Bất Diệt Truyền Thuyết Chương 79 : Bất hiếu chi nữ

Bất Diệt Truyền Thuyết
Tác giả: Hắc Vũ Tán
Chương 79: Bất hiếu chi nữ


Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: vipvandan



Thạch Lệ ở một bên vội vàng ra tay ngăn nàng lại, nói: \"Đừng làm rộn...\"

Thạch Hiểu Mẫn vẫn chưa nguôi giận, hung hăng trừng mắt nhìn Thạch Thiên, lại quay sang hỏi Thạch Lệ: \"Người nọ là chị mang tới sao? Tại sao lại giống như kẻ ngớ ngẩn vậy?\"

Thạch Thiên thấy nàng muốn động thủ đáng tổ tông là mình, trong lòng cũng rất là căm tức, thầm nói: \"Lão tử chính là mười tám đời tổ tông nhà ngươi, tự nguyện giáng cấp làm ông trẻ của các ngươi còn không biết đủ, lại dám mắng lão tử là ngu ngốc, thực sự là buồn cười!\" Dưới cơn tức giận hắn cũng quên mất trước mắt các nàng lại tự xưng là \"Lão tử\", vậy là ngang hàng với các nàng rồi. Nhưng lại thấy Thạch Hiểu Mẫn trổ mã lại duyên dáng yêu kiều, mũi cao mắt to, trông có ba phần giống Dương Nhu, trong lòng hắn lại sinh ra lòng trìu mến, cũng không tính nữa. nguồn tunghoanh.com



Thạch Lệ nghe Thạch Thiên vừa rồi tự xưng là \"Ông trẻ\" Cũng buồn cười, biết với tính tình của Thạch Hiểu Mẫn làm sao đồng ý kém cạnh đây, nàng liền cười khuyên nhủ: \"Em đừng vội tức giận, chúng ta cùng tới một quán cơm ngồi xuống, chị giới thiệu hắn cho em nhận thức.\"

Thạch Hiểu Mẫn giật mình nhìn Thạch Lệ, trông nàng không giống ngày thường, lấy làm lạ hỏi: \"Chị...Chị mới cười a, này, người này không phải là anh rể của em đấy chứ?\" Nói xong ánh mắt tà nhãn của nàng lại nhìn một chút Thạch Thiên, nghĩ thật khó tin.

Thạch Lệ trách mắng: \"Đừng nói bậy, em có thể nghiêm túc hơn được không.\" Nàng kéo Thạch Hiểu Mẫn đi rồi quay lại nói vơi Thạch Thiên: \"Chúng ta tìm một quán ăn gần đây nhé.\" Thạch Thiên vội vàng đuổi theo.

Quán cơm chỗ nào cũng có, cũng không khó tìm, ba người đến một nhà hàng trông có vẻ sạch sẽ, tùy tiện gọi vài món ăn, sau đó Thạch Lệ chậm rãi nói chuyện của Thạch Thiên cho Thạch Hiểu Mẫn nghe, Thạch Hiểu Mẫn nghe xong cũng giật mình không ngớt, cũng không khỏi quay đầu sang nhìn kĩ Thạch Thiên, hiển nhiên thấy một người tới nhận thân thích khiến nàng rất hiếu kì, chờ khi Thạch Lệ nói xong, Thạch Hiểu Mẫn hì hì cười nói với Thạch Lệ: \"Nghĩ không ra chúng ta còn có một người ngốc nghếch là thân thích, em còn tưởng rằng Thạch gia chúng ta bị tuyệt tử rồi chứ, chị nếu không nói ra em cũng không để ý kĩ, trông hắn lớn lên hình dạng có vài phần giống với bức ảnh cha chụp lúc còn trẻ.\"

Thạch Lệ cũng nhìn kỹ Thạch Thiên, gật đầu nói: \"Ừ, có một chút tương đồng.\"

Thạch Thiên đắc ý nói: \"Hiện tại các ngươi đã tin ta là trưởng bối của các ngươi chưa.\" Trong lòng hắn cũng không nguyện ý làm ổng trẻ của các nàng. Cảm thấy mình chịu thiệt thòi, vì vậy hắn lại xưng là trưởng bối.

Thạch Hiểu Mẫn trừng mắt to trách mắng: \"Cách bao nhiều đời rồi, thế nào còn phân biệt vai vế như vậy, sau khi ngươi đã nhận thân thích rồi, mà so với chúng ta ngươi còn ít tuổi hơn, sau này hãy gọi ta là chị, hoặc là dì... Sai rồi, phải là bác mới đúng, chờ khi bác tìm được việc, sẽ mua đồ ăn cho ngươi, cháu ngoan a...\" Nàng vỗ lên vai Thạch Thiên một cái, đắc ý vênh váo nở nụ cười.

Thạch Thiên thấy con cháu bất hiếu, cư nhiên muốn làm bác hắn, hắn buồn bực nói: \"Vai vế không căn cứ vào tuổi tác, các ngươi không kêu ta là ông trẻ thì thôi, nhưng vẫn phải thừa nhận ta là trưởng bối.\"

Thạch Hiểu Mẫn ngừng cười, nắm tay đảo qua trước mặt Thạch Thiên, nói: \"Đưa đây.\"

Thạch Thiên ngây người nói: \"Đưa cái gì?\", lập tức lại nói: \"Chỉ cần ngươi coi ta là trưởng bối, muốn cái gì ta cũng có thể cho ngươi.\"

Thạch Hiểu Mẫn nói: \"Gia phả đó, ngươi có đúng là trưởng bối của ta hay không thì cần phải đợi ta về tra lại gia phả đã.\"

Thạch Thiên đâu có mà đưa, lúng túng nói.\"Sớm...Sớm đã không còn rồi thế nhưng ta thực sự không... Không...\" Vốn định nói không nói sạo. Nhưng nhưng thật ra mình đã nói sạo rồi, mà cũng không phải là ông trẻ của các nàng, mà là mười chín đời lão tổ tông của các nàng. \"Không nói sạo\" Lời này trong lúc nhất thời không nói nên lời.

Thạch Hiểu Mẫn hừ lạnh nói: \"Nhìn ngươi ấp a ấp úng như vậy, đúng là không nói thật rồi, không có chứng cứ ai mà biết được ngươi có phải là trưởng bối của chúng ta hay không, ta còn nghĩ mình là bà của ngươi đó! Muốn ta thừa nhận cũng có thể, đem chứng cứ ra đây.\"

Thạch Thiên tức giận đến nỗi chỉ biết giương mắt mà nhìn trong lòng mắng to nàng này bất hiếu, nhưng cũng không có cách nào khác.

Thạch Lệ thấy hai người bọn họ vừa thấy mặt đã đối chọi gay gắt, cảm thấy đau đầu, trách nói: \"Hai người các ngươi đều ít nói đi vài câu, chúng ta gặp gỡ cùng một chỗ coi như là có duyên, hơn nữa bây giờ là thời đại nào rồi, không nên tính toán vai vế nữa, dù sao cũng là người một nhà, sau này phải chiếu cố lẫn nhau, thế nào mà hai người lại luôn tranh cãi như thế.\" Nàng lại quay sang trách Thạch Hiểu Mẫn nói: \"Hắn còn là một thiếu niên, em lớn hơn hắn thì nên nhịn đi mới phải.\"

Thạch Hiểu Mẫn không phục nói: \"Có lầm hay không vậy, có phải em muốn cãi nhau với hắn đâu, là hắn ngang ngạnh muốn làm trưởng bối đó chứ, không thừa nhận là mình bé, nếu quả thực là trưởng bối, thì phải lf em làm mới đúng, nếu như hắn gọi em là chị, đừng nói là nhường hắn, mà em thương yêu hắn còn không kịp ấy chứ!\"

Thạch Lệ lại đau đầu một trận, đạo lý này nhất thời cũng không nói rõ được, cho nên lại quay sang khuyên Thạch Thiên, nói: \"Ngươi cũng thật là, còn tính toán vai vế làm gì chứ, quan trọng là ...Mọi người đều nhận nhau, là người một nhà rồi, có đúng hay không!\"

Thạch Hiểu Mẫn chen miệng nói: \"Đúng vậy, tuổi còn trẻ mà đã muốn làm ông người ta, chuyện này mà hắn cũng nghĩ ra được.\"

Thạch Thiên nghĩ thầm, các ngươi cho rằng ta muốn làm ông các ngươi sao, các ngươi hẳn là gọi lão tổ tông mới đúng, bất quá nếu đã hơn mười bảy đời rồi, bây giờ hơn hai đời cũng thế, dù sao nhìn Thạch Hiểu Mẫn nha đầu kia dường như yêu cầu mình lấy ra gia phả, nếu không cũng không gọi mình là ông rồi. Hắn liền thở dài một tiếng, nói: \"Được rồi... Không quản chuyện này nữa.\"

Thạch Lệ vui mừng cười cười, nói với Thạch Hiểu Mẫn: \"Nhìn ngươi đi, còn không hiểu chuyện bằng Thạch Thiên a.\"

Thạch Hiểu Mẫn thấy thành công làm biến mất hai cấp bậc giữa mình và Thạch Thiên, đắc ý nói với Thạch Thiên: \"Lúc này mới là ngoan a, học tập cho tốt, tương lai sẽ thành công, sớm muộn gì cũng được làm ông mà, chúng ra đều trông cậy vào ngươi để nối dõi tông đường cho Thạch gia đó!\"

Thạch Thiên bị nàng làm cho tức giận muốn hộc máu, hắn đâu sẽ quản việc Thạch gia có hay không nối dõi tông đường, kéo dài hương hỏa, chỉ cần hắn tiếp tục không ngừng sống lại, tự nhiên là không đứt con đường hương hỏa rồi.

Thạch Lệ nhớ tới chuyện tình vụ án muốn cùng Thạch Thiên nói chuyện, thế nhưng trong phòng ăn càng lúc càng nhiều người, cũng không tiện hỏi về vụ án, bât quá nàng nghĩ Thạch Thiên chỉ là một học sinh bình thường, mẹ tại Châu Phi buôn bán gặp lúc chiến tranh nên bị chết, hắn lại vừa tới Hongkong, không có khả năng đắc tội với ai, mà khiến Tam Khẩu Tổ phái kim bài sát thủ tới ám sát hắn. Vì vậy nàng cũng không muốn nói đến chi tiết, chỉ cần hỏi Thạch Thiên thời gian đến trường có thấy hoặc nghe thấy điều gì khả nghi, dị thường hay không.

Thạch Thiên sống cho đến nay cũng chưa bao giờ tính toán thời gian, cũng không biết hôm nay là ngày mấy tháng mấy, cho nên cũng không rõ Thạch Lệ nói đến ngày nào, hơn nữa trong lòng lại đang vui mừng vì gặp được hậu nhân, cũng buồn vì không được hậu bối thừa nhận, nửa buồn nửa vui, khiến hắn nghĩ ngợi vẩn vơ cũng không nghĩ ra ngày đó có chuyện gì xảy ra. Vốn hắn nghĩ giết một thằng nhóc giặc Oa cũng không phỉa việc đáng lo, vì vậy liền trả lời Thạch Lệ mình cũng không thấy cái gì dị thường gì đó, mà Thạch Lệ cũng không hề hỏi hắn.

Hàn huyên một hồi chuyện gia đình, ăn cũng đã được một thời gian. Thạch Lệ vừa tới Hongkong công tác, có không ít vụ án chờ mình phân tích, nàng muốn sớm trở về một chút. Thạch Thiên nhớ tới có chuyện trọng yếu mà mình chưa nói, vội la lên: \"Được rồi, ta còn có chuyện muốn cùng ngươi nói nữa, chờ một chút nhé.\"

Thạch Lệ không biết là chuyện gì, cũng không muốn trái ý Thạch Thiên, liền hỏi: \"Đụng tới chuyện gì khó khăn hay sao?\"

Thạch Thiên lắc đầu nói: \"Ta không gặp khó khăn gì, chỉ là vừa rồi không phải ngươi nói đang tìm chỗ sao, mà ta chưa biết chỗ đó là chỗ nào, đến khi cần gặp, ta biết đi đâu tìm đây.\"

Thạch Lệ hỏi: \"Ta vẫn ở đó mà. Ta và Hiểu Mẫn mỗi người một gian.\" Nàng bởi vì thường phải thức trắng đêm làm việc cho nên không ngủ chung với Thạch Hiểu Mẫn, bằng không khi cấp trên an bài cho nàng một căn phòng là đủ rồi.

Thạch Thiên gật đầu nói: \"Có thể đến chỗ ta không, ta cũng vừa có một căn hộ vừa vặn có ba gian. Để đó cũng lãng phí.\"

Thạch Lệ vui vẻ nói: \"Như thế thật là tốt quá, căn hộ của ngươi ở đâu?\" Nàng xác thực là không có thời gian đi tìm phòng, lại lo lắng Thạch Hiểu Mẫn đi tìm phòng một mình.

Thạch Thiên hiện tại còn không biết vị trí căn phòng đó, lúng túng nói: \"Ta... Ta tới Hongkong mới được một thời gian, cho nên chỗ đó gọi là gì ta cũng quên mất... Ngươi hiện tại đang làm ở cục nào?\"

Thạch Lệ nói: \"Ta làm ở tổng thự Thượng Ban, xa một chút cũng không có gì.\"

Thạch Thiên giả vờ vui vẻ nói: \"Vừa lúc căn phòng cách nơi đó cũng không xa, ngày mai các ngươi dọn đồ đi, một hồi nữa ta còn phải đi học.\" Hắn sợ Thạch Lệ bàn qua, trước tiên định ngày dọn nhà luôn.

Thạch Lệ gật đầu nói: \"Được, ngươi nói số tiền thuê nhà đi, hàng tháng ta sẽ đưa cho.\"

Thạch Thiên vội nói: \"Chúng ta là người một nhà, nói cái gì mà tiền thuê nhà, không cần, không cần.\"

Thạch Lệ lắc đầu nói: \"Tiền thuê nhà nhất định phải trả, bằng không thì thôi đi.\" Thái độ của nàng cực kỳ kiên quyết.

Thạch Thiên buồn bực nói: \"Ta cũng không phải là cho thuê phòng, là người một nhà chẳng lẽ lại thu tiền của nhau sao, nào có đạo lý như vậy.\"

Thạch Lệ lắc đầu nói: \"Cái này không giống nhau, ta tại Hongkong công tác ba năm, há có thể ở không nhà ngươi, căn hộ của ngươi cũng dùng tiền để thuê, hàng tháng cũng phải trả tiền. Tương lai khi ta quay về Bắc Kinh công tác, đến lúc đó tới Hongkong thăm ngươi thì mới không cần tính tiền.\"

Thạch Thiên ước gì các nàng ở đây càng lâu càng tốt, đừng nói là ba năm, ba trăm năm cũng không thành vấn đề, hắn nói: \"Nếu không chờ ngươi trở về Bắc Kinh, đợi đúng ba năm sau các ngươi trả tiền một thể, thế nào?\"

Thạch Hiểu Mẫn nghe được vậy, hi hi cười nói: \"Nhóc ngươi thật là hay đùa, cách đó cũng có thể nghĩ ra được, ngươi không biết tính tình của chị ta rồi, nếu muốn nàng ở đó, nhất định nàng sẽ trả tiền. Ta cũng không phải có ý chiêm tiện nghi của ngươi, nếu không ngươi thuê cho nàng một căn hộ, ta một căn hộ, thế nào?\"

Thạch Lệ trách mắng: \"Thạch Hiểu Mẫn, sao lại nói lời như vậy, không biết xấu hổ sao?\"

Thạch Hiểu Mẫn kỳ thực chỉ đang nói đùa mà thôi, thấy chị gái tức giận, liền thè lưỡi ra, cúi đầu cười trộm.

Thạch Thiên thấy nàng thật không nghiêm túc, cũng không có biện pháp, nghĩ thầm thu thì thu, đến khi ta tới Bắc Kinh ở ba năm, ta sẽ trả gấp đôi tiền cho nàng là được, hơn nữa nếu như nàng trở về Bắc Kinh, ta còn ở lại Hongkong làm gì chứ, đương nhiên phải đi chiếu cố các nàng rồi. Vì vậy hắn nói: \"Tùy vậy, tiền thuê là bao nhiêu ta cũng không biết, chỉ cần các ngươi nguyện ý tới là được.\"

Thạch Lệ vốn đã cảm thấy Thạch Thiên nhỏ tuổi như vậy mà đã ở một mình, nàng cảm thấy thương cảm, quả thật muốn qua đó chiếu cố hắn, chỉ là không muốn chiếm tiện nghi của hắn, cho nên gật đầu nói: \"Vậy lời đã định, chờ ngày mai tới xem phòng rồi nói sau.\"

Nguồn: tunghoanh.com/bat-diet-truyen-thuyet/chuong-79-Pl4aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận