Câu Chuyện Bắc Kinh Chương 12


Chương 12
Vào một ngày cuối tuần trong tháng 10, tôi đưa Lanyu đến khu bơi lội Mi Gong.

Nơi ấy chỉ có những người giàu trong nước, không như những nơi khác toàn foreigner, nó khiến tôi thấy không thoải mái tẹo nào. Hoá ra Lanyu không biết bơi, em nói đa số người vùng Tây Bắc đều thế. Nhưng giờ thì em bơi rất khá rồi, tôi đã dạy cho em. Tôi ngã lưng trên ghế dài bên thành hồ bơi nhấm nháp thức uống vừa ngắm những động tác trong nước của Lanyu.


“ Hey! Han Dong! Làm gì thế? ”

Tsai Ming cười đi về phía tôi. Sau lưng còn thêm một gã zai. Tôi có quen hắn, tên là Wang Yong Huang, chỉ hơn 20 mà đã hư hỏng cực.



“ Er! Nghỉ ngơi, nghỉ ngơi! Dạo này bận quá! ” Tôi trả lời. 

“ Bận gì chứ? Bận phá mấy cô em còn gì? Xem xem, rúc vào một góc như này. ” Bọn họ nói và ngồi xuống.

“ Shit! Không phá như anh! ” Tôi cũng cười và văng tục “ Có việc gì ah? ” Tôi đoán chắc có gì bọn họ mới tìm tôi.

“ Là tôi tìm anh! ” WangYong Huang lên tiếng. “ Tôi có một tàu chở thép. Hứng thú không? Giá cả phải chăng? ”

Nhất định là đồ phi pháp đây. Tôi nghĩ.

“ Thật lòng là muốn đấy! Nhưng lấy cái gì trả tiền bây giờ? Lão người Mĩ hôm trước vẫn chưa thanh toán, còn đang ghi sổ.” Tôi ứng phó bừa. Hắn ta không phải người tử tế. Ông nội hắn quan hệ mật thiết với những người lãnh đạo đất nước này. Bố hắn cũng nắm giữ chức cao trong quân đội và một ông anh giàu nứt đố đổ vách. Không liều thì cũng không chơi!

Tôi rất ít qua lại với hắn. Đang lúc nói thì Lanyu đã bước lên bờ, em lúc lắc cái đầu ướt sũng nước rồi đi về phía tôi. Làn da ướt nước của em trông loang loáng như bôi dầu. Thấy tôi đang nói chuyện cùng người lạ, em nhìn tôi cười một cái rồi quay sang nơi khác. Tôi nhận thấy Wang Yong Huang đang nhìn chăm chăm vào Lanyu, thấy em cười với tôi nên hỏi.

“ Ai đấy? Sao tôi chưa gặp bao giờ? ”

“ Tôi đem theo cho vui thôi! ”

“ ‘Hàng mới’ đấy ah? Anh may mắn thế! ” Hắn ngạc nhiên kêu lên. 

“ Bình thường thôi! ” Tôi làm ra vẻ không quan tâm. Không ngờ hắn cũng có “ sở thích ” giống mình. Vài phút sau Lanyu lại nhảy xuống hồ.Yong Huang đã chả còn lòng dạ nào mà tán phét với tôi nữa. Nhân lúc tôi cùng Tsai Ming nói chuyện, hắn nhỏm dậy đi đến chỗ Lanyu.

“ Yong Huang cũng thích ‘ấy’ ah? ”

Tôi vừa nhìn hắn vừa thấp giọng hỏi Tsai Ming.

“ Chỉ ‘thích’ thôi ah? Hắn nghiền trò này đấy chứ? Sắp điên loạn cũng nên! Anh không biết sao? ”

Tôi khẽ cười. Không lên tiếng.

“ Hắn cũng thừa nhận bản thân mình có bệnh về mặt đó! ” Tsai Ming cười và nói
Trong phòng massage tôi hỏi Lanyu. 

“ Lúc trong hồ bơi em nói chuyện với ai vậy? ”

“ Không phải bạn anh sao? Còn hỏi ngược lại em? ”

“ Hắn đã nói gì? ”

“ Bảo là bạn của anh. Hắn hỏi em làm việc ở đâu? ”

“ Rồi em nói cho hắn nghe? ”

“ Em bảo em là sinh viên. ”

“ Sau đừng có dây dưa với hắn. Phải cảnh giác với loại người như vậy. Nhìn có vẻ giống người thật đấy nhưng trông rõ thì không.” 

Tôi nói với em trong vẻ mặt tức giận .

“ Em đã làm gì nào? ” Trông em có vẻ cực kì không vui.

Tôi thấy mệt. Tôi không muốn vì chuyện này mà căng thẳng với hắn. Thành thực một chút, tôi chơi không lại hắn.

Về sau, tôi hỏi Lanyu xem hắn có tìm em không. Em bảo rằng không có. Cái chuyện đáng nguyền rủa ấy đã kết thúc như vậy đấ. Dạo gần đây hầu như Lanyu không ở lại trường nữa. Em bảo những sinh viên lớp trên hống hách quá. Cũng rất ít người ở lại trường. Em mỗi ngày lái xe đến trường, dừng xe ở ngoài hay trong những hộ giữ xe ở gần đấy xong đi xe đạp đến giảng đường và KTX. Em nói hầu như các bạn cùng lớp đều biết em có một ông anh hào phóng.


---------------------------------


Vào một ngày thứ 4 trong tháng 11. Vì phải bàn vài vụ làm ăn nên tôi về nhà hơi trễ. 9.PM Tôi đã ở nhà nhưng Lanyu vẫn chưa. Lúc ban trưa em nói có lớp vẽ đồ bản, sẽ bận đến 7.PM, 1h đồng hồ sau sẽ về. Em vẫn luôn là người đúng hẹn.Tôi call em, không ai nghe máy. Cell phone đang khóa, em nhất định vẫn chưa vào xe. 11.PM tôi thấy hơi lo lắng, vừa lúc ấy ĐT eo inh ỏi.

“ Ông là Chen Han Dong? Ông có quen ai tên Lanyu không? ” Một giọng đàn ông Bắc Kinh vang lên.

“ Tôi có quen! Chuyện gì vậy? ” Tim tôi đập mạnh đến nỗi văng tuốt lên cổ họng.

“ Vậy thì được! Tôi sẽ đưa cậu ấy đến chỗ ông. Phiền ông thanh toán hộ tiền thuốc và tiền xe. ”

“ Cậu ấy bị gì vậy ? ”

“ Cậu ấy bị cướp! Không có gì nghiêm trọng, chỉ là bị thương ở tay.”

Thật không sao hiểu nổi! Cậu bé này cứ luôn khiến người khác phải lo lắng như vậy. Tôi trả cho người tài xế tốt bụng ấy 300 NDT. Ồng ấy vô cùng cảm kích. Tôi dìu Lanyu vào phòng. Sắc mặt em rất xấu, cơ hồ không có tí sức lực.

“ Hua Da nơi ấy vốn rất an toàn! Sao lại xảy ra chuyện này? Cướp? Thật khó tin, nhất là vào lúc 8, 9 giờ tối! ” Tôi nói bằng giọng không êm tai cho lắm.

“ Em cũng không ngờ! ” Lanyu nằm trên giường và trả lời. 

“ Nếu bọn nó muốn tiền, muốn xe thì cứ để cho bọn chúng lấy. Có thế chúng mới không làm bị thương em…”

“ Em cũng mê tiền vừa phải thôi chứ! Khéo có ngày cả mạng cũng chẳng giữ được. Đã có mấy người tài xế Taxi bị giết rồi đấy. Em có biết không? ”

“ Anh nói đủ chưa ?” Trông em hoàn toàn mất kiên nhẫn . 

Cánh tay của em quấn băng kín mít, được treo trước ngực. Cả tay trái cũng băng chằng chịt. Nhất định em đã đánh nhau với lũ cướp bẩn thỉu đấy, nếu không đã chẳng bị như thế. Nhìn sắc mặt nhợt nhạt của em. Tôi đến bên em, quỳ trước giường, khẽ nâng cánh tay bị thương của em lên. 

“ Còn đau không? ” 

“ Ổn rồi! ”

Em nhìn tôi, tôi cũng thế. Không ngăn được, tôi vươn người hôn lên má em và nói một cách dịu dàng : 

“ Nhớ đấy! Tiền là đồ bỏ đi! Mạng sống mới quan trọng. Em cứ nóng nảy thế này sẽ không hay ho gì đâu! ” Tôi giống như đang dạy dỗ cho một đứa bé.

“ Anh hôn em nữa đi! ” Em cười và nói. Rõ ràng là em không thèm để ý gì đến những lời vừa rồi của tôi. Một tuần sau, Lanyu vui vẻ thông báo với tôi rằng có mất tất có được. Vì cánh tay bị thương nên em đã thoát được hai bài kiểm tra. Nhìn vẻ mặt đắc ý của em, tôi thật sự thấy cậu zai bé hơn mình 10 tuổi này dễ thương đến lạ!


--------------------------------


Hai tuần kể từ ngày xảy ra sự việc, tôi nhận được một lá thư. Bên trong chỉ có tờ chi phiếu trị giá 100 ngàn. Đó là từ Hua Tian, công ty của Wang Yong Zhuan, anh trai gã đáng ghét Wang Yong Huang. Vào ban trưa, tôi nhận được cú điện từ Wang Yong Zhuan. Hắn ta lớn hơn em mình những mười mấy tuổi.

“ Han Dong! Cậu cũng biết Yong Huang rồi đấy! Đừng tính toán với nó làm gì.”

“ Anh thấy rồi đấy, sao lại có chuyện đấy được. Hơn nữa, còn mối thâm giao giữa chúng ta nữa chứ.” 

Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng chắc chắn có liên quan đến Lanyu.

“ Đúng rồi! Ah mà còn 100 ngàn đó xem như là tiền thuốc của thằng bé kia nhé...” Hắn ta lại nói.

“ Anh khách khí quá! Tôi thật sự không nghĩ nhiều lắm đâu. Yong Huang cũng biết luật chơi mà.” Tôi chỉ có thể nói vậy. Wang Yong Zhuan cười khan vài tiếng rồi dập máy. Tôi không biết chi tiết nhưng đoán chắc gã hư hỏng kia đã quấy rối Lanyu không ít lần, hơn nữa cú cuối hắn đã sử dụng bạo lực. Chắc là sau nửa tháng mà vẫn không thấy động tĩnh gì từ tôi nên đâm ra lo sợ, phải nhờ ông anh dàn xếp. 

Tôi không hỏi Lanyu mà hỏi chị Zhang.

“ Các cậu cũng quá đáng thật đấy! Cố nhiên vì một thằng bé mà ghen tuông lẫn nhau à. Lại còn giở trò tranh chấp. ” Trông chị Zhang vừa ngạc nhiên cũng vừa hứng thú.

“ Không có chuyện đấy! Em cũng không hiểu chuyện quái gì đã xảy ra. ”

“ Lại còn muốn giấu chị ah? ”

“ Em thật không biết mà! Hơn nữa em không phải là Yong Huang. Thằng bé đấy không phải vợ em. Em cũng chẳng thích trò này nữa. ”

“ Hô! Nói thế, mối thâm tình ‘thủ - thân - như - ngọc’ của cậu ta dành cho cậu hoàn toàn vô nghĩa rồi.” Chị Zhang càng cười tợn.

“ Thế Yong Huang có được thứ hắn muốn chưa? ” 

“ Không! Thằng bé ấy lợi hại lắm! Nó nắm chặt con dao của Yong Huang mà nói, hoặc để nó đi hoặc giết nó! ”

“ Ha! Fuck! ” Tôi cười nửa miệng. Không thể chấp nhận sự thật, Lanyu dũng cảm hơn tôi nhiều.

Tôi không đề cập chuyện này với Lanyu.Tôi không muốn em nhận ra sự vô dụng từ mình. Nhưng tôi vẫn chẳng thể nào đoán nổi lý do vì sao em im lặng.

Đêm đã rất khuya, Lanyu nằm trong vòng tay tôi.Vì tay em bị thương nên khi quan hệ chỉ có thể tự tôi làm một mình. Nhiều khi em muốn làm cho tôi bằng miệng nhưng tôi ngăn em lại. Bảo em rằng khi nào em khoẻ tôi sẽ dốc toàn sức lên giường với em, lấy lại những gì đã mất. Em nhìn tôi cười, vô cùng mãn nguyện.

“ Em có tin giữa những người đồng tính sẽ có một tình yêu vĩnh hằng không? ” Tôi kéo em sát vào hơn, vừa vuốt ve em vừa hỏi.

“ Không biết! Em chưa từng suy nghĩ về điều này! ”

Em không thích lý luận lắm, em chỉ làm theo cảm xúc.


“ Anh tin! Khác giới có thì đồng giới cũng sẽ có! ”

“ Anh nói chúng ta? ” Em cười và ngước mắt nhìn tôi.

“ Anh nói bản thân mình. ” Tôi nói, em lại cười, không lên tiếng.

“ Có thích anh không? ” Đây là lần đầu tôi hỏi ‘bạn’ mình câu như thế. Chưa bao giờ tôi thấy thiếu tự tin đến vậy.

“ Đương nhiên.” Em khẽ khàng.

“ Wang Yong Huang có tìm em phải không? Em lại còn lừa anh rằng em bị cướp. ” Sau một lúc do dự, tôi cũng mở miệng hỏi. Lanyu không nói gì.

“ Hắn bảnh bao thế còn gì? Lại rất sộp đấy! ”

Tôi cố ý dùng giọng điềm tĩnh nói.

“ Em thấy gã là muốn nôn! Em không có trêu chọc hay dụ dỗ gì gã cả. Là bản thân gã có bệnh! ”

Lanyu nói bằng giọng rất gấp. Em ngồi dậy, nhìn tôi nghiêm túc.

“ Sao không cho anh biết? ” Tôi cũng hỏi em bằng giọng nghiêm trang.

“ Em thấy chuyện này vô cùng tởm lợm, em không muốn anh biết…” Lúc em nói, em không nhìn tôi.

“ … ” Đến lượt tôi im lặng.

“ Em sợ, anh sẽ vì chuyện này mà thấy khó xử…”

Tôi cứ ngỡ mình đã hoàn toàn hiểu rõ về Lanyu nhưng hình như không phải thế. Tuy rằng em ít nói, hiền lành nhưng cũng rất thong minh và nhạy cảm.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/70281


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận