Bảo Vật Giang Hồ Chương 53


Chương 53
Chàng vừa dứt lời thì bốn người kia đang đứng thẳng lưng bỗng cong người xuống, toát mồ hôi hột, gân mạch ở cổ đều nổi hết cả lên, hai tay ôm cổ, giọng nói bắt đầu run rẩy, sợ hãi, hoảng loạn vô cùng.

Đến mức độ này, cho dù là người ngu xuẩn đến mức độ nào thì cũng biết tình thế đang vô cùng nguy hiểm.

Ngũ Thập Lang không ngừng toát mồ hôi lạnh, ngồi phịch trên mặt đất, nghiêng đầu qua nhìn Lãnh Vô Tình, khổ sở lên tiếng: “Cung các người giải quyết tranh chấp nội bộ, ta nghĩ mình chẳng thể nào can thiệp được.”

Lãnh Vô Tình liếc cô một cái, cảm thấy buồn cười, bình thản phán: “Chúng ta cùng cảnh màn trời chiếu đất, sông chết bên nhau, với tình thế trước mặt, cô cho rằng hai chúng ta có thể tách bạch phân minh được sao?”

Những lời nói tình tứ là thế hoàn toàn chọc giận bọn người đang đứng bên ngoài chuồng ngựa. “Thiếu cung chủ, ngươi đúng là phong lưu, đến tận bước đường này rồi mà vẫn còn ở đó đầu mày cuối mắt với con ả kia.”

Ngũ Thập Lang ngậm miệng ngay lập tức, sau đó chui vào phía sâu hơn trong chuồng ngựa.

“Thiếu cung chủ, hai người phải chăng đang cảm thấy toàn thân tê dại, hơi thở gấp gáp?”. Đại sư huynh cầm đầu đám người bên ngoài vừa chớp đôi mắt ti hí, đưa lời thâm độc hỏi han, vừa nhấc chân bước lên đống củi khô trong chuồng ngựa. Những thanh củi khô đó nhanh chóng gãy ra, kêu lên răng rắc.

“Ừm, từ lâu nay, toàn cơ thể ta vẫn luôn tê dại, không chút sức lực”. Lãnh Vô Tình lặng lẽ tựa lưng vào đám cỏ khô, mỉm cười đáp: “Còn về việc hơi thở có gấp gáp hay không thì sức ảnh hưởng của các người không thể nào lợi hại bằng vị tiểu thư phía sau kia.”

Chàng vừa tiện tay chỉ sang, tất cả bốn người còn lại đều hướng ánh mắt về chỗ Ngũ Thập Lang, khiến cô đang trốn sâu phía trong kinh ngạc đến mức nhảy bật người ra.

Nghe Lãnh Vô Tình nói vậy, bốn người đang chậm bước tiến vào liền đứng nguyên tại chỗ.

Đại sư huynh cầm đầu khuôn mặt không ngừng co giật, phải một hồi lâu sau mới khôi phục được vẻ mặt trấn tĩnh. “Đúng là chân nhân bất lộ tướng, chúng ta đã đánh giá thấp cô nương, không biết cô nương xuất thân từ môn phái nào?”

Ngũ Thập Lang vốn dĩ phải trúng độc, nhưng giờ sức lực dồi dào, sắc mặt hồng đỏ, ngoài cái bụng thỉnh thoảng reo lên vì đói thì tất cả mọi dấu hiệu đều cho thấy rõ cô đang vô cùng khỏe mạnh. Nhất là cú nhảy tràn đầy sinh lực khi nãy đã hoàn toàn khiến cho bốn người kia hiểu rõ một điều: cô không hề trúng độc.

Ngũ Thập Lang gãi đầu cười ngại, sau đó xua tay liên tục, nói: “Sư phụ của ta đều là các dì các mẹ trong nhà, tất cả có năm mươi người. Không biết mọi người muốn hỏi ai trong số bọn họ?”

Cô không hề nói dối, năm mươi người mẹ của cô đến từ khắp các vùng trời Nam đất Bắc, mỗi người lại dạy cô một thứ tuyệt kĩ, ví dụ như trang điểm, mặc quần áo thế nào cho đẹp…

Quả nhiên là tác phong của bang phái lớn, ngay đến các dì, các mẹ cũng võ công thâm hậu, bốn sư huynh muội đứng ngây bên ngoài vì kinh hoàng, người nào cũng cầm chắc vũ khí trong tay hơn.

Ngồi bên đống cỏ, khóe miệng của Lãnh Vô Tình không ngừng co giật, mãi một lúc lâu sau, chàng mới tỏ vẻ kinh ngạc, mỉm cười nói: “Ta hoàn toàn không biết chuyện đó đấy, không ngờ cô lại thầm lặng, khiêm tốn như vậy, giấu nhẹm cả việc xuất thân từ một võ lâm thế gia hùng hậu. Chẳng trách mà cô chẳng hề có chút phản ứng nào với đệ nhất độc của bổn giáo.”

Chàng nói như vậy, bốn người kia lại càng thêm hoảng hốt, mắt trợn tròn lên nhìn về phía Ngũ Thập Lang, vô cùng cảnh giác, đặt hết mọi sự chú ý lên người cô.

Ngũ Thập Lang im lặng, miệng không ngừng co giật, quay sang nhìn Lãnh Vô Tình.

Những người đối điện mướt mát mồ hôi, căng thẳng đến mức chẳng dám chớp mắt.

“Đại sư huynh, mấy người có cảm thấy toàn thân tê dại, hơi thở gấp gáp không?”. Đang ngồi tựa bên đông cỏ, Lãnh Vô Tình từ từ đứng dậy, nho nhã chỉnh đốn lại bộ y phục màu trắng đã dính đầy bụi bặm rồi nói: “Ta tính bây giờ cũng đã đến lúc rồi đấy. Bổn cung chủ thực sự chẳng còn chút thời gi­an nào để ngắm mấy người ngu xuẩn như các ngươi được nữa.”

Chàng vừa dứt lời thì bốn người kia đang đứng thẳng lưng bỗng cong người xuống, toát mồ hôi hột, gân mạch ở cổ đều nổi hết cả lên, hai tay ôm cổ, giọng nói bắt đầu run rẩy, sợ hãi, hoảng loạn vô cùng.

“Thiếu cung chủ, cầu xin người ban cho chúng thuộc hạ thuốc giải!”. Không lâu sau, tất cả bọn họ đều ngã sõng soài xuống đất, lăn đi lộn lại liên tục, mồ hôi đầm đìa cả người, sắc mặt dần chuyển sang màu tím. Nhìn thấy Lãnh Vô Tình khoanh hai tay lại, mỉm cười rạng rỡ thưởng thức nỗi đau khổ của mình, bọn họ đều bò lồm cồm trên mặt đất, thảm thiết kêu gào cầu xin. “Cầu xin thiếu cung chủ, hãy cho chúng ta được chết nhanh chóng!”

“Bọn ta không cầu thuốc giải, chỉ cầu được chết nhanh chóng nhất mà thôi”. Người lên tiếng là đại sư huynh, đôi mắt của hắn đã dần chuyển sang màu tro, hơi thở gấp gáp, hổn hển, câu cầu xin như đã lấy đi gần hết sức sống cuối cùng trong người hắn.

“Từ trước đến nay, bổn cung chủ không phải là người không nói lí lẽ”. Ánh mắt Lãnh Vô Tình lạnh như băng, miệng vẫn mỉm cười, giọng nói lãnh đạm. “Bổn cung chủ vẫn luôn tuân thủ theo quy định người mạnh làm chủ…”

Chàng ngừng lại, đợi chờ bốn người kia từ từ tỉnh ngộ.

Đại sư huynh đang nằm trên mặt đất, ánh mắt như phát ra tia lửa rừng rực, giọng nói trầm trầm: “Ý của thiếu cung chủ là…”

Lãnh Vô Tình mỉm cười, nhìn đại sư huynh, gật gật đầu rồi nói: “Đại sư huynh thực sự quá thông minh, chẳng trách mà ngày xưa, lão cung chủ lại yêu thương ngươi nhất.”

Bốn người dưới mặt đất nghe thấy Lãnh Vô Tình nói như vậy đều phát run, gượng chống người đứng dậy, đưa mắt nhìn nhau, nghiến chặt răng, nhanh chóng đứng thành một đoàn.

Lãnh Vô Tình phủi phủi vạt áo, nhìn thấy Ngũ Thập Lang ở phía xa lén la lén lút, rón rén bước ra khỏi chuồng ngựa, chẳng nhịn được mà bật cười rồi lên tiếng: “Ngũ Thập Lang, mau tới phục vụ bổn công tử!”

Nghe thấy tiếng gọi của chàng, Ngũ Thập Lang vô cùng ảo não, đành phải chu miệng, bước từng bước lại phía chàng.

“Bổn cung chủ xưa nay ghét nhất những kẻ đã từng đắc tội với ta”. Lãnh Vô Tình mỉm cười, gằn giọng nói.

Câu nói và thái độ ngạo mạn của chàng khiến cho người nghe cảm thấy vô cùng khó chịu. Ngũ Thập Lang lập tức dừng bước, sự phẫn nộ gia tăng cực điểm khiến cô hoàn toàn quên rằng người mình còn đang run rẩy, sợ hãi, phớt lờ hết mọi cảnh vật hãi hùng xung quanh, nộ khí xung thiên trả lời: “Bổn cô nương cũng ghét nhất những người đã từng đắc tội với bà đây.”

Sắc mặt Lãnh Vô Tình nhanh chóng sầm đen lại, đôi mắt tóe ra hàn khí, xếch lên đầy tức giận. Ngũ Thập Lang cũng bị chàng làm cho phát bực, đôi mày cũng xếch ngược theo, chỉ còn thiếu nước đưa tay chống nạnh nhìn chàng thách thức mà thôi.

“Cô dám không sợ bổn cung chủ?”. Chàng tức quá bật cười, đưa tay ra tóm lấy Ngũ Thập Lang. Khuôn mặt cực giống Lãnh Vô Song ấy dưới ánh trăng lạnh lẽo hiện lên niềm cô liêu bất tận cùng nụ cười băng giá.

Một vẻ đẹp âm độc khó diễn tả bằng lời.

Ngũ Thập Lang nghiêng người sang để tránh bàn tay của Lãnh Vô Tình rồi nhìn chàng đầy thách thức, cáu kỉnh hỏi: “Tại sao ta lại phải sợ huynh?”

Lãnh Vô Tình lạnh lùng lườm cô một cái rồi mỉm cười, không nói gì, từ từ ngồi xuống. Bốn người khi nãy đứng dậy đầy thách thức giờ đã nằm xiêu vẹo trên mặt đất, ngoại trừ lồng ngực của đại sư huynh còn động đậy, những người còn lại thân thể đều đã cứng đờ, lạnh giá, không còn hơi mà nói.

“Thiếu cung chủ, hãy cho ta chết nhanh chóng, xin đừng động đến người nhà ta!”. Đại sư huynh đang nằm trên mặt đất thở thoi thóp bỗng mở mắt ra, níu chặt lấy vạt áo của Lãnh Vô Tình, gắng dốc hơi thở cuối cùng để cầu xin.

“Hả? “Nhanh chóng” phải hiểu thế nào đây?”. Lãnh Vô Tình nghiêng đầu mỉm cười, từ từ rút thanh Uyên Ương loan đao bên thắt lưng ra, bình thản cứa lên mạch máu ở hai cánh tay đại sư huynh rồi nói: “Là thế này sao?”

Nhát cứa sâu tận vào xương, khiến phần gân thịt đỏ lòm lòi hết ra ngoài, máu me be bét chảy tràn trên mặt đất.

“Hay là như thế này?”. Chàng lại di chuyển đao đến phần xương đùi của đại sư huynh, từ từ, chậm rãi cứa sâu một nhát. Thanh đao cong cong cứ đâm sâu vào nửa thốn thì chàng lại lùi về sau nửa thốn, sau đó đâm sâu tiếp, cuối cùng, thanh đao cắm sâu vào đùi của đại sư huynh, khiến hắn ta đau đớn đến mức chỉ muốn chết ngay lập tức. “Hay là bổn cung chủ vì tiếc nuối năng lực của ngươi mà ban cho ngươi thuốc giải, tha cho ngươi lần này nhỉ? Có điều, bổn cung chủ vẫn cứ muốn giúp đỡ ngươi”. Vừa nói, chàng vừa rút một chiếc bình từ trong người ra, bóp nát một viên thuốc rồi rắc lên những vết thương của đại sư huynh. Rất nhanh sau đó, phần vết thương kêu xèo xèo và bốc lên một làn khói đen. Sau khi làn khói đen tản mất, trên những vết thương đó xuất hiện vô số những con giòi đáng sợ.

Đại sư huynh nằm trên mặt đất đã đau đớn đến mức không nói năng được gì, đôi mắt ti hí trợn tròn lên, sắc mặt dần dần chuyển sang màu tro nhạt, toàn thân run rẩy, hoảng loạn vô cùng.

Ngũ Thập Lang đứng bên cạnh, nhìn thấy phần thịt, mỡ, gân trắng trắng đỏ đỏ lòi hết ra ngoài miệng vết thương, kinh tởm đến mức muốn nôn mửa.

Lãnh Vô Tình nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Ngũ Thập Lang, hạ thấp thanh đao xuống, đột nhiên mỉm cười hỏi: “Cô có muốn đến đây chơi không?”

Ngũ Thập Lang hoàn toàn suy sụp, liên tục xua tay, nói: “Huynh cứ tận hưởng, cứ tận hưởng tiếp đi!”. Nghĩ lại trước đó, bản thân cô đã nhìn chàng đầy thách thức, bất giác người Ngũ Thập Lang sởn gai ốc, toát mồ hôi hột.

“Cho nên mới nói, những người đắc tội bổn cung chủ chẳng ai có kết cục tốt lành cả”. Lãnh Vô Tình mỉm cười rạng rỡ nhìn qua phía cô rồi đứng dậy, phủi phủi tay, tỏ vẻ vô cùng chán nản. “Vốn dĩ bổn cung chủ có hàng trăm hàng vạn phương cách khiến cho hắn ta chết thê thảm hơn nữa, đáng tiếc là lần này xuất cung quá vội nên mấy thứ đạo cụ đó đều để trong cung hết rồi.”

Số giòi bọ trên vết thương của đại sư huynh càng lúc càng nhiều, không chỉ thấy mỗi mấy con giòi trắng bẩn thỉu nữa mà còn chi chít những loài bọ chẳng biết tên đã bay từ đâu tới bâu đầy trên đó, từ từ gặm nhấm thân thể của hắn.

Đại sư huynh lúc này chẳng còn sức mà rên rỉ, tất cả cơ mặt đều đang giật lên bần bật, nước mắt nước mũi đầm đìa, run run hét lớn: “Hãy cho ta được chết nhanh chóng, được chết nhanh chóng!”

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/4293


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận