Đời Ảo Chương 45

Chương 45
Thậm chí trong một tích tắc trước khi tôi có thể nhớ ra cái tên của khuôn mặt đó, bụng tôi đã thắt lại. Não sau bản năng đã nhận thấy nguy hiểm khi não trước còn chưa kịp nhận ra.

Tôi rời văn phòng của Goddard vừa thấy nhẹ nhõm, vừa thấy nặng nề.

Tôi đã qua được cuộc họp đầu tiên với ông ta, không tự biến mình thành trò hề. Nhưng tôi cũng biết được một bí mật lớn của công ty, một tin nội bộ xác thực sẽ làm thay đổi cuộc sống của nhiều người.

Vấn đề là thế này: tôi đã quyết định rằng mình sẽ không chuyển thông tin này cho Wyatt và công ty của lão. Nó không nằm trong nhiệm vụ của tôi, không ở trong mô tả công việc. Nó chẳng có liên quan gì tới dự án bí mật cả. Cứ để bọn họ biết về vụ cắt giảm nhân sự của Trion khi tất cả những người khác biết.

Khi tôi vừa lơ đãng bước ra khỏi thang máy trên tầng ba của Cánh A để ăn trưa muộn trong phòng ăn thì tôi thấy một khuôn mặt quen thuộc tới gần. Một gã thanh niên cao, gầy, gần ba mươi, tóc cắt xấu xí, gọi với lên, “Này, Adam!” khi bước vào thang máy.

Thậm chí trong một tích tắc trước khi tôi có thể nhớ ra cái tên của khuôn mặt đó, bụng tôi đã thắt lại. Não sau bản năng đã nhận thấy nguy hiểm khi não trước còn chưa kịp nhận ra.

Tôi gật đầu, tiếp tục đi. Mặt đỏ bừng.

Tên hắn là Kevin Griffin, một anh chàng nhã nhặn, nếu không nói là trông ngốc nghếch, và là một tay bóng rổ khá được. Tôi thường chơi bóng rổ với hắn ở hãng Viễn thông Wyatt. Hắn là nhân viên bán hàng ở Bộ phận Kinh doanh, về thiết bị định tuyến. Tôi còn nhớ hắn rất sắc sảo, rất tham vọng đằng sau cách hành xử thoải mái đó. Hắn luôn làm vượt doanh số của mình, và hắn thường đùa với tôi, theo kiểu tử tế, về thái độ thiếu trách nhiệm của tôi trong công việc.

Nói cách khác, hắn biết tôi thực sự là ai.

“Adam!” hắn kiên trì. “Adam Cassidy! Này, ông làm gì ở đây thế?”

Tôi không thể cứ tảng lờ hắn đi mãi, nên tôi quay lại. Hắn để một tay ở cánh cửa thang máy để giữ nó không đóng lại.

“Ồ, chào Kevin,” tôi nói. “Ông giờ làm ở đây à?”

“Phải, về kinh doanh.” Hắn trông rất vui sướng, như thể đây là một cuộc họp lớp trung học hay gì đó. Hắn hạ giọng. “Không phải bọn họ đá ông khỏi Wyatt vì bữa tiệc đó à?” Hắn phát ra âm thanh như là cười thầm, không phải tính xấu gì đâu, chỉ theo kiểu bí bí mật mật thôi.

“Đâu có,” tôi nói, ấp úng một giây, cố tỏ ra vô tư lự và vui vẻ. “Chỉ là một sự hiểu lầm lớn thôi.”

“Ờ,” hắn nói với vẻ hoài nghi. “Ông làm chỗ nào ở đây?”

“Vẫn như thế, vẫn như thế,” tôi nói. “Này, rất vui gặp ông. Xin lỗi, tôi phải chạy đi đây.”

Hắn nhìn theo tôi tò mò khi cửa thang máy đóng lại.

Không hay chút nào.

Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !

Nguồn: truyen8.mobi/t29919-doi-ao-chuong-45.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận