Diệp Tầm Phương đi rồi, Tề Hiên thu hồi vẻ mặt bất đắc dĩ, thay vào đó là khuôn mặt tươi cười, nhìn Ngãi Giai Giai.
"Giai Giai, em vừa rồi chắc là ăn không ngon rồi, anh giúp em lại gọi một phần."
"Không cần thiếu chủ, em ăn cái này là được rồi." Ngãi Giai Giai lấy lại thức ăn mới vừa rồi bị Diệp Tầm Phương cầm qua, miễn cưỡng nặn ra nụ cười và nói.
Vừa rồi lời nói của Diệp Tầm Phương vẫn xoay tròn bên tai của cô, làm cho cô có một loại dự cảm không tốt, cô không phải lo lắng ình gặp chuyện không may, mà là lo lắng Tề Hiên gặp chuyện không may.
"Giai Giai, đừng để ý lời nói kia của Diệp Tầm Phương, chúng ta đừng để ý tới cô ta, đừng nói là năm ngày, cho dù là năm năm, năm mươi năm, anh cũng sẽ không để cho em rời khỏi anh." Tề Hiên thâm tình nói.
"Dạ ——" Ngãi Giai Giai hạnh phúc gật đầu, sau đó bắt đầu ăn.
Cùng với suy nghĩ tương lai kia không biết ra sao, còn không bằng quý trọng hiện tại, bởi vì hiện tại cô đã cùng thiếu chủ ở cùng một chỗ.
Tề Hiên nhìn chằm chằm Ngãi Giai Giai ăn xong thức ăn, sau đó lấy ra khăn tay, tự tay lau miệng cho cô, cưng chìu nhìn cô.
"Ha ha ——" Ngãi Giai Giai ngây ngốc cười.
"Đi thôi, anh đưa em trở về trước, ngày mai em còn phải đi học, thành tích học tập của em vẫn luôn rất tốt, anh thật sự rất vui, hãy tiếp tục duy trì!" Tề Hiên động viên Ngãi Giai Giai.
Bốn năm nay, anh chú ý mỗi một sự kiện của Ngãi Giai Giai, mỗi một cuộc thi anh đều biết rõ thành tích của cô như thế nào.
"Thiếu chủ, ngày mai em có thể đi đến Tề thị tìm anh không?" Ngãi Giai Giai khát vọng hỏi.
"Có thể, Diệp Tầm Phương biết anh đã gặp em, sẽ không cần phải để ý nhiều như vậy, ngày mai em có rảnh liền trực tiếp đến Tề thị tìm anh, đây là cái chìa khóa văn phòng của anh, nếu như anh không ở đó, em trực tiếp đi vào, ở bên trong chờ anh." Tề Hiên rất yên tâm mà đem cái chìa khóa quan trọng ở văn phòng cho Ngãi Giai Giai.
"Thiếu chủ, trong văn phòng anh nhất định có gì đó vô cùng quan trọng, như vậy không tốt đâu." Ngãi Giai Giai không dám nhận cái chìa khóa mà Tề Hiên đưa cho.
Thiếu chủ tín nhiệm cô như thế, nhưng mà cô có chút sợ hãi.
"Trong phòng làm việc của anh đều là văn kiện quan trọng, không được để cho người khác đụng, càng không thể để cho người khác nhìn thấy, nhưng anh tin em, em là người mà anh tín nhiệm nhất." Tề Hiên rất khẳng định nói, sau đó đem cái chìa khóa nhét vào trong tay Ngãi Giai Giai.
"Nhưng mà cô tiếp tân kia không cho em đi vào." Ngãi Giai Giai nhớ tới chuyện ngày hôm nay, nên mới phàn nàn một chút.
"Em trực tiếp đi vào, không cần để ý đến cô gái tiếp tân đó, vào Tề thị, trực tiếp lên thang máy đến lầu 25, vào trong văn phòng tổng tài thì được rồi. Nhưng anh sẽ nói rõ với cô tiếp tân, ngày mai cam đoan cô ta không dám ngăn cản em." Tề Hiên hưng phấn nói, giống như vô cùng chờ mong đến ngày mai.
Gần đây anh bởi vì chuyện Tề thị, thường xuyên ở phòng làm việc thức đêm, thức ăn là cặp lồng đựng cơm, ngủ chính là sô pha, cùng văn kiện làm bạn, rất là cô độc, thật sự nghĩ có một người quan tâm ở bên người anh, cho dù chỉ là vài câu hỏi han ân cần, anh cũng thỏa mãn .
"Được, ngày mai em nhất định đi, ngày mai sau khi tan học liền đến Chủ nhật rồi, em có thời gian." Ngãi Giai Giai cầm chìa khóa, kích động nói.
Ngày mai, ngày mai cô có thể như vậy mà đi theo thiếu chủ ở cùng một chỗ, thật tốt.
"Được, đi thôi, anh trước đưa em trở về, bằng không bà Lâm và ông Lâm sẽ lo lắng chết luôn." Tề Hiên cười hì hì nói, sau đó đứng lên, tùy ý thả mấy tờ tiền giá trị lớn ở trên mặt bàn, lôi tay Ngãi Giai Giai đi ra ngoài.
"Thiếu chủ, anh bây giờ không phải thiếu tiền sao, như thế nào cho nhiều như vậy, hình như không cần nhiều như vậy ." Ngãi Giai Giai vừa đi vừa đau lòng nói.
Bởi vì thiếu chủ cần tiền, cho nên từ giờ trở đi cô phải ăn mặc tiết kiệm, tích trữ cho anh.