Bài Học Yêu Của Tiểu Ma Vương Chương 43


Chương 43
Hiểu lầm càng sâu hạnh phúc cành nhiều

Nghiêm Cẩn bị tin tức Ôn Tử Kiều mang đến làm cho tim đập loạn, thật sự không thể kiềm chế được sự hưng phấn trong lòng, cậu đi thẳng đến kí túc xá nữ. Vừa xông vào phòng Mai Côi đã bị Mẫn Lệ mắng đuổi ra:

- Đã nói với cậu bao nhiêu lần, đây là kí túc xá nữ, không phải phòng riêng của Mai Côi nhà cậu, không thể thích là đến được.

Nghiêm Cẩn vừa nhìn thấy rùa con nhà mình không ở trong thì đi luôn, mặc kệ Mẫn Lệ đang mắng với theo. Chạy dến phòng học thì thấy Mai Côi đang ngồi tự học, một cậu nam sinh mặt đỏ ửng nhìn cô bé nói gì đó, nhưng Thẩm Phi bước đến kéo cậu ta đi. Nghiêm Cẩn có kinh nghiệm, vừa nhìn đã biết tám chín phần là tỏ tình. Cậu vội chạy lên, đi qua Thẩm Phi đang kéo người đi, lúc đi qua Nghiêm Cẩn thì còn nhìn Nghiêm Cẩn cười cười.

Khóe miệng Nghiêm Cẩn giật giật, lòng thầm nghĩ, coi như là mấy người thức thời, đi nhanh. Cậu bước lên hai bước, đặt mông bên cạnh Mai Côi rồi hỏi:

- Hai thằng nhóc qua vừa nãy làm trò gì thế?

Mai Côi nhìn thấy cậu thì cao hứng chào:

- Anh! Bạn kia thì em không biết, cậu ấy bảo là thích em, hỏi em có thể làm bạn gái cậu ấy không?

- Vậy em nói thế nào?

- Em bảo không cần. Sau đó nam sinh kia nói thêm những gì nữa em không để ý, sau là Thẩm Phi đến kéo cậu ấy đi hộ em

Mai Côi nghĩ rồi lại bổ sung:

- Thẩm Phi thật tốt, em còn đang lo lắng không biết nên làm gì

- Ừ, ừ.

Lòng Nghiêm Cẩn hơi rối loạn, bất giác lại dùng câu à, ừ cửa miệng của rùa con. Rùa con của cậu thật dứt khoát, từ chối chằng buồn chớp mắt, đối phó với người khác cũng tốt lắm, chỉ mong là đừng đối xử với cậu như thế. Giờ Nghiêm Cẩn cũng chẳng biết nên làm sao, chẳng lẽ lại hỏi trực tiếp: "Em có thích anh không?"

Mai Côi không để ý đến cậu, dù sao nếu anh có việc gì thì sẽ nói thẳng, không có việc gì thường xuyên ngồi bên cạnh cô bé ngẩn người cũng là chuyện chẳng lạ, cho nên lại tiếp tục sự nghiệp học hành

Nghiêm Cẩn không còn kích động như vừa nãy, cậu tỉnh táo lại mà nghĩ việc này. Vì sao Mai Côi lại nói với Ôn Tử Kiều là thích mình? Vì sao không nói với Mẫn Lệ và những người bạn thân quen? Nhưng Ôn Tử Kiều chẳng có lí do gì lừa mình, tuy rằng Ôn Tử Kiều có ý với mình nhưng tự nói Mai Côi thích mình thì chẳng có lợi gì cho cô ấy. Chẳng lẽ, chẳng lẽ vấn đề ngay ở đây?

Chẳng lẽ nói rùa con thực sự thích cậu nhưng vì lúc trước cậu có nhiều bạn gái quá mà sợ hãi, không biết mình có ý này với rùa con hay không nên mới yên lặng, chờ cơ hội thì mới nói. Kết quả lại phát hiện Ôn Tử Kiều có ý với mình nên rùa con không nhịn được mà tìm Ôn Tử Kiều thị uy.

Vừa nghĩ như vậy, Nghiêm Cẩn lại kích động. Vậy là rùa con nhất định cũng giống mình. Nghiêm Cẩn không nhịn được mà len lén mỉm cười, cảm thấy trong lòng thật hạnh phúc. Vậy cậu hẳn nên tỏ tình với rùa con, rùa con thẹn thùng như vậy nhất định là rất ngại mà cũng lo cậu sẽ thích cô gái khác nên lòng sẽ rất lo lắng

- Anh ơi, anh có thích em không?

Nghiêm Cẩn đang muốn ôn tồn một phen thì lại bất thình lình nghe Mai Côi hỏi câu dứt khoát như vậy. Tim Nghiêm Cẩn như ngừng đập, có chút ngại ngùng mà nhìn qua. Đôi mắt Mai Côi trong sáng, Tiểu ma vương thì tim đã nhảy lên tận cổ, cảm thấy mặt mình đỏ bừng lên. Rùa con này lúc tỏ tình chẳng thèm nhăn mặt, đúng là quá dũng cảm.

- Anh... anh đương nhiên là thích em.

Nghiêm Cẩn lắp bắp đáp

Mai Côi mỉm cười, ánh mắt cong cong, má lúm đồng tiền ẩn hiện. Cô bé gật gật đầu, sảng khoái nói:

- Em cũng thích anh

Thấy chưa, vấn đề này đâu cần hỏi, anh đương nhiên là thích mình, Ôn Tử Kiều kia thật tò mò

- Anh... anh thích nhất là em, thật đấy, chỉ thích mình em thôi

Bây giờ mà không nói rõ ràng thì chính là đồ ngốc, rùa con đang tỏ tình với cậu mà.

- Vâng!

Mai Côi gật đầu:

- Em cũng thích nhất là anh, chỉ thích mỗi anh thôi

Không gì có thể so với tình cảm anh em của hai người, lòng Mai Côi rất vui, cho dù chưa tìm được mẹ nhưng có một người anh thương mình như vậy thì thực sự quá hạnh phúc

Lòng Nghiêm Cẩn vô cùng ngọt ngào, tuy rằng cậu bị rùa con nhanh chóng hạ knock out nhưng cậu cam tâm. Bây giờ phải nói thêm gì nữa cho tốt đây, nhưng cậu ngoài việc cười như ngớ ngẩn thì lại chẳng nói được gì. Nghiêm Cẩn rất vui, không gì có thể diễn tả được niềm vui này. Từ nay trở đi, rùa con thực sự là rùa con của cậu rồi.

Mai Côi ở bên thu dọn sách vở xong xuôi rồi kéo ông anh có chút lạ lạ, hôm nay tuy không phải cuối tuần nhưng ngày mai Mai Côi cũng chẳng có lớp học. Mẹ Tiểu Tiểu dặn Mai Côi về nhà, Mai Côi hỏi Nghiêm Cẩn có muốn cùng về không.

Đương nhiên muốn, Nghiêm Cẩn sao có thể từ chối, thân là bạn trai mới, chẳng những là đầu tiên mà còn là người cuối cùng, Nghiêm Cẩn cảm thấy trách nhiệm thật nặng nề nhưng cũng thật ngọt ngào. Cùng về nhà đương nhiên là phải làm

Cậu vui sướng mà về nhà, sợ bị Tiểu Tiểu nhìn ra sự khác lạ mà cầm tạp chí mà ra vẻ chăm chú đọc, ngồi lì trên sofa mà dựng tai nghe Tiểu Tiểu và Mai Côi, đôi mẹ chồng nàng dâu tương lai nói chuyện

- Mai Côi, hôm nay ăn dưa chua xào thịt bò nhé!

- Vâng, anh thích ăn

Nghe mà xem, rùa con của cậu thực lòng thương cậu, mặt Nghiêm Cẩn đằng sau quyển tạp chí cười như hoa nở.

- Hôm nay đi học thế nào, bài tập làm xong chưa con?

- Vâng ạ, làm xong con mới về.

- Anh Nghiêm Cẩn có làm chuyện xấu gì không?

Tiểu Tiểu thoải mái hỏi trước mặt Nghiêm Cẩn, chẳng chừa cho cậu chút mặt mũi nào.

- Không có đâu, tuần này hình như anh chẳng gây rối gì cả.

Mai Côi thực sự nghiêm túc mà nhớ lại những việc Nghiêm Cẩn làm. Nghiêm Cẩn bĩu môi, được rồi, tình báo viên nhí này, về sau quan hệ mẹ chồng con dâu chắc chắn sẽ không thành vấn đề.

- Nhưng có một chị nói với con là chị ấy thích anh, hỏi con nếu chị ấy thành bạn gái của anh thì con có ngại không?

Mai Côi vừa rửa hoa quả vừa nói:

- Con từ chối giúp anh rồi.

Nghiêm Cẩn không nhịn được cười, rùa con nhà mình thật quá mạnh mẽ, đâu chỉ giúp cậu từ chối nữ sinh tỏ tình, còn bắt được cả tim cậu nữa. Giờ cậu là bạn trai của rùa con, thân phận này thật tuyệt vời.

- Từ chối là tốt, sau này gặp chuyện như vậy đều phải từ chối, trẻ con không nên yêu sớm, mẹ với cha Nghiêm Lạc cũng không cứng nhắc, sau này các con học đại học thì yêu cũng chưa muộn. Con đừng có học theo Nghiêm Cẩn, nó chỉ thích gây rối, biến yêu đương thành trò chơi, sau này nó nhất định sẽ hối hận

- Con đâu có chơi đùa?

Nghiêm Cẩn lại không nhịn được mà vươn đầu ra khỏi tạp chí. Cậu là thật lòng, tình cảm của cậu với rùa con còn hơn cả sắt đá, nhỡ rùa con lại tin lời mẹ nói thì phải làm sao.

Quả nhiên rùa con nhìn cậu một cái, Nghiêm Cẩn vội nói lại:

- Con nào có chơi đùa!

Tiểu Tiểu không vui:

- Con còn nói được thế cơ đấy?

- Không phải, con biết trước kia con sai rồi, sau này không thế nữa.

Lúc nói những lời này Nghiêm Cẩn rất thành thật mà nhìn Mai Côi, Mai Côi vội nói đỡ:

- Mẹ, anh biết sai rồi, mẹ đứng trách anh, sau này anh nhất định sẽ không thế đâu, con giám sát anh cho mẹ!

Nghiêm Cẩn vội gật đầu, đúng thế, giờ cậu là do rùa con quản, cậu chắc chắn sẽ nghe lời. Tiểu Tiểu vuốt tóc Mai Côi:

- Cũng chỉ có con ngoan thôi. Không được yêu sớm biết chưa? Tuổi còn nhỏ không biết bản thân thực sự muốn gì, khả năng phán đoán cũng không đủ, chờ sau này trưởng thành, có thể chịu trách nhiệm cho hành vi của mình thì mới tính chuyện yêu đương được.

- Vâng ạ!

Mai Côi gật đầu đồng ý. Lòng Nghiêm Cẩn quýnh lên, thế chẳng phải là cậu sẽ là bạn trai bí mật của rùa con mấy năm liền sao. Theo tuổi cậu thì là ba năm, theo tuổi rùa con thì là bốn năm. Nghiêm Cẩn bắt đầu tính toán: cứ cho là ba năm, 36 tháng, 1095 ngày, 26280 mấy giờ... Lâu như vậy? Vậy cậu không thể quang minh chính đại mà ôm rùa con một cái, hôn rùa con một cái sao?

- Con phản đối! Nghiêm Cẩn lớn tiếng kháng nghị.

- Không ai hỏi ý kiến con cả!

Đáng tiếc Tiểu Tiểu hoàn toàn mặc kệ Nghiêm Cẩn. Nghiêm Cẩn nhìn Mai Côi, Mai Côi nhìn cậu với vẻ vôi tội, tỏ ý mình bất lực.

Nghiêm Cẩn mất hứng lại cầm tạp chí lên che mặt. Mai Côi thấy anh không vui thì khẽ lay người Nghiêm Cẩn nói:

- Anh ơi, anh đừng trách mẹ, mẹ là muốn tốt cho anh em mình thôi. Sắp đến sinh nhật anh rồi, lúc đó em sẽ tặng cho anh một món quà, anh vui lên đi.

Quà! Mắt Nghiêm Cẩn sáng bừng lên, rùa con làm bạn gái rồi tặng cho cậu món quà đầu tiên, nhất định rất đáng yêu?

Đến đêm, Nghiêm Cẩn vẫn quấn quít lấy Mai Côi mà trò chuyện. Thật ra cậu rất muốn gần gũi, thân mật một chút. Ngày đầu tiên tỏ tình, hai người phải thân mật chút chứ. Chỉ nói hai câu đã thu phục được cậu, hình như là quá dễ dàng rồi. Nhưng cậu nhìn ánh mắt trong veo của Mai Côi mà không nói được gì. Nghĩ mà xem, cậu rõ ràng mới là tình thánh nhưng sao lại chẳng bình tĩnh được bằng rùa con? Về điểm này, Nghiêm Cẩn rất buồn bực, chẳng lẽ rùa con được cha chân truyền mà công lực bình tĩnh đã đạt đến mức lô hỏa thuần thanh? Cho nên dù lòng rùa con đầy tình cảm nhưng vẻ mặt vẫn trấn tĩnh, tự nhiên? Nghiêm Cẩn không cam lòng, kéo rùa con tán gẫu chuyện đông chuyện tây, đến khi quá muộn, Mai Côi không nhịn được phải đuổi người. Cô nhóc buồn ngủ.

Nghiêm Cẩn trở về phòng, nghĩ ngợi nửa ngày, ở trên giường lăn qua lộn lại nhưng không ngủ được. Không được, không được, càng nghĩ càng không cam lòng, ngày tỏ tình nhất định phải ôm hôn thì mới có ý nghĩa, cậu phải đi đòi lại

Vì thế trong cảnh tối lửa tắt đèn, Nghiêm Cẩn lén lút sang phòng Mai Côi. Mai Côi đang ngủ rất say, Nghiêm Cẩn khẽ lay Mai Côi nhưng Mai Côi không tỉnh. Nghiêm Cẩn lại đẩy một cái, Mai Côi khẽ hừ một tiếng nhưng cẫn không tỉnh

Nghiêm Cẩn ghé vào tai Mai Côi nói:

- Rùa con, phải ôm hôn

Mai Côi đương nhiên không đáp lời, Nghiêm Cẩn lại nói:

- Không nói gì chính là đồng ý

Mai Côi vẫn không đáp. Nghiêm Cẩn lại nói:

- Không cần em đồng ý, giờ anh là người có thân phận, muốn hôn thì hôn

Nói xong vẫn hỏi thêm một câu:

- Đúng không?

Đúng! Nghiêm Cẩn lại tự trả lời, sau đó khẽ hôn lên đôi môi mềm của Mai Côi một cái. Thật mềm, thật thơm, Nghiêm Cẩn vô cùng hưng phấn, rốt cuộc không nhịn được mà lay Mai Côi:

- Mai Côi, dậy hôn bạn trai em đi

Mắt Mai Côi díp lại, mơ mơ màng màng không hiểu chuyện gì, nghe thấy anh nói gì gì mà hôn hôn rồi mặt lại tiến đến gần. Mai Côi theo bản năng chu miệng ra hôn rồi lại ngủ.

Nghiêm Cẩn cao hứng nói không nên lời, đã nói là rùa con bối rối mà thôi, kiểu gì cũng phải như vậy mới tính được. Cậu lại chu miệng hôn rùa con một cái rồi mới trở về phòng, bước chân nhẹ bẫng, cảm thấy cuộc đời thật đẹp.

Mấy ngày sau, Nghiêm Cẩn còn đang đắm chìm trong tình yêu, cậu cảm thấy Mai Côi càng ngày càng tốt với mình, càng ngày càng thích cười với mình, càng ngày càng thích làm nũng với mình. Cậu cảm thấy mình thật hạnh phúc. Lệnh cấm yêu sớm của mẹ sớm đã bị cậu vứt lên sao Hỏa.

Cậu rất chờ mong ngày sinh nhật, không biết rùa con sẽ tặng mình quà gì. Vì để chuẩn bị tâm lí, cậu quyết định tìm cha học hỏi kinh nghiệm

- Cha, lúc trước cha theo đuổi mẹ như nào?

Nghiêm Lạc ngẩng đầu nhìn con một cái. Thằng nhóc này đã nghĩ thông? Sốt ruột rồi sao? Người làm cha đáp:

- Mẹ con theo đuổi cha!

Ơ, thế là cũng gần giống cậu rồi. Nghiêm Cẩn vội khiêm tốn thỉnh giáo:

- Vậy lúc đó cha phản ứng thế nào?

- Không liên quan đến con

Nghiêm Cẩn lại đi tìm mẹ:

- Mẹ, lúc trước mẹ theo đuổi cha thế nào?

Nữ theo đuổi nam, hẳn là dùng chiêu thức giống nhau

- Ba con theo đuổi mẹ

Ớ, sao mỗi người nói một kiểu. Nhưng dù là thế thì Nghiêm Cẩn vẫn hỏi:

- Vậy mẹ phản ứng thế nào?

- Để cha con theo đuổi

- Để cha con theo đuổi như thế nào?

- Trẻ con đừng có hỏi nhiều

Nghiêm Cẩn mất hứng, cậu không phải là trẻ con, cậu sắp tròn 16 rồi rồi, chỉ hai năm nữa là tròn 18. Nghiêm Cẩn đột nhiên phản ứng lại, ha ha, đúng, đến sinh nhật là được, chỉ còn kém hai năm, vậy lần trước cậu tính sai rồi, trừ đi được một năm. Phát hiện này khiến Nghiêm Cẩn vô cùng vui vẻ. Cho nên lần sinh nhật này với cậu là rất quan trọng, cậu rất chờ mong rùa con sẽ tặng quà gì cho mình?

Tiểu ma vương bấm đốt ngón tay tính, ừm, cậu rất muốn thêm một cái ôm, còn cả hôn nữa, lưỡi chạm lưỡi ấy. Còn muốn rùa con nói với cậu những lời ngọt ngào, tỷ như yêu nhất là cậu. Đúng rồi, nếu không thì tiện thể thương lượng chuyện sau khi tốt nghiệp. Dù sao rùa con cũng không có bản lĩnh gì, không giỏi giao tiếp, đi làm cũng sẽ vất, nếu không cứ gả thẳng cho cậu, làm bà chủ gia đình là được...

Tiểu ma vương tự mình tính toán rất nhiều chuyện, một lòng chờ mong ngày sinh nhật.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/94476


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận