Chuyến Phiêu Lưu Diệu Kỳ Của Edward Tulane Chương 3-4


Chương 3-4
“Edward,” Abilene nói, “Chị yêu em. Chị không cần biết chị lớn lên đến thế nào, chị sẽ luôn luôn yêu em.”

CHƯƠNG BA

“Nó được đặt tên là Nữ Hoàng Mary,” cha Abilene nói, “và con sẽ cùng cha mẹ rẽ sóng theo con tàu tới Luân Đôn.”

“Thế còn bà Pellegrina thì sao ạ?” Abilene hỏi.

“Bà không đi cùng mọi người,” bà Pellegrina đáp. “Bà sẽ ở lại đây.”

Edward, tất nhiên rồi, chẳng hề lắng nghe. Chú thấy những câu chuyện quanh bàn ăn ngớ ngẩn tới tội nghiệp; trên thực tế, nếu có thể thì chú sẽ tỏ ra mình chẳng thèm lắng nghe. Nhưng rồi Abilene đã làm một điều bất thường, một điều khiến chú phải chú ý. Khi cuộc trò chuyện về con tàu vẫn được tiếp tục, Abilene với tới Edward, nhấc chú ra khỏi ghế và giữ chú đứng trên lòng mình.

“Thế còn Edward ạ?” Abilene nói, giọng cô bé ngân cao đầy nghi ngại.

“Nó thì sao, con yêu?” mẹ cô bé hỏi.

“Edward có được đi tàu Nữ hoàng Mary cùng chúng ta không ạ?”

“Ờ, tất nhiên rồi, nếu con muốn thế, cho dù con đã hơi quá lớn để chơi với con thỏ sứ như thế rồi.”

“Vớ vẩn nào,” cha Abilene vui vẻ cắt ngang. “Ai sẽ bảo vệ Abilene nếu Edward không ở đó cơ chứ?”

Từ vị trí thuận lợi trên lòng Abilene, Edward có thể nhìn thấy toàn bộ bàn ăn trải rộng trước mặt, xưa nay chú toàn ngồi trên chiếc ghế dành riêng cho mình cho nên cảnh này chú chưa nhìn thấy bao giờ. Chú nhìn lên những chùm ánh sáng lấp lánh tỏa ra từ đồ bạc và ly tách, chén đĩa. Chú nhận ra cái nhìn chiếu cố giễu cợt của cha mẹ Abilene. Và rồi mắt chú bắt gặp ánh mắt bà Pellegrina.

Bà lão đang nhìn chú bằng đôi mắt của một con đại bàng thảnh thơi buông mình giữa không trung nghiên cứu con chuột dưới mặt đất. Có thể lớp lông trên tai và đuôi Edward, và những sợi lông quanh mũi chú vẫn lưu giữ lại ký ức lờ mờ nào đó về cảm giác bị săn đuổi, một cơn rùng mình chạy dọc người chú.

“Đúng,” bà Pellegrina nói, không rời mắt khỏi Edward, “ai trông chừng Abilene nếu con thỏ không ở đó?”

Đêm đó, khi Abilene lại hỏi, như cô bé vẫn hỏi hằng đêm, liệu bà có kể câu chuyện nào không, thì bà Pellegrina đáp, “Đêm nay, tiểu thư yêu quý, sẽ có một chuyện kể.”

Abilene ngồi dậy. “Con nghĩ Edward cần được ngồi đây với con,” cô bé nói, “thế thì em ấy mới cùng nghe kể chuyện được.”

“Bà nghĩ đó là cách tốt nhất,” bà Pellegrina đồng ý. “Đúng, bà nghĩ con thỏ cần phải được nghe câu chuyện này.”

Abilene nâng Edward lên, đặt chú ngồi cạnh cô bé trên giường, và sắp xếp chăn nệm quanh chú; rồi cô bé nói với bà Pellegrina, “Chúng con sẵn sàng rồi.”

“Thế rồi,” bà Pellegrina nói. Bà khẽ ho. “Và thế rồi. Câu chuyện bắt đầu với một nàng công chúa.”

“Một nàng công chúa xinh đẹp chứ ạ?” Abilene hỏi.

“Một nàng công chúa rất xinh đẹp.”

“Xinh đẹp như thế nào ạ?”

“Con phải lắng nghe,” bà Pellegrina đáp. “Tất cả đều có trong câu chuyện.”

 

CHƯƠNG BỐN


“Ngày xưa có một nàng công chúa vô cùng xinh đẹp. Nàng lung linh như ánh sáng của muôn vàn vì sao trong đêm không trăng. Nhưng chuyện nàng xinh đẹp thì có gì khác thường không? Không. Không có gì khác cả.”

“Tại sao lại không có gì khác ạ?” Abilene thắc mắc.

“Bởi vì,” bà Pellegrina đáp, “nàng là một cô công chúa không yêu ai và không bận tâm chút nào về tình yêu, cho dù có rất nhiều người yêu thương nàng.”

Tới đoạn này của câu chuyện, bà Pellegrina ngừng lại và hướng thẳng vào Edward. Bà chằm chằm nhìn đôi mắt vẽ của chú, và một lần nữa, Edward cảm thấy rùng mình.

“Thế rồi,” bà Pellegrina nói, tiếp tục nhìn vào Edward.

“Chuyện gì đã xảy ra với nàng công chúa ạ?” Abilene lại hỏi.

“Thế rồi,” bà Pellegrina quay lại với Abilene, “vua cha nói rằng công chúa phải thành hôn; ngay sau đó, một hoàng tử từ vương quốc láng giềng tới gặp nàng công chúa và lập tức đem lòng yêu nàng. Chàng tặng nàng một chiếc nhẫn vàng ròng. Chàng đeo nó vào ngón tay nàng. Chàng nói với nàng rằng: ‘Ta yêu nàng.’ Nhưng con có biết công chúa đã làm gì không?”

Abilene lắc đầu.

“Công chúa nuốt chửng chiếc nhẫn. Nàng gỡ nó ra khỏi ngón tay và nuốt vào bụng. Nàng nói, ‘Đây là cách ta nghĩ về tình yêu.’ Và nàng bỏ chạy khỏi hoàng tử. Nàng rời khỏi lâu đài, đi sâu vào rừng. Và thế rồi.”

“Và thế rồi sao ạ?” Abilene hỏi. “Chuyện gì xảy ra tiếp ạ?”

“Và thế rồi nàng công chúa lạc trong rừng thẳm. Nàng lang thang suốt nhiều ngày. Cuối cùng, nàng bước tới một căn lều nhỏ và gõ cửa. Nàng nói, ‘Cho ta vào, ta lạnh.’

“Không có tiếng đáp lại.

“Nàng gõ cửa lần nữa. Nàng kêu lên, ‘Cho ta vào, ta đói.’

“Một giọng nói khủng khiếp trả lời nàng: ‘Cứ vào đi nếu mi phải làm thế.’

“Nàng công chúa xinh đẹp bước vào, nàng nhìn thấy một mụ phù thủy đang ngồi đếm những thỏi vàng trên mặt bàn.

“ ‘Ba nghìn sáu trăm hai mươi hai’, mụ phù thủy nói.

“ ‘Ta bị lạc,’ nàng công chúa xinh đẹp cất tiếng.

“ ‘Thế thì sao?’ mụ phù thủy đáp. ‘Ba nghìn sáu trăm hai mươi ba.’

“ ‘Ta đói,’ công chúa than.

“ ‘Không phải việc của ta,’ mụ phù thủy trả lời. ‘Ba nghìn sáu trăm hai mươi tư.’

“ ‘Nhưng ta là một công chúa xinh đẹp,’ công chúa nói.

“ ‘Ba nghìn sáu trăm hai mươi lăm,’ mụ phù thủ đáp lời nàng.

“ ‘Cha ta,” công chúa nói tiếp, “là một vị vua quyền uy. Ngươi phải giúp ta nếu không sẽ phải lãnh hậu quả đấy.’

“ ‘Hậu quả ấy à?’ mụ phù thủy nói. Mụ ngẩng mặt lên khỏi đống vàng. Mụ chằm chằm nhìn công chúa. ‘Mi dám nói với ta về hậu quả hả? Được lắm, rồi, chúng ta sẽ nói về hậu quả: hãy nói cho ta nghe tên của người mà mi yêu.’

“ ‘Yêu à!’ công chúa đáp. Nàng giậm chân. ‘Tại sao tất cả mọi người đều phải nói về tình yêu?’

“ ‘Mi yêu ai?’ phù thủy nhắc lại. ‘Mi phải cho ta biết tên kẻ đó.’

“ ‘Ta không yêu ai cả,’ công chúa đáp đầy tự hào.

“ ‘Mi làm ta thất vọng,’ mụ phù thủy nói. Mụ giơ tay lên và hô: ‘Úm ba la.’

“Và nàng công chúa biến thành một con lợn lòi.

“ ‘Ngươi đã làm gì ta thế này?’ công chúa kêu eng éc.

“ ‘Giờ thì mi sẽ nói chuyện với ta về hậu quả chứ?’ mụ phù thủy nói, và quay lại với việc đếm những thỏi vàng. ‘Ba nghìn sáu trăm hai mươi sáu,’ mụ phù thủy lầm bầm trong khi công chúa lợn lòi chạy khỏi túp lều, lao trở lại rừng thẳm.

“Binh lính của nhà vua cũng đang ở trong khu rừng. Họ đang tìm kiếm gì vậy? Một nàng công chúa xinh đẹp. Và thế rồi khi họ đụng phải một con lợn lòi xấu xí, họ bắn nó ngay lập tức. Pằng!”

“Không,” Abilene thốt lên.

“Có đấy,” Pellegrina nói. “Binh lính mang con lợn lòi trở về lâu đài, bà đầu bếp rạch bụng nó ra và trông thấy một chiếc nhẫn vàng ròng. Trong lâu đài đêm đó có rất nhiều người đói bụng mong chờ được ăn. Thế là bà đầu bếp đeo chiếc nhẫn lên ngón tay và hoàn thành việc xẻ thịt con lợn lòi. Và, chiếc nhẫn mà nàng công chúa xinh đẹp từng nuốt tỏa sáng lấp lánh trên bàn tay người đầu bếp khi bà làm việc đó. Hết.”

“Hết ạ?” Abilence sửng sốt hỏi.

“Đúng,” bà Pellegrina đáp, “hết.”

“Nhưng không thể thế được.”

“Tại sao không thể thế được?”

“Bởi vì cái kết tới nhanh quá. Bởi vì không ai được sống hạnh phúc mãi mãi, tại thế đấy ạ.”

“À, ra thế,” bà Pellegrina gật đầu. Bà im lặng một lát. “Nhưng hãy trả lời bà xem: làm sao một câu chuyện có thể kết thúc vui vẻ nếu không có tình yêu? Nhưng mà. Ừm. Khuya rồi. Và con phải ngủ đi thôi.”

Bà Pellegrina nhấc Edward khỏi Abilene. Bà đặt chú vào giường và kéo tấm chăn phủ lên bộ râu của chú. Bà cúi sát gần chú, thầm thì, “Con làm ta thất vọng.”

Sau khi bà lão rời khỏi phòng, Edward nằm lại trong chiếc giường nhỏ của mình và nhìn trân trân lên trần nhà. Câu chuyện thật là vô vị, chú nghĩ. Nhưng tuyệt đại đa số các câu chuyện đều thế. Chú nghĩ về nàng công chúa và chuyện nàng đã bị biến thành lợn lòi ra sao. Thật khủng khiếp! Thật kỳ quặc! Thật là một số phận kinh hoàng!

“Edward,” Abilene nói, “Chị yêu em. Chị không cần biết chị lớn lên đến thế nào, chị sẽ luôn luôn yêu em.”

Phải, phải, Edward nghĩ.

Chú tiếp tục nhìn lên trần nhà. Chú cảm thấy bối rối vì một lẽ nào đó không thể gọi thành tên. Chú ước gì bà Pellegrina đã đặt chú nằm nghiêng để chú có thể trông lên những vì sao.

Và rồi chú nhớ tới cách bà Pellegrina miêu tả nàng công chúa xinh đẹp. Nàng tỏa sáng như những vì sao trong đêm không trăng. Chẳng hiểu sao, Edward cảm thấy dễ chịu với những từ ngữ đó và thầm nhắc đi nhắc lại với chính mình - lung linh như ánh sáng những vì sao trong đêm không trăng, lung linh như ánh sáng những vì sao trong đêm không trăng­ - cho tới lúc, cuối cùng thì, ánh sáng bình minh đầu tiên xuất hiện.

Chương tiếp theo sẽ được cập nhật một cách nhanh nhất !

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/25837


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận