Giấc mơ ngọt ngào Chương 8


Chương 8
Nét mặt của hắn đầy vẻ tức giận, một vài giọt nước mắt ngu ngốc của hắn thấm ướt hai hàng mi.. hắn tức vì nó, vì nó và vì hắn.. nó nhận thấy được hắn đang quan tâm nó..
Sự thật
 
Trải qua 5p trên con tàu siêu siêu tốc ấy! Đối với nó như vừa trải qua một cơn chấn động đầy phong ba bảo táp. Những tiếng la thất thanh vang vọng cả một khu vui chơi!! Tiếng thét của nó lan tỏa khắp mọi phương hướng! 

Sự sợ hãi nhất thời của nó làm cho nó quên mất mọi chuyện nó đang suy nghĩ. Lúc này thật sự nó không còn gì để buồn, không còn gì để suy nghĩ và không còn vì để lo lắng vì sự sợ hãi cái trò chơi khủng khiếp ấy đang bao trùm lấy nó! 


Còn hắn! Hắn ngồi đấy! Vẫn rất thản nhiên như mọi ngày, không có gì là có vẻ hắn sợ sệt trò chơi này. Nó không thể xóa bỏ được những gì đang tồn tại và chất chứa trong lòng hắn. Cái trò chơi này có một con tàu, lao lên rồi lao xuống, rồi lại nhào vòng tròn, con tàu ấy lao với một tốc độ rất nhanh dường như cũng giống như cuộc đời của hắn rất lộn xộn từ nhỏ cuộc sống của nó đã rất đầy đủ nhưng hắn không có được một gia đình thật sự. Ba mẹ hắn luôn phải lao đầu vào việc của công ty để hắn cho một ông quản gia nuôi dưỡng và chăm sóc, hắn rất hận cái gia đình đó đã không thể cho nó một cuộc sống thật sự. Mãi cho đến khi nó xuất hiện trong căn nhà của hắn Mọi thứ dường như đã thay đổi, căn nhà ấy trở nân ấm cúng hơn trong mỗi tối. cùng nhau nấu ăn,sắp xếp bàn ăn rồi lại càng trở nên sung túc khi có hai con người bên nhau trên chiếc bàn đầy những mùi vị. Nhưng giờ đây, cuộc sống của hắn lại một lần nữa bị xáo trộn trước sự xuất hiện của Thiên Vũ người mà nó gọi là người yêu. Dường như hắn đang cảm thấy nó sắp phải rời xa hắn, rời bỏ hắn để đến với người nó yêu thật sự.. 

"Tại sao mọi việc đối với mình đều như thế? Không một việc gì mình muốn có mà mình có thế có! Mình có gì không tốt chứ?" 

Từng dòng suy nghĩ của hắn đang tuôn trào theo từng vòng xoáy của con thuyền mặc cho tay nó đang siết chặt lấy tay hắn và đang kêu gào thảm thiết! 

Tàu dừng hẳn, nó bước xuống xe với sắc mặt xanh xao. Bước đi xiêu vẹo như một kẻ say rượu. Mà nó say thật mà! Nhưng mà là say sóng ^^ Hắn phải đỡ nó đến ngồi trên một chiếc xích đu gần đấy để cho nó trấn tĩnh lại tinh thần, hắn bỏ đi ra ngoài trong chốc lát. Khi quay lại với hai lon nước ngọt trên tay. Hắn đứng nấp sau cái cây còng gần đấy lén nhìn nó, có lẽ lần này sẽ là lần cuối cùng hắn nhìn nó, nói chuyện với nó, quan tâm và chăm sóc cho nó những lúc thế này đây! vẻ mặt của nó thật đáng yêu làm sao.. Sao vậy nhỉ? Sao bấy lâu nay nó không nhận ra được con người thứ hai sau lớp mặt nạ hằng ngày của nó! Hắn có vẻ thấy rất hối hận.. Không thế nào ép buộc nó điều gì.. Đã đến lúc nó phải ra đi 

Từ phía sau lưng nó: 

- Á! 

Một cái gì đó thật lạnh đang áp vào mặt nó! Là hắn, hắn đã áp lon coca vào mặt nó cho nó tỉnh táo hơn: 

- Uống nhá! 

- Cũng được! Cám ơn cậu nhé! Sao hôm nay tốt thế nhỉ! 

- Chả có gì cả! Sẽ không có lần thứ hai đâu! Yên tâm! 

Câu nói của hắn làm nó thêm nghi ngờ vì từ sáng đến giờ nó quan sát hắn rất kỹ và có cái gì đó đang làm hắn thấy khó chịu 

- Hôm nay cậu làm sao vậy? Từ sáng đến giờ! Có chuyện gì xảy ra à? 

"Có chuyện gì xảy ra à?" Phải rồi thẳm sâu trong lòng của hắn mà, nó đâu biết được chuyện gì đang xảy ra? Nó đâu biết được con tim hắn đang cất những tiếng nấc nghẹn ngào khi phải chuẩn bị rời xa nó! Nó đúng là ngu ngốc. Mặc kệ câu hỏi của nó, hắn không muốn bị nó nhìn thấy được góc khuất trong nội tâm của mình. Hắn đành phải đổi sang một chủ đề khác: 

- Sao rồi? Cậu ổn chưa? 

- Rồi! Tuy tui sợ lắm nhưng vui thật đấy! 

Nó lại cười, nụ cười trên gương mặt nó đẹp thật, nụ cười của nó lúc này rất chân thật.. Khi bên hắn bất cứ lúc nào nó vẫn luôn là nó. Không có một sự thay đổi nào cả. nó luôn là chính mình. 

- Nghĩ vậy thật à? 

- Ừ! Những gì lo lắng, đau buồn, đểu đã được giải thoát Bây giờ cảm thấy thật nhẹ nhõm! 

- Ừm! Lúc nhỏ tui rất thích chơi trò này, rất thích.. rất thích. Nó có thể làm cho tôi quên đi cả việc tôi là ai và tôi đang ở đâu! Cứ như hồn thoát khỏi xác! Không định hướng được gì cả! 

Hai đứa ngồi trên chiếc xích đu đung đưa, nói ra những chuyện vui buồn mình từng trải. vì đối với hắn là lần cuối cùng có thể nói chuyện thoải mái khi nó ở đây, đang ở ngay bên cạnh hắn. 

- Mà nè! Người yêu của cậu tên gỉ vậy? 

- Vũ! Lâm Thiên Vũ.. anh ấy đang học 12 trường mình đó. Từ rất lâu rồi, anh ấy luôn yêu thương tôi, lo lắng và chăm sóc cho tôi. Tôi rất quý mến anh ấy! Từ khi anh ấy bỏ đi Mỹ, tôi phải sống cô đơn, không ai chăm sóc, không ai lo lắng, không ai bảo vệ tôi Tôi đã rất sợ hãi và có khi tôi đã gục ngã,. Nhưng chính vì thế mà tôi phải trở nên mạnh mẽ, phải cứng rắn để tiếp tục sống giữa cuộc đời này. Cuộc sống này đối với tôi thật u ám. Tôi đã mất tất cả ngay từ nhỏ.. tôi không còn biết mình phải làm sao và sống như thế nào nữa xung quanh tôi là một màn đêm vây kín dày đặc.. Chỉ có bóng tối mà thôi Thật sự tôi không biết mình nên tin ai và phải làm gì nữa.. Nhưng tôi biết được một chuyện. Những gì tôi từng trải qua. Những gì tôi đã phải chịu. xã hội này đã rèn luyện cho tôi một sức sống mãnh liệt và một bản tính mạnh mẽ tôi không thể chịu thua bất cứ điều gì! Nên cậu mới thấy tôi như vậy đó!! 

Từ khi cậu xuất hiện thì cuộc sống của tôi cũng đã bắt đầu thay đổi! Thay đổi rất nhiều. Cám ơn cậu nhá! Cám ơn cậu thời gian qua đã giúp đỡ cho tôi! 

Nó cúi đầu xuống và gửi đến hắn lời cám ơn từ sâu trong đáy lòng của mình..Hắn buộc mình phải chấp nhận lời cám ơn đó để có thể chấm dứt mọi liên quan đến nó.sống mũi hắn sao mà cay quá. Dường như cái gì đó sắp sửa rớt xuống 

" Mình không thể khóc! Không thể để cô ấy nhận ra được điều gì cả! Mình không nên tim kím bất cứ tia hy vọng nào nữa! Chấp nhận thôi! 

Thật đáng thương cho hắn Đến khi hắn biết, hắn nhận ra dược mọi chuyện đều đã trễ Nhưng từ đầu đến giờ hắn chưa nghĩ đến một điều: Cái gì gọi là tình, cái gì gọi là nghĩa.. Hắn đối với nó chỉ có nghĩa.hắn giúp đỡ nó. Hắn quan tâm, lo lắng, chăm sóc cho nó chưa hẳn là tình. Là tình ắt không phải nghĩa. Là nghĩa tức không thể trở thành tình.. Khi hắn nhận ra là chữ tình hay chữ nghĩa. Thì đã đến lúc phải nói lên hai chữ "tạm biệt" 

Ngồi bên cạnh nó, lắng nghe những lời tâm sự, những suy nghĩ, tâm tư tình cảm của nó, những giọt nước mắt của nó cũng từng giọt rớt xuống nơi gương mặt bé nhỏ của nó. Tim hắn dường như có cái gì đó vừa mới lướt vụt qua.. đau lắm, nhìn nó khóc hắn lại càng đau.Nhưng nó không để hắn thấy nó khóc. Nó đã kịp thời nén những giọt lệ ngu ngốc kia lại Nó là một "tiểu thư" mà giờ vẫn vững vàng, mạnh mẽ như thế sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra.hắn thấy rất khâm phục bản lĩnh phi thường của một người con gái! 

- Thế bây giờ anh ta đã trở về rồi cậu dự tính sẽ thế nào đây! 

- Thế nào là thế nào? Anh ta có cuộc sống của anh ta, tôi có cuộc sống của tôi. Đâu có ảnh hưởng gì tới nhau đâu! 

- Cái gì? Cậu nghĩ thế thật à? 

- Ừ! Xung quanh anh ta luôn có rất nhiều cô gái bên cạnh để yêu và chăm sóc cho anh ấy, đâu cần gì đến tui mà tui phải lo chứ! 

- Cậu ngu quá đấy! ( Hắn hét toáng lên trong sự tức giận ập đến trong vô thức ) 

- Ngu! Tôi đã làm gì sai mà cậu bảo tôi ngu? Cậu hiểu được chuyện của tôi sao? 

- Cậu đúng là đại ngu! Yêu mà không biết đấu tranh, không biết tranh giành và giữ lấy người mình yêu! Thử hỏi trên đời này có ai ngu như cậu không chứ? 

- Cậu thật sự không hiểu! Tôi chỉ vì không muốn anh ấy bận tâm vì tôi.Dù có bao nhiêu cô gái yêu anh ấy đi chăng nữa thì thôi cũng vẫn yêu anh ấy phần của tôi. Thực chất tôi làm thế không có gì sai và không có gì là thiệt thòi cả 

Hắn không hiểu được con bé này đang suy nghĩ cái gì nữa. Nó trả lời từng câu, từng chữ của hắn nhưng vẻ mặt của nó rất thản nhiên như trêu tức hắn.. cứ trông như đây là một chuyện rất bình thường, Sự chịu đựng. 

Giờ đây có lẽ nói bất cứ điều gì với nó cũng vô dụng, Hắn mở cặp của mình lấy ra một món quà tặng cho nó ( trong lúc đi mua coca đã sẵn tiện mua cho nó ở quầy lưu niệm ).: 

- Gì thế? 

- Tặng cô! coi như quà mừng sáng nay mình chiến thắng 

- Cậu thiệt tình! Hôm nay làm sao thế nhỉ? 

- Mở ra xem đi! 

- Woa! một chiếc đồng hồ cát.đẹp thật! 

- Thích không! 

- Ừm! Thích lắm! Cám ơn cậu nhiều! 

Đối với nó! đấy là quà tặng chiến thắng, nhưng đối với hắn là món quà kỉ niệm đầu tiên và cũng là món quà cuối cùng hắn tặng cho nó. Hắn nhìn vẻ mặt vui mừng của nó nhưng hắn biết chắc rằng nó đâu biết được tại sao nhất thiết phải là đồng hồ cát: 

- "đồng hồ cát": là một biểu tượng của thời gian.. thời gian trôi qua rồi vẫn có thể lấy lại được nếu như nó còn nguyên vẹn, nếu như nó còn được bảo vệ trong lồng thủy tình nhỏ bé mỏng manh ấy! Tôi đã đánh mất cậu vị sự ngu ngốc của tôi.. chỉ mong sao thời gian có thể quay lại, thậm chí có thể dừng lại ở đây để tôi có thể nói được: " Tôi yêu cậu" Nhưng tất cả đã không thể. Thời gian không thể lấy lại được Câu nói đó cậu sẽ không bao giờ nghe được mãi mãi sẽ không.không nghe được. Hãy luôn hạnh phúc nhé người tôi yêu! 

Lúc này hắn đã hoàn toàn nhận thấy điều mình khuất mắc bấy lâu nay nhưng hắn đã quyết định, hắn chọn một quyết định kết thúc cho bản thân mình là sẽ chấm dứt tại đây. Mặc dù nó vẫn ngồi đấy ôm lấy món quà hắn tặng cho nó mà cười khúc khích. 

Hắn đứng lên ngước nhìn lên đồng hồ và nói với nó: 

- Đi thôi! Sắp hết giờ giải lao rồi Phải vào học thôi! 

- ừm!! mình đi thôi! 

Lại phải bước qua con đường vừa đi qua lúc nãy.nó vẫn thế không thay đổi. Liệu một con người khi bước sai một bước ngay trên chính con đường ấy thì có thể bước trở lại một lần nữa được hay không? Hắn đang suy nghĩ đến một chuyện, một chuyện hắn phải làm.. 

Trở vào lớp học sau tiết thứ hai. Vừa bước xuống bàn ngồi thì Liên Chi đã tốc lửa với nó: 

- Trời! Hôm nay bà bị bệnh hả? Ăn mặc kiểu gì vậy trời? 

- Gì chứ! Lâu lâu điệu tí không cho hả bà? 

- Xạo! Mà đẹp đó! Hi hi 

- Con quỷ còn chọc tui được nữa à!! 

- Hì! Mà sao đi trễ hai tiết vậy? Cả bà và ông Nam nữa. Có chuyện xảy ra phải không? Nói cho tui nghe đi. Không được giấu tui đó! 

Chi nhìn nó rất bất an, lo sợ biết rằng Chi đang lo lắng chuyện xảy ra ngày hôm qua nên nó phải xuống nước an ủi Chi: 

- Không có chuyện gì xảy ra hết! Bà yên tâm đi.ông Nam giải quyết hết rồi.. Vì đụng mặt với tụi nó nên mới đến muộn thế này đấy.. 

- Thật chứ? thật là không có gì chứ? 

- Thật mà!! 

- Không được..mọi chuyện xảy ra thế nào vậy? Kể tui nge được không? 

- Hix. Tui sợ bà luôn đó! được rồi Mọi chuyện như vầy nè: 

.abcxyz. 

- Thế đấy! an tâm chưa? 

- Hì.. vất vả cho bà với Nam..mọi chuyện đều tại tui.. 

- Gì chứ! ai bảo bà là bạn thân nhất của tui làm chi 

- Thiên Thiên à! Cảm ơn cậu! 

- Thôi! không có gì nữa! Vào học thôi! 

- ừm! hì. 

Trong suốt ngày học. tâm trạng của hắn dường như đâu đâu không thể nào tập trung vào việc học được. hắn thấy con nhỏ này ngu quá, không biết giành lấy hạnh phúc của bản thân mình thế nên. 

Cuối giờ học. chuông vừa reo mọi người cất tập sách vào chuẩn bị ra về, nó cũng thế sau khi dọn dẹp xong nó quay xuống gọi: 

- Nam này! Về chung nhé! 

Ơ! Đi đâu mất rồi? 

Chưa hết tiết 5 là hắn đã bỏ đi, hắn bước lên lầu trên, nơi học của học sinh khối 12.Phải hắn lên đây để tìm Thiên Vũ 

Trong căn phòng hắn đang đứng phía trước, mọi người kéo nhau ra về trong đấy có một người Là Thiên Vũ: 

- Chà! Cậu là bạn của Thiên Thiên nhỉ? Lên đây có việc gì sao? 

- Tôi lên đây để tìm anh! 

Hai người đứng đấy nói chuyện nhưng đâu để ý xung quanh dường như HS nữ cả khối 12 đang đứng vây quanh đấy bởi hai Hotboy của trường đều đang đứng đây, đứng bên cạnh nhau mọi người lại có dịp chiêm ngưỡng và so sánh Riêng câu chuyện về hai người vẫn được tiếp tục: 

- Cậu tìm tôi có việc gì nhỉ? 

- Mình ra ngoài nói chuyện đi! 

- OK! được thôi! 



- Á. Anh Vũ! tối nay đi chơi cùng bọn em nhá 

- Được thôi! Tối nay gặp các bạn nhé! 

- hihi! hẹn gặp lại anh yêu!! 

Đa số các bạn nữ đều rất ngưỡng mộ Thiên Vũ, người có vẻ mặt sắc lạnh nhưng lại rất vui vẻ, thân thiện với mọi người! 

Nhìn Vũ trò chuyện thân mật với các cô gái khác, hắn càng tức tối lên bởi hắn đến đây để tìm lại hạnh phúc cho Thiên Thiên. Hai người cùng nhau ra bãi đất trống phía sau trường học: 

- Cậu muốn gì cứ nói đi Ở đây không có người thứ ba đâu 

- Anh thực sự đang nghĩ gì vậy? 

- Nghĩ gì là nghĩ gì? Cậu đang hỏi tôi việc gì đó? 

- Chuyện của anh và Thiên Thiên!! 

- À!! Chuyện của tôi vả Thiên Thiên thì sao nhỉ? Có liên quan gì đến cậu à? 

- Không! Nhưng tại sao anh thích Thiên Thiên rồi lại còn qua lại với những người con gái khác? Anh không sợ làm cô ấy tổn thương hay sao? 

- Thích? Tổn thương? Nó nói cho cậu biết tôi là người yêu của nó à? 

- Đúng vậy! 

- Vậy thì đúng thế! Tôi là người yêu của nónhưng cũng có khối người khác yêu tôi Phải đáp trả lại họ chứ đâu thể phụ lòng họ được. 

- Vậy! Anh coi Thiên Thiên là cái gì chứ? 

- Là cái gì à? Để suy nghĩ xem.. mà thôi gì cũng được nếu không còn gì nữa anh phải đi.. Bye chú em!! 

"Không thể như thế được! con người này không xứng đáng để cậu yêu tôi sẽ giúp cậu lấy lại công bằng!" 

- Anh dám làm tổn thương cô ấy! Tôi không tha cho anh đâu 

Hắn quát lên làm cả không gian cũng phải rung chuyển. Dường như mọi sự chịu đựng của Thiên Thiên, mọi sự tức giận của hắn đã bùng nỗ. Vừa dứt câu hắn nhào tới túm lấy cổ áo của Thiên Vũ và đấm thẳng vào mặt anh ta một đòn thật mạnh. 

Bất ngờ trúng đòn không kịp trở tay, máu từ mũi của Thiên Vũ bắt đầu chảy ra. Dường như không thể nói chuyện đàng hoàng được nữa. Hắn giờ đây như một con trâu xổng chuồng không gì có thể giữ hắn lại, không có gì có thể ngăn chặn cơn tức giận của hắn ngay lúc này. 

Lấy tay quẹt ngang vết máu trên mặt mình, Thiên Vũ cũng nhào đến đáp trả lại cho hắn một đòn Thế là hai người nhảy bổ vào nhau để hạ sát đối phương!! Hai người này đều có võ bên người nên đánh nhau rất ngang ngửa không thể nào hạ gục đối phương được Nhưng Thiên Vũ có vẻ chiếm ưu thế hơn vì từ nhỏ Thiên Vũ cũng đã lăn lộn giang hồ cùng với Thiên Thiên nên khả năng ứng phó của Thiên Vũ cao hơn hắn.. qua một thời gian khá dài hai bên vật vả, cuối cùng hắn cũng đã không thể thắng được anh ta nhưng Thiên Vũ cũng không còn chống cự thêm được nữa. Cả hai buông lỏng mình xuống nền cỏ xanh mượt..

- Tại sao lại đến tìm tôi? vì Thiên Thiên? 

- Tại vì không muốn cô ấy đau lòng và khổ sở! Cô ấy là một con ngốc! Không biết tranh giành bất cứ thứ gì đáng lẽ là của mình! 

- Vì thế cậu giành lại tôi cho nó! 

- Đúng vậy! 

Nghe xong câu trả lời của hắn Thiên Vũ vội đứng dậy và bỏ đi.. nhưng trước khi đi Thiên Vũ quay lại nói với hắn một câu: 

- Nếu như thật sự có người ngốc! Thì không ai ngốc nghếch và ngu xuẩn như cậu! 

Thiên Vũ nói xong thì thoắt bỏ đi.. vẫn như lần trước. nhanh như một cơn gió, bước đi cuốn theo tất cả những chuyện vừa xảy ra. Hắn bước xuống gần bờ sông ngồi đấy. suy nghĩ về những lời Thiên Vũ vừa nói và suy nghĩ về nó! 

Khi hoàng hôn buông xuống.. hắn cảm thấy mình dường như đã thoải mái hơn, nhẹ nhỏm hơn nên có thể trở về nhà. Vừa bước vào nhà thì đã gặp nó đứng ngay trước cửa: 

- Trời ơi! Xảy ra chuyện gì thế? Cậu làm sao vậy nè? 

- Không có gì? 

- Cậu đánh nhau với ai vậy? 

- Thiên Vũ! 

- Trời! Sao vậy? Cậu với anh ấy có chuyện gì mà phải đánh nhau? 

- Tôi đến tìm anh ta để giành anh ấy lại cho cậu cậu thật ngu khi không biết giữ hạnh phúc cho bản thân mình. Có phải cậu ngu đến mức nhìn thấy người mình yêu đi với người con gái khác mà vẫn chịu đựng và cười nói vui vẻ được sao? 

- Thôi vào nhà đi! 

- Cậu đúng là đại ngu! 

Nét mặt của hắn đầy vẻ tức giận, một vài giọt nước mắt ngu ngốc của hắn thấm ướt hai hàng mi.. hắn tức vì nó, vì nó và vì hắn.. nó nhận thấy được hắn đang quan tâm nó..Nó bước đến bên cạnh hắn: 

- Cậu ngốc quá! Cho dù có bao nhiêu cô gái ở bên cạnh anh ấy thì anh ấy vẫn thương tôi nhất!! 

- Tại sao cậu lại nghĩ như thế? 

- Cậu ngu quá! Lâm Thiên Vũ. Là con của bà dì.là "ANH TUI ĐÓ" hiểu chưa ngốc! 
Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/7374


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận