11 Tuần Yêu Chương 45


Chương 45
Vai diễn mới

Lúc 4giờ 30 chiều hôm sau, khi Matt đang họp với ba người điều hành thì chuông điện thoại reo. Anh ngước lên và với lấy cái điện thoại. “Nếu không phải là một tình huống khẩn cấp,” anh nói với Eleanor trước khi bà có thể đưa ra lý do ngắt lời anh, “tôi không muốn nghe một cuộc điện thoại nào cho đến khi tôi xong việc ở đây.”

“Cô Bancroft đang ở trên đường dây,” bà nói với vẻ tươi cười tự mãn trong giọng nói. “Đó có phải là tình huống khẩn cấp không?”

“Ờ, thì đúng.” Matt nói một cách gượng gạo, nhưng khi anh trả lời cuộc gọi của Meredith, cảm giác của anh chẳng có gì là đặc biệt vui vẻ. Chiều hôm qua anh đã gọi điện cho cô để nói với cô là Spyzhalski đã được kiểm soát và đang ở một nơi mà các phóng viên không thể tìm được. Thư ký của cô đã nói là cô sẽ họp trong nhiều giờ, vì thế, để cho cô không phải chờ đợi hồi hộp, Matt đã đọc từng lời một cách cẩn thận để cô thư ký viết lại tin nhắn và yêu cầu cô ta đưa cho Meredith. Khi cô không gọi lại cho anh đêm qua, anh tự hỏi liệu cô có quá bận ăn mừng tin này trên giường với Reynolds hay không mà không thèm gọi lại cho anh. Suốt tuần lễ, khả năng Meredith vẫn còn ngủ với hôn phu của cô cứámảnh anh. Đêm qua nó làm cho anh trằn trọc tới sáng. Liếc nhanh như xin lỗi những người đàn ông ngồi quanh bàn hội nghị, Matt nhấc máy điện thoại. Truyen8.mobi

“Matt,” cô nói, giọng cô có vẻ như đang bị làm phiền, “em biết đêm nay là đêm của anh, nhưng em có cuộc họp vào lúc năm giờ, vàem còn rất nhiều việc phải làm.”

“Với nguy cơ là em không thể làm gì để thay đổi được,” anh nói bằng giọng điệu lạnh lùng, không thể xiêu lòng, “thỏa thuận là thỏa thuận.”

“Em biết,” cô trả lời với tiếng thở dài bực tức, “nhưng ngoài chuyện phải ở lại đây muộn, em còn phải đem một số công việc về nhà để làm, và lại phải đi vào sáng sớm mai. Em thật sự không muốn có một buổi tối quan trọng hoặc là một cuộc đối đầu quan trọng với anh,” cô bổ sung với chút ít hài hước gượng gạo.

Trong giọng điệu thể hiện sự hợp tác miễn cưỡng, anh hỏi, “Em đang có đềnghị gì?” 

“Em hy vọng là anh sẽ gặp em ởđây, và chúng ta có thểăn tối sớm, tại một nơi bình thường và gần đây.”

Sự khó chịu của Matt biến mất, nhưng với khả năng mong manh cô đang cố thu hẹp phạm vi hẹn hò với anh bằng cách xác lập tiền lệ với những cuộc hẹn chớp nhoáng nơi công cộng, anh nói thêm với giọng điệu lịch sự nhưng kiên quyết, “Vậy cũng tốt. Anh cũng có một cặp đầy công việc. Anh sẽđem theo chúng và sau bữa

tối chúng ta có thể dành một buổi tối yên tĩnh, hiệu quả tại… nhà em hay nhà anh nhỉ?”

Cô do dự. “Anh hứa là chúng ta sẽ chỉ làm việc thôi nhé? Ý em là, em không muốn phải... để phải...”

Môi của anh cố nén một nụ cười khi giọng nói của cô giãn ra. Rõ ràng là cô có nhiều công việc, và cũng rõ ràng là cô lo rằng anh sẽ cố đưa cô vào giường. “Chúng ta sẽ làm việc,” anh hứa.

Sự nhẹ nhõm của cô đến trong tiếng cười thở phào. “Vậy là ổn. Tạisao anh không gặp em ởđây khoảng sáu giờ? Có một nhà hàng rất được ở ngay bên kia đường. Chúng ta có thểđi đến căn hộ của em sau đó.”

“Được,” anh nói, hoàn toàn sẵn sàng thay đổi kế hoạch của mình cho phù hợp với kế hoạch của cô, chỉ cần cô đừng cố tránh mặt anh. “Các phóng viên có quấy rầy em không?”

“Có vài cuộc gọi, nhưng ngày hôm qua chúng ta đã cho họ một màn biểu diễn, em nghĩtất cảsẽtự nhiên kết thúc thôi. Em có nói chuyện với Parker đêm qua vàsáng nay, và anh ấy cũng không bị quấy rầy.”Truyen8.mobi

Matt không quan tâm dù cho các phóng viên có xé xác Parker, và anh không thích khi khám phá ra rằng cô đã nói chuyện với anh ta hai lần kể từ khi kết thúc cuộc họp báo trong khi cô không hề lo lắng để gọi anh cho đến lúc này. Ngược lại, anh cảm thấy rất an tâm là cô hình nhưđã không ở chung với anh ta đêm qua,vì vậy anh nói rằng đó là những tin vui, và anh sẽ đến văn phòng của cô vào khoảng sáu giờ.

Sau khi lạng lách qua đám đông đi sắm đồ Giáng sinh trên tầng chín, sự im lặng tương đối trên tầng làm việc của Meredith khi Matt bước ra khỏi thang máy là một sự nhẹ nhõm đáng hoan nghênh. Bên phải anh, hai thưký đang làm việc muộn, nhưng nhân viên tiếp tân và tất cả những người khác đã về. Ở cuối hành lang trải thảm đối diện, cánh cửa văn phòng Meredith đang mở, và anh có thể thấy một nhóm đàn ông cùng một phụ nữ đang ngồi trong đó. Bàn giấy của cô thưký đã được dọn sạch, máy vi tính của cô ta đã được phủ lại, cho nên thay vì ngồi ở khu vực tiếp khách, Matt cởi áo choàng rồi đặt nó bên hông bàn thư ký, hài lòng với cơ hội bất ngờ này để thấy cách Meredith làm việc và những loại công việc có liên quan trong ngày của cô. Mọi thứvề cô luôn kích thích sự tò mò của anh. Luôn như vậy.

Không biết sự hiện diện của Matt bên ngoài văn phòng, Meredith nhìn tờ hóa đơn mà Gordon Mitchell, giám đốc hàng hoá chịu trách nhiệm thu mua áo phụ nữ và đồ trang sức, vừa mới đưa cho cô. “Anh đã mua ba trăm đô-la khuy áo kim loại màu vàng à?” Cô nói với nụ cười không hiểu. “Tại sao anh lại đưa cho tôi cái này? Nó nằm trong thẩm quyền tựquyết định của anh mà?”

“Bởi vì,” anh trả lời ôn tồn, “những cái khuy vàng là lý do khiến doanh thu áo đầm và quần áo phụ nữ may sẵn tăng lên như cô đã thấy suốt cả tuần nay. Tôi nghĩ cô muốn biết.”

“Anh đã mua chúng và cho lao động địa phương đính nó lên à?”

“Đúng thế,” anh nói, duỗi dài hai chân ra và trông có vẻ hài lòng. “Nếu áo hoặc đồ complet có khuy kim loại vàng trên đó, chúng sẽđược bán ngay. Đó là mốt.”

Meredith nhìn chằm chằm vào anh ta một cách điềm đạm, tránh không nhìn Theresa, giám đốc cao cấp của bộ phận sáng tạo hàng hoá, người có công việc là dự đoán trước xu hướng thời trang. “Tôi không thể hoàn toàn chia sẻ sự thoả mãn của anh,” cô nói một cách nhỏ nhẹ. “Theresa đã khuyên chúng ta cách đây đã lâu, sau khi cô ấy trở về từ chuyến đi New York, rằng một trong những xu hướng thời trang tiếp theo sẽ là quần áo được trang trí với các khuy kim loại vàng.Anh đã lờ cô ấy đi. Chuyện mà anh mua khuy áo một cách muộn màng và đính chúng lên đó bây giờ không thể bù đắp cho phần doanh thu chúng ta đã mất trước và trong khi anh đang mua khuy áo. Anh còn gì khác đểbáo cáo không?”

“Chẳng có gì,” anh cáu kỉnh.

Lờđi thái độ của anh ta,Meredith vươn ra phía trước và ấn nút trên màn hình máy tính cho thấy con số doanh thu trong bốn giờ qua tại tất cả các bộ phận dưới sự giám sát của Mitchell tại cửa hiệu đó và các cửa hiệu chi nhánh trên khắp cả nước. “Doanh số bán đồ nữ trang của anh cao hơn năm mươi tư phần trăm so với cùng ngày năm ngoái. Anh đang điều hành tốt hơn ởđó.”

“Cảm ơn cô, cô Tổng giám đốc,” anh ta nói một cách ác ý.

“Tôi nhớ hình như anh đã thuê một nhà quản lý đồ phụ kiện mới, và anh ta đưa vào một nhà cung cấp mới. Đúng không?”

“Hoàn toàn chính xác, nhưthường lệ!”

“Có chuyện gì xảy ra với đường dây DKNY của Donna Karan mà anh đã mua nhiều quá vậy?” Cô tiếp tục, lờđi giọng điệu của anh ta.

“Nó đang bán được lắm, đúng như tôi đã nghĩ.”

“Tốt. Anh định làmgì với tất cả váy ngắn và áo khoác giá bình dân mà anh đã mua?” 

“Tôi sẽ keystone cho chúng và khiến chúng được đưa ra khỏiđây.”

“Được rồi,” cônói với vẻ miễn cưỡng, “nhưng đánh dấu tất cả chúng là hàng đặc biệt và bỏ nhãn hiệu của chúng ta ra. Tôi nói thật đó. Tôi đã lên tầng ba hôm nay và thấy một vài cái áo với nhãn hiệu Bancroft có giá tám mươi lăm đô-la. Chúng không đáng giá bốn mươi lăm đô-la.”

“Chúng đáng giá đó khi đính nhãn Bancroft!” Anh ta bắn trở lại. “Nhãn hiệu đó đáng giá với khách hàng. Tôi sẽ không cần phải nhắc cho cô nhớvềđiều đó.”

“Nó sẽ không đáng giá nữa nếu chúng ta bắt đầu cắm nó vào đồ rác rưởi. Lấy mấy cái áo khoác đó ra khỏi tầng ba và ngày mai đưa chúng qua dãy hàng giảm giá. Tôi muốn vậy, và cắt nhãn hiệu Bancroft ra khỏi chúng. Anh biết là tôi nói đến những cái nào. Còn sô hàng đã mua mà bán không chạy thì sao?”

“Tôi đã mua chúng. Tôi đã nhìn thấy sô hàng – hầu hết là nữ trang đi kèm y phục, một số rất dễthương.”

Lờđi câu trả lời sưng sỉa, xén bớt của anh ta, Meredith nói ngang ngửa, “Chỉ cần giữ đống hàng hóa đó ở bên phải quầy thu ngân là được. Tôi không muốn thấy chúng trộn lẫn với nữ trang y phục đắt tiền.”

“Tôi đã nói,” anh ta thốt ra, “đó là những món đồ thật dễthương.”

Meredith tựa người ra ghế của cô, quan sát anh ta trong sự im lặng kéo dài, trong khi những giám đốc điều hành cao cấp khác ngồi nhìn. “Gordon, tại sao anh và tôi đột ngột trở nên bất hòa với các loại hàng mà Bancroft sẽ bán và sẽ không bán được vậy? Lúc trước anh cứng rắn về chuyện duy trì chất lượng hàng hóa lắm mà? Bất thình lình anh lại có quyết định mua những mặt hàng chỉ thích hợp với các cửa hiệu bách hóa thấp kém hơn cho cửa hiệu của chúng ta?”

Khi Mitchell không thèm trả lời, Meredith đột ngột chồm người tới, bỏ qua đề tài, gạt bỏ anh ta như thể anh ta không có ởđó rồi chú tâm vào Paul Norman, người quản lý hàng hoá chịu trách nhiệm về đồ nội thất và đồ gia dụng,và là người duy nhất cô chưa nhắm đến. “Như thường lệ, phòng ban của anh tất cả đều trông có vẻ tốt, Paul,” cô nói, mỉm cười với anh. “Dụng cụ bếp núc và đồgỗ bán được tăng hai mươi sáu phần trăm so với tuần này năm ngoái.”

“Hai mươi bảy,” anh chỉnh cô với nụ cười đến tận mang tai. “Máy vi tính đã điều chỉnh từ hai mươi sáu lên hai mươi bảy ngay trước khi tôi vào đây.”

“Rất tốt,” Meredith nói thành thật, sau đó cô cười khúc khích, nhớ lại tờ quảng cáo mà họđã đăng trên báo, đưa ra các dàn âm thanh nổi với cái giá thấp lạ thường. “Các món hàng điện tửđang chạy ra khỏi cửa hàng chúng ta như có chân. Anh đang cố làm cho Highland Superstores bị phá sản đấy à?” 

“Tôi rất muốn làmđược chuyện đó.”

“Tôi cũng vậy,” cô thừa nhận, sau đó cô lấy lại vẻ điềm đạm và nhìn toàn bộ nhóm ngườiđang tụ tập quanh bàn. “Có vẻ như chúng ta đang kinh doanh tốt trên toàn quốc – khắp nơi ngoài cửa hàng New Orleans. Chúng ta đã mất doanh số bán hàng vào cái ngày bị dọa bom và tình hình vẫn nhưvậy trong bốn ngày tiếp theo với cùng lý do.” Cô nhìn lướt qua giám đốc quảng cáo. “Chúng ta có thể có thêm ít thời gian quảng cáo nào trên bất cứđài phát thanh nào ở New Orleans không, Pete?”

“Không phải là không tìm được thêm chút thời gian quảng cáo nào trên đài phát thanh. Nhưng chúng tôi đã tính trước chuyện tăng việc in quảng cáo. Nósẽ giúp khôi phục lại doanh sốđã mất từvụdọa bom.”

Hài lòng là họđã tính trước mọi chuyện, Meredith liếc nhìn xung quanh và mỉm cười nồng nhiệt với mọi người. “Vậy là xong. Chúng ta đang mua miếng đất cho cửa hàng ở Houston, và chúng ta hy vọng sẽ động thổ dự án này vào tháng Sáu. Chúc mọi người một cuối tuần thật vui.”

Khi nhóm người bắt đầu đứng lên, Matt chuyển sang ghế sofa trong khu vực tiếp tân và nhặt một tờ tạp chí lên như thể anh đã đọc nó, nhưng anh đã rất tự hào về cách cô xử lý công việc đến nỗi anh cứ cười toe toét một mình. Điều duy nhất làm cho anh chưa hài lòng là cách phản ứng của cô với một giám đốc điều hành quấy nhiễu cô; Matt cho rằng nên dùng biện pháp mạnh, ngay ởđó, cắt bớt quyền hạn của anh ta. Những người điều hành túa ra khỏi văn phòng cô và vượt qua anh mà không hề liếc nhìn, các cuộc thảo luận của họ lộn xộn với chuyện bán lẻ và chúc nhau cuối tuần vui vẻ. Đặt tờ tạp chí xuống, Matt bắt đầu trở lại cánh cửa phòng Meredith, sau đó dừng lại ngay vì hai người đàn ông vẫn tiếp tục ở lại trong văn phòng cô. Và Meredith không cười với bất cứđiều gìhọđang nói với cô.

Với cảm giác tội lỗi và tính hiếu kỳ, Matt quay trở lại vị trí cũ của anh ở bàn thư ký, chỉ là bây giờ anh đứng trong tầm nhìn, áo choàng phủtrên cánh tay.

Không biết là muộn đến mức nào, Meredith cầm bản ghi nhớ Sam Green vừa mới trao cho cô, cho thấy con số cổ phiếu của Bancroft được mua tại thịtrường chứng khoán tiếp tục tăng và thật sự gây ấn tượng. “Anh nghĩ gì về nó?” Cô hỏi người luật sư, cau mày.Truyen8.mobi

“Tôi ghét phải nói cho cô biết chuyện này,” anh nói, “nhưng tôi đã làm vài kiểm tra hôm nay, và có vài lời thì thầm ở Phố Wall là có người muốn thu mua chúng ta.”

Meredith cố gắng tỏ ra bình tĩnh và tự chủ, nhưng bên trong cô đang choáng váng với ý nghĩvềmột nỗ lực tiếp quản. “Không phải là bây giờ. Nósẽ không có ý nghĩa gìhết. Tại sao một hệ thống cửa hàng tổng hợp khác, hoặc bất cứ một công ty nào khác, lại quyết định thu mua chúng ta vào lúc này, khi mà chúng ta đang nợ ngập đầu với tất cả các chi phí mở rộng của chúng ta chứ?”

“Một trong những lý do là vì chúng ta không có khả năng chống đỡ được một sự tấn công ngay lúc này – chúng ta không có tiền để cầm cự với một trận chiến lâu dài, nghiêm trọng.”

Meredith đã biết chuyện đó, nhưng cô vẫn lắc đầu và nói, “Không khôn ngoan chút nào khi đuổi theo chúng ta lúc này. Tất cảnhững gì họ có được sau khi thu mua chúng ta là những khoản nợ mà họ sẽphải trả.” Nhưng cả cô và Sam đều biết nếu tính chuyện lâu dài, thì Bancroft & Company có thể là một sự thu mua hấp dẫn. “Mất bao lâu thì anh biết được tên của bất cứ ai đang mua cổ phiếu của chúng ta?”

“Vài tuần nữa trước khi chúng ta nhận được thông báo từtất cảnhững người môi giới chứng khoán xử lý các vụ giao dịch cá nhân, nhưng chúng ta chỉnhận được thông báo nếu cổđông mới thực sựlấy giấy chứng nhận cổ phiếu. Nếu giấy chứng nhận vẫn ở trong tay các nhà môi giới, chúng ta sẽ không bao giờ biết được ai là người sởhữu cổ phiếu.”

“Anh có thể tập hợp một danh sách cổđông với tên của những cổđông mới nhất mà chúng ta đã biết không?”

“Chắc chắn được,” anh nói rồi quay gót, để lại Meredith một mình trong văn phòng với Mark Braden. Vì những gì cô sắp thảo luận với giám đốc bộ phận bảo an rất cần được bảo mật, Meredith đứng lên để đóng cánh cửa văn phòng và nhìn lướt qua đồng hồđể xem cô có bao nhiêu thời gian cho đến khi Matt đến. Ánh mắt của cônảy bật từ chiếc đồng hồđang chỉ 6 giờ 20 phút đến thân hình cao lớn ở ngưỡng cửa,và trái tim cô lỗi nhịp khi nhìn thấy anh. “Anh đợi em bao lâu rồi?” Cô hỏi Matt, bắt đầu tiến về phía trước.

“Không lâu lắm.” Không muốn giục cô khi cô rõ ràng còn nhiều chuyện phải giải quyết, anh nói thêm, “Anh sẽchờởđây cho đến khi em xong việc.”

Meredith ngừng lại để xem cô có nên giấu Matt về cuộc thảo luận cô cần có với Mark về Gordon Mitchell hay không. Quyết định không có gì, cô mỉm cười với anh và nói, “Anh có thể vào trong, nhưng anh sẽđóng cửa cho em nhé?” Matt làm như cô yêu cầu, và Meredith nhanh chóng giới thiệu Mark Braden với anh, sau đó cô quay sang Mark. “Anh đã nghe lời giải thích của Gordon và chứng kiến thái độ của anh ta. Nó khác hẳn với mọi thứ anh ta thường hay nói và làm. Anh nghĩ sao?” 

Mark bắn tia nhìn dò hỏi lướt qua Matt, nhưng khi Meredith gật đầu ra hiệu anh ta cứnói, Mark nói thẳng thừng, “Tôi nghĩ anh ta đang nhận hối lộ.”

“Anh có thể cho tôi một bằng chứng cụ thể chứng minh anh ta nhận tiền lót tay từ bất kỳ ai không?”

“Không,” Mark nói, trông có vẻ thất vọng. “Anh ta không mua món đồ mới xa xỉ nào như tàu thuỷ và máy bay, anh ta cũng không mua bất cứ bất động sản mới nào mà tôi có thể tìm ra nguồn gốc.Anh ta có một tình nhân, nhưng côta đã nổi tiếng hàng năm trời rồi. Vợ con anh tavẫn sống như trước đây. Tóm lại, không có chứng cứ gì chứng tỏ anh ta đang sống mức sống cao hơn trước đây, không có động cơ nào, mà anh ta cũng không nghiện ma tuý hay cờ bạc.”

“Có lẽ anh ta vô tội,” Meredith nói, nhưng cô không tin.

“Anh ta không vô tội, anh ta thận trọng và thông minh,” Matt nói.

Mark tranh cãi, “Anh ta đã ở trong ngành bán lẻ đủ lâu để biết chúng ta luôn cẩn thận quan sát những người bán và người mua để tìm mọi dấu hiệu chứng tỏ họđang nhận tiền đút lót. Anh ta đang bọc kỹ đường đi của mình. Tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm xung quanh,” Mark hứa hẹn, vàvới cái gật đầu cộc lốc anh đi ngang qua Matt.

“Em xin lỗi,” Meredith bảo Matt khi chất vào cặp những công việc cô cần làm đêm nay. “Em không biết là cuộc họp đã kéo dài bao lâu.”

“Anh rất thích nghe,” Matt nói, và cô bắn ánh mắt kinh ngạc nhìn anh khi cô khóa cặp lại.

“Anh nghe được bao lâu rồi?”

“Khoảng hai mươi phút.”

“Có câu hỏi gì không?” Cô trêu, nhưng nhìn thấy nụ cười ấm áp của anh, cái nhìn lười biếng trong đôi mắt xám của anh, cô lại cảm thấy nóng bừng lên,vì vậy cô vội quay mặt đivà tránh ánh mắt đi chỗ khác.

“Ba câu hỏi,” Matt nói, thích thú quan sát cách cô đang tránh nhìn anh.“Thực ra là bốn,” anh sửa lại.

“Là gì nào?”Cô hỏi, đi vềphía anh và giảđò chú tâm vào việc lấy áo choàng.

“Cái gì là sô hàng hoá, cái gì là keystone, và tại sao em lẩn tránh ánh mắt của anh?” 

Meredith cố gắng thu hết dũng khí nhìn anh với cái nhìn thẳng, lâu, bình tĩnh, nhưng nụ cười ác ôn của anh hầu nhưđã phá hỏng những cố gắng của cô. “Em không nhận ra là em đang lẩn tránh ánh mắt anh,” cô nói dối, sau đó giải thích, “Keystone là bán cái gì đó với giá gấp đôi giá đã mua. Sô hàng hoá là những thứđại loại như nữ trang và đồ trang sức mà thỉnh thoảng cửa hiệu mua rất nhiều, không được xem qua hàng hóa trước, đồng giá một đô-la mỗi cái – thường là hàng tồn kho của các nhà cung cấp thường xuyên của cửa hiệu. Còn câu hỏi thứ tư của anh là gì?” Cô hỏi trong khi họ chờ thang máy.

Đến bao giờ thì em mới tin anh? Matt nghĩ. Đến bao giờ thì em mới lên giường với anh? Đến bao giờ em mới ngưng khiêu vũ ngoài tầm với của anh? Anh hỏi câu hỏi cuối cùng bởi nó dường như có vẻ ít kích động nhất, và vì anh tò mò muốn thấy phản ứng của cô:

“Đến bao giờ em mới thôi lẩn tránh nhảy điệu valse với anh?”

Sửng sốt với sự thẳng thắn của anh, cô bắn cho anh một ánh mắt thích thú cùng vẻ ngoài tự mãn khiến anh thèmđược hôn cô. “Chỉđến khi nào anh nhảy đúng điệu nhạc.”

“Anh nghĩem đang bắt đầu thích nó đấy,” Matt nhận xét với vẻ ranh mãnh và liếc cô qua khóe mắt.

Meredith nhìn chằm chằm vào mũi tên chỉ xuống của nút thang máy, nhưng cô mỉm cười rồi nói với vẻ bộc trực hơn cô dựđịnh, “Em luôn thích sựbầu bạn của anh, Matt. Nhưng em không thích những động cơ của anh lần này.”

 “Anh đã nói với em đêm trước động cơ của anh là gì,” giọng Matt sít lại, những bước chân đang bước đến đằng sau lưng họêm ru bởi tấm thảm xanh dày.

“Em không thích động cơ đằng sau động cơ của anh,” cô giải thích.

“Anh không có động cơ nào đằng sau động cơ của anh!” Matt nói bằng một giọng trầm, đầy sức thuyết phục.

Đằng sau lưng họ bỗng vang lên giọng nói vui vẻ của một người đàn ông, “Có lẽ không, nhưng cái mà anh có là có người đằng sau lưng đấy, và cuộc thảo luận của hai người đang trở nên vô cùng khó hiểu nếu chúng tôi lần theo mà không có bản đồ.”

Họ cùng quay lại, và Mark Braden nhướng cao chân mày của anh ta, để lộ nụ cười cố tình cảnh báo là có những nhân viên khác đang nghe. “Chúc mọi người cuối tuần thật vui,” Meredith nói với nụ cười rạng rỡ giả tạo với ba thư ký. 

Họ phải len qua hàng dài người đi mua sắm khi tiến về nhà hàng đối diện. Tuy nhiên, khi đi qua một quầy thu ngân, Meredith dừng lại, “Em muốn giới thiệu anh với bà Millicent,” cô bảo Matt. “Bà ấy đã nghỉhưu cách đây một năm và quay lại giúp cửa hiệu vào dịp Giáng sinh. Bà ấy sẽ xúc động lắm khi gặp anh đấy – bà ấy ghi chép về tất cả những người nổi tiếng mà bà được nhìn thấy khi làm ởđây trong hơn hai mươi lăm năm qua, và bà rất say mê các ngôi sao điện ảnh.”

“Anh không đủ tiêu chuẩn với cả hai hạng đó,” Matt chỉ ra. Truyen8.mobi

“Anh nổi tiếng, vàhơn nữa, anh đã cặp bồ với đủ loại ngôi sao điện ảnh quyến rũ, vì vậy hẳn bà ấy sẽ chết lặng đi và nghĩ mình được lên thiên đường.”

Hơi phật ývới sự cố tình của Meredith và vẻ ngoài lãnh đạm của côvới những gì cô biết được về những người phụ nữ anh đã ngủ chung, Matt máy móc đi theo cô xuyên qua một hàng dài người đi mua sắm tắc nghẽn trước quầy thu ngân và một phần lối đi.

Cặp anh đụng vào một cặp mông to và mắc trên quai của một cái ví, nhưng Meredith hiển nhiên quen thuộc với chuyện này, vì cô đã lách người qua. Anh đang nhìn xuống gỡ quai cặp của mình ra khỏi quai ví thì người sở hữu cái vínhầm anh là một kẻ cướp– cô ta la to giận dữ báo động và giật mạnh ví của mình. “Quai ví của cô vướng vào cặp của tôi!” Matt giải thích, nhìn lướt qua cô ta.

Miệng cô ta háhốc khi nhận ra khuôn mặt anh. “Anh không phải… không phải là Matt Farrell chứ?”

“Không,” Matt nói dối, và thô lỗđi qua cô ta, cố gắng đến với Meredith qua biển áo choàng và ví. Meredith ngoái lại, rõ ràng nôn nóng bởi sự 1b35 chậm trễ của anh, và đưa bàn tay đeo găng của cô ra kéo anh đi qua đám đông, sau đó cô quay trở lại với một người bán hàng lớn tuổi mà cô đang trò chuyện. Loa phóng thanh đang phát bài Jingle Bells, hệ thống nhắn tin đang kêu vang, và to hơn cả là những tiếng la tocủa những phụ nữ yêu cầu người bán hàng giúp họ. Trong sự khó chịu gia tăng, Matt đợi bên cạnh cô ở quầy thu ngân đông đúc mà bâygiờ anh mới nhận ra làbị bao bọc bởi những phụnữđang săm soi những đôi tất ny lông và áo nịt treo trên cái giá bằng crôm. Chúng được treo từdây trên cao, vẫy ngay trước mũi anh, bị thổi tung bởi luồng không khí từ hệ thống máysưởi và những cánh cửa xoay gần đó.

Matt thở phào khi nghe Meredith gọi tên anh, và anh nghiêng người về phía trước để nhìn một bà lão sáu mươi hai tuổi đang nhìn đăm đăm như thôi miên mọi hành động của anh. “Bà khỏe không,” Matt nói, ngả người về phía trước để bắt bàn tay đang duỗi ra của bà. Khi anh làm như thế, một đôi tất trùm qua đầu anh từ sợi dây trên cao, và anh phải ngừng lại để gỡnó ra. Anh chìa tay ra lần nữa, và đôi tất đó lại phủ ngay lên vai áo cashmere của anh.

“Tại sao, Meredith!” Bà Millicent đầy phấn khích, nhìn anh đánh vật với đôi tất ni lông. “Anh ta gợi cho tôi nhớ về Cary Grant!” Meredith ném một cái nhìn hoài nghi lướt qua Matt đúng lúc nhìn thấy một đôi tất khác đang phủ trên tai anh. Anh đã giật mạnh cái này xuống và đặt nó lên quầy tính tiền, và cô cố nén cười rồi nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện với bà Millicent.

Với Matt dẫn đầu, họ dò lại lối đi qua đám đông. Không may, khi họđi gần hết quầy hàng, người phụ nữ đã nhầm anh là kẻ cướp ví tiền bỗng kêu lên cho mọi người trong tầm nghe. “Đó là anh ta!” Cô ta nói to, không để ý đến Meredith, người theo sau gót anh, tầm nhìn bị chặn lại bởi đôi vai của anh. “Matthew Farrell đấy – chồng của Meredith Bancroft, người đã từng cặp bồvới Meg Ryan và Michelle Preiffer!”

Một người phụ nữ bên phải Matt lôi túi đồ của cô ta tới chỗ anh. “Tôi có thể xin chữ ký của anh không?” Cô ta khẩn khoản, tìm kiếm trong ví tiền một cây bút với hy vọng rõ ràng là anhsẽ ký lên cái túi. Matt với lấy cánh tay Meredith, đẩy cô ta qua một bên. Sau lưng anh, cô ta tuyên bố bằng giọng điệu tức giận khó chịu với những người khác, “Ai mà thèm chữ ký của anh ta chứ? Tôi vừa mới nhớ rằng anh ta cũng từng cặp bồ với diễn viên đóng phim khiêu dâm!”

Matt có thể cảm thấy sựcăng thẳng tỏa ratừ Meredith ngay cả khi họđã đi qua những cánh cửa xoay và ra ngoài trời đêm giá lạnh. “Dù em đang nghĩ gì,” anh nói với vẻ biện hộ, biết cô ghét sự tai tiếng đến mức nào, “mọi người cũng không có ý định xin chữ ký của anh đâu. Nó xảy ra vào lúc này là vì mặt của chúng ta được trát vữa trong khắp các tin tức địa phương.”

Cô nhìn anh với vẻ hồnghi và không nói gì.

Tình hình tại nhà hàng bên kia đường còn tệ hơn. Ở đó rất đông người đi mua sắm cho lễ Giáng Sinh đi ăn tối sớm, và họđang xếp thành hai hàng chờ trong tiền sảnh. “Anh có nghĩ chúng ta nên đợi không?” Meredith hỏi. Và trước khi những lời đó thốt ra khỏi miệng cô, lời xầm xì bắt đầu nổi lên xung quanh họ. Đối diện với họ, một phụ nữ nhoài người qua hàng mà Matt và Meredith đang đứng. “Xin lỗi,” cô tanói với Meredith mà mắt dán chặt vào Matt. “Cô không phải là Meredith Bancroft sao?” Không chờ Meredith trả lời, cô tanói với Matt, “Thế tức là anh là Matthew Farrell!”

“Không phải,” Matt nói ngay, và không cần phải siết chặt thêm cánh tay Meredith để bắt cô đồng ý thoát ra khỏi chỗđó.

“Hãy đi về căn hộ của em và đặt bánh pizza,” cô nói khi họđến gần xe cô ởchỗdành riêng trong bãi đỗ xe. 

Giận dữvới điều mà số mệnh đang làm với anh, Matt đợi trong khi cô mở khoá xe và chui vào, nhưng anh cản lại khi cô đóng cửa. “Meredith,” anh kiên quyết nói, “anh chưa bao giờ cặp bồ với diễn viên đóng phim khiêu dâm.” Truyen8.mobi

“Điều đó trút được gánh nặng trong đầu em,” cô nói với nụ cười nhếch mép, và Matt bịbất ngờ và bớt căng thẳng khi thấy cô rõ ràng đã lấy lại được phần lớn sự hài hước và thăng bằng. “Và em sẽthừa nhận,” cô nói thêm, xoay chìa khóa đề máy xe và chờ cho chiếc BMW bắt điện, “Meg Ryan và Michelle Pfeiffer đều có mái tóc màu vàng.”

“Anh chỉ tình cờ biết Michelle Pfeiffer thôi,” Matt nói, bất lực vì không thể biện hộ cho mình, “và anh chưa bao giờgặp Meg Ryan.”

“Thật sao?” Meredith đáp tỉnh bơ, đóng cửa lại. “Bà Millicent đã hoàn toàn bị kích động khi nghe nói hình như cô ta đã ở trên du thuyền của anh trong một chuyến hành trình trên biển.”

“Cô ta thì đúng vậy. Anh thì không!” 

Truyen8.mobi tiếp tục cập nhật đến bạn đọc chương tiếp theo một cách nhanh nhất. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/17534


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận