Tôi có cảm giác xấu về Nora. Bà ta là loại người sẽ đổ xi măng vào giày tôi, bó chặt tôi vào cốp một chiếc xe Cadillac và vứt tôi xuống sông Đông. Bơi hoặc chìm, cứ nói thế đi.
Nora bỏ tôi lại ở lô làm việc mới của mình để đọc tài liệu định hướng, học tên mã của tất cả các dự án. Mọi công ty công nghệ cao đều đánh mã cho sản phẩm của mình; Mã của Trion theo tên các loại bão - Lốc Xoáy, Bão Nhiệt Đới, Sóng Thần, và đại loại như thế. Mã của Maestro là Cơn Lốc. Tất cả những cái tên khác nhau đó thật dễ nhầm, và trên hết, tôi vẫn đang phải cố nắm đường đi nước bước cho Wyatt. Khoảng tới trưa, khi tôi bắt đầu thấy đói ngấu nghiến, một gã chắc nịch khoảng bốn muơi tuổi, tóc đen điểm bạc buộc cao, mặc áo sơ mi Hawaii điển hình và đeo kính mắt tròn gọng đen nặng nề, xuất hiện ở lô của tôi.
“Hẳn cậu là nạn nhân mới nhất,” gã nói. “Thịt sống bị quẳng vào hang hùm.”
“Và các anh ai cũng tỏ ra thân thiện cả,” tôi nói. “Tôi là Adam Cassidy.”
“Anh biết. Anh là Noah Mordden. Kỹ sư Xuất sắc của Trion. Hôm nay là ngày đầu tiên của cậu, cậu không biết phải tin ai, phải về phe ai. Rồi ai muốn chơi với cậu, ai chỉ muốn cho cậu dập mặt. Ờ, anh ở đây để trả lời tất cả những câu hỏi đó. Ra quán ăn tự phục vụ bao cấp cho nhân viên làm bữa trưa đi?”
Một tay kỳ quặc, nhưng tôi thấy tò mò. Trong lúc đi tới thang máy, gã nói, “Vậy họ cho cậu cái vị trí chẳng ai thèm làm, hả?”
“Thế à?” Ôi trời, hay thật.
“Nora muốn lấp đầy chỗ trống bằng nhân sự nội bộ, nhưng không ai đủ khả năng lại muốn làm việc với mụ. Alana, cô gái cùng vị trí này trước cậu, thậm chí đã phải van xin để thoát khỏi bàn tay của Nora, vì vậy họ phải chuyển cô ấy đi đâu đó trong công ty. Có tin đồn là Maestro đang phập phù như bong bóng.” Khó khăn lắm tôi mới nghe được lời gã; gã thì thầm nho nhỏ khi sải bước tới buồng thang máy. “Người ta luôn rút phích cắm rất nhanh khi có gì hỏng hóc. Ở quanh đây nếu cậu bị cúm thì người ta sẽ đo người cậu để đóng quan tài ngay.”
Tôi gật đầu. “Sản phẩm thừa thãi.”
“Một mớ vứt đi. Cũng sắp tận số rồi. Trion sắp sửa cho ra lò điện thoại di động tích hợp tất-cả-trong-một cũng có gói tin nhắn không dây y hệt, vậy còn để làm gì chứ? Kết thúc nỗi khổ cho nó đi thôi. Hơn nữa, Nora có như mụ điếm rẻ tiền cũng chẳng giúp được gì hơn.”
“Bà ta á?”
“Nếu cậu không nhận ra điều đó trong vòng mười giây khi gặp mụ thì cậu chẳng sáng giá như luơng trả trước cho mình. Nhưng đừng coi thường mụ: mụ thuộc hạng đai đen trong lĩnh vực chính trị doanh nghiệp đấy, và cũng có cả bọn vây cánh nữa, nên hãy cẩn thận.”
“Cảm ơn anh.”
“Goddard thích ô tô Mỹ cổ điển, nên mụ cũng thích. Sở hữu vài chiếc xe cơ được phục chế, dù chả bao giờ thấy mụ lái cả. Anh nghĩ tất cả chỉ là để Jock Goddard thấy mụ cũng cùng chí hướng với mình thôi. Nora ấy à, vô cùng khôn khéo.”
Thang máy chật cứng nhân viên xuống quán tự phục vụ dưới tầng ba. Rất nhiều người mặc áo chơi gôn hay áo polo có biểu trưng của Trion. Thang máy tới tầng nào cũng phải dừng lại. Ai đó sau tôi nói đùa, “Xem ra chúng ta có dân địa phương đây.” Tôi nghĩ ngày nào cũng có ai đó buông câu đùa này trong thang máy ở mọi công ty trên khắp thế giới.
Quán ăn tự chọn, hay còn được gọi là phòng ăn cho nhân viên, rộng mênh mông, ồn ào với năng lượng của hàng trăm có khi tới hàng ngàn nhân viên Trion. Giống như khu ăn uống trong một trung tâm mua sắm hoành tráng - một quầy sushi với hai đầu bếp sushi; một quầy pizza tự chọn theo khẩu vị rất sành điệu; rồi quầy bánh kẹp Mexico; đồ ăn Tàu; thịt nướng và hăm bơ gơ; một quầy xa lát tuyệt vời; thậm chí cả quầy đồ ăn chay nữa.
“Chúa ơi,” tôi thốt lên.
“Cho người dân bánh mì và trò huyên náo,” Noah nói. “Lời của nhà thơ La Mã Juvenal. Cứ cho nông dân no đủ rồi thì họ sẽ không nhớ ra mình đang bị nô dịch.”
“Tôi đoán vậy.”
“Bò nào sống thoải mái sẽ cho sữa tốt hơn.”
“Sao cũng được,” tôi nói, nhìn quanh. “Thế mà còn nói chuyện tiết kiệm, nhỉ?”
“À. Nhìn máy bán hàng tự động ở các phòng nghỉ xem - hai mươi nhăm xu cho một xiên thịt gà đậu phộng, nhưng cả đô cho một que kem Klondike. Nước uống và chất có cafein được miễn phí. Năm ngoái Giám đốc Tài chính, Paul Camilletti, cố xóa sổ vụ bia bọt hàng tuần, nhưng rồi các tay quản lý bắt đầu bỏ tiền túi ra mua bia, và ai đó phát tán thư điện tử thiết lập một tình huống kinh doanh nếu giữ lại vụ bia bọt. Bia tốn X tiền mỗi năm, trong khi phải tốn Y tiền để tuyển dụng và đào tạo nhân viên mới, vì vậy nếu xét đến việc khích lệ tinh thần và chi phí giữ chân nhân sự, khoản thu lại từ đầu tư, vân vân và vân vân, thì cậu thấy đó. Camilletti, kẻ chỉ quan tâm tới các con số, thế là phải chịu thua. Tuy nhiên chiến dịch tiết kiệm của hắn vẫn được thực thi mạnh mẽ.”
“Cũng giống như ở Wyatt,” tôi nói.
“Thậm chí khi bay ra nước ngoài, nhân viên bị yêu cầu bay hạng phổ thông. Chính Camilletti còn ở khách sạn bình dân Motel 6 khi đi lại trong nước Mỹ. Trion không có máy bay riêng - ý anh là phải nói rõ rằng chính bà vợ Jock Goddard mua tặng lão một cái làm quà sinh nhật, thế nên chúng ta chẳng phải thấy tiếc gì cho lão cả.”
Tôi làm một chiếc hăm bơ gơ và Diet Pepsi, còn gã chọn món xào Á Châu bí hiểm nào đó. Đồ ăn rẻ đến buồn cười. Chúng tôi nhìn quanh phòng, tay cầm khay đồ ăn nhưng Mordden không tìm được ai mình muốn ngồi cùng nên chúng tôi ngồi riêng một bàn. Tôi có cái cảm giác ngày-đầu-tiên-đi-học, chẳng biết ai với ai. Nó làm tôi nhớ tới lúc bắt đầu tới trường Bartholomew Browning.
“Goddard thì chắc không ở Motel 6 luôn chứ?”
“Anh nghi chuyện đó lắm. Nhưng ông ta không tiêu tiền quá lộ liễu đâu. Ông ta không đi limo. Ông ta lái xe riêng - dù rõ ràng là có trên dưới chục chiếc, tất cả đều là đồ cổ tự phục chế. Đồng thời ông ta cũng cho năm mươi nhân viên điều hành cao cấp nhất tự chọn mỗi người một xe hạng sang, và họ đều kiếm được bộn tiền - nhiều đến chướng mắt luôn. Goddard thông minh lắm, ông ta biết mình phải hậu đãi những tài năng xuất chúng để giữ được họ.”
“Thế còn những Kỹ sư Xuất sắc như anh thì sao?”
“Ồ, anh cũng kiếm được nhiều tiền đến gai mắt ở đây. Trên lý thuyết thì anh có thể bảo bất cứ ai cuốn xéo mà vẫn có quỹ bảo đảm cho con anh, nếu anh có con.”
“Nhưng anh vẫn đang làm mà.”
Gã thở dài. “Khi anh vớ được đống vàng, chỉ vài năm sau khi làm việc ở đây thôi, anh đã thôi việc và giong buồm vòng quanh thế giới, chỉ gói ghém quần áo của mình và vài va li nặng chứa các tuyệt tác Phương Tây.”
“Đại bác Phương Tây á?”
Gã cười. “Những tác phẩm vĩ đại nhất của văn học Phương Tây ấy.”
“Giống như Louis L’Amour?”
“Đúng hơn là Herodotus, Thucydides, Sophocles, Shakespeare, Cervantes, Montaigne, Kafka, Freud, Dante, Milton, Burke...”
“Trời, hồi ở trường tôi toàn ngủ trong mấy lớp đó,” tôi nói.
Gã lại cười. Rõ ràng tay này coi tôi là thằng ngốc.
“Dù sao thì,” gã nói, “khi anh đã đọc mọi thứ, anh nhận ra về lý mà nói thì mình không thể không làm việc, và anh quay lại Trion. Cậu đọc Diễn thuyết về Phụng sự Tình nguyện của Étienne de la Boétie chưa?”
“Nó có trong thi tốt nghiệp không?”
“Sức mạnh duy nhất mà bạo chúa có được là những gì nạn nhân của hắn đã từ bỏ.”
“Những thứ đó, và cả sức mạnh để cấp Pepsi miễn phí nữa,” tôi bảo và nghiêng lon của mình về phía gã. “Vậy anh là kỹ sư.”
Gã nở nụ cười lịch sự giống kiểu nhăn nhó hơn. “Không phải chỉ là kỹ sư thường, để ý nhé, mà là, như anh nói đó, một Kỹ sư Xuất sắc. Thế có nghĩa là anh có mã số lao động thấp và nhìn chung thì anh có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Nếu điều đó có nghĩa là làm cái gai trong mắt Nora Sommer thì đành vậy thôi. Giờ thì nhắc tới bộ sậu làm mảng tiếp thị bên bộ phận cậu. Xem nào, cậu đã gặp mụ Nora độc địa rồi. Và Tom Lundgren, ngài Phó Giám đốc cao thượng của cậu, cơ bản là một gã thẳng thắn thật thà chỉ sống vì nhà thờ, gia đình và trò đánh gôn. Và Phil Bohjalian, già như Methuselah(1) và mức độ cập nhật về công nghệ cũng tương tự thế, bắt đầu sự nghiệp ở Lockheed Martin từ thời nó còn được gọi bằng tên khác, thời máy tính to như ngôi nhà, chạy bằng thẻ đục lỗ của IBM. Chắc chắn là sắp về vườn rồi. Và - ngạc nhiên chưa, chính là Elvis, liều lĩnh đi vào giữa chúng ta kìa!”
Tôi quay theo hướng gã nhìn. Đứng ở quầy xa lát là một người tóc trắng, vai khom với bộ mặt sắc nét, lông mày rậm bạc trắng, tai to, trông như một lão tiên tinh quái. Ông ta mặc áo cổ lọ đen. Có thể thấy không khí trong phòng đã thay đổi, những làn sóng rì rầm nổi lên quanh ông ta khi mọi người quay lại nhìn và thì thầm, ai cũng cố tỏ ra thản nhiên tế nhị.
Augustine Goddard, nhà sáng lập Trion đồng thời là tổng giám đốc điều hành, bằng xương bằng thịt.
Ông ta trông già hơn so với những bức ảnh mà tôi đã thấy. Một người khác cao và trẻ hơn nhiều đang đứng bên cạnh nói gì đó. Tay trẻ hơn này khoảng bốn mươi tuổi, trông săn chắc và rất gọn gàng, tóc đen lốm đốm bạc. Trông giống người Ý, đẹp trai như siêu sao điện ảnh đóng phim hành động, già đi mà vẫn phong độ, chỉ phải cái má đầy vết rỗ. Trừ da xấu ra, hắn khiến tôi nhớ tới Al Pacino trong hai phần đầu của phim Bố già. Hắn mặc bộ com lê màu than xám đẹp đẽ.
“Đó là Camilletti à?” tôi hỏi.
“Camilletti Cắt Cổ.” Mordden nói, lấy đũa bới món xào của mình. “Giám đốc Tài chính của chúng ta. Là Sa Hoàng của đức tiết kiệm. Họ hay đi cùng nhau lắm, hai vị đó ấy.” Gã nói, miệng nhồm nhoàm thức ăn. “Nhìn mặt hắn chưa, đám sẹo mụn thô thiển đó? Có lời đồn rằng theo hệ chữ nổi Braille thì đám sẹo đó xếp thành cụm từ ‘ăn cứt rồi chết phắt đi’. Dù sao thì Goddard cũng coi Camilletti như là Chúa Jesus tái sinh, con người sẽ cắt bớt chi phí điều hành, tăng lợi nhuận, đưa cổ phiếu của Trion trở lại thời huy hoàng. Có người nói Camilletti là bản năng của Jock Goddard, phần Jock xấu xa. Là Iago(1)_ của ông ta. Là ác quỷ trên vai ông ta. Theo anh thì hắn chính là tên cớm xấu xa để Jock có thể là ông cảnh sát tốt.”
Tôi ăn nốt bánh hăm bơ gơ. Tôi để ý thấy Tổng Giám đốc và Giám đốc Tài chính đang xếp hàng, tự trả tiền cho món xa lát của mình. Chẳng lẽ họ không thể cứ thế bước ra mà không trả tiền sao? Hay chen vào đầu hàng hay đại loại như thế?
“Ăn trưa trong phòng ăn của nhân viên là một phong cách rất Camilletti đấy,” Mordden tiếp tục, “để chứng tỏ cho quần chúng thấy cam kết cắt giảm chi phí của mình. Hắn ta không chỉ giảm chi phí, hắn ‘cắt’ thẳng tay luôn. Không có phòng ăn dành riêng cho ban điều hành ở Trion. Không có đầu bếp riêng cho lãnh đạo. Không có bữa trưa phục vụ tận nơi, không phải cho họ, ồ không. Cùng nhau chia ngọt sẻ bùi mà.” Gã uống một ngụm Dr Pepper. “Chúng ta đang dừng ở đâu trong chương trình biểu diễn nho nhỏ của anh rồi ấy nhỉ, vở Ai là Ai trong Dàn diễn ấy? À phải. Còn có Chad Pierson, gã trai tóc vàng được Nora bảo trợ, cậu bé kỳ quan và chuyên gia xu nịnh. Học MBA ở Tuck, chuyển từ trường B vào ngay lĩnh vực tiếp thị sản phẩm ở Trion, mới đây vừa trải qua đợt tập huấn Tiếp thị và chắc chắn hắn sẽ coi cậu là mối đe dọa phải bị loại trừ. Và kia là Audrey Bethune, người phụ nữ da đen duy nhất ở...”
Noah đột ngột ngừng lời, tống thêm món xào vào miệng. Tôi thấy một tay tóc vàng đẹp trai trạc tuổi mình lướt nhanh tới bàn chúng tôi như cá mập rẽ nước. Áo xanh không cài khuy, trông thư sinh, dáng vận động viên. Một trong những gã tóc vàng hoe bạn hay thấy trên những tờ quảng cáo ở vô khối tạp chí, đang kết giao với những mẫu vật của chủng tộc thượng đẳng trong bữa tiệc cocktail trên bãi cỏ ở dinh thự đường bệ của họ.
Noah Mordden nốc vội lon Dr Pepper và đứng dậy. Gã bị dây mấy vết ố của món xào lên cái áo Aloha. “Xin lỗi nhé,” gã nói giọng không thoải mái. “Anh có cuộc gặp trực tiếp.” Gã để đĩa ăn của mình bày bừa trên bàn và biến đi đúng lúc tay tóc vàng hoe tới, tay chìa ra.
“Này, chào cậu?” hắn nói. “Tớ là Chad Pierson.”
Tôi tiến tới bắt tay hắn, nhưng hắn lại làm trò lướt tay kiểu dân hiphop quá-đỉnh-không-thể-bắt-tay-theo-kiểu-thông-thường. Móng tay hắn trông như được tỉa tót. “Chà,” hắn nói. “Tớ nghe bao nhiêu điều về cậu, anh chàng nam tính!”
“Toàn chuyện vớ vẩn,” tôi nói. “Tiếp thị ấy mà, cậu biết đấy.”
Hắn cười bí ẩn. “Ồ không, cậu được cho là người làm nên chuyện. Tớ sẽ loanh quanh cạnh cậu, học lấy một hai ngón.”
“Tớ sẽ cần mọi sự giúp đỡ có thể được. Họ bảo tớ ở đây thì phải bơi hoặc chìm, và xem ra rõ ràng là tớ đang ở phía có nước sâu rồi.”
“Vậy là Mordden đã cho cậu nếm đống tri thức yếm thế và xa rời thực tế của hắn rồi hả?”
Tôi cười trung lập. “Cho tớ biết quan điểm rồi.”
“Tất cả đều tiêu cực. Hắn nghĩ hắn đang ở trong vở kịch nào đó, đại loại như của Machiavelli. Có lẽ hắn như thế thật, nhưng tớ sẽ không để ý nhiều tới hắn lắm đâu.”
Tôi thấy mình vừa ngồi với tên nhóc không được quý mến vào ngày đầu tiên đến trường, nhưng điều đó chỉ làm tôi muốn bênh vực Mordden. “Tớ thấy quý anh ấy,” tôi nói.
“Hắn là kỹ sư. Bọn họ đều kỳ quặc cả. Cậu chơi bóng rổ chứ?”
“Một chút thôi.”
“Vào bữa trưa mỗi thứ Ba và thứ Năm ở nhà tập luôn có thi đấu tự do, bọn mình phải cho cậu vào sân thôi. Thêm nữa là khi nào đó tớ và cậu có thể ra ngoài uống, làm một ván, thế nào cũng được.”
“Nghe hay đấy,” tôi nói.
“Đã ai bảo cậu về vụ bia bọt Giải đấu của Tập đoàn chưa?”
“Chưa.”
“Tớ đoán nó không hợp sở thích Mordden lắm. Dù sao thì cũng là một vụ ra trò.” Hắn trông quá khích, cứ vặn người từ bên này sang bên kia như một cầu thủ bóng rổ đang tìm đường vào khu cấm địa làm cú đập rổ quái vật ấy. “Vậy anh bạn, cậu sẽ đến lúc hai giờ chứ?”
“Sẽ không để lỡ đâu.”
“Hay lắm! Rất mừng có cậu trong đội, anh bạn. Cậu và tớ, chúng ta sẽ làm được ra trò.” Hắn cười to.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !