Mãi mãi không bao giờ gặp Lãnh Vô Song nữa?
Câu nói này như sét đánh ngang tai, khiến trái tim Ngũ Thập Lang như bị ai đó bóp mạnh, đau đớn tựa như đứt từng khúc ruột. Cổ họng nghẹn lại, một hồi lâu sau, cô mới có thể bật ra khỏi miệng chữ “Được…”.
Vừa dứt lời, toàn thân cô như rút hết mọi sức lực.
“Ừm”. Nhìn thấy nét bi thương hiện rõ trên khuôn mặt Ngũ Thập Lang, trái tim Lạc Cẩm Phong càng quặn thắt, chàng cố gắng kìm nén sự khó chịu trong lòng, chậm rãi quay người, khẽ nhấc tà áo, đi lướt qua Ngũ Thập Lang rồi quay đầu lại, lạnh lùng hỏi: “Tại sao còn không đi theo?”
Ngũ Thập Lang định thần lại, lập tức đuổi theo sau.
Lạc Cẩm Phong bước đến trước cửa phòng, nhoẻn miệng mỉm cười, nhấc áo nâng chân, tung cước đạp tung cánh cửa thành những mảnh nhỏ.
Ngũ Thập Lang vẫn dứng trước cửa phòng, mãi không dám vào trong.
“Cô không đi vào ư?”. Lạc Cẩm Phong tò amò hỏi. “Không phải lúc nãy, cô còn rất vội vã sao?”
Lúc nãy vội vã là bởi sợ người đó không được cứu, còn bây giờ do dự là vì không muốn nhìn thấy chàng gặp chuyện chẳng lành. Ngũ Thập Lang nghiến chặt răng, không nói tiếng nào, bước vào trong phòng.
Căn phòng tràn ngập ánh nến, im lìm tĩnh lặng.
Lãnh Vô Song khoác y phục màu đen, quay lưng lại phía hai người, mái tóc đen huyền như lụa buông xõa trên bờ vai. Chàng đang đứng bên cạnh giường, một tay bám vào thành giường, một tay cầm thanh kiếm mềm, hơi thở gấp gáp.
Nghe thấy tiếng động, chàng chậm rãi quay người lại.
“Vô Song, tại sao huynh lại có được kiếm?”. Ngũ Thập Lang nhanh chóng chạy lại gần, nhưng vừa nắm được tay áo của chàng thì cô bỗng bị một cơn gió kì lạ cuốn lại chỗ Lạc Cẩm Phong.
“Tiểu Ngũ Thập, xem ra cô không vào đây thì hắn vẫn ổn chán”. Lạc Cẩm Phong lạnh lùng nhoẻn miệng cười, kéo Ngũ Thập Lang lại chỗ mình rồi đưa mắt nhìn về phía chiếc giường, nữ trại chủ đang trợn trừng mắt nằm trên đó, cổ họng bị cứa một đường mỏng, máu liên tục trào ra từ vết cứa.
“Đây chính là thanh kiếm thứ hai của huynh đài?”. Lạc Cẩm Phong lên tiếng rồi mỉm cười quay sang nhìn Ngũ Thập Lang. “Trước kia đã sớm nghe nói đến thanh kiếm thứ hai của công tử Vô Song, kiếm xuất người vong, thế nhưng chưa ai nhìn thấy thanh kiếm đó cả. Thì ra là một thanh kiếm mỏng quấn quanh thắt lưng.”
Lãnh Vô Song ôm lấy ngực, khó nhọc quay người lại, thân hình bỗng nhiên khựng lại, lạnh lùng nhìn Ngũ Thập Lang đang bị Lạc Cẩm Phong ôm vào lòng, khẽ ho một tiếng rồi cất lời: “Lại đây!”. Giọng nói rất bé, dường như chẳng còn chút sức lực nào.
“Ngũ Thập, cô dám?”. Lạc Cẩm Phong siết chặt cánh tay của Ngũ Thập Lang hơn, nhìn Lãnh Vô Song đầy thách thức, mỉm cười vô cùng tươi tắn: “Công tử Vô Song, Tiểu Ngũ Thập của ta không thể tiếp tục đi theo huynh đài được nữa.”
Ngũ Thập Lang nhìn Lãnh Vô Song rồi ủ rũ cúi đầu.
“Lại đây!”. Giọng nói của Lãnh Vô Song to hơn đôi chút, tiếp theo đó là tràng ho dữ dội, một dòng máu rỉ ra bên khóe miệng. Chàng cau chăt đôi mày, đưa tay lên lau đi như không có chuyện gì.
Sau đó, chàng lại đưa tay vẫy Ngũ Thập Lang, nói: “Cô, lại đây!”
Nhìn thấy tia máu tuôn ra từ khóe miệng Lãnh Vô Song, Ngũ Thập Lang vô cùng hoang mang, sợ hãi cất lời hỏi: “Tại sao huynh lại nôn ra máu, có phải là bị thương không?”
Nói xong, cô khẽ đẩy cánh tay của Lạc Cẩm Phong ra, chuẩn bị bước đến bên chàng.
“Tiểu Ngũ Thập cô đừng có quên chủ nhân của mình là ai đấy!”. Lạc Cẩm Phong tức giận nói.
“Cô cũng đừng quên rằng bây giờ, cô vẫn đang trúng độc của ta!”
Ánh mắt của Lãnh Vô Song đột ngột trở nên lạnh buốt, nhìn chằm chằm về phía Lạc Cẩm Phong. “Ngũ Thập Lang, cô lại đây!”. Lần này, giọng nói của chàng rất lớn, mang theo cả sự phẫn nộ, hàn khí toát ra lạnh tới mức có thể đóng băng toàn bộ sơn trại này.
“Lãnh Vô Song, lúc nãy, huynh đã hao tổn chút công lực cuối cùng còn sót lại trong người, lúc này lục phủ ngũ tạng đều bị tổn thương, vậy mà còn bảo Tiểu Ngũ Thập đi theo huynh ư? Huynh tự nhận thấy mình có đủ năng lực để bảo vệ cô ấy không?”. Lạc Cẩm Phong khoanh tay đứng nhìn chàng, mỉm cười hỏi: “Ta và huynh, rốt cuộc ai thích hợp ở bên cô ấy hơn?”. Nói xong, chàng khẽ rung tà áo màu tím nhạt của mình, dưới ánh nến lung linh, nhìn chàng tựa ngọc, khí thế ngút trời.
Lãnh Vô Song vẫn lạnh lùng nhìn Lạc Cẩm Phong, một tay ôm lấy ngực, một tay men theo cạnh bàn, từng bước từng bước chậm rãi tiến tới rồi đột nhiên dừng lại ở chỗ cách Ngũ Thập Lang năm bước chân, sau đó đưa tay ra, giọng nói vô cùng ấm áp, dịu dàng: “Cô có tin ta đủ khả năng bảo vệ cho cô không? Nếu tin ta thì bước lại đây!”
Chưa bao giờ ánh mắt chàng sáng như thế, cẩn chứa trong đó sự kiên định vô ngần.
Ngũ Thập Lang mím môi, đưa tay ra không hề do dự, khẽ đặt bàn tay của mình vào tay Lãnh Vô Song. Khi bàn tay hai người chạm nhau, một dòng điện kì lạ lan truyền đến tận trái tim họ, thân thể cả hai cũng theo đó mà rung lên. Lúc ánh mắt giao nhau, họ cùng nở trên môi nụ cười dịu nhẹ như liên hoa bung cánh.
Cứ như vậy nhìn vào mắt nhau, cho tới khi biển cạn đá mòn.
“Ngũ Thập Lang, cô nghĩ ta mù rồi sao?”, sắc mặt tím xanh, Lạc thiếu gia đưa tay kéo Ngũ Thập Lang lại phía mình.
“Bốp”- Thanh kiếm mềm của Lãnh Vô Song phóng vụt tới, không mang theo chút công lực nào nhưng vẫn đánh bay bàn tay đang kéo ống tay áo của Ngũ Thập Lang.
“Nam nữ thọ thọ bất tương thân”. Lãnh Vô Song lạnh lùng nói, ánh mắt sáng tựa sao Khuê, rồi chàng đưa tay kéo Ngũ Thập Lang ở phía trước lại, giấu phía sau lưng mình, hiên ngang đứng chắn trước mặt cô. “Lạc trang chủ, đừng có động chân động tay với nữ nhi như thế!”
Lạc Cẩm Phong bật cười, đôi môi màu hồng đào khẽ cong lên, chàng khoanh tay trước ngực rồi lùi về phía sau vài bước, học theo dáng vẻ của Lãnh Vô Song lúc nãy mà đưa tay ra, dịu dàng gọi Ngũ Thập Lang: “Cô lại đây, rồi ta sẽ đưa cô đi tiếu ngạo giang hồ, thưởng thức tất cả các món ngon trong thiên hạ.”
Khóe miệng khẽ co giật, Lãnh Vô Song cảm nhận được bàn tay chàng đang nắm lấy khẽ chuyển động, trong lòng không khỏi bất an, thấp thỏm.
Quả nhiên là vậy, vị cô nương ngốc nghếch đứng sau lưng chàng vừa nghe thấy lời đề nghị hấp dẫn này liền thò đầu ra, hỉ hả lên tiếng: “Lạc thiếu gia, thật là lôi cuốn quá, có đảm bảo bữa nào cũng có thịt ăn không? Còn nữa, ta muốn được ở phòng thượng hạng!”. Bàn tay Lãnh Vô Song đột nhiên nắm chặt lại, khiến Ngũ Thập Lang đau nhói, cô ngay lập tức thò đầu ra, bổ sung thêm câu nữa: “Thế nhưng những điều này, Vô Song cũng có thể làm cho ta.”
Lãnh Vô Song quay đầu lại, ánh mắt trước nay vẫn lạnh giá như băng bỗng ấm áp hẳn lên, yên lòng thở phào một tiếng rồi vo nhẹ lên đầu cô thay cho lời tán thưởng.
“Được, ta sẽ đưa cô đi, cho ăn thịt ngon, ở phòng thượng hạng!”
Vô Song công tử đột nhiên đưa ra lời đảm bảo khiến Ngũ Thập Lang nhanh chóng hứng khởi, nũng nịu níu lấy tay áo chàng, vậy được, chúng ta cùng nhau tiếu ngạo giang hồ, ăn hết mọi ngon khắp thiên hạ.”
Vì nhìn thấy hai con người trước mặt tình tứ như thể ở chốn không người, Lạc Cẩm Phong đã tức lại càng thêm bực, giọng nói càng ngọt ngào hơn trước: “Cô đến bên cạnh ta, ta sẽ giải độc của ta trong người cô.”
Ngũ Thập Lang ngay lập tức cau mày, đưa tay vò đầu, ra vẻ đắn đo suy nghĩ.
Lãnh Vô Song lập tức khôi phục thái độ lạnh nhạt như thường ngày, giọng nói lãnh đạm, quay sang bảo: “Không cần đâu, Ngũ Thập Lang, đằng nào mà cô chẳng trúng loại kịch độc nhất thiên hạ rồi, những loại độc vớ vẩn tép riu khác, thêm hay bớt đi thì cũng chẳng hề hấn gì.”
Sắc mặt của Ngũ Thập Lang và Lạc Cẩm Phong đột nhiên sa sầm lại.
Người đàn ông này nói chuyện thật thà đến mức người khác chỉ muốn đánh cho mấy chưởng.
“Vậy thì chúng ta không nói đến Ngũ Thập Lang nữa. Lãnh Vô Song, lẽ nào huynh không biết lục phủ ngũ tạng của mình đã bị tổn thương nghiêm trọng?”. Lạc Cẩm Phong từ từ rút tay lại, mỉm cười rạng rỡ nhìn Ngũ Thập Lang. “Nếu huynh không kịp thời trị thương, ta e rằng sau này không còn cơ hội khôi phục lại nữa.”
Lãnh Vô Song im lặng nhìn Lạc Cẩm Phong, bàn tay nắm lấy tay của Ngũ Thập Lang càng siết chặt hơn.
“Trong tay ta vừa hay có một loại thuốc thần kì, đảm bảo huynh uống vào là sẽ hoàn toàn hồi phục”. Nói xong, Lạc thiếu gia lấy một chiếc bình bằng ngọc trắng từ trong áo ra, cầm chiếc dây buộc cổ bình lắc qua lắc lại. Chiếc bình ngọc trắng quay mấy vòng quanh ngón tay thon dài của Lạc thiếu gia rồi từ từ chùng xuống.
“Thiên Kim Phương?”. Lãnh Vô Song nheo mắt nhìn rồi lãnh đạm hỏi.
Lạc Cẩm Phong mỉm cười duyên dáng trả lời: “Đúng vậy, đây chính là Thiên Kim Phương trong truyền thuyết.”
Trái tim Ngũ Thập Lang đập rộn lên. Thiên Kim PhươngTrong Giang Hồ Chí đã từng ghi, cho dù bị nội thương nghiêm trọng đến mức nào, chỉ cần dùng một viên Thiên Kim Phương là có thể hồi phục hoàn toàn. Đó thực sự là một loại thuốc quý mà nhà nhà cần có, hành tẩu giang hồ nên mang theo. Đáng tiếc là ngàn vàng khó mua được, bao nhiêu năm nay vẫn nghe nói có tồn tại loại thuốc này nhưng chưa một ai từng được dùng Thiên Kim Phương.Thế nên, công hiệu của nó có có thực sự thần kì như vậy không đương nhiên cũng trở thành một câu đố.
“Ngũ Thập Lang, chỉ cần cô qua đây và hứa từ giờ trở đi không bao giờ gặp Lãnh Vô Song nữa thì ta sẽ cho cô viên thuốc này”. Lúc này, mọi nhẫn nại của Lạc Cẩm Phong đã hoàn toàn biến mất, chàng phẫn nộ lớn tiếng. “Cô cũng đừng quên rằng lúc nãy, ở ngoài kia, cô đã hứa với ta là cả đời không gặp Lãnh Vô Song nữa đấy!”
Từ trước đến nay, chàng chưa bao giờ hạ giọng cầu xin ai, đặc biệt là phụ nữ. Toàn là mấy cô gái cầu xin, năn nỉ ỉ ôi chàng, hứa hẹn yêu thương chàng chứ bản thân chàng chưa bao giờ cầu khẩn ai cả. Bởi vậy, Ngũ Thập Lang càng từ chối, chàng lại càng cảm thấy không cam lòng.
“Không cần đâu!”. Đáp án sau cùng lại là do Lãnh Vô Song đưa ra, chàng nộ khí xung thiên, kéo mạnh Ngũ Thập Lang, nói: “Chúng ta đi thôi!”
Nhưng cô chẳng hề bước đi, đứng chôn chân một lúc rồi ngại ngùng nói: “Không đâu, Vô Song, đúng là ta đã hứa với huynh ấy như thế”. Chỉ hít thở nhẹ cùng có thể ngửi thấy hơi lạnh lẩn khuất trong không khí, cô chẳng dám ngẩng đầu nhìn Lãnh Vô Song đang ngày một thêm tức giận.
“Nữ tử thì giữ lời hứa làm gì”. Lãnh Vô Song nhẹ nhàng nói, nhìn Lạc thiếu gia bằng ánh mắt vô cùng khinh bỉ rồi thản nhiên quay sang bảo Ngũ Thập Lang: “Cô là nữ nhi, lại không phải người trong giang hồ, hứa hẹn gì với Lạc thiếu gia? Không tính cũng được!”
Không tính cũng được?
Không ngờ Lãnh Vô Song cũng có thể nói thế?
Ngũ Thập Lang kinh ngạc ngước mắt lên nhìn Lãnh Vô Song. Không phải chứ? Chàng vừa kêu cô nuốt lời sao?
Khóe miệng của Lạc Cẩm Phong liên tục co giật, nếu không phải tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy thì chàng tuyệt đối không bao giờ tin rằng công tử Vô Song chấn thiên hạ lại có thể nói ra những lời ngang ngược một cách thản nhiên, lạnh lùng đến thế.
Hơn nữa còn tỏ ra vô cùng hợp tình hợp lí!
“Vậy thì Thiên Kim Phương cô cũng không cần nữa?”. Lạc Cẩm Phong nheo nheo mắt, gằn giọng hỏi, bàn tay nắm chặt lại. Từ trước đến nay, chàng chưa bao giờ loại bỏ việc giải quyết vấn đề bằng vũ lực, nhưng đối phương một người thì thân mang trọng thương, một người chỉ là một nữ nhi chân yếu tay mềm, bảo chàng làm sao có thể động thủ được chứ?
“Ta cần!”. Ngũ Thập Lang nhanh nhảu đáp trước rồi vội vã hất tay của Lãnh Vô Song ra. Hai tay ôm chặt lấy đầu, trước ánh mắt sắc lạnh của công tử Vô Song, cô lặp lại câu nói một lần nữa với giọng nhỏ nhẹ hơn: “Ta muốn có Thiên Kim Phương.”
Lạc thiếu gia ngay lập tức bật cười lớn. Như bông hoa lan mới bung cánh, thanh nhã, tuyệt đẹp, mang theo chút ngạo khí của kẻ chiến thắng, chàng một lần nữa nhìn Lãnh Vô Song đầy thách thức. “Cô muốn thì đích thân lại đây mà lấy!”. Chàng đưa tay ra, lòng hân hoan vô cùng, nhịp tim vì thế mà cũng mất đi kiểm soát, sự đắc ý hiện rõ trên khuôn mặt.
“Cô mà qua đó, ta sẽ không uống.”
Ngũ Thập Lang mới đi được hai bước bỗng đứng khựng lại vì câu nói của chàng. Cô quay ngoắt đầu lại, nhìn Lãnh Vô Song bằng ánh mắt tức giận: “Huynh không uống thuốc thì ta sẽ không đi tìm thuốc giải nữa.”
Không đi tìm thuốc giải thì chắc chắn cô sẽ chết thê thảm hơn chàng.
Hai người nhìn nhau chằm chằm một hồi lâu, sau đó, Lãnh Vô Song dần dần bình tĩnh trở lại, đôi mắt sâu tựa biển cả tuy vẫn chú mục vào cô nhưng không còn cản trở cô nữa.
“Không được tiếp xúc cơ thể!”. Chàng không cản trở nữa nhưng vẫn không nhịn được, lạnh lùng cảnh cáo Lạc Cẩm Phong.
Nhìn điệu bộ của Lãnh Vô Song, Lạc Cẩm Phong bật cười, quay sang đã thấy Ngũ Thập Lang từng bước từng bước tiến lại bên mình, chàng liền đưa tay nắm lấy cô.
Ngũ Thập Lang rút tay ra, nghiêng đầu cười tít mắt, chỉ về phía Lãnh Vô Song, nói: “Huynh đưa thuốc cho huynh ấy, ta sẽ đi theo huynh, sau này không chủ động tìm gặp huynh ấy nữa.”
Ánh mắt chan chứa niềm vui sướng, Lạc Cẩm Phong cúi xuống nhìn Ngũ Thập Lang rồi nói: “Cô làm thế nào để ta tin rằng cô sẽ không nuốt lời?”. Chàng đưa mắt về phía Lãnh Vô Song, khẽ mỉm cười. “Nói cho cùng thì lúc nãy cũng có người từng tuyên bố nữ nhi không cần phải giữ chữ tín mà.”
Ngũ Thập Lang cau mày, đưa tay lên vò đầu bứt tai, nghĩ ngợi một hồi, bỗng dưng mắt sáng rực lên, hứng khởi nói: “Cái này đơn giản”. Cô đưa tay lên trời, thành khẩn lập lời thề. “Nếu như ta, Ngũ Thập Lang nói lời không gíữ lời thì sẽ bị…”
Cô còn chưa nói hết câu thì Lạc Cẩm Phong đã đưa tay đặt lên môi cô, mỉm cười nói: “Những lời quỷ quái, thề thốt, ta không tin. Có điều, nể tình cô đã vì bổn thiếu gia mà lập lời thề độc, ta sẽ tin cô thêm lần nữa.”
Không biết vì lí do gì mà khi nhìn thấy Ngũ Thập Lang đưa tay lên thề độc, trong lòng chàng bỗng cảm thấy hoang mang, bất an vô cùng, chỉ sợ những lời thề độc địa đó sẽ ứng nghiệm lên người cô.
Lạc thiếu gia buông chiếc bình ngọc trắng trên tay mình ra rồi ném đi. Lãnh Vô Song đưa tay bắt lấy, không do dự, lấy viên đan nho nhỏ ra, cho ngay vào miệng. Sau đó, chàng khoanh chân, nhắm mắt, tịnh tâm ngồi xuống, điều tiết nội thương.
Từ đầu đến cuối, chàng chẳng thèm nhìn Ngũ Thập Lang lấy một lần, khiến cô không khỏi chua xót, đau đớn, mím chặt môi, cố gắng kìm nén để nước mắt không trào ra khỏi mí mắt.
“Ánh mắt ấy của cô đáng lẽ phải hướng về bổn thiếu gia đây mới đúng!”. Lạc Cẩm Phong quay đầu Ngũ Thập Lang lại phía mình rồi đưa tay lau đi những giọt lệ cuối cùng cũng lăn dài trên gò má cô. Chàng nhìn Ngũ Thập Lang vô cùng dịu dàng, mỉm cười nói: “Lần này, cô phải theo sát bổn thiếu gia, không được phép tự tiện bỏ đi!”
Giọng chàng ấm áp, nhẹ nhàng như lời dặn dò giữa một đôi tình nhân, nhưng lại khiến cô bất giác ớn lạnh cả sống lưng, sau đó không nói lời nào, lặng lẽ đi theo sau.
Trong đầu cô tự dưng nảy ra một câu bình luận: Lạc thiếu gia dịu dàng thật khiến người khác phải kinh hoàng!
Lãnh Vô Song ngồi phía sau, đôi mi khẽ rung động rồi nhắm nghiền lại, bàn tay đặt trên đùi hết nắm vào rồi lại thả ra, cuối cùng chàng cũng bỏ ngoài tai được những lời vừa nghe thấy, nỗ lực vận khí một lần nữa, bắt đầu tịnh tâm điều chỉnh khí huyết trong người.
Vừa bước được vài bước, Lạc thiếu gia bỗng quay người lại, cất giọng nói lớn: “Công tử Vô Song, ta quên mất không nói cho huynh biết, ta chỉ hạ thuốc mê những người trong sơn trại, sau hai canh giờ nữa, bọn họ sẽ tỉnh lại hết, thế nên, tốt nhất là trong hai canh giờ tới, huynh phải điều công vận khí xong.”
Nếu không…
Chàng nhoẻn miệng cười, trong lòng khấp khởi mừng thầm, nếu không thì các nữ thổ phỉ ở Hắc Phong Trại sẽ hạnh phúc vô cùng. Đương nhiên nếu chuyện này xảy ra, chàng sẽ không thể để cho Ngũ Thập Lang biết được.