôi vẫn muốn bắt thằng khốn Paul Camilletti đó.

Ít nhất tôi không có lựa chọn nào cho việc mình đang làm. Tôi bị dồn ép phải làm. Trong khi đó, sự phản bội của Camilletti lại ở một mức độ hoàn toàn khác. Hắn đang chủ động mưu đồ chống lại Goddard, người đã đưa hắn vào công ty, tin tưởng hắn. Và ai biết được Camilletti còn làm gì khác?

Goddard cần được biết. Nhưng tôi phải có vỏ ngụy trang - một cách hợp lý để phát hiện ra điều đó mà không liên quan gì tới chuyện đột nhập vào văn phòng của Camilletti.

Suốt dọc đường đi làm, đầu óc tôi vừa tận hưởng tiếng gầm gào của động cơ phản lực trên chiếc Porsche, vừa tìm cách giải quyết vấn đề này, và vào lúc đến văn phòng, tôi đã có một ý kha khá.

Làm việc tại văn phòng của Tổng Giám đốc Điều hành cho tôi nhiều quyền lực. Nếu tôi gọi cho ai đó mình không biết và chỉ giới thiệu đơn giản là Adam Cassidy, hẳn tôi sẽ không được trả lời điện thoại. Nhưng Adam Cassidy, “gọi từ văn phòng của Tổng Giám đốc Điều hành” hay “văn phòng của Goddard” - như thể tôi đang ngồi trong văn phòng cạnh ông ta chứ không phải cách hai ba chục mét xuôi xuống hành lang - sẽ được trả lời tất cả các cuộc gọi, nhanh như chớp.

Vì vậy khi tôi gọi tới phòng Công nghệ Thông tin của Trion và bảo họ “chúng tôi” muốn có bản sao của tất cả thư lưu trữ nhận và gửi từ văn phòng của Giám đốc Tài chính trong vòng ba mươi ngày qua, tôi lập tức nhận được sự hợp tác. Tôi không muốn chỉ tay vào Camilletti, nên tôi làm ra vẻ như Goddard lo lắng về việc thông tin bị rò rỉ khỏi văn phòng Giám đốc Tài chính.

Tôi nhận thấy một điều thú vị là Camilletti có thói quen xóa bản sao của một số thư điện tử nhạy cảm nhất định, dù gửi hay nhận. Rõ ràng hắn không muốn những bức thư đó được lưu trữ trong máy tính của mình. Một tay sắc sảo như hắn hẳn phải biết bản sao của tất cả các bức thư điện tử đều được lưu lại đâu đó trong ngân hàng dữ liệu của công ty. Vì thế hắn ưa sử dụng hòm thư ngoài cho những mối liên hệ nhạy cảm hơn - bao gồm cả tờ Nhật báo Phố Wall. Tôi tự hỏi liệu hắn có biết các máy tính ở Trion lưu giữ tất cả thư từ đi qua cáp sợi quang của công ty, dù dùng Yahoo, Hotmail hay hòm thư nào khác hay không.

Anh bạn mới ở bộ phận IT, có vẻ nghĩ mình đang giúp riêng cho chính Goddard, cũng cho tôi bản ghi cuộc gọi tất cả các cú điện thoại tới và đi từ văn phòng của Giám đốc Tài chính. Không thành vấn đề, anh ta nói. Công ty dĩ nhiên không thu lại nội dung đối thoại, nhưng dĩ nhiên họ lưu trữ tất cả các số gọi đi và đến, đó là lệ thường ở các tập đoàn. Anh ta thậm chí còn có thể cho tôi bản sao thư thoại của bất cứ ai. Nhưng như thế sẽ mất thời gian.

Trong vòng một tiếng liền có kết quả. Tất cả đều ở đó. Camilletti đã nhận được một số cuộc gọi từ anh chàng ở tờ Nhật báo trong vòng mười ngày trở lại. Nhưng chứng cớ còn rành rành hơn, hắn đã gọi rất nhiều lần cho tay kia. Một hoặc hai cuộc còn có thể lấp liếm là cố gắng đáp lại tay nhà báo - dù hắn từng quả quyết rằng mình chưa bao giờ nói chuyện với người này.

Nhưng mười hai cuộc gọi, một số lần còn dài tận năm, bảy phút? Không tốt chút nào.

Và rồi bản sao của các thư điện tử tới. “Từ bây giờ,” Camilletti viết, “chỉ gọi tôi bằng số ở nhà. ĐỪNG gọi tôi ở Trion nữa. Thư chỉ nên gửi tới địa chỉ Hotmail này.”

Lấp liếm chuyện đó đi, Cắt cổ ơi.

Trời, tôi thật nóng lòng được cho Goddard thấy hồ sơ nho nhỏ của mình, nhưng ông ta hết họp lại họp từ giữa buổi sáng tới tận chiều muộn - những buổi họp, như tôi nhận thấy, ông ta không bảo tôi tới.

Chỉ tới khi thấy Camilletti rời khỏi văn phòng Goddard, tôi mới có cơ hội.

Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/29938


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận