Chương 3 Tai nạn Vi đẩy mạnh cánh cửa kính bước ra ngoài, cảm giác nóng bừng ở mặt vẫn chưa hề dịu lại. “ Loại trọc phú - Cô bực bội nghĩ thầm - Mình ngu thật, sao không ném mấy đồng tiền này vào mặt anh ta”. Không, tốt hơn hết là cô nên dán chúng vào giữa trán anh ta mới đúng kiểu. Cứ tưởng quăng mấy đồng tiền ra là mua được cả thiên hạ à? “ Đúng là loại óc ngắn, hợm hĩnh, thô bỉ” – Vi rủa thầm trong bụng, không tiếc lời gắn cho anh ta những “mỹ từ bóng bẩy” một cách hào phóng. Cô chỉ tiếc nhất thời bị vẻ mặt khôi ngô của anh ta làm cho lóa mắt nên đã không tặng thêm anh chàng trọc phú đó một cái tát nảy lửa, “cho xứng tầm” với hành động khiếm nhã không thể tha thứ này. Ngay đến cả nụ cười cũng còn bủn xỉn. Mà thôi, hơi đâu phải bận tâm đến loại người đó, không có anh ta thì cô cũng đã có khối thứ phải bận tâm đến rồi… Hay anh ta nghĩ cô đem trả ví là để mong nhận được tiền “hậu tạ”?-Cô bỗng nhiên giật mình. Ai chứ loại hợm tiền như anh ta thì dám lắm. Nhưng nếu thật thế thì quả là đáng tiếc. Lòng tự trọng của cô dù có đem bán rẻ cũng phải đáng giá hơn mấy đồng bạc lẻ này chứ. Vi dậm chân xuống đất, tiếc hùi hụi. Biết thế cô đã đòi thêm để hành anh ta cho bõ ghét. “ A, mình điên thật rồi” – Cô lắc mạnh đầu như muốn xua đuổi những ý nghĩ về vụ “trả thù” tưởng tượng…
Nhưng thực ra chẳng cần phải bực mình đến vậy- cô tự nhủ sau khi đã bình tĩnh lại- công bằng mà nói thì đúng là cô tự mình chuốc lấy phiền phức: đêm hôm khuya khoắt mang trả đồ cho một người lạ mặt, anh ta có thể nghĩ cô làm thế vì mong nhận được chút tiền cảm ơn lắm chứ, chỉ có điều với mấy đồng tiền mà anh ta đưa cho cô thì chẳng bõ. Cô chặc lưỡi: “Coi như xui xẻo gặp phải một anh chàng vừa keo kiệt lại vừa thô lỗ”. Nhưng cũng không thể mong đợi gì hơn ở loại người đó. Cô bực bội cắn vào môi mình một cái. Mà anh ta nghĩ gì về cô thì có gì là quan trọng? Cô đâu có rỗi hơi để băn khoăn về một người lạ mặt mới gặp lần đầu và sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa. Vừa đi vừa lẩm bẩm, cho đến khi vấp phải một cái cột đèn đường, cô mới chợt nhận ra mình đã đi quá bến xe bus một đoạn mất rồi. Vi nhăn nhó, tự lấy tay cốc lên trán mấy cái cho tỉnh táo, rồi lếch thếch cuốc bộ ngược trở lại trạm chờ xe bus.
Đường phố ban đêm thật yên tĩnh. Bến xe buýt vắng tanh không một bóng người. Chỉ thỉnh thoảng một chiếc taxi đêm chạy vọt qua làm bắn lên những vệt tuyết mới rơi xốp mềm và trắng muốt. Vi đứng tựa lưng vào lớp kính ở trạm chờ xe buýt, giết thời gian bằng cách dẫm chân lên mặt tuyết xốp. Cái cảm giác là người đầu tiên dẫm chân lên thứ tuyết mới rơi thật là tuyệt vời, như thể cô đang đặt chân vào một tấm thảm dày êm ái. Đế giày của Vi lún xuống, để lại trên mặt tuyết trắng tinh những vết lõm xinh xinh.
- Hey, baby. Are you lonely? Wanna go with me? ([14])
Một giọng lè nhè, rõ ràng là của một kẻ say rượu vang lên ngay phía sau Vi khiến cô giật bắn mình. Cô quay phắt lại và hoảng hồn trước cái bóng cao to lù lù trước mặt. Gã say cười hềnh hệch, xiêu vẹo tiến lại gần cô. Vi chỉ kịp nhìn thấy hàm răng trắng toát lấp lánh dưới ánh đèn đường và ánh sáng phản chiếu hắt lên từ đám tuyết trên hè phố, trước khi gã vươn cánh tay dài túm lấy tay áo khoác của cô. Vi gần như đông cứng lại trong nỗi sợ hãi. Cuối cùng, bằng một nỗ lực phi thường, cô giật tay mình khỏi tay kẻ quấy rối và quát to vào mặt hắn:
- Don’t touch me. Help, help...! ([15])
Cô thầm cầu trời khấn phật cho có ai đó nghe thấy sẽ đến can thiệp hoặc chiếc xe bus chết tiệt kia sẽ tới kịp lúc. Nhưng chẳng có phép màu nào xảy ra, gã say thì vẫn cười nhăn nhở, vừa lải nhải những câu cợt nhả, vừa tiến lại gần hơn. Đúng lúc đó, một chiếc xe hơi đỗ xịch trước trạm chờ xe bus. Người lái xe mở cửa lao tới, không nói một câu, nắm tay cô lôi tuột vào trong xe rồi phóng vọt đi, để lại phía sau một vệt khói mỏng và gã say đang ngã xoài trên đám tuyết, miệng vẫn còn lải nhải:
- Hey, baby, where are you gonna go? ([16])
Vi chưa kịp hoàn hồn vì tai nạn bất ngờ với gã lang thang lại gặp ngay rủi ro bị một người lạ mặt bắt cóc, đầu óc cô tê liệt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra trong những giây phút hãi hùng ấy. Phản ứng duy nhất mà cô có thể làm lúc đó là nhắm chặt mắt lại và hét ầm lên. Nhưng tiếng hét chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng cô thì đã bị một bàn tay chặn lại. Vi mở choàng mắt, há hốc miệng nhìn vị cứu tinh của mình (mà cô vừa nhận ra cũng chính là cái kẻ hợm hĩnh đã có hành động khiếm nhã với cô chỉ mới vài chục phút trước đây), miệng ú ớ không thốt nổi thành lời. Bộ dạng đó của cô khiến cho khuôn mặt đang căng thẳng của “ân nhân” hơi giãn ra đôi chút, nhưng vẫn chưa đủ để có thể gọi đó là một nụ cười.
- Seat belt ([17])– anh nhắc cô một cách cộc lốc.
Vi vội ngậm miệng lại, bối rối. Một tay với lấy chiếc dây an toàn, một tay ấn mạnh lên ngực, cố xoa dịu trái tim như đang muốn rụng xuống.
- Cô không sao chứ? – Anh hỏi trong lúc nhấn ga cho chiếc xe lao vọt lên phía trước.
- Ơ…không sao. Cảm ơn anh
Từ hoảng sợ, chuyển sang ngạc nhiên rồi bối rối- sự thay đổi cảm xúc như chong chóng chỉ trong có mấy giây ngắn ngủi khiến cho đầu óc Vi rối như canh hẹ , ấp a ấp úng mãi mới thốt ra được câu trả lời cụt lủn đó.
- Không có gì - anh nhẹ nhàng đáp, mắt vẫn chăm chú nhìn thẳng về phía trước, dường như không để ý đến thái độ lúng túng của cô.
Giọng nói điềm tĩnh của anh khiến cô cảm thấy dễ thở hơn đôi chút, nhịp tim cô thôi đánh trống trong lồng ngực và bắt đầu trở lại trạng thái bình thường. Hít một hơi thật sâu, sự minh mẫn cũng đã trở lại cùng với luồng không khí tươi mới đang căng đầy hai lá phổi. Chỉ có bàn tay đang đặt trên ngực cô là vẫn còn run rẩy.
- Khăn giấy ở kia – Vi bỗng nghe thấy tiếng anh nói nhỏ.
Thoạt đầu cô không dám chắc là có phải anh nói với cô hay không (vì anh không nhìn cô, mắt vẫn tập trung nhìn thẳng về phía trước). Chỉ đến khi anh lặp lại câu nói đó với một cái liếc mắt sang phía cô và một cái hất đầu về phía hộp khăn giấy trước mặt Vi, thì cô mới chắc chắn là câu nói của anh dành cho cô chứ không phải ai khác (có ai khác ngoài cô ở trong xe nữa đâu?). Còn chưa kịp phản ứng gì thì anh đã quay đầu nhìn cô, khẽ nhắc:
- Mắt cô kìa.
Đến lúc này Vi mới chợt nhận thấy nước mắt đang nhòe nhoẹt trên khuôn mặt cô, thậm chí còn rơi ướt cả tay cô mà cô không biết. Vi bối rối với tay ra lấy một tờ khăn giấy. Hóa ra cô không được can đảm như cô vẫn tự cho là thế. Thật đúng là một ngày hết sức đen đủi đối với cô. Nhưng trong cái rủi vẫn có cái may, ít nhất thì cô cũng được an toàn trở về- Vi tự an ủi trong lúc đưa tay thấm những giọt nước mắt trên má. Một cảm giác mệt mỏi và buồn rầu bỗng trào lên trong cô. Vi cảm thấy tâm trạng mình giống hệt như một khu vườn sau cơn giông bão, bình yên nhưng xơ xác, mỏi mệt và trống trải đến mức thê lương. Ngay cả các cơ bắp và mọi giác quan cũng như đang nhất loạt đình công, khiến cho cô chỉ muốn buông lỏng người, tựa đầu vào ghế và nhắm mắt lại. Đúng lúc đó, một hơi thở nhẹ và ấm áp chợt lướt qua má cô. Vi giật mình mở choàng mắt ra, khuôn mặt anh đang ở rất gần cô, cả người anh đang nghiêng về phía cô, gần đến mức cô có thể cảm nhận được mùi nước cạo râu trên làn da anh (hoặc mùi của nước hoa hay sữa tắm…cô cũng không dám chắc). Một cách đầy bản năng, cô hét lên thất thanh:
- Buông tôi ra!!!
- Cô chưa cài seat belt - Anh nói thay cho lời giải thích trong lúc túm lấy chiếc đai an toàn mà cô vẫn đang nắm trong tay, ấn nó vào ổ khóa bằng một động tác gọn gàng. Một tiếng “click” khô khốc vang lên.
Mời các bạn theo dõi tiếp!