Bàn Tay Gã Đao Phủ Chương 1

Chương 1

Họ phải chôn gã đao phủ!

Gọi là đắp điếm qua loa thì đúng hơn. Chẳng một ai mong muốn mang lại cho tay đao phủ một nấm mộ tử tế, theo đúng khuôn phép của đạo Thiên Chúa Giáo, bởi một gã đàn ông kiếm ăn bằng nghề đẩy người sống vào cái chết là một kẻ đáng bị khinh bỉ. Kể cả từ phía những người ra lệnh cho gã hành động.

Thậm chí đến cả người đào huyệt trong nghĩa trang cũng không muốn chấp nhận xác chết của gã. Vì thế mà nhân viên hữu trách trong toà thị chính đã phải bước chân ra bến cảng, đến nói chuyện với đám dân bụi đời ở đó, mong tìm cho ra một hai người đàn ông thích hợp làm việc này. Ở đây luôn có đủ những kẻ sẵn sàng bán cả mẹ đẻ của mình lấy tiền, vì thế mà ngay lập tức có tới mười cánh tay giơ lên nhận việc.

Thật ra thì nhân viên của toà thị chính không nói cụ thể đây là việc gì. Ông ta chỉ hứa hẹn sẽ thưởng một đồng tiền bằng bạc khi xong việc, và chọn hai người khỏe mạnh nhất trong cả đám nọ.

Họ phải ký hợp đồng, bởi họ không biết viết nên người ta để cho họ đánh dấu hình chữ thập. Chỉ sau đó họ mới được biết người ta đã chọn họ cho công việc gì.

Không còn đường lui, mặc dù khi hiểu ra họ rất muốn bỏ cả số tiền hứa hẹn, thế nhưng nhân viên của toà thị chính cư xử thẳng tay và bắt họ thực hiện hợp đồng đã ký.

Họ nhận được một con ngựa, một xe kéo đồ và phải tự tay nâng cái quan tài làm bằng gỗ thông rẻ tiền lên trên sàn xe. Người ta chỉ cho phép họ phủ lên trên một lần vải che. Vải được chăn xuống ở hai phía bằng những dụng cụ nặng nề mà người ta trao cho hai người đàn ông.

Vậy là họ rời thành phố.

Đó là một ngày mùa đông u ám. Một ngọn gió đông lạnh giá từ phía Đại Tây Dương lồng lộng tràn về. Trời đầy tuyết, nước trong bến sủi bọt giận dữ đập vào cầu cảng, và ngọn gió tru lên trong những tàn cây giống hệt tiếng của những con chó sói đói.

Cả hai người đàn ông co ro ngồi trên ghế xà- ích. Giống như con ngựa đen đằng trước, cả họ cũng phải gồng mình chống lại làn gió tàn nhẫn. Cổ áo bành tô cũ kỹ được họ kéo cao lên, dây cương được kẹp thật chắc để họ có thể đút tay vào túi cho đỡ lạnh.

Trước khi họ đến rìa thành phố trời đã bắt đầu mưa. Đó không phải là thứ mưa phùn thường gặp của mùa đông, mà những lớp mây rất dày bên trên đang nhả xuống một hỗn hợp của nước và tuyết. Chỉ trong chớp mắt, cả hai người đàn ông trên ghế xà ích đã ướt như chuột lột.

Giờ thì họ cất tiếng chửi thành lời. Họ chửi thời tiết, chửi cuộc đời của họ và chửi luôn cái công việc khốn nạn.

Thêm vào đó, trời tối sụp xuống. Họ hầu như không thể nhờ cậy vào những chiếc đèn đang lúc lắc ở trước các cửa ngôi nhà bên đường, bởi ánh sáng của những ngọn đèn ấy không xuyên qua được màn mưa tuyết.

Người ta ra lệnh cho họ phải chôn gã đao phủ ở gần bãi biển, nơi có một dải đất dài ra như một chiếc lưỡi rắn thập thò trên mặt nước. Điều đó có nghĩa là họ phải đi khá xa.

Trong thời tiết như thế này và với một món hàng như vậy, hai người đàn ông hoàn toàn chẳng muốn đi lâu.

Họ nói chuyện và thoả thuận với nhau rằng hễ tìm thấy một vị trí thuận tiện nào đó là họ sẽ trút cái của nợ xuống ngay.

Một người nhảy xuống ghế xà ích. Người khác cầm dây cương và để con ngựa chầm chậm đi tiếp, cho người kia theo kịp. Và anh ta tìm thấy một chỗ. Nó thậm chí lại nằm rất thuận lợi. Một hàng cây sẽ che không cho người đi trên đường biết họ đang làm gì. Thêm vào đó là lớp màn mưa tuyết dày đặc như một tấm rèm. Quá thuận tiện.

Khi người đàn ông ngồi trên ghế xà ích nghe tiếng gọi của bạn mình, anh ta kéo cương cho ngựa dừng lại. Người đàn ông thứ hai đến bên cạnh anh.

- Tao tìm thấy chỗ rồi! - Anh ta kêu lên và ngước mặt lên chỗ ghế xà ích.

- Chỗ tốt chứ?

- Tốt, bọn mình có thể khiêng quan tài ra đó.

Người đàn ông thứ hai xoa hai bàn tay ướt sũng rồi nhảy ra khỏi ghế xà ích ở phía bên kia. Anh ta hạ chân xuống một vũng nước, nước bắn tóe lên. Hai người đàn ông lại gặp nhau ở khoảng hở phía sau xe. Họ kéo tấm vải phủ ra. Một người vác hai cái xẻng đi trước, người kia dừng lại và nhìn xuống cái quan tài cũ kỹ, được đóng bằng những tấm ván méo mó xiên xẹo.

Nước mưa, bây giờ trộn lẫn cả nước đá, đập rào rào xuống nền gỗ. Gió tru lên như một bầy chó sói, rung lắc những cành cây không lá. Đâu đó trong màu xám của bầu trời và thật xa ở ngoài khơi, có những tia chớp lóe lên. Đứng ở đây không nghe thấy tiếng sấm.

Một không khí rờn rợn phủ xuống người đàn ông cô độc đứng trong mưa. Thời tiết này, cái hợp đồng này, chiếc quan tài, đó là những thứ mà anh ta sợ. Và anh ta hy vọng người bạn nhanh quay trở lại để họ có đôi.

Vì nắp quan tài không kín, nước mưa chảy lọt qua những kẻ hở và chắc chắn cũng sẽ hắt xuống mặt của kẻ đã chết.

- Ông không còn cảm thấy gì nữa, - người đàn ông đứng cạnh lẩm bẩm và thò tay vào túi lục lọi tìm lấy một mẫu thuốc lá.

Anh hy vọng thuốc không bị ướt quá, tay anh vẫn còn đút trong túi thì đột ngột tai nghe thấy một tiếng rên rĩ khẽ khàng.

Người đàn ông cứng đờ ra. Một làn tuyết lạnh chạy trên gương mặt đẫm nước mưa, hai mắt mở lớn, anh nhìn trân trối xuống cái hòm của tử thần. Tiếng rên rĩ kia phát ra từ quan tài!

Nhưng lão đao phủ chết rồi. Lão đâu có nói được nữa, không nói được mà cũng chẳng thể rên rĩ.

Khi nghe thấy những tiếng chân trầm nặng đằng sau lưng mình, người đàn ông xoay lại, giơ cả hai tay lên cao và thét lớn.

Như một bóng ma, thân hình kia nhô ra từ những đám mưa trầm nặng. Người kia cuối lom khom, và khi tiếng chửi rủa cất lên, người đàn ông thở ra nhẹ nhõm, bởi dáng người trong mưa kia là Fred, bạn anh ta.

- Mày làm sao thế? Link? - Fred hỏi. - Chẳng lẽ vừa nhìn thấy quỷ sứ hả?

Link hối hả gật đầu.

- Nói thế cũng đúng.

- Vậy trông Satan thế nào? - Giọng Fred hơi khàn khàn. - Nó có đuôi không? Nó có nhổ ra lửa không?

- Không, không. Nhưng mà người chết rên lên!

Link nói điều đó với một vẻ quả quyết khiến cho Fred quay sang nhìn anh trân trân, đầu lắc lia lịa. Thế rồi anh ta giơ tay gõ lên trán.

- Cái xác chết này rên rĩ phải không?

- Đúng. Cậu tin hay không thì kệ cậu. Nhưng lão đao phủ đã chết mà thốt ra tiếng rên. Mình nghe rất chính xác. Thề với cậu như thế.

- Thôi, đừng nói nữa. Mày đang say rượu. Người chết là người chết. Có thế thôi, xong việc!

- Không phải thế, - Link hào hển - Tao đã từng có thời đi biển, ở đó tao đã nghe rất nhiều chuyện…

- Có kể thì cũng chẳng ai tin đâu. Giờ thì im mồm đi và phụ một tay nào. Tao đang muốn phi cái quan tài đáng nguyền rủa này đi càng nhanh càng tốt. Thật là khó chịu bởi cái thời tiết khốn nạn này.

Link biết rằng anh ta không thể thuyết phục được bạn mình. Anh ta nhún vai và đứng nhìn Fred kéo cái quan tài chạy dọc khuôn đựng đồ.

Khi nó chỉ còn ghé trên xe bằng một cạnh, cả Link cũng mó tay vào. Trước khi đặt hai bàn tay vào chiếc quan tài, anh ta nhìn nó thêm một lần nữa bằng ánh mắt rụt rè.

- Làm đi, đồ ngu!

- Vâng, vâng. - Link sờ tay vào lần gỗ.

Quan tài không nhẹ. Lão đao phủ vốn là người to béo. Để làm những ông việc như thế, người ta chỉ có thể cần tới những người đàn ông lực lưỡng. Dân vùng này đồn rằng, thời sống lão giết nạn nhân của lão bằng chỉ một bàn tay phải. Một bàn tay phải tròng dây thòng lọng vào cổ tội phạm để rồi sao đó cũng với một bàn tay phải kéo họ lên giá. Vì lý do đó mà lão đao phủ đã được dân vùng này đặt cho một bí danh: “Bàn tay thòng lọng”!

Tên thật của lão là Gatano, nhưng cái tên “Gatano- bàn tay thòng lọng” đã trở thành một cái tên độc trong thành phố.

Hai người đàn ông phải đi ngang qua con đường phủ đầy bùn, họ sang phía bên kia và suýt nữa thì bị ngã, bầu trời tối quá khiến họ không nhìn thấy rãnh nước.

Fred bị trượt chân xuống dưới hào, nước đột ngột ngang đến đầu gối anh ta, trong khi Link vẫn còn đứng ở phía bên trên và gắng gượng tóm lấy cái quan tài bây giờ nằm chênh chếch.

- Bám chặt vào! - Fred kêu lên - Tao không muốn cái quan tài rơi xuống và vỡ tan tành ra.

- Thế mày nghĩ tao muốn hả? Trong khi cái xác chết này còn sống.

- Đừng có sợ quá mà khiến tao nỗi điên, nếu không tao đập vào mõm mày đấy! - Fred chửi.

- Mày cũng sợ phải không?

- Không, tao không sợ, giờ chú ý này. Tao đi tiếp đây.

Fred trèo lên khỏi hào nước, người kia đi theo và chẳng bao lâu cả chân anh ta cũng ngập tới tận gối vào nước.

Link thậm chí chẳng thèm bực bội. Anh ta đã quá quen với cảnh này rồi. Trong đôi bạn thì Fred luôn là kẻ mạnh mẽ hơn. Nhưng nỗi sợ vẫn ở lại. Mà rõ là anh ta đã nghe thấy những gì anh ta quả quyết.

Xác chết còn sống...

Họ đi tiếp, hai người đàn ông bước chân trên một khoảng đất ruộng đầy bùn đã được cày xới sẵn. Mưa bây giờ còn nặng hạt hơn ban nãy. Dù có giơ tay lên trước mặt thì họ cũng chẳng nhìn thấy được bàn tay của mình. Bàn chân của họ sục trong bùn, chốc chốc nước lại bắn tóe lên mỗi lần họ dẫm vào vũng nước.

- Sắp tới nơi chưa? - Link hỏi.

- Còn vài mét nữa.

Họ dừng lại trước một dãy bụi cây dày kín. Đây là nơi Fred đã đặt hai cái xẻng xuống sẵn. Giờ họ có thể bắt tay vào việc.

Cẩn thận, họ đặt quan tài xuống. Chính ở chỗ họ vừa đặt nó xuống là một luống cày, và cái quan tài hơi nghiêng sang bên trái. Nhưng nó không bị lật nhào.

- Vào việc đi!

Link nghe giọng ra lệnh của người bạn và giơ tay cầm lấy xẻng. Đất mặc dù mềm nhưng nặng, và cả hai người đàn ông phải lao động cật lực như hai con bò giữa trời mưa xối xả, hai con bò đương kéo cày trên cánh đồng.

Chốc chốc lại có tiếng nguyền rủa bay khỏi bờ môi họ. Họ nguyền rủa bản thân mình, nguyền rủa thời tiết, nguyền rủa lão đao phủ đã chết, nguyền rủa hợp đồng đã ký với toà thị chính và cuối cùng họ nguyền rủa cả thế giới.

Thế rồi họ cũng đào được một nấm huyệt, thế nhưng nước mưa rất nhanh chóng chảy vào trong và đe dọa lấp đầy hố. Họ khẩn trương hơn nữa, bởi họ không muốn thả người đã chết xuống một hồ nước.

Cuối cùng huyệt đã sâu đến mức độ họ có thể thả quan tài xuống được.

- Thế là xong. - Fred nói, - giờ vội lên! - Anh ta thêm vào khi thấy Link dừng lại, há miệng ra thở. - Ta sắp xong đến nơi rồi, rồi sau đó mình sẽ uống rượu tha hồ cho sướng đời.

Họ đi sang bên, khiêng cái quan tài lên, giơ nó lên cao. Giờ nó đã đứng rất lâu trong nước mưa. Gỗ không thuộc loại tốt, nó đã bắt đầu mục, thêm vào đó là lớp bùn đã phủ lên một phần nào khiến cho quan tài trơn nhẫy.

Họ giơ quan tài lên, nhưng Link tỏ ra vụng về. Cái quan tài trượt khỏi những ngón tay anh. Bởi không kịp nhảy sang bên, nó đập xuống cả chân anh, ngón chân cái đau điếng, và Link bắt đầu la thét như một người điên.

- Khốn nạn, cái gì thế... - Fred không nói tiếp được nữa. Anh ta nhìn trân trối xuống dưới cái hòm tử thần rẻ tiền, và mắt anh ta như muốn vọt lên cao, ra khỏi hố, khi anh ta ý thức được cái bức tranh rùng rợn đang bày ra trước mặt mình. Qua cú đập xuống dưới, nắp quan tài bật ra.

Người chết nằm trước mặt họ.

Giờ họ có thể nhìn vào cái gương mặt màu xám xịt, méo mó và ướt sũng, nhìn vào khoang miệng mở ngoác ra. Nhưng đó không phải là điều kinh khủng nhất, họ đã không ít lần nhìn thấy người chết. Nhưng khủng khiếp nhất bây giờ là cơ thể của lão đao phủ.

Lão đã mất đi cánh tay phải!

Link giơ cả hai bàn tay lên che lấy mặt, âm tần rên lên, rồi xoay người muốn bỏ chạy. Thế nhưng anh ta vấp phải một gò đất. Anh ta mất thăng bằng trên nền đất trơn, và cuối cùng ngã đập mặt xuống dưới lớp bùn của cánh đồng .

Anh ta nằm lại ở đó và la thét. Cho tới khi Fred cuối xuống và đập vào gáy anh ta.

- Này, mày điên chưa? - Anh ta sừng sộ với bạn. - Mày không giở cái trò la thét đó với tao ở đây được, hiểu chưa!

- Nhưng mà bàn tay….

- Thây kệ cái bàn tay đó. Nó bị mất rồi, cánh tay cũng thế.

Link cố nhỏm người lên, đưa tay vuốt nước và bùn ra khỏi mặt.

- Đúng, tao cũng nhìn thấy rồi, cánh tay phải không có ở đây. Thế nó ở đâu, quỷ quái!

- Sao mày hỏi tao? Làm sao tao biết được? - Fred cười lớn. - Có lẽ nó ở chỗ mày vừa nhắc đến đấy, chỗ của quỷ Satan!

- Nhưng lão đã rên lên…

- Thôi đi nào! Bọn mình đẩy cái quan tài này xuống huyệt và thế là xong. Mày nghĩ sao, mày tưởng tao muốn ở đây lâu hơn hả? Chắc là bọn họ đã cắt cánh tay của tên đao phủ rồi, có thế thôi!

- Tại sao họ lại làm điều đó?

- Bởi lão chính là Gatano, lão đao phủ. Thế đấy!

Link tóm chặt lấy người bạn mình.

- Khốn nạn, Fred! - Anh thì thào. - Khốn nạn, tao sợ lắm. Tao sợ gần chết! Mày hiểu không? - Cả người anh ta run bắn lên, nhưng không phải run vì lạnh.

- Thế thì vội lên, ta làm thật nhanh - Fred giằng người ra khỏi đôi bàn tay Link thật mạnh. Cả anh ta cũng thấy nôn nao, nhưng anh ta không thích thú nhận.

Hai người đàn ông quay trở lại. Nước mưa đang tuôn xối xả vào quan tài để mở. Xác chết vẫn còn nằm đó, đúng như họ ban nãy vừa nhìn thấy. Không một ai thèm vuốt mắt cho kẻ đã chết. Hai con ngươi trông như hai hòn đá sáng màu, chết chóc.

- Giờ đẩy cái này xuống dưới huyệt! - Fred ra lệnh.

Link vâng lời. Qua lực ấn của cả hai người đàn ông, chiếc quan tài chui từ từ về phía cái huyệt đang mở ra, nó đến bên thành huyệt, nghiêng rồi cuối cùng đổ xuống.

Một đầu quan tài đập xuống, nước bắn tóe lên thật cao, thế rồi cái quan tài vừa trượt xuống vừa dần dần nghiêng sang bên, xúyt nữa thì nó làm rơi mất xác chết bên trong, nhưng xác chết không rơi hẳn ra ngoài mà chỉ trượt đi, cuối cùng nằm lại, thò một phần ra khỏi khúc dưới của cái hòm thần chết.

Nhưng hai người đàn ông chẳng thèm để ý. Lúc bấy giờ họ đã cầm đến xẻng và đang hối hả xúc đất ướt đổ lại vào huyệt, lấp đầy huyệt.

Họ làm việc còn nhanh hơn nữa. Link thở ra nhẹ nhỏm khi hình ảnh cái quan tài biến mất bên dưới lớp đất nặng và ướt.

Năm phút sau, họ chống xẻng vào đất mềm.

Họ đã xong việc.

- Bây giờ biến ngay! - Fred nói và cất bước đi luôn.

Lin chạy theo sau. Anh ta đưa mắt nhìn quanh một lần nữa. Và anh ta có cảm giác như một bàn tay khổng lồ cùng một sợi dây thòng lọng đang trôi bềnh bồng trên nấm huyệt.

Link sợ vào đến xương tủy. Thế nhưng anh không nói với bạn mình một lời. Có nói thì anh ta cũng chỉ cười mà thôi…

*

Khoảng 200 năm sau, không một ai còn nghĩ đến “Gatano - bàn tay thòng lọng”. Bởi phía trên của miếng đất chôn cất gã đao phủ bây giờ đã mọc lên một phần của New York, chính cái phần phố xá mà người ta coi là nhộn nhịp tấp nập nhất thành phố này: Greenwich Village, trên bán đảo Manhattan.

Nguồn: truyen8.mobi/t96863-ban-tay-ga-dao-phu-chuong-1.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận