Chồng Tôi Là Quái Ca Chương 22

Chương 22
Say rượu

Văn Mân hạ quyết tâm diễn vai diễn này, kỳ thật trong lòng cũng có áy náy, suy cho cùng nếu nàng làm như vậy, công việc của cha mẹ nàng tất nhiên sẽ bị chậm chễ, nhưng nàng thật sự không nghĩ ra cách thứ hai nào để cứu vãn lại hôn nhân của nàng cùng Tiêu Đồng.

Văn Mân thừa dịp cha Văn mẹ Văn sau khi ăn cơm xong tản bộ ở hoa viên chuồn ra khỏi cổng, trước khi ra khỏi phòng nàng còn để lại một tờ giấy, nói bản thân chỉ là đi ra ngoài uống rượu giải sầu, để bọn họ không phải lo lắng, kỳ thực nàng làm như vậy chính là cố ý bày bố nghi trận, nói là giải sầu chính là muốn nói rõ nàng đang có tâm sự, bằng không sao phải giải cái gì tâm chứ?

Dựa vào trí nhớ mơ hồ của kiếp trước, Văn Mân tìm được quán bar trong ấn tượng kia, vừa vào cửa, nàng đã bị mùi vị còn có ánh đèn lập lòe trong bóng tối của quán bar làm cho đau đầu.

Bởi vì đã từng mắc bệnh ung thư, biết sự thống khổ của ung thư giai đoạn cuối, cho nên bản năng của Văn Mân đối với sức khỏe của cơ thể này sống tốt hơn đặc biệt đối lập, gần như là vừa vào cửa, nàng liền có sự kích động muốn quay về nhà, nhưng lại nghĩ tới tương lai của nàng với Tiêu Đồng, nàng cắn răng, vẫn là kiên trì đến cùng đi vào trong.

Sau khi vào quán bar, nàng tìm đến một góc tương đối yên tĩnh ở quầy bar ngồi xuống, để người phục vụ quán bar làm một ly whiskey, sau đó nàng nâng chén rượu ở trong tay, cũng không uống, chỉ là cầm trong tay để ngón tay dính chút rượu, lại đưa ngón tay có rượu bôi quanh cổ, sau lỗ tai còn có cả trên cổ tay, tạo thành dấu hiệu giả tạo cho thấy nàng đã uống rượu.

Thấy công việc chuẩn bị đã tương đối, Văn Mân lúc này mới lấy điện thoại cầm tay từ chiếc ví trong túi áo ra đưa cho nhân viên phục vụ quán bar, để hắn hỗ trợ gọi điện thoại về nhà, nói là nàng đã uống đến mức quá say rồi, cần phải có người đưa nàng trở về.

Nhân viên phục vụ quán bar nhận di động giương mắt đánh giá Văn Mân một chút, khó hiểu nàng rốt cuộc là muốn làm náo loạn thế nào, nhưng nhìn tiền boa ngay trước mặt, hắn có gì cũng không hỏi, chỉ là chiếu theo chỉ thị mà gọi một cuộc điện thoại mệnh danh là nhà kia.

Mãi đến khi điện thoại được người nhà nhấc lên, sau khi nghe thấy thanh âm đối phương, nhân viên phục vụ quán bar lúc này mới mới hiểu rõ đây rốt cuộc là trò gì, vì thế sau khi hắn truyền đạt cho Văn Mân thông qua ánh mắt, trong lời nói theo sự dặn dò còn thêm mắm thêm muối một hồi.

"Nói thế nào?" Văn Mân thấy phục vụ viên đặt điện thoại đưa trở về, ngay lập tức vội vàng hỏi một câu.

"Nói là nửa giờ sau sẽ tới, để tôi ở đây một khoảng thời gian chăm sóc cô cho tốt, đừng để người khác đem cô đi hoặc là để cô uống đồ gì không rõ lai lịch."

Trực giác của Văn Mân cảm thấy lời này có điều gì đó không đúng, nhưng nàng trong khoảng thời gian ngắn lại không rõ rốt cuộc không đúng ở chỗ nào, cho nên đành phải ném cảm giác không rõ ràng này ra sau đầu, sau khi ở trong quầy bar nói một tiếng cảm tạ với nhân viên phục vụ xong, Văn Mân liền nắm tóc nghĩ đợi một chút phải nói như thế nào mới thích hợp.

Kiếp trước nàng nói những lời như thế nào sau khi say rượu, bây giờ cơ bản là không nhớ rõ được lúc đó nói gì, hơn nữa cảm xúc hiện tại của nàng không giống như vậy, suy nghĩ để xem muốn nói gì, quả thực là khiến nàng một phen suy nghĩ, đợi nàng thật vất vả nghĩ được lí do thoái thác, nàng búng tay nhìn lên thời gian, sau khi thấy thời gian cũng gần đến rồi, nàng liền cầm chén rượu trong tay còn một nửa chén whiskey đổ thật nhanh vào miệng.

Sau khi rượu vào miệng, nàng cũng không nuốt xuống, chỉ là ngậm nó trong miệng, hi vọng làm như vậy thì vị rượu sẽ nống một chút.

Văn Mân không dám uống rượu mạnh như thế này, nếu là ở kiếp trước nàng căn bản là không đem chút rượu này để vào mắt, ban đêm ở trong vô số giấc ngủ, nàng chính là dựa vào cồn mà ngủ, cho nên tửu lượng của nàng rất khá, nhưng kiếp này, nàng chưa có uống qua loại rượu mạnh như vậy, nàng lo lắng ngộ nhỡ uống rượu này vào, cơ thể nàng bây giờ sẽ chịu không nổi loại rượu cồn này.

Văn Mân ở trong phòng đoán chừng được một lúc, cảm thấy đã được tương đối, lúc này mới đi đến buồng vệ sinh đem ngụm rượu trong miệng phun ra, sau đó trở lại ngồi ở vị trí lúc đầu, nàng liền giả bộ say rượu ghé vào quầy bar không hề nhúc nhích, chờ đợi cha mẹ nàng tới đón nàng trở về.

Văn Mân mới nằm úp sấp được một lúc, nàng liền từ ánh sáng nơi khóe mắt nhìn thấy một thân ảnh đang hướng nàng đi tới, nhưng mà thân ảnh này không phải là của cha mẹ nàng, nàng mặc dù bởi vì ở góc độ quan sát không nhìn thấy diện mạo của người đi tới, nhưng chóp mũi nàng cũng đã ngửi thấy một cỗ mùi hương bạc hà dễ chịu.

Nguồn: truyen8.mobi/t96367-chong-toi-la-quai-ca-chuong-22.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận