Đời Ảo Chương 43

Chương 43
Chị gật đầu, không cười, không gì cả. Rồi chị có vẻ nhận ra tờ Nhật báo dưới cánh tay tôi. “Anh không định kể nó với ông Goddard chứ?”

Trên đường rời khỏi phòng vệ sinh nam ở tiền sảnh, nơi tôi cố hết sức để tẩy sạch vết loang cà phê, khiến quần kaki ẩm và nhàu nhĩ, tôi đi qua một quầy báo nhỏ trong tiền sảnh của Cánh A, tòa nhà chính, ở đó có bán báo địa phương cùng tờ Nước Mỹ Ngày nay, Thời báo New York, Thời báo Tài chính màu hồng cam và tờ Nhật báo. Đống Nhật báo Wall Street mọi khi vẫn chất chồng giờ đã vơi một nửa, mà mới chỉ chớm bảy giờ sáng. Rõ ràng là mọi người ở Trion đều đang đọc nó. Tôi đoán các mẩu tin sao từ website của tờ Nhật báo giờ đã đến thư điện tử của tất cả mọi người. Tôi chào đại sứ hành lang và đi thang máy lên tầng bảy.

Trưởng nhân viên hành chính của Goddard, Flo, đã gửi thư cho tôi thông tin chi tiết về văn phòng mới. Đúng vậy, không phải một khoang làm việc mà là một văn phòng thứ thiệt, cùng cỡ với phòng của Jock Goddard (và nhân tiện nói luôn, cùng cỡ với phòng Nora và Tom Lundgren). Nó ở cuối hành lang đi từ văn phòng của Goddard, cũng tối như tất cả các văn phòng khác trên hành lang dành cho cấp điều hành. Tuy nhiên văn phòng của tôi sáng điện.

Ngồi ở bàn bên ngoài văn phòng là trợ lý hành chính mới của tôi, Jocelyn Chang, một phụ nữ Mỹ gốc Trung Quốc khoảng bốn mươi tuổi, trông độc đoán, mặc đồ thuần xanh. Chị ta có cặp lông mày cong hoàn hảo, tóc đen ngắn và đôi môi hình cánh cung nhỏ xíu được tô son màu hồng đào ướt mọng. Chị đang dán nhãn bản sắp xếp thư từ. Khi tôi tới gần, chị mím môi nhìn lên và chìa tay ra. “Anh hẳn là Cassidy.”

“Cứ gọi tôi là Adam,” tôi nói. Tôi không biết nữa, liệu đó có phải lỗi đầu tiên của tôi không? Tôi có phải giữ khoảng cách, tỏ ra nghi thức? Như thế dường như thật nực cười và không cần thiết. Rốt cuộc thì hầu hết tất cả mọi người ở đây có vẻ đều gọi Tổng Giám đốc Điều hành là “Jock”. Và tôi chỉ khoảng bằng nửa tuổi chị.

“Tôi là Jocelyn,” chị nói. Chị nói kiểu giọng mũi đều đều của vùng Boston, làm tôi không ngờ tới. “Rất vui được gặp anh.”

“Tôi cũng vậy. Flo bảo chị đã ở đây rất lâu, tôi rất mừng nghe tin đó.” Ối. Phụ nữ không thích bị nói thế đâu.

“Mười lăm năm,” chị thận trọng. “Ba năm cuối là cho Michael Gilmore. Người tiền nhiệm của anh. Ông ấy đã được giao nhiệm vụ khác vài tuần trước, vậy nên tôi trống việc.”

“Mười lăm năm. Tuyệt vời. Tôi sẽ cần mọi sự trợ giúp có thể được.”

Chị gật đầu, không cười, không gì cả. Rồi chị có vẻ nhận ra tờ Nhật báo dưới cánh tay tôi. “Anh không định kể nó với ông Goddard chứ?”

“Thật ra tôi định bảo chị viền và đóng khung nó rồi gửi làm quà cho ông ấy. Cho văn phòng của ông ấy.”

Chị trân trối nhìn tôi kinh hãi một lúc lâu. Rồi chầm chậm cười. “Đấy là đùa,” chị nói. “Đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Xin lỗi. Ông Gilmore cũng không hẳn là có tính hài hước lắm.”

“Không sao. Tôi cũng thế.”

Chị gật đầu, không chắc phải phản ứng thế nào. “Được rồi.” Chị liếc mắt sang đồng hồ đeo tay. “Anh có cuộc họp lúc bảy giờ ba mươi với ông Goddard.”

“Ông ấy vẫn chưa tới.”

Chị lại nhìn đồng hồ. “Ông ấy sẽ tới. Thực ra tôi cá là ông ấy vừa mới đến. Ông ấy giữ một thời gian biểu rất đều đặn. Ồ, chờ đã.” Chị trao cho tôi một tài liệu nhìn rất hoành tráng, phải dài đến cả trăm trang, bọc trong da giả gì đó, trên đề BAIN & CÔNG TY. “Flo bảo ông Goddard muốn anh đọc cái này trước buổi họp.”

“Buổi họp là... hai phút rưỡi nữa.”

Chị nhún vai.

 

Đây có phải bài kiểm tra đầu tiên cho tôi không? Tôi không đời nào lại đọc được dù chỉ một trang của cái mớ lảm nhảm không thể hiểu nổi này trước khi họp, và tôi chắc chắn sẽ không đến muộn. BAIN & CÔNG TY là một hãng tư vấn quản lý toàn cầu cao giá, hay nhận những gã trạc tuổi tôi, những gã hiểu biết thậm chí còn ít hơn tôi, và vắt kiệt sức lao động của họ cho tới khi họ biến thành lũ ngu xuẩn chảy dãi, bắt họ tới các công ty và viết báo cáo, và thu hàng trăm nghìn đô cho sự thông thái giả tạo của mình. Tài liệu này có nhãn BÍ MẬT CỦA TRION. Tôi đọc lướt nó thật nhanh, và tất cả những câu rập khuôn và từ thông dụng nhảy ngay ra phía trước - “tổ chức lại quản trị tri thức”, “lợi thế cạnh tranh”, tối ưu hóa hoạt động”, “chi phí không hiệu quả”, “những điểm không kinh tế về quy mô”, “giảm thiểu những việc không-gia-tăng-giá-trị”, vân vân vân - và tôi biết tôi thậm chí không cần phải đọc để biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Cắt giảm nhân sự. Gặt đầu người trên cánh đồng đầy những lô làm việc.

Hấp dẫn ghê, tôi nghĩ. Hoan nghênh đến với cuộc sống ở tầng cao.

Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !

Nguồn: truyen8.mobi/t29917-doi-ao-chuong-43.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận