Đời Ảo Chương 62

Chương 62
“Anh chưa bao giờ thấy họ?” Anh ta lặp lại ngờ vực. “Nhưng anh làm tới tối muộn, đúng không?”

Có người trong văn phòng tôi.

Khi tới làm vào sáng hôm sau, tôi thấy họ từ đằng xa - hai người đàn ông, một trẻ, một già hơn - và tôi sững người. Đã bảy giờ ba mươi sáng, và không hiểu tại sao Jocelyn không ở bàn mình. Trong khoảng khắc, đủ loại khả năng lướt qua đầu tôi, càng về sau càng tệ: Nhân viên an ninh không biết làm sao đã tìm thấy thứ gì đó trong văn phòng tôi. Hay tôi đã bị đuổi việc và họ đang dọn đồ khỏi bàn. Hay tôi bị bắt.

Tiến về phía văn phòng, tôi cố giấu sự căng thẳng. Tôi vui vẻ lên tiếng, như thể họ là bạn thân ghé qua chơi, “Chuyện gì vậy?”

Người nhiều tuổi hơn đang ghi chép lên một kẹp hồ sơ, người trẻ hơn giờ đang cúi người qua máy tính của tôi. Người nhiều tuổi hơn, tóc bạc và ria quặp, kính không vành, nói: “Nhân viên an ninh. Thư ký của anh, cô Chang, cho chúng tôi vào.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Chúng tôi đang rà soát tất cả các văn phòng trên tầng bảy. Không biết liệu anh đã nhận được thông báo về vụ vi phạm an ninh ở bộ phận Nhân sự chưa.”

Tất cả chuyện là như thế sao? Tôi nhẹ người. Nhưng chỉ trong một vài giây. Nếu như họ tìm thấy thứ gì trong bàn tôi thì sao? Liệu tôi có để món đồ nghề gián điệp nào rồi khóa lại trong ngăn bàn hay ngăn tủ hồ sơ không? Tôi đã tạo thành thói quen không bao giờ để gì trong đó. Nhưng nếu tôi sơ suất? Tôi căng ra như dây đàn đến mức có thể dễ dàng lầm lỡ để lại đồ ở đó.

“Hay quá,” tôi nói. “Thật mừng có các anh ở đây. Các anh chưa tìm thấy thứ gì chứ, phải không?”

Một thoáng im lặng trôi qua. Người trẻ hơn nhìn lên từ máy tính của tôi và không trả lời. Người lớn tuổi hơn bảo, “Vẫn chưa, chưa đâu.”

“Tôi không nghĩ mình là mục tiêu, chắc chắn rồi,” tôi bổ sung. “Trời ạ, tôi không quan trọng đến thế. Ý tôi là ở trên tầng này, trong văn phòng của các sếp ấy.”

“Chúng tôi không được phép trao đổi về vấn đề đó, nhưng chưa, chúng tôi chưa tìm thấy gì cả. Tuy nhiên, cũng không có nghĩa là chúng tôi sẽ không tìm thấy.”

“Máy tính của tôi ổn chứ?” tôi nói với người thanh niên.

“Cho đến giờ không phát hiện ra thiết bị hay thứ gì như thế.” Anh ta trả lời. “Nhưng chúng tôi sẽ phải chạy một vài chẩn đoán. Anh đăng nhập vào cho chúng tôi được không?”

“Chắc chắn rồi.” Tôi không gửi thư nào có thể buộc tội mình từ máy tính này, phải không nhỉ?

Chà, có, tôi đã gửi. Tôi gửi thư cho Meacham từ tài khoản Hushmail. Nhưng thậm chí dù tin nhắn đó không được mã hóa, nó cũng sẽ không nói cho họ biết điều gì. Tôi chắc chắn tôi không lưu tệp tin nào mà mình không nên có vào máy tính. Điều đó thì chắc chắn. Tôi bước ra đằng sau bàn và gõ mật khẩu. Cả hai nhân viên an ninh đều biết ý nhìn ra chỗ khác cho tới khi tôi đã đăng nhập xong.

“Ai được vào văn phòng của anh?” người lớn tuổi hơn hỏi.

“Chỉ có tôi. Và Jocelyn.”

“Và đội lao công nữa,” anh ta tiếp tục.

“Tôi đoán thế, nhưng tôi chưa bao giờ thấy họ.”

“Anh chưa bao giờ thấy họ?” Anh ta lặp lại ngờ vực. “Nhưng anh làm tới tối muộn, đúng không?”

“Họ còn làm muộn hơn.”

“Còn về thư từ nội bộ thì sao? Anh có biết có người chuyển thư nào tới đây khi anh ra ngoài không?”

Tôi lắc đầu. “Mọi thứ đều tới bàn của Jocelyn. Người ta không bao giờ chuyển thẳng tới bàn tôi.”

“Có ai ở phòng công nghệ thông tin từng xử lý máy tính hay điện thoại của anh không?”

“Như tôi biết thì không.”

Người trẻ hơn bảo, “Anh nhận được thư nào lạ lùng không?”

“Lạ lùng...?”

“Từ những người anh không biết, với tệp tin đính kèm gì đó.”

“Như tôi nhớ thì không.”

“Nhưng anh có sử dụng các dịch vụ thư điện tử khác phải không? Ý tôi là ngoài Trion?”

“Chắc chắn rồi.”

“Đã bao giờ anh truy cập vào chúng từ máy tính này chưa?”

“Rồi, tôi chắc là rồi.”

“Và ở những hòm thư đó anh có bao giờ nhận được thư nào trông buồn cười không?”

“Chậc, lúc nào tôi cũng nhận được thư rác, như tất cả mọi người thôi. Anh biết đấy, Viagra hay ‘Dài thêm bảy centimet’ hay thư về gái trang trại.” Dường như không ai trong hai người bọn họ có tính hài hước. “Nhưng tôi chỉ xóa hết đi.”

“Sẽ chỉ mất năm mười phút,” người trẻ hơn nói, đẩy một cái đĩa vào ổ CD-ROM. “Có lẽ anh có thể làm một tách cà phê gì đó.”

 

 

Thực ra tôi phải họp, vì vậy tôi bỏ mấy tay an ninh lại văn phòng, dù cảm thấy không yên tâm lắm, rồi tới Plymouth, một trong các phòng họp nhỏ.

Tôi không thích họ lại hỏi về các hòm thư ngoài. Như thế tồi tệ lắm. Đúng hơn, nó dọa tôi sợ chết khiếp. Nếu như họ quyết định lục lọi tất cả thư từ của tôi thì sao? Tôi đã được thấy điều đó dễ thực hiện như thế nào. Nếu họ phát hiện ra tôi đã yêu cầu bản sao lưu lượng thư của Camilletti? Điều đó có khiến tôi thành kẻ bị nghi ngờ không?

Khi đi ngang qua văn phòng của Goddard, tôi thấy cả ông và Flo đều không có mặt - Jock tới cuộc họp, tôi biết. Rồi tôi đi qua Jocelyn, chị mang theo một ca cà phê. Trên đó có in dòng chữ LÝ TRÍ ĐI VẮNG - QUAY LẠI SAU NĂM PHÚT.

“Bọn an ninh ngu ngốc đó còn ở bàn tôi không?” chị hỏi.

“Giờ họ ở trong văn phòng tôi rồi,” tôi nói và tiếp tục đi.

Chị hơi vẫy tay chào.

Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !

Nguồn: truyen8.mobi/t29945-doi-ao-chuong-62.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận