Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Tác giả: Nam Hải Thập Tứ Lang
Chương 340: Để ngựa lại đây (Hạ)
Nhóm dịch: Địa ngục môn
Nguồn : sưu tầm
Kỵ thuật của cung kỵ thủ người Tây Mông tương đối cao diệu, chạy quanh Nham Long phủ như đi trên đất bằng, địa hình nơi đó không tạo thành bất kỳ một ảnh hưởng nào với bọn chúng, trình độ tiễn thuật của bọn chúng lại càng cao siêu hơn nữa, cho dù là trên lưng ngựa và chạy với tốc độ cao bắn cung mà độ chuẩn xác và lực độ đều vẫn không suy giảm, có mấy chiến sĩ quân Lam Vũ không tin điều này, hoặc là chưa từng nhìn thấy sự lợi hại của cung kỵ thủ người Tây Mông, cho nên trong lúc nhắm bắn không cẩn thận để bại lộ vị trí của mình, thò ra nửa cái đầu, kết quả là lập tức chuốc lấy một trận mưa tên, có mấy người lập tức trúng tên hi sinh, súng trường Mễ Kỳ Nhĩ ở trong tay cũng từ trên tường thành rơi xuống.
“Giỏi lắm!” Các chiến sĩ bộ hạ của mỗi người đều hô lên.
Nhưng tiếng reo hò ngừng bặt, thì ra là cung kỵ thủ người Tây Mông ở phía dưới cũng dùng mũi tên mãnh liệt đánh trả bọn họ, bọn họ vội vàng úp sấp xuống, kết quả Đao Vô Phong động tác hơi chậm một chút, trong khoảnh khắc liền có một mũi tên bay sát qua đầu hắn, tước mất một mảng da đầu lớn, máu tươi không ngừng tràn ra, gáy của hắn nhiều mồ hôi, mồ hôi thấm vào vết thương, đau rát vô cùng.
“Con mẹ nó cái bọn vương bát đản!” Đao Vô Phong tức phát điên, cầm lấy súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, đoàng đoàng đoàn bắn liền mấy phát, nhưng đạn còn chưa bắn hết, hắn lại vội vàng hạ đầu xuống, thì ra những mũi tên bắn trả của người Tây Mông lại tới, tiếng mũi tên xé gió vô cùng sắc bén, hắn không dám đấu cững với những mũi tên dài nửa mét .
Phập phập phập …..
Cung kỵ thủ người Tây Mông nhắm chết vào mấy người ngông nghênh nhất quân Lam Vũ bọn họ, gần như không ngừng có cung tiễn chiếu cố tới phương phướng của bọn họ, người phía sau ụ thành chen chúc, bọn họ chỉ đành úp sấp trên tường thành, thân thể ép sát vào mặt đất, cảm giác mũi tên sát qua trên đầu, loại cảm giác tử vong rét buốt đó rất thích hợp để rèn luyện lá gan của con người.
Bỗng nhiên, Đao Vô Phong nhảy bật lên, hướng ra đằng sau kính lễ.
Mọi người quay đầu lại nhìn, thì ra là Dương Túc Phong tới.
Dương Túc Phong vừa mới đi lên tường thành, liền không ngừng có mũi tên bắt đầu chiếu cố tới y, thậm chí còn có mũi tên sượt qua da đầu y, mang theo một nhúm tóc nhỏ, y chỉ đành cũng úp người xuống, Đao Vô Phong thuận tay đem mũ sắt của mình đội lên đầu y. Dương Túc Phong hỏi bọn họ mấy câu, cũng tỏ ra vô cùng hứng thú với cuộc thi xạ kích của bọn họ. Lữ Tứ Lang thừa cơ khích bác: “Phong lĩnh, hai lão đại của chúng tôi đều bắn được thành tích bảy phát, ngài hẳn là có thể dễ dàng vượt qua chứ?”
Dương Túc Phong cũng ngứa ngáy, hăm hở nói: “Được, để ta thử xem sao.”
Hai người Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu cảm thấy rất hưng phấn, tự mình chuẩn bị cho Dương Túc Phong một khẩu súng, các chiến sĩ khác nghe nói Phong lĩnh muốn tham gia thi tài đều hưng phấn hết sức, cũng không đề ý tới cung tiễn của người Tây Mông nữa, ào ào chen lấn tới vị trí ụ thành, xem Dương Túc Phong thể hiện.
Dương Túc Phong một tay chống đất, bò tới bên mép tường thành, nhìn xuống phía dưới, một tay cầm súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, bóp cò không hề gián đoạn, một loạt tiếng súng đùng đoàng liên tiếp vang lên, gần như là trong cùng một lúc, mười tên kỵ binh người Tây Mông nối nhau ngã xuống, do số người ngã xuống cùng một lúc quá nhiều. Đội ngũ cung kỵ thủ người Tây Mông tức thì rơi vào hỗn loạn, cung kỵ thủ ngã xuống ảnh hướng tới chiến hữu ở đằng sau, rất nhiều tên cũng bị chến mã ngã xuống mắc vào, nhất thời trên vùng đất trống ở phía dưới cổng thành nam, mấy mục tên cung kỵ thủ vây lại thành một cục, còn có tên bị xô thẳng xuống sông hộ thành đi mò tôm, thành một cảnh tượng hiếm có.
“Còn tạm được, chưa bị cứng tay.” Dương Túc Phong bình thản nói.
Các chiến sĩ của hai đơn vị lục quân đặc chiến đội đều bất giác đưa ánh mắt mang theo sự sùng kính nhìn Dương Túc Phong, rất nhiều người còn há hốc mồm ra, dáng vẻ như không tài nào tin nổi. Nếu là luận bắn từng phát một, mỗi người bọn họ đều có thể làm được bách phát bách trúng, nhưng liên tục xạ kích trong cường độ cao như vậy vẫn có thể bách phát bạch trúng, thì thực sự là chuyện không thể tin được, phải biết rằng tốc độ phóng ngựa của cung kỵ thủ người Tây Mông là cực nhanh.
Đồ Đấu Châu tâm phục khẩu phục nói: “Lợi hại, tôi phục rồi.”
Đao Vô Phong cũng lộ ra ánh mắt hâm mộ.
Lữ Tứ Lang cũng bị khơi lên hứng thú, vội vàng nói: “Tôi cũng tham gia.”
Dương Túc Phong đưa súng trường Mễ Kỳ Nhĩ ném cho hắn. Sau một loạt tiếng súng, kẻ địch chỉ ngã xuống sáu tên.
Lữ Tứ Lang không phục nói: “Tốc độ bắn quá nhanh, không tìm được mục tiêu của kẻ địch.”
Tôn Điền La cũng ngứa ngáy tay chân, trầm giọng nói: “Tôi cũng tới thử xem sao.”
Tiếng súng nổ vang liên tục mấy phát liền, Tôn Điền La bắn ngã năm tên địch.
Các chiến sĩ khác cũng lần lượt nhau liên tục xạ kích. Nhiều nhất là bắn chết sáu tên, ít nhất thì bắn chết bốn tên. Về sau cung kỵ thủ người Tây Mông càng ngày càng thưa thớt, tỉ lệ bắn trúng giảm sút rất lớn, khi lại một lần nữa tới lượt Đao Vô Phong, hắn cũng chỉ bắn trúng bốn tên.
Đao Vô Phong hạ súng trường Mễ Kỳ Nhĩ xuống, thực lòng nói: “Chỉ cần chậm hơn một chút thôi, là tôi khẳng định có thể bắn trúng được mười tên. Nhưng tốc độ quá nhanh không nắm chắc được. Phong lĩnh, kỹ thuật này ngài học được từ đâu vậy?”
Dương Túc Phong thuận miệng nói: “Học được lúc bắn sói hoang ở vùng ngoại ô đấy, không nhanh không được, nếu không sói hoang nó cắn vào cổ mình.”
Đồ Đấu Châu và Đao Vô Phong đều tỏ ra rất kinh ngạc, không hẹn mà cùng hỏi: “Sói hoang ư?”
Dương Túc Phong gật đầu.
Đao Vô Phong hỏi gấp: “Sói hoang ở đâu?”
Bọn họ chưa từng nghe thấy nơi nào ở địa khu Mỹ Ni Tư có sói hoang, cho dù là có cũng là ở phụ cận cao nguyên Huyết Sắc. Nhưng Dương Túc Phong tới phụ cận cao nguyên huyết sắc rồi sao? Trên thực tế, ở đại lục Y Vân, dã thú hung dữ rất nhiều, ví dụ những loại động vật nhỏ đáng ghét như con nhím, nhưng sói hoang thì vô cùng hiếm, cho dù là đại lục Y Lan cũng không có nhiều.
Lúc này Dương Túc Phong mới tỉnh ngộ ra, biết là mình lại lẫn lộn thời đại rồi, vì thế hàm hồ qua quít cho xong, nhưng các chiến sĩ của lục quân đặc chiến đội đều nửa tin nửa ngờ, bọn họ đều là tay súng nhà nghề, biết được loại kỹ thuật xạ kích này ngoại từ chú trọng vào thiên phận ra, thì cao thủ cơ bản là đều dùng đạn nuôi lớn, bọn họ gần như đã là những xạ thủ xuất sắc rồi, nhưng Dương Túc Phong sống trong nhung lựa không ngờ lại còn lợi hại hơn cả bọn họ nên đương nhiên là bọn họ phải truy hỏi tới tận cùng.
Dương Túc Phong trong lòng thầm kêu khổ, không biết phải làm sao để lừa bịp cho qua, vừa vặn Sương Nguyệt Hoa tới tìm, nói là ban hậu cần đưa tới một thứ do trung đoàn hải quân lục chiến thứ nhất đưa tới, dùng hộp gỗ để dựng. Bọn họ đã kiếm tra qua, bên trong là một bản chép tay, bản chép tay liên quan tới Đường Lãng - nguyên soái hải quân của đế quốc Đường Xuyên. Bởi vì trên bản chép tay có dòng chữ Dương Túc Phong tự mở ra xem, nàng không biết là có quan trọng hay không, nên mời Dương Túc Phong tự mình về xem.
Dương Túc Phong lập tức mượn cớ rời đi, bỏ lại sau lưng một đám ánh mắt thất vọng và nửa tin nửa ngờ. Trở về vị trí Tu La điện, Tri Thu đã đợi y ở nơi đó từ rất lâu rồi, hơn nữa nhìn thần tình của Tri Thu, tựa hồ vô cùng chú ý tới bản chép tay này, loại vẻ mặt sốt ruột mong ngóng đó cứ như là đang đợi bạn gái của mình vậy.
Dương Túc Phong mở chiếc hộp gỗ ra, nhìn thấy hàng chữ bên trong, hồ nghi hỏi: “Bản chép tay của Đường Lãng?”
Tri Thu hân hoan cổ vũ nói: “Vâng! Là tiểu sử liên quan tới nguyên soái Đường Lãng! Thực là kỳ quái, tiểu sử của nguyên soái Đường Lãng không ngờ lại viết ra bởi tay của một vương tử nước Mã Toa, thực sự là quá kỳ quái. Tôi rất muốn xem nội dung bên trong …”
Dương Túc Phong tùy ý nói: “Ngươi tự mở ra mà xem đi, không phải bày ngay trước mặt ngươi đấy à?”
Tri Thu lập tức cầm một quyển sách lên, thần tình nghiêm túc bắc đầu đọc.
Dương Túc Phong cũng thuận tay cầm lấy một quyển, là quyển sách cuối cùng. Đây là thói xấu khi đọc sách của y, mỗi lần xem sách đều xem kết cục trước, chơi game cũng là như vậy, kết cục bi kịch luôn không được y hoan nghênh. Thế nhưng đây lại cứ là một cái kết cục mang tính bi kịch, cho nên y chỉ lướt qua như gió, cũng chẳng hề xem kỹ.
Bỗng nhiên Tri Thu nghe thấy Dương Túc Phong lẩm bẩm đọc: “Dương Túc Phong có phải là cháu của Đường Lãng?”
Tri Thu toàn thân run lên, miệng rõ ràng là há hốc thành chứ O, vội vàng dứng lên, ghé sát vào bên người Dương Túc Phong xem qua, chính là như vậy, bên trên viết rất rõ ràng, căn cứ vào khảo chứng, Dương Túc Phong chính là cháu của Đường Lãng, nhưng nhìn vào sắc mặt của Dương Túc Phong thì lại giống như một người khác mới là cháu của Đường Lãng vậy, một chút vẻ bi thương hoặc vui mừng y đều không có.
Dương Túc Phong vẫn còn đang lầm bẩm nói: “Dương Túc Phong sao có thể có quan hệ với Đường Lãng? Thật kỳ quái…”
Tri Thu hưng phấn nói: “Phong lĩnh, thì ra ngài chính là cháu của nguyên soái Đường Lãng, tôi, tôi… quá kích động rồi!”
Dương Túc Phong cứ dửng dưng như không: “Ngươi kích động cái gì?”
Tri Thu vỗ tay nói: “Ngài là cháu của nguyên soái Đường Lãng đó! Tôi có thể không kích động sao?” nguồn tunghoanh.com
Dương Túc Phong lúc này mới tỉnh ngộ, biểu tình và phản ứng của bản thân không nên như vậy, nhưng cụ thể phải phản ứng như thế nào thì y cũng không biết. Dựa theo lý mà nói Dương Túc Phong thực sự biết được cái tin tức này hẳn là có phản ứng cực lớn, hoặc là rất kinh ngạc, hoặc là rất vui mừng, tuyệt đối không thể chẳng chút phản ứng như mình được. Nhưng là một kẻ bên ngoài, y thực sự không thể thay đổi tình cảm của mình để đổi thành một vai trò khác được.
Bất quá cuối cùng y cũng nhớ ra rồi, chẳng trách nhiều lần khi nhìn thấy những dấu vết của Đường Lãng lưu lại, rất nhiều người bên cạnh đều cảm giác quai quái, khi đó bản thân cũng lờ mờ cảm thấy mình và Đường Lãng có dính dáng gì đó. Nhưng không ngờ rằng, tên Dương Túc Phong này lại còn là cháu của Đường Lãng. Nhưng Dương Túc Phong làm sao có thể là cháu của Đường Lãng được? Nam Hải Dương gia và Đường Lãng sao có thể có quan hệ với nhau chứ? May mắn là mình không phải là chính Dương Túc Phong, nếu không chẳng gấp tới chết mới lạ.
Tri Thu kích động nhìn Dương Túc Phong, lắp ba lắp bắp nói: “Phong lĩnh, chúng tôi đã biết ngài không phải là người thường, thì ra ngài còn là hậu duệ của nguyên soái Đường Lãng… tôi, tôi thực sự quá kích động rồi!”
Dương Túc Phong vẫn có chút hờ hững nói: “Ngươi kích động cái gì?”
Tri Thu hưng phấn tới mức ngay cả mụn trên mặt cũng ửng cả lên, phấn khích nói: “Ngài không biết sao? Đường Lãng chính là thần tượng của chúng tôi đó! Ngài nhìn nơi này đi, trên tay của tôi cũng có săm dấu hiệu của Đường Lãng.”
Dương Túc Phong ghé tới nhìn, quả nhiên là trên cánh tay của Tri Thu có xăm hình Đường Lãng, hơn nữa nhìn qua thì hình săm đã tồn tại từ rất lâu rồi, một số họa tiết trông đã rất mờ nhạt, ít nhất cũng phải có hơn mười năm rồi.
Tri Thu kích động nói: “Cái này có khi tôi chín tuổi, nghe người ta kể chuyện về Đường Lãng, nên tôi quyết định xăm lên.”
Dương Túc Phong cười nhạt nhẽo: “Vì sao ngươi lại sùng bái Đường Lãng?”
Tri Thu kiêu ngạo nói: “Ông ấy là chiến sĩ chân chính!”
Dương Túc Phong cau mày, quyết định thu chỗ bản chép tay lại, đợi bản thân có thời gian mới nghiên cứu thêm, hiện giờ suy nghĩ vấn đề này thực sự quá phức tạp. Dương Túc Phong không ngờ lại là cháu Đường Lãng, quả thực là quá sức tưởng tượng, mà món hàng như giả mình đây phải phản ứng như thế nào cũng phải tìm thời gian nghiên cứu cho thật kỹ, vì thế bình thản nói: “Ta là hậu duệ của ai cũng không quan trọng.”
Tri Thu nói gấp: “Làm sao mà giống nhau được chứ?”
Bỗng nhiên, bên ngoài truyền tới tiếng ầm vang cực lớn, giống như có thiên quân vạn mã đang sóng vai tiến bước vậy, hai người đi ra bên ngoài nhìn tới, quả nhiên là nhìn thấy người Tây Mông chính thức phát động tiến công, vô vàn cung kỵ thủ nguời Tây Mông ùn ùn kéo đến.
“Nếu ai nói kỵ binh du mục không có vũ khí công thành, ta nhất định vả chết hắn.” Dương Túc Phong hờ hững nói.
Tri Thu len lén rút đầu lại.
Hắn biết câu nói này của Dương Túc Phong là nhắm vào mình, bởi vì căn cứ vào phân tích tình báo, người Tây Mông lần này nam hạ, không hề mang theo vũ khí công thành, cho nên hắn thuận miệng cũng báo cáo như vậy với Dương Túc Phong. Nhưng người Tây Mông lại xuất hiện với rất nhiều vũ khí công thành, thực khiến hắn có miệng khó cãi.
Hắn cũng chẳng biết người Tây Mông sao có thể trong thời gian ngắn ngủi như vậy làm sao kiếm ra được nhiều vũ khí công thành đến như thế, chỉ riêng máy ném đá đã có mấy chục cỗ, còn có hơn trăm khẩu đại pháo, những cỗ máy bắn đá kia còn có thể nhìn ra được là tạm thời chế tạo ra, thậm chí ngay cả vỏ cây cũng không tước đi, nhưng những khẩu pháo hàng thật giá thật kia, dù cho là một số khẩu pháo nòng đã bị rỉ sét, nhưng cỡ nòng cực lớn nhìn qua giống như từng cái hang động, bất kể lúc nào cũng có thể nuốt chửng tính mạng của quân Lam Vũ.
Kỵ binh của người Tây Mông yểm hộ vũ khí công thành chầm chậm tiếp cận Nham Long phủ, pháo binh của quân Lam Vũ mau chóng khai hỏa xạ kích, pháo đạn rơi lên vũ khí công thành của kẻ địch, phát nổ thành từng chùm dày đặc, lóe lên từng quầng lửa, trong ánh lửa chói lòa, những cỗ máy bắn đá vừa mới được làm xong kia bị bắn cho tan thành từng mành, khúc gỗ văng tán loạn, những bánh xe của đại pháo đồng thời bị bắn sập, nòng pháo nặng nề lập tứng rơi vào trong đất bùn, không cách nào nhấc lên được nữa.
Ai Đức Mông Đa sắc mặt trở nên âm trầm, ý thức được dưới hỏa pháo tầm xa của quan Lam Vũ, cung kỵ thủ của người Tây Mông và vũ khí công thành căn bản không thể phát huy được tác dụng, tiếp tục tấn công chỉ là nộng mạng vô ích, phải nghĩ biện pháp khác, vì thế quát lớn: “Rút!”
Người Tây Mông nhanh chóng rút lui, nhưng vẫn bao vây kín mít lấy Nham Long phủ, doanh trướng tạm thời của người Tây Mông cách ly Nham Long phủ một cách nghiêm ngặt, cung kỵ thủ của người Tây Mông không ngừng qua lại tuần tra, bọn chúng cố ý biến nơi này thành một tòa cô thành, một tòa thành chết.
Bất quá Dương Túc Phong lại chẳng hề lo lắng bởi sự bao vậy của người Tây Mông, y biết, chiến dịch ở Nham Long phủ sẽ là một chiến dịch hết sức kỳ quái, không phải thuần túy là một trận chiến phòng ngự, mà cuộc chiến hai bên bao vây và chống bao vây. Người Tây Mông không chủ động tấn công, vậy thì quân Lam Vũ phải chủ động xuất kích, nói chung, chiến tranh yên lặng là tuyệt đối không thể xuất hiện. Nếu hiện giờ người Tây Mông đã lắng xuống rồi, thế thì tới lượt quân Lam Vũ lên đài biểu diễn.
“Gọi Sử Lực Uy tới đây!” Dương Túc Phong trầm tĩnh nói.
Bóng đem âm trầm.
Bầu trời tăm tối nhìn không thấy thấy ánh trăng, tựa hồ như sắp đổ mưa rồi, trên mặt đấy cũng là một mảng bùn lấy dính nhớp, trải qua sự dày xéo lúc ban ngày của cung kỵ thủ người Tây Mông, mặt đất ở phụ cận cổng thành nam của Nham Long phủ biến thành những hầm hố lồi lõm, rất nhiều chỗ có nước đọng, khắn nơi đều là thi thể cung kỵ thủ người Tây Mông năm ngang dọc, chỉ có quân kỳ của người Tây Mông bị xé rách, đang lặng lẽ thuật lại tất cả mọi thứ phát sinh vào ban ngày.
Dương Túc Phong đứng ở trên tường thành ở cửa nam, cúi đấu nhìn xuống vùng đất trống trái ở phía dưới, nơi đó chỉ có ánh đèn lờ mờ, ở chỗ cách đó năm sáu kilomét, mới có được một ít ánh đèn, đó là nơi đặt doanh trướng của người Tây Mông. Vì đề phòng quân Lam Vũ pháo kích, người Tây Mông đem vòng vây của mình bố trí rất lớn rất xa, chỗ cách phủ Nham Long gần nhất cũng phải có tới năm sáu kilomet, mặc dù đạn pháo cũng có thể bắn tới, nhưng hiệu quả sẽ không thể rõ rệt, vì vậy Dương Túc Phong quyết tâm dùng biện pháp mới, để cho người Tây Mông tự đâm đầu vào lưới.
Cửa thành mở ra, cầu treo cũng hạ xuống, hơn ba trăm chiến sĩ quân Lam Vũ võ trang đầy đủ nối đuôi nhau đi ra, lặng lẽ tiềm phục hướng tới chỗ của người Tây Mông. Xuất thành đầu tiên là lục quân đặc chiến đội do Đao Vô Phong suất lĩnh, tiếp sau đó là bộ đội tinh nhuệ của trung đoàn 314 lục quân quân Lam Vũ dưới sự chỉ huy của Sử Lực Uy. Sau khi ra khỏi cửa thành, bọn họ liền dựa theo đội hình rẻ quạt bày trận, hướng về phía trận địa của người Tây Mông chầm chậm áp sát, mỗi khi đi được ướng chừng một trăm mét, đều phải đào một cái công sự cá nhân, đồng thời lắp súng máy ở bên trên đó.
Ở giữa khoảng đất trống trải này người Tây Mông cũng phái ra chòi canh di động, đó là những tên trinh sát người Tây Mông cưỡi trên lưng ngựa qua qua lại lại tuần tra, từ trên cao nhìn xuống lại chẳng ngờ không nhìn thấy sự xuất hiện của quân Lam Vũ. Bởi vì ví trị của hắn thực sự là không tốt lắm, sau lưng bản thân có ánh lửa, mà phía trước mắt lại tối om mịt mù, có thể nói là đứng ở chỗ sáng nhìn chỗ tối, động tác của quân Lam Vũ lại rất chậm, cho nên bọn chúng chẳng nhìn thấy gì cả.
Rất nhanh, Ai Đức Mông Đa nhận được tin tức, nói đội vạn người Lan Đạt phụ trách trông giữ phương hướng thành nam gặp phải thương vong cực lớn, thỉnh cầu chi viện, hai đội vạn người đóng giữ ở phụ cận chỗ Lan Đạt là Gia Lâm Đa và Ô Quan đã chủ động tham gia vào chiến đấu, nhưng trong bóng tối không có cách nào phân biệt được mục tiêu công kích của quân Lam Vũ, thậm chí là không thể nào phán đoán được mục tiêu công kích của quân Lam Vũ, hơn nữa thế công của quân Lam Vũ kéo rất dài, có một bố phận thậm chí xông tới khu vực phòng ngự của bọn chúng, bọn chúng sợ trúng phái kế điệu hổ ly sơn của quân Lam Vũ, cho nên không dám phái chủ lực tiến hành tăng viện.
“Điệu hổ ly sơn…” Ai Đức Mông Đa cẩn thận nghiền ngẫm câu nói này, tạm thời không thể đưa ra phán đoán, nhưng hắn rất mau chóng hạ lệnh điều động một vạn đội thiết giáp cung kỵ của bản thân tiến về phía cửa thành nam, đâm thẳng vào phụ cận cửa thành nam, đem đường lui của nhóm bộ đội quân Lam Vũ cắt đứt. Mặc dù bộ đội quân Lam Vũ ở trên cổng thành khẳng định là sẽ dùng hỏa lực mãnh liệt để tăng cường yểm hộ, nhưng Ai Đức Mông Đa tin chắc bản thân có thể trước khi gánh chịu thương vong lớn hoàn toàn tiêu diệt nhóm quân Lam Vũ này.
Ở trên bình nguyên hoang dã, thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông cho dù không sử dụng cung tiễn, thì cũng có thể trong thời gian mấy phút đạp bằng hoàn toàn số quan Lam Vũ này. Quân Lam Vũ ở bên trong thành xông ra, không thể xây dựng được công sự phòng ngự kiên cố, đây chính là chỗ cung kỵ thủ của người Tây Mông có thể phát huy được uy lực ở mức độ cao nhất.
Mông Đế vội vàng quay trở về, báo cáo với Ai Đức Mông Đa, hắn cuối cùng đã làm rõ được tình hình, căn cứ vào cường độ và quy mô đột kích của quân Lam Vũ để phán đoán thì hẳn là không phải bộ đội chủ lực ở trong thành, có khả năng là quấy nhiễu người Tây Mông không thể nghỉ ngơi hiệu quả được. Bất quá đối với quan điểm quân Lam Vũ muốn đột vây của một số vạn phu trưởng đưa ra, hắn cũng không thể nào phủ nhận, bởi vì hắn phán đoán binh lực của quân Lam Vũ ước chừng từ ba nghìn tới bốn nghìn người, số lượng này đã vượt qua rất nhiều tính chất quấy rối rồi.
“Mặc kệ là kẻ địch tới quấy nhiễu hay là để đột vây, cứ tiêu diệt bọn chúng!” Ai Đức Mông Đa hạ quyết định cuối cùng.
Chỉ cần quân Lam Vũ xuất hiện trên bình nguyên hoang dã, là bọn chúng tự tìm lấy cái chết.
Nhưng cứ nhằm vào đúng lúc này, lại các bộ đội khác của người Tây Mông báo cáo lên, nói là chính diện của bọn chúng cũng xuất hiện bộ đội quấy nhiễu của quân Lam Vũ, mặc dù nhân số không nhiều, nhưng ở trong bóng tối không dễ đối phó, hơn nữa khả năng bắn súng của quân Lam Vũ rất chuẩn, cung kỵ thủ người Tây Mông còn chưa tiếp cận đã bị bắn chết rồi. Bọn chúng hi vọng Ai Đức Mông Đa có thể phê chuẩn, để bộ đội bản bộ của mình toàn lực truy kích những kẻ tập kich này. Ai Đức Mông Đa tức tới mức lỗ mũi muốn xì khói, quân Lam Vũ thực sự quá đáng ghét, người Tây Mông không chủ động đi chọc ghẹo gì bọn chúng, ngược lại bọn chúng lại đi phá rối người Tây Mông.
“Giữ vững lấy chỗ của bản thân.” Ai Đức Mông Đa hung dữ nói, trước khi làm rõ được mục đích và phương hướng hành động của quân Lam Vũ, hắn không thể để bộ đội đều tham gia chiến đấu, đầu tiên là phải giữ lại đầy đủ bội đội dự bị.
Ai Đức Mông Đa và Mông Đế thương lượng một chút, nhận thấy quân Lam Vũ ở phụ cận cửa thành nam Nham Long phủ mới là lực lượng lớn nhất, có giá trị tiêu diệt nhất, hơn nữa nhóm quân Lam Vũ ngày cũng ngông nghênh nhất, không ngờ lại dám xâm nhập vào vị trí cách Nham Long phủ hơn bốn kilomet, đây quả thực là khinh miệt năng lực cơ động của cung kỵ thủ người Tây Mông, Ai Đức Mông Đa quyết tâm phải đem đám quân Lam Vũ này diệt trừ hoàn toàn, để Dương Túc Phong thấy được sự lại hợi trong dã chiến của cung kỵ thủ người Tây Mông.
“A Đồ La, suất lĩnh đội vạn người của ngươi truy đuổi kẻ địch, bao vây tiêu diệt bọng chúng. “ Ai Đức Mông Đa hung dữ nói.
Vạn phu trưởng A Đồ La của người Tây Mông tuân lệnh, dẫn đội vạn người của mình xuất kích. Như vậy, ở phụ cận cửa thành nam, Ai Đức Mông Đa đã điều động hai đội kỵ binh vạn người bình thường, còn có một đội vạn người thiết giáp cung kỵ, thêm vào ba đội vạn người bình thường vốn đồn trú ở nơi đó, tổng cộng có sáu vạn cung kỵ thủ của người Tây Mông, cùng lúc dồn xuống địa phương chỉ có chu vi ba bốn kilomet.
“Dù nơi đó có là một khối sắt, cũng sẽ bị dẫm nát hoàn toàn.” Mông Đế tự tin nói.
Trên lịch sử chiến đấu của người Tây Mông, còn chưa có kẻ địch nào có thể kháng cự lại ba vạn nhân đội cung kỵ thủ của người Tây Mông ở bình nguyên hoang dã, bởi vì đây là chuyện không thể nào, cho dù là người Ngõa Lạp tử địch của người Tây Mông cũng không thể.
Quả nhiên, Ai Đức Mông Đa rất mau chóng thu được báo cáo, quân đội người Tây Mông điều động lập tức khiến cho quân Lam Vũ vô cùng chú trọng, nhóm nhỏ quân Lam Vũ đó hoàn toàn sợ hãi rồi, bọn chúng đã bắt đầu rút lui, hiện giờ người Tây Mông bắt đầu chuyển thủ thành công. Nửa đêm canh ba người Tây Mông bị quấy rối giấc mộng đẹp, tên nào tên nấy đều đầy ứ một bụng tức, muốn giáo huấn cho quân Lam Vũ một trân nhớ đợi, báo thù rửa hận, cho nên quấn chết lấy quân Lam Vũ không chịu buông tha, cung tiễn của bọn chúng khôn ngừng rơi vào trong bóng tối, cũng không biết là có bắn trúng mục tiêu hay không, nhưng bản thân bọn chúng lại không ngừng bị đạn của quân Lam Vũ bắn trúng.
Người Tây Mông cưỡi trên mình ngựa, mục tiêu thực sự quá lớn, hơn nữa bọn chúng tựa hồ chưa từng có ý thức che dấu bản thân.
“Tang Đốn, đã xử lý xong chưa?” Sử Lực Uy thấp giọng hô lên.
“Kiên trì thêm hai phút nữa.” Giọng Tang Đốn vững vàng đáp, trên cổ của hắn còn quấn băng, hoạt động không được mau lẹ lắm, hơn nữa chôn địa lôi là một công việc rất chuyên nghiệp, bọn họ phải nằm sấp xuống, cẩn thận đem dây nổ bố trí cho tốt, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, chôn liền một mạch hai mươi tám quả địa lôi, hơn nữa toàn là địa lôi giây kéo, đây chẳng phải là một chuyện dễ dàng gì, Tang Đốn cảm thấy cái cổ mình mỏi nhừ, cái đầu cứ như muống gục xuống.
Sử Lực Uy gật đầu.
Tiếng vó ngựa càng lúc càng dồn dập, dường như có thiên quân vạn mã đang rầm rầm vượt qua mặt đất, Sử Lực Uy có thể cảm giác được đất đai ở phía dưới chân mình bắn đầu trở nên run rẩy, mặc dù từ mặt chiến lược quân Lam Vũ có thể khinh thường sự tồn tại của cung kỵ thủ người Tây Mông, nhưng về mặt chiến thuật thì không thể không thừa nhận, đứng ở trên tường thành và ở trên vùng hoang dã đối diện với người Tây Mông kéo tới, hoàn toàn là hai loại cảm thụ tâm lý khác nhau.
Đứng ở trên tường thành cao cao nhìn xuống cung kỵ thủ người Tây Mông khí thế hung hãn, Sử Lực Uy không hề có chút cảm giác khẩn trương nào, nhưng hiện giờ nằm trên vùng đất trống, cảm thụ tiếng động do vó sắt của người Tây Mông phát ra, Sử Lực Uy có thể cảm giác rõ ràng tim minh đập mỗi lúc một nhanh hơn, đây tuyệt đối là một sự thử thách lòng can đảm và tốc độ hoạt động của các chiến sĩ, trong toàn bộ sư đoàn 103, đại khái là trừ những bộ hạ do mình dày công lựa chọn ra này, thì những người khác đều không thể đảm đương nổi.
Bất quá điều quan trọng nhất chinh là phải khớp thời gian cho thật chuẩn, mặt dù có lòng tin trọn vẹn vào Dương Túc Phong, nhưng trái tim của Sử Lực Uy vẫn không kiềm chế được mà giật lên thon thót. Cái thời gian này chỉ cần chênh lệnh một phút thôi, thậm chí là lệnh hai mgươi giây, đều có thể tạo thành hậu quả mang tính thảm họa, hơn ba trăm người bọn họ, mặc dù bình thường thì rất mạnh mẽ, nhưng ở trên bình nguyên đối diện với hàng vạn thậm chí là hàng chục vạn cung kỵ thủ của người Tây Mông, đừng nói là kháng cự, chỉ chạy chậm một phút thôi thì trong chớp mắt cũng có thể bị vó sắt của cung kỵ thủ người Tây Mông dẫm cho nát bét.
Rầm rầm rầm …
Tiếng vó ngựa của người Tây Mông càng lúc càng gần.
Sử Lực Uy xuất thân là thổ phỉ nên hoàn toàn chẳng lạ gì kỵ binh nữa, hắn có thể nghe ra được đây chính là tiếng vó ngựa đội ngũ hình vuông của kỵ binh người Tây Mông đang lao tới với tốc độ cao, tiếng vó ngựa tương đối nằng nề, từ đó có thể phán đoán ra được, đây tuyệt đối không phải là cung kỵ thủ bình thường của người Tây Mông, mà là thiết giáp cung kỵ thủ dũng mãnh nhất của người Tây Mông, thiết giáp cung kỵ thủ của nước Mã Toa đã có uy lực tương đối ghê người rồi, nhưng thiết giáp cung kỵ thủ của người Tây Mông thì lại càng hơn bọn chúng một bậc. Người Tây Mông quanh năm sống trên cao nguyên Huyết Sắc điều kiện sinh hoạt gian khổ, bất kể là kỵ thuật hay là tiễn thuật đều càng xuất sắc hơn người tộc Bản Đô sinh sống trên thảo Nguyên Phan Mạt Tư màu mỡ.
Cho dù là ở trong bóng tối, Sử Lực Uy cũng có thể cảm giác được hô hấp của các chiến sĩ ở đằng sau càng lúc càng gấp gáp, đây là biểu hiện của sự căng thẳng. Không một ai có thể không khẩn trương khi đối diện với thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông trên đồng hoang đất trống, nói thực sự, không xón ra quần đã là giỏi lắm rồi.
Cuối cùng âm thanh chờ đợi đã lâu của Tang Đốn cũng vang lên: “Làm xong rồi! Rút!”
Sử Lực Uy lập tức thấp giọng hô lên: “Rút! Dùng tốc độ nhanh nhất rút lui!”
Không đợi cho người khác có phản ứng, Sử Lực Uy đã quay người lại, co cẳng chạy bạt mạng về phương hướng cửa thành nam của Nham Long phủ. Hắn có thể cảm thấy bàn chân của mình dường như dẫm lên rất nhiều thứ, có thi thể của người Tây Mông, có vũng nước, còn có cà bàn chân đứt gãy của chiến mã, nhưng chẳng quan tân được nhiều như vậy, chỉ biết có dốc hết sức mà chạy, chạy thục mạng, hướng về phía cửa thành nam chạy thục mang.
“Chạy được về là thắng lợi!” Trước khi xuất phát, Dương Túc Phong thần sắc nghiêm nghị căn dặn mỗi một chiến sĩ quân Lam Vũ tham dự hành động bí mật lần này.
Tham dự lần hành động này, không phải là chiến sĩ quân Lam Vũ ưu tú nhất mà là quân Lam Vũ chạy giỏi nhất.
Tang Đốn cũng đang chạy thục mạng, những chiến sĩ quân LamVũ khác cũng chạy thục mạng về phía sau, trong bóng đêm cung kỵ thủ của người Tây Mông còn chưa phát hiện ra bọn họ đang chạy bán sống bán chết về cửa thành của mình như chó nhà có tang, bởi thế vẫn đang ở bên ngoài thận trọng dè dặt theo sau tiến lên, tiếng súng lác đác vẫn vang lên không ngừng, cũng làm cho người Tây Mông sinh ra một nhận định sai lầm là quân Lam Vũ vẫn đang tiếp xúc với bọn chúng, trên thực tế, vào lúc này đã chỉ còn các chiến sĩ lục quân đặc chiến đội quân Lam Vũ vừa đánh vừa rút nữa thôi.
Đao Vô Phong gánh vác nhiệm vụ đoạn hậu kích thích nhất cũng là nguy hiểm nhất.
Vì sao lại lựa chọn bọn họ.
Bởi vì bọn họ đánh giỏi nhất cũng là chạy giỏi nhất.
Căn cứ vào sự an bài trước đó, bọn họ chỉ có không tới thời gian hai mươi giây thoát khỏi sự tiếp xúc với cung kỵ thủ người Tây Mông.
Hai mươi giây là khái niệm như thế nào?
Đối với cung kỵ thủ người Tây Mông mà nói, hai mươi giây có thể từ ngoài một nghìn mét đánh tới trước mặt kẻ địch rồi.
Rầm rầm rầm …
Phảng phất như bóng đêm trên mặt đất trong chớp mắt bị xé nát, toàn bộ phia tây nam của Nham Long phủ đều bừng sáng, một quầng lửa chiếu rọi lên bầu trời xuất hiện trên mặt đất phía tây nam, giống như ngọn lửa lớn vô biên hoàn toàn bao phủ lên mặt đất. Ngọn lửa lớn ngút trời này càng ngày càng gần, càng ngày càng mãnh liệt, tựa hồ như muốn đem cả mặt đất thiêu đốt.
Sử Lực Uy vừa mới chạy tới vị trí cầu treo, tức thì hít một hơi khí lạnh.
Thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông tới rồi.
Thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông giống như một trận lửa lớn hừng hực lan tới.
Một tay kéo một chiến sĩ quân Lam Vũ thiếu chút nữa rơi vào sông hộ thành lên, đẩy hắn vào trong thành, Sử Lực Uy và Tang Đốn tự minh đoạn hậu, đưa những chiến sĩ quân Lam Vũ vừa rồi mới xuất thành vào trong thành, những chiến sĩ quân Lam Vũ bị thương được các chiến hữu quân Lam Vũ cõng ở trên lưng, cũng thành công tới được vị trí cửa thành, làm trái tim treo lên tới cổ họng của Sử Lực Uy cuối cùng cũng được hạ xuống.
Kiểm tra nhân số, không thiếu một ai.
Chốc lát sau, liền nhìn thấy những chiến sĩ của lục quân đặc chiến đội do Đao Vô phong suất lĩnh đã tới nơi, bởi nhu cầu trang bị gọn nhẹ, bọn họ thậm chí vứt đi cả ba lô, có người thậm chí bởi vì giày dính vào trong bùn đất không rút ra được, vì thế vứt béng luôn cả giày, đi chân trần chạy trở về, có rất nhiều các chiến sĩ của lục quân đặc chiến đội đại khái là bởi vì ngã vào trong vũng bùn nên trên người toàn bộ đều là bùn đất.
“Mau!” Đao Vô Phong không dừng lại một giây phút nào, lao thẳng qua giữa Sử Lực Uy và Tang Đốn, thiếu chút nữa là đụng ngã cả hai tên gia hỏa đó, những chiến sĩ khác của lục quân đặc chiến đội cũng học y theo như vậy, lao thẳng qua giữa hai người, thiếu chút nữa là xô văng cả Sử Lực Uy và Tang Đốn xuống sông hộ thành, may mắn là hai người tóm chặt lấy dây thừng nên mới không bị rơi xuống, nhưng thân thể của Tang Đốn đã treo lơ lửng trên không rồi.
“Các ngươi là lũ khốn kiếp!” Tang Đốn dậm chân chửi bới.
Sử Lực Uy không có thời gian mà chửi người, kéo luôn cánh tay hắn đi, hai người lập tức dùng tốc độ nhanh nhất lao vào trong cổng thành.
Két két…
Cánh cửa lớn bằng sắt nặng nề chầm chậm đóng lại, đem những mũi tên như mưa bão của người Tây Mông chắn ở bên ngoài cánh cửa sắt, tốc độ của thiết giáp cung kỵ rất nhanh, nhưng cung kỵ thủ người Tây Mông trang phục gọn nhẹ càng nhanh hơn, gần như trong chớp mắt hai người tiến vào cổng thành, cũng xông tới phụ cận cửa thành nam.
Sau khi vào thành, hai người Sử Lực Uy và Tang Đốn đã không khống chế nổi bước chân của mình nữa, ngã sõng soài trên con đường cứng rắn, không còn chút sức lực nào nữa, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy Đao Vô Phong và những chiến sĩ của hải quân lục chiến đội sớm đã nằm lăn quay ra cả đống rồi, cũng chỉ còn lại tiếng thở hổn hển, tới ngay một ngón tay cũng không nhúc nhích được nữa.
Thí Phong dẫn một đám chiến sĩ quân Lam Vũ xông tới, không nói một lời kéo bọn họ dậy, chầm chậm đi lại, không cho bọn họ nằm trên mặt đất, trải qua chạy nước rút, bọn họ sức cùng lực kiệt nếu cứ như vậy nằm sấp trên mặt đất sẽ mau chóng xảy ra vấn đề, thậm chí là không thở kịp mà tuyệt khí ra đi ngay tại chỗ cũng không phải là chuyện dọa người khác.
Rầm rầm rầm …
Ở bên ngoài tiếng vó ngựa như sấm nổ truyền tới, thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông đã đánh tới rồi.
“Dẫm chết bọn chúng.” Ai Đức Mông Đa hung tợn nói, trong lòng hắn hả hê vô cùng, ở trong tầm mắt của hắn, vùng đất trốn ở bên ngoài cửa thành nam Nham Long phủ đã bị cung kỵ thủ và thiết giáp cung kỵ thủ đông nghìn nghịt của người Tây Mông chiếm lĩnh hoàn toàn, cho dù quân Lam Vũ có thể biến thành một con kiến nhỏ tí xíu, người Tây Mông cũng sẽ dẫm nát hoàn toàn bọn họ.
“Đường lui của quân Lam Vũ bị cắt đứt rồi.” Mông Đế cũng lạnh lùng nói.
Ở trong chớp mắt thôi, thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông đã hoàn toàn bao vây trùng trùng lấy khu vực phụ cận thành nam, không còn một ai có thể chạy thoát khỏi vòng vây trùng trùng điệp điệp dày đặc đó được nữa.
Thế nhưng, quân Lam Vũ có cần chạy sao?
Vô số thiết giáp cung kỵ và cung kỵ thủ của người Tây Mông tụ tập thành một hải dương nổi sóng ở dưới thành của Nham Long phủ. Từ trên tường thành của Nham Long phủ nhìn xuống dưới chỉ thấy đầu người và chiến mã đông nhung nhúc, căn bản là không nhìn thấy mặt đất.
Dương Túc Phong bình thản nói: “Tất cả hỏa lực, tự do xạ kích.”
Trong chớp mắt, Nham Long phủ tĩnh mịch phảng phất như bùng nổ, vô số ánh lửa từ trên tường thành hoặc là ở bên trong thành bắt ra, chiếu rọi cả bầu trời đêm, những quả pháo đạn mang theo vô số ánh lửa chớp chớp rơi vào giữa cung kỵ thủ của người Tây Mông, bốc lên những cuộn khói, đem thiết giáp cung kỵ bắn tung giống như vòng nước xoáy ở trong biển lớn, bùng một tiếng lên chao đảo tách ra, nhưng trong chớp mặt lại bị khép chặt lại, vô số vòng xoáy đang khuấy động rồi lại vô số lần khép lại.
Triệu Vân Phi - quan chỉ huy pháo binh của sư đoàn 203 chưa bao giờ nhìn thấy một khung cảnh hùng tráng như vậy.
Ở phía sau hắn là đủ mười sáu khẩu pháo trái phá 75 ly xếp thành hàng ở trong quảng trường rộng lớn trong thành, tiếng động pháo trái phá phát xạ làm cho màng nhĩ của hắn bị chấn động vang lên ù ù, pháo binh đang dùng tốc độ nhanh nhất phát xạ, bởi bên cạnh mỗi khẩu pháo đều có đạn dược chất đống như núi, còn có từng thùng nước, đó là dùng để làm lạnh nòng pháo. Dương Túc Phong hạ mệnh lệnh, trong vòng năm phút, mỗi một khẩu pháo trái phá đều phải bắn ra hai trăm quả pháo đạn, hoàn thành nhiệm vụ sẽ được điều tới đại đội lục quân làm lính hưởng phúc, cho nên mỗi một pháo binh đều giống như phát điên vậy, không ngừng đem pháo đạn nhét vào bên trong nòng pháo.
Ở trước mặt hắn, thì có tới hơn ba trăm khẩu Bách Kích pháo, toàn bộ xếp trên vùng đất trống ở trong cửa thành nam, không một ai có thể tưởng tượng được khung cảnh tráng liệt hơn ba trăm khẩu bách kích pháo xếp thành đội ngũ, hơn nữa lại cùng phát xạ một lúc, nhưng Triệu Vân Phi lại nhìn thấy rõ ràng thực sự, song hắn chỉ nhìn thấy vô số ánh lửa thôi, trong khói súng mịt mù, hắn căn bản là không nhìn thấy hình dáng, ngay cả hình dáng của những pháo binh Bách Kích pháo cũng không nhìn thấy, chỉ có thể nhìn thấy nòng pháo của chính mình, từng quả đạn pháo nhét vào trong nòng pháo, tiếng của từng khẩu pháo Bách Kích phát xạ căn bản là không thể nghe thấy được, chỉ có thể nghe thấy những tiếng đùng đùng đùng nối tiếp nhau thành một chuỗi tiếng động.
Trong thoáng chốc, khu vực trong bán kinh ba kilomet đối diện với thành nam hoàn toàn bị hỏa pháo bao phủ.
Đối với các chiến sĩ quân Lam Vũ đứng ở trên tường thành Nham Long phủ mà nói, hiện giờ là một cảnh tưởng mà dứt khoát xưa nay bọn họ chưa từng được nhìn thấy, có lẽ là sau này cũng không có cơ hội nhìn thấy nữa, cho dù là chính Dương Túc Phong dày công bài bố cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng hùng tráng như vậy.
Phụ cận cửa thành nam hoàn toàn là hải dương kỵ binh người Tây Mông, thiết giáp cung kỵ và cung kỵ thủ bình thường của người Tây Mông đông nghìn nghịt chen chúc vào cùng một chỗ, gặp phải pháo hỏa mang tính hủy diệt tới từ quân Lam Vũ bao trùm, không phải là từng tên ngã xuống mà là từng đám từng đám ngã xuống, cho dù là nói cả đám ngã xuống cũng không đủ để hình dung sự mãnh liệt của hỏa pháo quân Lam Vũ, chỉ có thể nói là từng mảng một toàn bộ biến mất. Khu vực pháo hỏa rơi xuống, thiết giáp cùng kỵ và cung kỵ thủ của người Tây Mông từng mảng một biến mất trên mặt đất, lộ ra vùng đất đã sớm bị máu tươi nhuộm đỏ.
Khu vực pháo hỏa của quân Lam Vũ bao phủ đã được đo đạc cẩn thận, ở vòng ngoài cùng chính là pháo trái phá, trung tâm chính là Bách Kích pháo, gần nhất thì là ống phóng rốc két, còn cả vũ khí nặng nhẹ của quân Lam Vũ ở trên tường thành, những tên kỵ binh người Tây Mông rơi vào khu vực hủy diệt căn bản là không có phương hướng để bỏ chạy, bất kể là chạy đi tới nơi nào đều cũng sẽ gặp phải pháo đạn rơi xuống. Địa lôi mà bọn Tang Đốn lặng lẽ chôn giấu cũng phát nổ vào lúc này, uy lực phát nổ của địa lôi rất lớn, bốc lên từng đám mây hình nấm, có tên cung kỵ thủ người Tây Mông cả người lẫn ngựa đều bị bắn văng lên bầu trời cao hơn mười mét sau đó nện xuống đánh rầm, đem đồng bạn của mình cùng nện thành một đống máu thịt lẫn lộn.
Kỵ binh của người Tây Mông ở ngoài khu vực hủy diệt, mặc dù nhìn thấy từng quầng lửa sáng, còn cả nhưng đợt sóng nhiệt nóng bỏng, nhưng dưới tác dụng của lực quán tính, bọn chúng cũng chỉ đành tiếp tục theo bản năng xông vào khu vực hủy diệt, tiếp thụ lễ rửa tội của pháo hỏa. Ai Đức Mông Đa điều một hơi ba cái vạn nhân đội. muốn đem mản đất này đạp bằng toàn bộ, nhưng lại không ngờ rằng gặp phải thảm cảnh như thế này, dưới sự cố mật độ cao như thế của kỵ binh, người Tây Mông đừng nói tới đổi phương hướng, cho dù muốn giảm bớt tốc độ cũng là không thể được.
Quan chỉ huy A Đồ La của vạn nhân đội cung kỵ thủ người Tây Mông thậm chí là còn không hiểu rõ đạn pháo của quân Lam Vũ rốt cuộc là từ phương hướng nào tới, đã bị một quả pháo bắn trúng trực tiếp, tức thì nổ tan xương nát thịt, chỉ có roi ngựa buộc sợi dây màu hoàng kim trong tay hắn vẫn còn bay tít trên không trung, cây roi ngựa đại biểu cho thân phận của hắn lúc này ở trong quá trình rơi xuống lại bị hơi nóng của pháo đạn xô văng lên trời, cứ như vậy không ngừng, cho tới tận sau khi chiến đấu hoàn toàn kiết thúc, chiếc roi người màu hoàng kim kia đã biến thành đen xì xì, không còn nhìn ra được hình dạng ban đầu nữa.
Uỳnh uỳnh uỳnh ….
Từ trên tướng thành Nham Long phủ nhìn xuống, hỏa pháo của quân Lam Vũ giống như một cái lỗ đen khổng lồ, nuốt chửng bất kể một tên kỵ binh người Tây Mông nào lao vào bên trong, chẳng ai có thể nhận ra từng phát pháo đạn đó đều khiến từng vùng phát nổ, quầng lửa chói mắt chiếu lên sắc mặt đỏ bừng bừng của mỗi một chiến sĩ quân Lam Vũ đứng trên tường thành của Nham Long phủ, cuối cùng, đã không ai xạ kích nữa, bởi vì đã không cần xạ kích nữa, chỉ có pháo hỏa vẫn đang không ngừng vang vọng…
Đại tướng quân Mông Đế của người Tây Mông mắt nhìn thảm cảnh như vậy, trong nhất thời không tài nào tiếp thụ được hiện thực tàn không tương phản quá lớn, phun máu ngay tại chỗ, từ trên lưng ngựa ngã cắm mặt xuống, bất tỉnh nhân sự, người bên cạnh hắn vội vàng chạy tới xem xét, phát hiện Mông Đế đã đứt hơi bỏ mình.
“Rút! Rút! Rút!” Ai Đức Mông Đa đau đớn gầm lên, hắn cảm thấy đầu óc đã không còn thuộc về chính mình nữa, chỉ còn lại một mảng trống rỗng, trước mắt cũng chỉ có một cảnh máu me đỏ rực, thế nhưng tiếng pháo nổ rầm rầm của quân Lam Vu hoàn toàn át đi tiếng gầm của hắn…