Sau khi rời khỏi Nhất Hào không gian, đầu Tiếu Ân có chút choáng váng. Có lẽ bởi việc nghiên cứu quá phức tạp, cho nên mặc dù đã ngủ tám tiếng nhưng hắn có cảm giác tinh thần của bản thân vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
Cười khổ một tiếng, nếu không có Nhất Hào, bản thân đừng có nghĩ tới việc tiếp xúc với ma pháp.
Rời giường, luyện tập quảng bá thể thao một giờ, hắn từ trong hộp nhỏ lấy ra một khối điện trì để thay thế, sau đó đem điện trì đã hết điện năng bỏ lên mái nhà, cái chỗ heo hút đó căn bản không sợ người khác phát hiện, vấn đề an toàn căn bản được đảm bảo.
Làm xong mọi việc, hắn rời phòng bắt đầu một ngày mới.
Lúc giữa trưa, Witte và mọi người ăn cơm cùng với nhau ở cửa hàng.
Giờ phút này tại cửa hàng, ngoài Witte, German và hắn ra còn có tám gã học đồ. Bất quá tám gã này còn chưa được Witte chính thức truyền nghề, mỗi ngày chỉ thổi hỏa, chuẩn bị vật liệu…
Witte cho rằng, những người này ít nhất cần phải làm việc thêm một năm nữa mới có thể tiếp xúc công phu chân chính. Hơn nữa dạy dỗ học đồ, sư phụ có thể tùy ý chửi mắng, hơn nữa nếu làm trái, lập tức có thể phải chịu ngay một trận đòn. Ngoài ra bị bỏ đói cũng chẳng lạ gì.
Đây là tục lệ của mỗi nghề, mục đích để rèn luyện sức chịu đựng của các học đồ. Bất quá căn cứ theo sự quan sát của Tiếu Ân, thì đây rõ ràng là một sự bóc lột quang minh chính đại của các sư phụ đối với học đồ.
Đương nhiên Tiếu Ân không phải chịu khổ như các học đồ, được Witte trực tiếp truyền nghề.
Về nguyên nhân, Joey tháng nào cũng tới cửa hàng một lần, là có thể hiểu được tại sao Witte lại phải đối đãi với Tiếu Ân khác với các học đồ.
Ngay từ đầu mấy học đồ đã rất đố kỵ với Tiếu Ân, nhưng khi thấy khí lực và thành tích của Tiếu Ân, bọn họ chỉ biết hâm mộ mà thôi.
Bình thường bữa trưa khi ăn không ai được mở miệng nói chuyện. Nhưng hôm nay Witte rất hưng phấn: "Tiếu Ân, gần đây tay nghề của con đề cao lên rất nhanh."
Không chỉ có hắn, mấy học đồ khác chứng kiến sự phát triển của Tiếu Ân, bọn họ không hoài nghi sự phán đoán của German. Có lẽ lo lắng duy nhất đó là, Tiếu Ân có thể trở thành thợ rèn sư trẻ tuổi nhất không?
Đôi mắt Tiếu Ân lồi ra, không nói một lời nào, tại sao những người này đều hy vọng mình trở thành thợ rèn sư chứ, mục tiêu của hắn là ma pháp sư."Tiếu Ân, thời gian tới con hãy chuẩn bị." Witte đột nhiên nói.
Buổi tối trở lại căn phòng nhỏ của mình, Tiếu Ân như thường lệ tiến hành tu luyện. Theo thói quen hắn tiến vào Nhất Hào không gian."Chũ nhân vĩ đại, nghe nói ngài có cơ hội rời khỏi nơi này, tiến vào thành thị?"
Tiếu Ân mặc dù không tin nhưng không truy vấn, theo thói quen hắn ngồi xuống, chuẩn bị tiến hành tu luyện lực lượng tinh thần."Chủ nhân thân ái, xin đợi một chút, chẳng lẽ ngài không nhận thấy đây là một cơ hội tốt hay sao?"
Một thợ rèn mười tuổi có thể sửa chữa một thanh ma pháp kiếm, tuyệt đối quá khoa trương."Chủ nhân vĩ đại, nếu như ngài chỉ muốn an nhàn cả đời thì có thể sống cả quãng đời tại đây, nhưng nếu ngài muốn tiếp xúc với thế giới rộng lớn bên ngoài, thì ngài cần phải bộc lộ thực lực. Ngài không phải là quý tộc cũng không có sư phụ dạy ma pháp, tất cả đều dựa vào sự nỗ lực của bản thân ngài." Thanh âm Nhất Hào phiêu du, dường như bao hàm triết lý: