Giả vờ thôi mà! Sao lại thành thật? Chương 8


Chương 8
Nó không nói gì, chỉ lôi nhỏ dậy rồi cố đi tiếp.Nó cũng mệt lắm, trời thì nắng cháy da cháy thịt mà phải đi trên đường nhựa, hơi nóng hấp lên thật chỉ muốn lao nhanh xuống biển mà tự vẫn cho rồi.

Không vợ chồng gì hết!


Bọn nó phải đi bộ 20 km mới có thể về nhà. Đối với mấy vị tiểu thư như chúng nó thì đúng là không còn gì để nói: quá khủng khiếp. Nhưng biết làm thế nào khi trên đường không một bóng người, không một chiếc xe, ngay cả mẫy con động vật bé xíu cũng không.Đi được chừng 10 phút, nhỏ Sunny mệt bơ phờ, tay cầm chiếc ví nhét dầy polime mà ngao ngán: 



- Tao chưa bao giờ thấy tiền lại vô tác dụng như lúc này.Chồng mày chơi ác thật. 

Nó không nói gì, chỉ lôi nhỏ dậy rồi cố đi tiếp.Nó cũng mệt lắm, trời thì nắng cháy da cháy thịt mà phải đi trên đường nhựa, hơi nóng hấp lên thật chỉ muốn lao nhanh xuống biển mà tự vẫn cho rồi. 

- Bình thường bọn mày về nhà lúc mấy giờ- Sa nãy giờ im lặng, giờ mới lên tiếng. 

- 1 hoặc 2 giờ, mà có chuyện gì không?- Nó trả lời, cái giọng ỉu xìu như có lệ để làm cho không khí ồn ào len 1 tý, trông đỡ giống bị lạc trên hoang đảo. 

- Vậy thì tốt! Nếu muộn mà không thấy về thì nhất định ba mẹ sẽ đi tìm, lúc đó đầu tiên là đến trường rồi sẽ biết bọn mình ở đây mà đến đón.- Sa giảng giải, không hiểu sao nó còn nhiều sức như vậy nữa. 

- Ừm nghe có lý! - nó gật gù. 

- Vậy là không phải di tiếp chứ gì?- Nhỏ Sunny zui ra mặt, nếu đi tiếp thì cái ý nghĩ lao xuống biẻn sẽ được thực hiẹn ngay trong tức khắc. 

- Nhưng là 1, 2 h đêm cơ- Nó nói. Đúng là có năng khiếu khiến người khác tức chết mà. Giống anh Admin đóng sever khi người chơi đang săn boss hăng say vậy.Lần đầu tiên nó làm Sa và nhỏ Sunny té xỉu. 

- Nhưng còn Sa, chắc mày về đúng giờ lắm hả?- Nó nắm lấy tay Sa, đôi mắt tràn đầy hy vọng. 

- Tao sống ở thư viện- Sa cô nương đáp khiến nó nằm trên đường phụt khói trắng ở miệng như người nghiện bị chích quá liều.Trong lúc đang "lên cơn", trong đầu nó hiện lên hình ảnh của hắn nhưng là hình ảnh người hắn bị 200 con dao đâm vào ( eo ui chị ý ác thế) và đang dẫy đành đạch như cá nằm trên thớt. 

Bọn nó phải gọi mãi nó mới thôi ngoác miệng cười, mắt ngừng chảy nước mắt khôgn rõ nguyên do. 

Đi được them một lúc nữa, không biết một lúc nữa là bao nhiêu nhưng trông chúng nó thân àn ma dại lắm lun.Mặt đỏ bưng bừng, chân tay rã rời giống như cái dây cứ đu đi đu lại, khiến cho Bun choáng cả váng, lại tưởng giữa ban nagỳ ban mặt lại gặp cô hồn chứ. 

- Chào các em!- Bun vẫy vẫy tay. Hắn đâu phải là ác lắm chỉ định cho nó đi bộ 5 km thôi là sẽ có thằng bạn đón, còn tại sao hắn khôgn đón chứ gì? Bởi vì 3 chọi 1 khôgn trột cũng què. Hơn nữa hắn đầu ngờ tới lại khiến bọn nó thê thảm thế này. 

Bọn nó nhìn thấy người thì mắt sáng lên dùng hết sức bình sinh cuối cùng để chạy tới chỗ Bun rồi ngang nhiên mở cửa xe, ngã lăn ra ngủ như chết. Bun dở khóc dở cười nhìn 3 hotgirl lừng dạnh đang nằm ngặt nghẹo ở phía dưới mà vừa đi vừa cười như phát điên, thầm kính phcụ thằng bạn thân taì giỏi( cẩn thận anh cũng chung số phận đấy) 

*** 

Tại nhà nó thì hắn đang ra vẻ con rể hiền đến thông báo với ba mẹ nó là bọn nó đi picnic đột suất nên nếu hôm nay không về được thì cả nhà khỏi lo lắng. Ngược với suy nghĩ của hắn, ba mẹ nó không những rất bình thản còn hỏi hắn sao không đi cùng với cái cười rất ranh ma. Hắn tự hỏi liệu có phải nó là con nuôi của nhà này không vậy? 

- Con- về-rồi-ạ- Nó thều thòa trước cửa rồi ngồi phịc xuống, thở dốc, đầu tóc rồi bù xù, quần áo xộc xệch. 

- Ôi! Con tôi - Mẹ nó thương xót ra ôm con, nhìn từ trên xuống dưứoi mà ứa cả nước mắt- Con lại đánh ai hay sao mà người ta làm con ra nông nỗi này?Đi picnic thì phải đi cho đàng hoàng chứ! 

- Picnic cái gì hả mẹ- Nó nói giọng đều đều, mặt bơ phờ nhìn mẹ nó. 

- Ơ thế sao cỏnể bảo con đi picnic?- Mẹ nó ngạc nhiên quay sang nhìn hắn. 

- Dạ....- Hắn định biện hộ thì nó đã lên tiếng cắt lời: 

- À vâng! Con đi picnic nhưng gặp một thằng chó điên nó tháo hơi xe của con, nó đói quá liền cướp điện thoại tuị con nhai lấy nhai để và thế là bọn con phải lết cái xấc về đây. 

- Cái gì?- Mẹ nó mở to mắt hết cớ nhìn nó kinh hoàng- Có người nhai được điện thoại á? 

- Thì con đã nói nó là thằng chó điên mà! Nghe cho rõ đây thằng chó điên kia! Tỷ tỷ mà ra tay thì em thảm hại hơn nhìu đấy, cứ ở đó mà nhăn răng cười đi rồi thì sẽ khóc cả quãng đời còn lại đấy. Còn nữa, chị mong cho trước khi chị tìm thấy em thì em chưa bị gì cả để chị hành hạ em toàn vẹn, NGHE CHƯA- Nó nói bóng nói gió khiền hắn nuốt khan. Cái vụ ớt đấy hắn còn mãi khắc ghi, 3 đêm không ngủ được thì làm sao quên cho được.Nghe nso nói thế hắn không khỏi no cho cuộc đời đàn ông của mình.Còn mẹ nó thì từ chống cằm nghe con thuyết minh chuyển sang ngồi khoanh chân nghe kinh và cuối cùng là dựa vào cửa....ngủ.Đến khi nó hét bà mới tỉnh dậy rồi dìu nó lên phòng để nó hồi lại sức và chứng kiến cảnh nó ăn nhồm nhoàm thức ăn như kẻ thù của nso vậy. Thật đúng là bị kịch cho cả con lẫn me. *lắc đầu*

Hôm nay là cuối tuần, nó đánh mọt giấc quên tổ quốc luôn.Đến lúc cái bụng nó réo còi biểu tình thì nó mới chịu rời khỏi cái giường xông phi vào ƯC rồi bay xuống nhà ăn. Hôm nay cô giúp miệng ai cũng mắt mở to miệng há hốc nhìn nó, moi người tự hỏi: "Mèo mửa sau 1 đêm cũng có thể trở thành heo nái sao?". Quả thực mọi người chỉ lo là nó ăn luôn cả chén đĩa nên đã cấp tốc dọn ra tất cả thức ăn chuẩn bị, nếu không nỡ mà nuốt bắt thật thì bọn họ có giữ nổi cái đầu không? 

Mẹ nó vừa đi đâu về nhìn thấy con gái như vậy, 2 tay chống nạnh giật lun đĩa thức ăn nó đang nhồm nhoàm: 

- Con gái con đứa gì mà ăn uống như heo thế hả? 

- Được thành heo luôn thì càng tốt! Ăn uống chả ai kêu ca gì!- Nó lại với tay đến mấy món khác, đánh tì tì, hôm sau nó đã tiêu hao rất nhìu năng lượng nên hôm nay phải nạp đủ để còn đi giết cái kẻ mà nó gọi là thằng" cờ hó điên" 

- Không ăn nữa! Ra ngoài phòng khác đi, con rể đang chờ ở đó đó. 

- Dạ- Mắt nó sáng ngời. Chưa hỏi đến nhà ngươi mà nhà ngươi đã tự mình dẫn xác tới đây hả? Được! Chờ đó tên bút chì kia!!!! 

Nó thôi không ăn nữa, chỉnh chu lại quần áo và thướt tha bước ra ngoài.Nghĩ nghĩ gì đó lại vào trong bê 6 cốc nước ra. 

- Dạ! Con chào 2 bác ạ- Nó cúi đầu chào ba mẹ hắn. 

- Sao lại gọi là 2 bác, phải gọi là ba mẹ chứ- Mẹ hắn dịu dàng cười, mắt liếc sang hắn đang đứng như phỗng lừ lừ bà. 

- Dạ! - Nó e ngại, hai mà thì hồng hồng còn mặt thì thăm sì,trong lòng thầm nghĩ không hiểu sao mẹ hắn dịu dàng thế này hắn lại có cái tính cách nửa mùa ấy nhỉ?- Mọi người thử uống sinh tố do con mới học xem sao nhé!- Nó đặt các cố xuống và đưa một cốc về phía hắn- Anh cũng thử uống đi, mà tại sao lại đứng thế, ngồi xuống đây đi chưa? 

- Anh nhường em ngồi- Hắn nhìn nó, vẻ căm phẫn lắm. 

-Nhà em ghế rộng mà, hay anh không thích ngồi gần em?- Nó vẫn tiếp tục tươi cười. 

Hắn còn chưa kịp phản ứng thì ba hắn đã lên tiếng: 

- Con đừng thất lễ như vậy chứ, ngòi xuống đi. 

"Ba! Ba không hiểu gì cả! Bình thương đã rát lắm rồi giờ mà ngồi còn rát hơn"- Hắn nghĩ thầm, nhưng giờ biết làm sao không ngồi cũng chết mà ngồi cũng chết, thôi vẫn phải ngồi vậy.Hắn di về phía nó, đặt mình ngồi xuống thấy rát không thể tưởng tượng được. Hắn nhắm mắt nhắm mũi lại cố gắng chịu đựng. 

- Ơ! Anh không uống à?Hay sợ em bỏ độc vào ?- Nó ngây thơ nhìn hắn- Thế để em uống cho anh xem nhé, nó uống một ngụm, tươi cười nhìn hắn, đôi mắt nâu lóe sáng. 

- Phải đấy! Băng pha ngon lắm, con thử đi rồi sẽ mê đấy- Mẹ hăn cười cười nhìn 2 đứa. 

Hắn nhìn nó cảnh giác rồi cũng nhấp một ngụm.PHụtttttt..... 

- Ơ! Sao thế?- Nó "sợ hãi" nhìn hắn phun nước vào mặt ba hắn( tại họ ngồi đối diện nhau) 

- Cay....cay.....- Hăn thốt được mấy chữ. 

- Cay gì chứ! Em đâu thấy có cay đâu- Nó vẫn ngây thơ nhìn hắn.Đúng rồi, tất nhiên là cay rồi, chỗ anh uống mới có chứ nước uống hòan toàn an toàn, hợp vệ sinh 100 % . 

Hắn không nói gì chỉ uất hận nhìn nó, có lẽ là xúc động quá không nói lên lời. 

- Thấy chưa? 2 đứa nó lo lắng cho nhau dữ chưa nè! Tôi đã nói là được cơ mà!- Ba hắn lấy khăn giấy lau măt, miệng vẫn cười. 

- Được cái gì ạ?- Nó ngơ nhác hỏi ba hắn. 

- Thì ba mẹ đã nghe chuyện chỉ vì con mà Phong làm noãn loạn cả cái bệnh viện rồi, cả chuyện con hại nhà bên đó chập hết mạch điện phải ra khách sạn ở cho nên chúng ta quyết định cho 2 đứa ở chung để bồi đắp tình cảm. 

- DẠ! Ở CHUNG Ạ?- Nó và hắn cùng nhau hét toáng lên, lập tức mấy nhà gần đó đang xem TV bị nhiễu không lí do. 

- Không được! Cô ta là đồ mẹ ranh! Con mà sống cùng là bị cô ta ăn thịt ngay- Hắn lắc đầu nguầy nguậy. 

- Đúng! Đúng! Đúng! Con sẽ giết tên bút chì này mất!Không được đâu mẹ ơi! 

- Nó khẩn khoản van nài. 

- Chả mẹ ranh nào tự nhận mình là mẹ ranh cả- Ba hắn điềm tĩnh nói. 

- CON NÓI KHÔNG LÀ KHÔNG- Nó và hắn đồng thanh tập 2. 

- NHƯNG CHÚNG TA NÓI CÓ LÀ CÓ!- Ba mẹ hắn và ba mẹ nó cũng hét đáp trả. Vừa hét ông Hoàng Lâm còn lườm cậu con trai yêu dấu như nhắc nhở. Hắn nhận thấy rất rõ, cho nên ngồi im re không dám động đậy, cả thở cũng không. 

- Chúng con chả lấy một điểm chung nào thì làm sao ở với nhau được?- Nó bừng bừng khí thế cãi lí. 

- Có! 2 đừa đều không thích nhau- Nghe chúng nó phản đối dữ dội, ông Hoàng Lâm lên tiếng đáp trả.- 

Nhưng....chả ai đồng ý ngoài ba mẹ cả, nếu thích mấy người tự đi mà sống chung- Nó vẫn chưa chịu thua. 

- Anh đồng ý- Hắn cắt ngang lời nó. 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/7158


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận