Chương 4.6 Qua màn mưa mù mịt như sương mù, Lục Trình Vũ như đang ngắm người con gái say ngủ. Một lát sau, thấy cổ họng hơi nóng và ngứa, anh ngẫm nghĩ đã bao lâu rồi không làm nhỉ.
Ngày nào cũng trực ban, thời gian ở nhà buổi tối của anh không nhiều. Anh thầm nhẩm tính, miễn cưỡng hai tuần ba lần, con số này ở độ tuổi của anh mà nói quả thật hơi ít, nếu không sợ thiệt thòi thì ngày nào cũng làm vẫn ổn, chỉ có điều sau này già rồi sẽ thấy mệt mỏi. Ở phương diện này, ít nhiều anh cũng khá kìm chế.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, những hạt mưa to bằng hạt đỗ rào rào rơi xuống. Những giọt nước tròn xoe nhỏ xíu trượt theo cổ áo lăn xuống dưới, không thể nhìn thấy nữa, lòng anh bỗng rạo rực. Anh tức thì mở mắt ra, nghĩ xem có cần gọi cô dậy hay không. Bỗng chiếc cần câu khẽ rung lên, khi anh định thần lại, chiếc phao chìm xuống dưới đã nổi hẳn lên trên, khẽ nhấp nhô trên dòng nươc.
Đồ Nhiễm đã tỉnh giấc, cô ngồi dậy, mơ màng mở mắt ra, khẽ bĩu môi, vẻ như đang say, chằm chằm nhìn anh hỏi:
-Mưa rồi, sao anh không gọi em dậy?
-Gọi rồi mà em không dậy.
Anh thong thả thu cây cần lại.
Mưa bỗng to hẳn lên, đầu tiên là tí tách, tí tách, sau đó thì rào rào rơi xuống. Cô ngẩng đầu nhìn trời, nhớ lại lúc nãy đi dạo thấy phía trên có một cái đình, bèn nói:
-Lên trên kia trú mưa, đợi đám mây kia tan đi thì được.
Họ men theo dòng nước tiến về phía trước. Đường lầy lội, Đồ Nhiễm lê đôi giày cao gót ì ạch đi về phía trước, anh nghiêng người lại nhìn, nắm chặt tay cô.
Ngôi đình này có lẽ được xây để ngắm cảnh, chỉ bé bằng lòng bàn tay, vẻ ngoài lòe loẹt mà hơi thô kệch, điểm xuyết cho nước non xanh thẳm, chỉ nên ngắm nhìn từ xa.
Vào trong đình, họ gần như đã ướt sũng, Đồ Nhiễm hít một hơi, cười nói:
-Vừa rồi nóng quá, giờ thì mát nhiều rồi.
Cô xõa tóc ra hai bên, lấy tay vuốt nước mưa trên tóc đi. Bỗng lại có một giọt nước bắn vào mặt, cô nhìn sang, Lục Trình Vũ đang đứng bên cạnh rũ tóc. Cô tránh sang một bên, lẩm bẩm:
-Ghét!
Anh đưa tay lau mặt, cũng dịch sang phía cô. Cô lườm anh, lại thấy mái tóc ngắn của anh bết nước mưa dựng đứng lên, mặt cũng ướt, trông càng đẹp trai hơn. Cô không kìm chế được lại nhìn anh thêm một cái, bắt gặp ngay ánh mắt của anh.
Cô khẽ quay mặt đi, nhìn màn mưa dưới mái hiên sau lưng anh. Mưa thắm sắc lá xanh, giăng mắc khắp trời.
Anh mím môi, như đang cười, ánh mắt trượt xuống ngực cô. Cô cúi nhìn, chiếc áo sơ mi trắng đã ướt sũng nước mưa, dán trên người như một tờ giấy mỏng trong suốt. Cô khẽ khàng lấy tay che đi, không khí trở nên vừa ẩm ướt vừa nóng hừng hực. Cô lùi lại, đụng phải cái cột đình ở đằng sau.
Anh bước tới gần, mặt tỉnh bơ:
-Đừng che nữa, có phải chưa từng nhìn thấy đâu.
Rồi anh lại nói:
-Cái áo này tệ quá, mua mấy cái tốt vào.
Cô nhìn anh, lí nhí:
-Anh mua cho em. Anh mua rồi thì em sẽ vứt cái này đi.
Anh nhẹ nhàng áp tới, thấy má cô đỏ lựng, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, bèn đưa tay ra lau, ngón tay lướt qua môi, qua cằm cô, dần dần chạm vào cổ áo cô, kéo nó ra một chút:
-Vứt đi làm gì, còn có lúc dùng đến.
Tay anh lần vào trong.
Tim đánh thình thịch, cô không khỏi níu chặt tay anh, hơi ngửa người về phía sau, gáy bỗng đập cộp vào cái cột sau lưng. Đầu óc choáng váng, cô nói:
-Đau, cứng quá.
Anh đè lên người cô, cười khì khì vào tai cô:
-Chỗ nào cứng cơ?
Mặt cô lập tức đỏ bừng:
-Lưu manh...
còn chưa dứt lời, môi cô đã bị môi anh phủ trọn, tay anh không ngừng vuốt ve xuống phía dưới, luồn vào dưới váy. Đầu cô ong lên, vội vàng túm lấy tay anh:
-Không được không được, ban ngày ban mặt, đừng ở đây...
Anh chẳng nói chẳng rằng, kìm nén hơi thở, hơi thở nóng hổi phả quanh người cô, cứ chuyện ta ta làm. Phía trên người cô mềm nhũn, đành phải gục lên vai anh thở dốc, trong lòng lại sợ bị người ta bắt gặp, run run nói:
-Lục Trình Vũ, anh đã nghe thấy bao giờ chưa?
Anh nói luôn:
-Chưa.
Cô lại nói:
-Có một bài thơ, Giai nhân mềm tựa bông, vung kiếm chém kẻ ngông, đầu người tuy không rớt, quân tử khốc khô lòng (1). Cho nên anh hãy còn trẻ, cứ từ từ.
(1)Bài thơ trong tác phẩm Kim Bình Mai (tạm dịch), hàm ý khuyên răn các bậc mày râu không nên đam mê tửu sắc. Nguyên văn: “Giai nhân thể tự tô, trượng kiếm trảm ngu phu. Bất kiến nhân đầu lạc, giáo quân cốt tủy khô”, ý nói giai nhân mềm mại nhưng lại như thanh kiếm chết người, tuy đầu không rơi nhưng vẫn có thể khiến người quân tử kiệt sức mà chết.
Động tác của anh ngừng lại, bật cười khùng khục trong cổ họng:
-Có phải là giai nhân không, phải nếm thử mới biết.
Cô phát nhẹ anh một cái, rồi lại nhéo cánh tay anh:
-Đương nhiên em không phải, anh đi mà tìm người khác, em không thèm.
Anh vẫn cười, cắn nhẹ thùy tai cô trêu chọc:
-Nếu đúng thật là giai nhân, thì anh nguyện chết khô xương tủy.
Tim cô lại nảy lên, cô tựa vào ngực anh không nói gì, trong phút chốc anh cũng ngừng lại, cũng không nói không rằng, tựa như đang nghĩ ngợi điều gì. Cô ngước mắt lên, thấy anh quay mặt nhìn thẳng về phía rừng cây, rồi lại nghe thấy anh suỵt một tiếng:
-May mà chưa làm, có người đến.
Nói đoạn cúi xuống nhìn cô cười cười.
Mưa vẫn ào ào như trút nước, cành lá trập trùng, chưa thấy bóng người, đã nghe tiếng nói.
Nghe giọng có vẻ là người địa phương, đoán chừng có khoảng hai ba người đàn ông, cười nói rộn ràng, họ cũng tới tránh mưa.
Đồ Nhiễm vội đầy Lục Trình Vũ ra, chỉnh trang lại quần áo trên người. Những chỗ khác thì không sao, nhưng cúc áo bị người ta giật mất, muốn che cũng không che được.
Lục Trình Vũ khom người nhặt cúc áo lên, thấy hai tay cô đang khép cổ áo không biết phải làm thế nào, nửa che nửa đậy càng thêm quyến rũ, bèn cởi áo sơ mi của mình ra cho cô khoác, còn mình thì cởi trần đứng bên cạnh. Đồ Nhiễm cầm chiếc áo trong tay, tấm áo ấy rất rộng, mang theo hơi ẩm, lại mang theo một chút xà bông và mùi mồ hôi trên cơ thể anh. Cô cảm thấy khá hơn một chút, không còn lúng túng như trước nữa, bèn xoay người nhìn sang phía bên kia của ngôi đình.
Một lúc sau, có ba người đàn ông trẻ đi tới, vội vàng chen vào trong đình, không gian xung quanh bỗng càng thêm chật chội.
Ba người họ vừa rủa xả thời tiết, vừa cởi quần áo trên người ra vắt nước, lau mặt lau mồ hôi, mùi mồ hôi đàn ông lập tức tràn ngập. Người dẫn đầu nhìn Đồ Nhiễm một cái, một lát sau lại liếc thêm mấy cái nữa, lúc này mới quay sang hỏi Lục Trình Vũ:
-Từ thành phố xuống à? Đi chơi à?
Lục Trình Vũ gật đầu, đứng dịch về phía Đồ Nhiễm.
Hai người còn lại nhìn Đồ Nhiễm, cũng cười:
-Đi tuần trăng mật hả.
Lần này Lục Trình Vũ không trả lời mà khẽ nghiêng người, chống tay lên cây cột cạnh cô, ngăn cách cô với ba người kia không một chút dấu vết. Cô ngước mắt lên cười với anh, nghe thấy anh hỏi khẽ:
-Cười cái gì?
Cô không nói gì, lườm anh một cái, sau đó cổ tay liền bị anh túm lấy, nghe thấy anh nói nhỏ bằng giọng khàn khàn:
-Lát nữa sẽ xử lý em.
Cô đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh rồi lại nhìn trộm mấy người kia, thấy họ vẫn thảnh thơi đứng đó nhìn. Nghĩ tới quần áo mình không được chỉnh tề, trong lòng cô không thoải mái.
Một lúc sau, cô nghe thấy anh nói:
-Mưa ngớt rồi, đi thôi.
Nói đoạn bèn che chắn cho cô đi ra ngoài. Cô cởi giày ra, bắt chước anh đi chân trần trên đất, họ chạy chầm chậm, đi được một quãng xa, Đồ Nhiễm mới không nhịn được phì cười. Lục Trình Vũ nhìn cô, tà tà lên tiếng:
-Cười cái gì, ranh con hơn hai chục tuổi đầu, bò trên đất mà cũng tưởng được du ngoạn thủy cung, được bay lên trời, huống hồ quần áo lại xộc xệch, tội gì người ta không nhìn.
Cô tức tối nhìn anh, bất chợt cười:
-Em đâu có cười người ta, em cười cái đồ nhà anh, miệng hùm gan sứa.
Anh không nói gì, lôi cô về phía trước. Về đến khách sạn, anh đóng cửa lại, ấn cô lên cửa, véo cằm cô, hơi thở nóng hổi phả vào mặt cô:
-Cười đi, sao không cười nữa?
Đồ Nhiễm có phần không thở nổi, vội nói:
-Em nói lung tung, sao anh lại là con hổ giấy được chứ, cho dù đúng thế, thì cũng có chỗ nhất định không phải làm bằng giấy.
Nghe vậy anh rất khoái chí, cúi đầu cười, vỗ vỗ mặt cô:
-Vừa mới mắc mưa, mau thay quần áo ướt ra, không khéo bị cảm bây giờ.
Nói rồi bèn rướn lên, lột quần áo trên người cô ra như đang bóc vỏ hành lúc nấu cơm, cuối cùng chỉ còn lại một miếng trắng phau nõn nà. Anh bế cô quẳng vào bồn tắm, vặn vòi nước nóng, nói gọn lỏn:
-Tắm!
Mặt cô đỏ lựng, toàn thân nóng bừng, kéo soạt tấm rèm tắm, trừng mắt nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bóng anh lướt qua, anh đã bước ra ngoài. Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi lại ngẩn ra một lúc, sau đó mới cầm vòi sen lên kỳ cọ.
Đang lúc váng vất, thình lình tấm rèm tắm bị kéo soạt ra, Lục Trình Vũ dựa vào bức tường bên kia, tay cầm một lon bia, nheo mắt nhìn cô.
Thỉnh thoảng anh lại nhấp một ngụm, giọng khản đặc:
-Tắm đi, anh muốn xem ( O_O , OMG , anh này là vua sắc lang )
Tim Đồ Nhiễm đập thình thịch, trong lúc hoảng loạn, chỉ biết dùng khăn tắm che người. Nước nóng giội xuống, cô nhìn vào mắt anh, trong đôi mắt sâu thẳm như có thứ gì đó đang nhảy nhót, đôi mắt ấy cứ nhìn cô chằm chằm, nếu nói nó chất đầy dục vọng, thì thà nói là thanh tâm quả dục (1) , tựa như trước mắt anh không tồn tại thứ gì, mà anh chỉ lặng lẽ xuất thần thôi.
(1)Tâm hồn thanh tịnh, kìm nén dục vọng.
Không kìm chế được, cô hít vào một hơi thật sâu, lại bị làn hơi nóng ấm áp xung quanh bao phủ, vì thế cô khẽ quay đi, chậm rãi xối nước nóng lên người.
Anh nói:
-Quay lại. ( =_=” em sợ anh rùi anh ơi.)
Cô không nhúc nhích, trước ngực bỗng lạnh toát khiến cô không khỏi rùng mình. Cô quay người lại nhịn, thấy anh cầm lon bia giơ lên không trung, miệng khẽ nhếch lên một nụ cười ngả ngớn, ngón tay đang miết lon bia khẽ dừng lại, rồi lập tức đặt lon bia lên bồn rửa mặt. Lon bia lăn vào một xó, anh bước vào bồn tắm.
Anh không nói gì, cầm tay cô đặt lên thắt lưng trên eo mình, cúi đầu, đỡ lấy gáy cô, phủ môi mình lên môi cô. Ngụm bia lành lạnh trào, từ từ nhấn chìm trái tim sắp cháy rụi của cô. Cô cởi thắt lưng của anh ra, dịu dàng, tỉ mỉ, quần áo rơi xuống, họ quấn chặt lấy nhau trong làn nước nóng ấm áp, sau đó lại ướt sũng lặn lộn trên giường.
Đồ Nhiễm cảm thấy mình giống như một phiến lá, một giây trước còn đang run rẩy trên ngọn kia, ngay giây tiếp theo đã cuốn theo chiều gió, không ngừng xoay tròn, không ngừng rơi xuống, không thể tự mình làm chủ, có thứ gì đó rần rật chạy trong huyết mạch, gặm nhấm khắp nơi. Cuối cùng, những vết thương ấy toác ra, máu tanh dường như đang dâng trào từ đoạn cuối sinh mệnh, đầm đìa.
Cơ thể nóng hừng hực mà vạm vỡ của anh bỗng căng lên, chỉ chực bùng nổ, cô bỗng túm được một tia tỉnh táo từ trong hơi thở của anh, đưa tay mềm mại chặn ngực anh, khàn giọng nói:
-Anh quên gì rồi?
Anh nén tiếng thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn cô từ trên cao, lông mày hơi nhíu lại, đôi môi mỏng mím chặt, suy nghĩ trong thoáng chốc, sau đó phủ phục người xuống, thì thầm vào tai cô:
-Muốn có con không !
>>>>>>>>>>>
Đồ Nhiễm nhắm mắt lại, vùi mặt vào gối.
Sức nặng và hơi nóng đè trên người bỗng tan biến, chỉ còn lại một lớp mồ hôi ướt sũng, không phân biệt được là của anh hay của cô. Trên gối vẫn còn dấu vết những giọt nước mắt không kìm nén được của cô.
Cô nhớ lại câu nói trước đó của anh.
Cô khẽ cử động, tay chân vẫn tê rần. Cô chậm chạp mò mẫm lấy chiếc khăn bên cạnh đắp lên người, bên tai vang lên tiếng anh hỏi:
-Có được tính là hoàn mỹ không?
-Gì cơ?
Cô còn chưa định thần lại.
Anh tiến sát lại:
-Món quà em muốn có được coi là hoàn mỹ không?
-Bình thường.
Cô lặng lẽ đáp.
Anh túm lấy eo cô, tăng thêm lực nơi cánh tay.
Vừa đau vừa nhột, cô luôn mồm “ừ ừ” mấy tiếng, lại ngượng ngùng không nói nên lời.
Lục Trình Vũ cười, buông cô ra rồi bước xuống giường, lấy một chiếc khăn tắm quấn sơ sài quanh eo, sau đó cầm bao thuốc trên tủ đầu giường lên, rút một điếu ngậm trong mồm, lấy bật lửa ra châm rồi nói:
-Mới dùng 50% công lực thôi.
Cô xoay mặt nhìn anh:
-100% thì thế nào?
Anh đứng cạnh giường, tay buông thõng, ngón tay lướt từ trán đến xương sống của cô, rồi trượt xuống phía dưới, tựa như một cọng lông vũ mơn man, khẽ khàng nói:
-Sẽ làm em bị thương.
Cô không nhịn được hứ một tiếng, kéo chăn quấn chặt vào người.
Anh bật cười, tiếng cười lại bị tiếng chuông tin nhắn điện thoại ngày càng lớn át đi.
Cô vẫn nằm trên giường, không cần nhìn cũng biết, anh cầm điện thoại ra ngoài ban công.
Mưa đã tạnh, mặt trời ngả về Tây, nắng nhạt nhòa yếu ớt xuyên qua những đám mây, những giọt nước trong veo đọng trên lan can thỉnh thoảng lại rơi tí tách.
Cô từ từ ngồi dậy, mặc áo khoác tắm, ngoảnh ra ngoài cửa sổ. Anh ngồi trên chiếc ghế dài cạnh cửa sổ, ngón tay bấm trên bàn phím điện thoại, miệng ngậm điếu thuốc, làn khói mỏng lững lờ, tàn thuốc đã cháy thành một đoạn dài, nhưng vẫn chưa rơi xuống.
Cô vào bếp mở tủ lạnh, tìm một ít bơ phết lên bánh mì sandwich, cho hai cốc sữa vào lò vi sóng quay nóng. Sau đó cô đặt mấy thứ đó lên khay, bê ra ngoài ban công, đặt trên chiếc bàn tròn ngoài đó, cầm một lát bánh mì tì lên lan can, vừa nhâm nhi vừa ngắm nhìn hồ nước cạnh cánh rừng. Mặt hồ ảm đạm, màu sắc đã tan biến.
Ăn xong, cô quay người lại để lấy thêm thì nhìn thấy điện thoại đã được tiện tay đặt lên bệ cửa sổ, còn anh đang ngửa đầu trên ghế, lơ đãng hút thuốc.
Lúc này anh rất thảnh thơi, hoặc có thể nói đốc tác bên cạnh khiến anh cảm thấy thoải mái, khi làm hết sức chăm chú, xong việc rồi cũng không bám riết lấy anh, hỏi mãi những câu hỏi nhàm chán vặt vãnh như “Anh có yêu em không”. “Em có phải là người mà anh luôn mong đợi không”, hay “Sau này anh có dự định gì”... liên miên không dứt.
Nhớ năm xưa, sau cơn mây mưa, thực sự điên cuồng, lời yêu thương không đi qua não mà chui thẳng qua mồm, sau đó dần dần nói ít đi, người kia lại níu chặt lấy anh không rời, như thể nhất định phải nghe được mới yên tâm. Khi anh trả lời qua loa, cô lại nói, lời đàn ông nói trên giường đâu thể coi là thật. Từ đó trở đi, anh lại càng ít nói, những lời ngon ý ngọt dường như đã thành cấm kỵ. Người kia lại bảo, anh không yêu em, chỉ muốn tìm đại một người phụ nữ để lên giường thôi. Nghe những lời như vậy, trống ngực anh đập thình thịch, hình như cũng hơi mơ hồ.
Người con gái hơn hai mươi tuổi, mắt ngấn lệ, mê man nhìn anh:
-Lục Trình Vũ, em và anh ở bên nhau thật sự rất mệt mỏi, không có một chút cảm giác an toàn nào anh có biết không...
Anh bừng tỉnh lại từ dư âm của hormone phát tiết, bất chợt nổi giận, lạnh lùng nhìn cô:
-Vứt mẹ cái cảm giác an toàn ấy đi, sau này đừng có nhắc tới mấy chữ này trước mặt anh.
Rõ ràng là cô bị giật mình, lập tức im bặt, ngồi bên mép giường khóc thút thít.
Khi đó anh không một xu dính túi, nghèo rớt mùng tơi, người nhà đột nhiên lâm bệnh qua đời, trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ làm thế nào có thêm việc làm để kiếm học phí cho năm tới, tương lai mờ mịt mông lung, ngay cả bản thân cũng chưa từng biết phải đi đâu để tìm cái gọi là “cảm giác an toàn”. Anh đứng trước cửa sổ một lúc, ổn định lại tâm trạng, lòng lại bắt đầu phiền muộn, cuối cùng vẫn xuống nước trước, bước tới vuốt tóc cô, dỗ dành.
Những ngày bên nhau sau này, mâu thuẫn ngày càng nhiều, ngoài lúc ở trên giường ra thì chỉ toàn cãi nhau, hai bên đều hết sức mệt mỏi, gặp nhau cũng chẳng có gì để nói, làm tình trở thành gánh nặng, cho tới một hôm, cô nói, chia tay đi, chúng ta không hợp.
Lục Trình Vũ chậm rãi phả ra một vòng khói, thấy Đồ Nhiễm bê ly sữa lên trước mặt anh, anh lắc đầu, nhìn cô rồi vỗ lên đầu gối mình. Cô bước tới ngồi lên đùi anh, ngả đầu lên vai anh, khép hờ mắt lại.
Trán cô chạm vào chiếc cằm lún phún râu của anh, cô không cầm lòng được ngẩng lên hôn một cái.
Sau đó anh cũng khẽ cúi đầu xuống, hôn cô một cách hết sức tự nhiên, cả quá trình như gần như xa, cô hơi ngước mắt lên, phát hiện ra anh đang thưởng thức những tia nắng thấp thoáng nơi cuối trời.
Ánh nắng chiếu vào mắt anh, khiến đôi mắt ấy trở nên trong suốt và dịu dàng.
Họ ở lại khu resort chưa đến hai ngày, chiều thứ Bảy liền lái xe về nhà.
Trên đường về, Lục Trình Vũ để Đồ Nhiễm cầm lái. Một năm trước cô đã lấy bằng lái, nhưng chưa sờ vào xe mấy, nhất thời quên mất đâu là chân côn, đâu là chân ga, may mà đường sá vắng vẻ, rất ít xe qua lại, ngoằn nghèo một lúc dần dần cũng lên tay. Lỏng côn, nhấn ga, đuổi theo chiếc xe tải trước mặt, trên chiếc xe tải chất đầy ống thép dài, đầu ống thò ra ngoài thùng xe, lắc lư theo nhịp bánh.
Lục Trình Vũ bảo cô vượt lên, cô phản ứng chậm một nhịp, sắp tới đằng trước mới bắt đầu bẻ lái, lực lại yếu, mấy cái ống dài ngắn khác nhau gần như lướt sát sạt qua kính trước. Đồ Nhiễm thầm thở hắt ra, len lén nhìn sang người ngồi bên ghế phụ lái, anh nắm tay nắm trần nói:
-Tấp xe vào lề.
Xe dừng lại, anh đi xuống ngồi ra ghế sau rồi nói:
-Vốn định để em lái xe đi làm, ai ngờ thả ra lại có thêm một hung thần xa lộ, mấy hôm nữa anh sẽ tìm người quen ở trường dạy lái xe, em tới đó tập thêm hai tháng rồi tính.
Cô mừng rỡ:
-Em biết ngay là anh sẽ để em lái mà, ông xã, anh tốt với em quá.
Anh nói:
-Anh đi làm gần, nếu không còn lâu mới đến lượt em. Đừng mừng vội, tập xong rồi anh phải sát hạch cho qua mới được ra đường.
Sau khi về nhà, quả nhiên anh giúp cô liên hệ với trường dạy lái xe, cũng không xa nhà lắm.
Trời dần nóng lên, nhưng chiếc xe mới là động lực, hễ không có việc gì là cô lại đội nắng chạy tới trường dạy lái xe chạy mấy vòng.
Mấy hôm sau, trong đội xe nhận học viên mới, già trẻ trai gái hơn chục người, trong số đó, cô nhìn thấy Lý Sơ Hạ.
Lý Sơ Hạ dáng vẻ tao nhã, ít nói, phần lớn thời gian đều chỉ có một mình, có hai ba người đàn ông định tới bắt chuyện nhưng đều bị cô xua đi, thời gian còn lại là đứng xếp hàng đợi tới lượt thực hành.
Đồ Nhiễm lái xe ra ngoài đường một vòng với người quen ở trường trở về, liền bị thầy Trương dạy học viên mới gọi lại. Thầy Trương hơn 60 tuổi, xuất thân từ lính, tính cách người phương Bắc, hào sảng oai hùng, giỏi ăn giỏi nói, bình thường mặt mũi lúc nào cũng tươi tỉnh, lúc căng thẳng thì lập tức biến sắc, rất thích buôn chuyện linh tinh với Đồ Nhiễm. Lúc này ông đang cho học viên thay phiên nhau lên xe thực hành, còn mình thì trốn dưới gốc cây nghỉ ngơi, trước chân đặt một tách trà đặt, nhìn thấy cô ông chỉ vẫy tay:
-Tiểu Đồ, tới đây, tới đây, chuyện lần trước còn chưa kể cho cháu nghe hết.
Thầy Trương quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy chuyện linh tinh hồi ông còn làm lính, Đồ Nhiễm đang nghe say sưa thì thấy ông nhìn chiếc xe tập lái rồi gào lên:
-Ai đấy, tôi ở đây quan sát đấy nhé, hỏng mấy lần rồi vẫn chưa vào nổi, không được thì xuống đi, còn có người đang đợi đấy.
Chiếc xe dừng lại, Lý Sơ Hạ mở cửa bước ra, gương mặt trắng trẻo hơi ửng đỏ. Cô ấy đứng đó không nói gì, hoặc là không muốn nhiều lời.
Đồ Nhiễm nhìn vào trong xe, hay thật, ghế sau có ba, bốn cái đầu lố nhố, ghế phụ lái thì một anh béo kềnh càng, chắc trời nóng còn trong xe lại mở máy lạnh, mấy học viên đó không muốn đợi ở ngoài bèn chui tọt vào trong xe. Thế thì cô bé mới học lái làm sao mà bẻ bánh lái được đây?
Cô cười:
-Thầy Trương, điều kiện xe tập lái ở đây tốt thật đấy, còn bật cả điều hòa nữa, mọi người đều muốn được mát mẻ.
Thầy Trương hiểu ý hét lên:
-Trong xe trừ ghế tài xế, còn những người khác xuống hết cho tôi, tôi còn đang đày nắng đây này, mấy người thoải mái nhỉ.
Rồi lại chỉ vào Lý Sơ Hạ.
-Cô thử lại xem.
Lý Sơ Hạ thử lại một lần nữa, quả nhiên không hề sai sót.
Cô xuống xe, cười với Đồ Nhiễm rồi đứng lại gần phía cô.
Đồ Nhiễm gật đầu với cô ta:
-Đến học lái xe à?
-Ừ, học lái xe.
-Lần trước con của bạn tôi bị ốm nhập viện, làm phiền cô.
-Không có gì, việc phải làm thôi.
Nhất thời cả hai đều không nói gì.
Họ đứng cạnh nhau hơi gượng gạo, Lý Sơ Hạ toát ra vẻ thanh tao, nho nhã, trông không giống người thích nói chuyện. Đồ Nhiễm vắt óc mãi, nghĩ đi nghĩ lại đề tài duy nhất lại là người mà cả hai cô cùng quen, mà người này, có lẽ chính là nguyên nhân dẫn đến bầu không khí lúng túng hiện giờ.
Đồ Nhiễm đứng một lúc, nói vu vơ với thầy Trương vài câu, rồi bảo muốn đi mua ít đồ, bèn đi trước.
Cô quả thật muốn đi mua đồ, bởi vì Lục Trình Vũ đã đánh tiếng trước, nói tối nay đưa bạn về nhà ăn cơm, không đông, chỉ có một người. Cô nhẩm tính bốn món một canh chắc cũng đủ, bèn ra chợ mua rau và thịt trước, chọn một con cá sống, rồi lại vào siêu thị mua bia, khệ nệ tay xách nách mang về nhà, tất bật hai tiếng đồng hồ, cơm canh bày sẵn lên bàn. Lục Trình Vũ về nhà trước, một lúc sau khách cũng tới.
Người đó cô đã từng gặp, là phù rể trong lễ cưới, dáng cao gầy, đeo kính, chưa nói đã cười, khiến người khác cảm thấy có phần thân thiết. Giờ đây mới nhìn thấy cô, đã cười cười chào hỏi:
-Chị dâu, em đến ăn chực đây.
Đồ Nhiễm biết anh ta hơn mình mấy tuổi, lại cứ một điều chị dâu, hai điều chị dâu, không tránh khỏi ngại ngùng, bèn nói:
-Cứ gọi tôi là Đồ Nhiễm được rồi.
Người kia vội nói:
-Biết rồi, biết rồi.
Anh ta nhìn thức ăn trên bàn, tấm tắc.
-Ái chà, chị dâu khéo tay quá.
Thấy anh ta khách sáo như vậy, cô cũng cười:
-Anh Lôi, mời vào bàn ngồi.
Lục Trình Vũ hết chịu nổi:
-Hai người này không định cho người khác ăn cơm hả.
Bất đắc dĩ anh đành giới thiệu lần nữa:
-Đồ Nhiễm, Lôi Viễn, đã gặp rồi còn gì? Có phải không có tên đâu.
Trò chuyện vài câu, hai người đàn ông muốn uống bia, Đồ Nhiễm vào bếp tìm cái mở bia, bỗng nhiên một cái tên lọt vào tai, cô thầm nghĩ, hôm nay thật có duyên với con người ấy.
Ngoài đó Lôi Viễn nói với Lục Trình Vũ:
-Biết không? Lý Sơ Hạ vừa gọi điện kể khổ với tôi, dạo này bị bố mẹ ép đi xem mắt, cũng là người mệnh khổ giống tôi.
Giọng anh ta không lớn, miễn cưỡng có thể nghe rõ.
Hình như Lục Trình Vũ ừ một tiếng rồi nói:
-Không phải cậu vẫn đang đợi Quan Dĩnh sao?
-Quan Dĩnh không trở về, tôi cũng chẳng sốt ruột, nhưng bà già ở nhà cứ nóng ruột, lát nữa còn sắp xếp chương trình Gặp mặt đêm khuya cho tôi nữa cơ.
Anh ta hạ giọng,
-Nghe ý tứ Lý Sơ Hạ là gần đây cô ấy gặp một đám thích hợp, chỉ còn đợi gặp mặt hai nhà.
Lục Trình Vũ lại ừ một tiếng, thấy Lôi Viễn cứ nhìn mình đợi mình nói tiếp, anh bèn nói:
-Nghe rồi, mấy hôm trước cô ấy nhắn tin cho tôi.
Lôi Viễn thở dài:
-Hai người ý là sao?
Lục Trình Vũ không nói gì, hồi lâu sau lại hỏi với vào trong bếp:
-Chưa tìm thấy cái mở bia à?
Lúc ăn cơm không nhắc tới người kia, vì có hẹn với đối tượng xem mắt nên chỉ một lúc sau Lôi Viễn đã vội cáo từ, đầu tiên là cảm ơn Đồ Nhiễm, khi sắp về lại quay sang nói với Lục Trình Vũ:
-Xuống lầu làm điếu thuốc?
Họ cùng nhau xuống lầu, lúc này Lôi Viễn mới lên tiếng:
-Hồi xưa học Hồng lâu mộng, ghét nhất là cái cô họ Lâm (1), cảm thấy cô ta thật rách việc, sau này mới biết, nếu phụ nữ không thật lòng với cậu thì sẽ chẳng có hứng 2f9 thú giở trò nhõng nhẽo trước mặt cậu đâu, cậu nói có phải không? Nếu phụ nữ bên cạnh cậu đều thực dụng, tỉnh táo, rành mạch tính toán giống chị Bảo (2) thì chán chết. Mình càng ra đời nhiều, càng cảm thấy Lâm muội muội thật là quý hiếm.
(1)Chỉ Lâm Đại Ngọc.
(2)Chỉ Tiết Bảo Thoa
Lục Trình Vũ châm thuốc nhưng không hút, gảy gảy tàn thuốc nói:
-Truyện ấy mình chưa đọc.
Rồi lại nói.
-Cậu theo nhiều vụ kiện ly hôn quá rồi.
Lôi Viễn cười cười:
-Nếu không có con, thì rất dễ.