Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Tác giả: Nam Hải Thập Tứ Lang
Chương 340: Để ngựa lại đây (Thượng)
Nhóm dịch: Địa ngục môn
Nguồn : sưu tầm
Địa khu Qua Nhĩ Ba Thác, Hổ Xuyên đạo.
Tiếng vó ngựa rầm rập ….
Đại quân người Tây Mông nam hạ giống như dòng nước lũ vô biên cuồn cuộn chảy qua vùng đất rộng lớn này mang theo vô số bụi đất. Bụi đất theo cơn gió do khoái mã cuốn bay lên trên, hình thành một khung cảnh tráng lệ ở trên không trung. Địa khu Ô Nhĩ Ba Thác vốn vô cùng hoang vu vắng vẻ, chỉ có một số dân tộc du mục quen với cuộc sống gian khổ di cư tới nơi này, do gió cát liên miên, thảm thực vật ở nơi này cực kỳ thưa thớt, khắp mọi nơi đều có thể nhìn thấy bóng dáng của cây xương rồng, những cây xương rồng dầy đặc chi chít chính là điểm đặc sắc của địa khu Ô Nhĩ Ba Thác.
Ở địa khu Ô Nhĩ Ba Thác, bất kể thứ gì cũng có thể bỏ qua, chỉ trừ có nước. Nhìn ở bên ngoài thì địa khu Ô Nhĩ Ba Thác vô cùng khô cạn, thậm chí rất nhiều vùng đất đã bị sa mạc hóa, nhưng sâu dưới mặt đất mấy chục mét lại là những dòng nước ngầm vô cùng ngọt ngào trong mát, cư dân đương địa có kỹ năng đặc biệt sở trưởng nhất chính là đào giếng, đào những chiếc giếng sâu tới mấy chục mét sau đó đem nước ngầm dẫn lên.
Sau khi tiến vào địa khu Qua Nhĩ Ba Thác, tốc độ của kỵ binh người Tây Mông bắt đầu giảm xuống, cuối cùng dần dần ngừng bước tiến, dựa theo sự an bài của Ai Đức Mông Đa, bọn chúng có kế hoạch phân bố ở xung quanh địa khu Qua Nhĩ Ba Thác, nghỉ ngơi tạm thời ở nơi này mấy tiếng đồng hồ, khôi phục thể lực, cho chiến mã uống nước, chuẩn bị tiến hành cuộc hành trình cuối cùng. Kỵ binh người Tây Mông tham chiến lần này, mỗi một tên đều mang theo ba thớt chiến mã, thay phiên sử dụng, có thể giảm bớt gánh nặng cho chiến mã ở mức lớn nhất, nhưng dù sao thì lần này con đường chinh phạt cũng vô cùng xa xôi, chiến mã cần phải nghỉ ngơi, hơn nữa chiến đấu có thể bùng phát ở ngay trước mặt, điều chỉnh thể lực của chiến mã ở nơi này là quan trọng nhất.
Người Tây Mông cũng phải điều chỉnh lại bố trí ở nơi này, chỉnh lý quân đội của bản thân, thu gom những thành viên thất tán. Trong quá trình hành quân tốc độ cao không thể tránh khỏi bị rối loạn đội ngũ, có thể xuất hiện một số kỵ binh không thể nào tìm được thượng cấp của mình ở nơi nào cho nên phải làm một lần điều chỉnh toàn diện để tiện cho chiến đấu sau này, nếu không, sau khi tiến vào chiến trường mới điều chỉnh thì rắc rối rồi.
Đồng thời người Tây Mông cũng phải ở lại nơi này chờ đợi xác nhận mục tiêu công kích và động tĩnh của mục tiêu, đội ngũ của người Tây Mông còn chưa dừng lại, Mông Đế phụ trách thu thập tình báo đã bắt đầu bận rộn rồi, hắn cần xác nhận lại một lần nữa động tĩnh của quân Lam Vũ. Đem tình báo phản ứng mới nhất cho Ai Đức Mông Đa, để tiện cho hắn đưa ra quyết sách hoặc là điều chỉnh.
Đám người Ai Đức Mông Đa chính đang ở bên giếng uống những ngụm nước trong mát, tâm tình tỏ ra vô cùng khoan khái. Trải qua thời gian dài ngồi trên lưng ngựa, có thể dừng lại nghỉ ngơi thoải mái một lúc, uống một ngụm nước giếng trong mát để vị ngon ngọt cùa nước giếng thấm sâu vào toàn thân. Đây đúng là một chuyện rất khoan khoái, cho dù là đại hãn cao quý của người Tây Mông cũng không ngoại lệ.
Giáo chủ Ma Ni giáo là Tuyền Tu Hoằng giống như một viên đại quản gia ân cần, khiêm nhường ân cần hầu hạ nhân vật đầu não của người Tây Mông uống nước, lão ta chuyên môn phụ trách múc nước và bê nước. Trừ Ai Đức Mông Đa ra, những đại tướng quân khác của người Tây Mông - đám người Trát Mộc Hợp và Na Biệt Khúc đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn lão, bọn chúng cảm thấy Tuyền Tu Hoằng đường đường là một vị giáo chủ Ma Ni giáo, không ngờ lại có thể luân lạc tới nước này, còn không bằng chết đi cho xong. Bởi vì biểu hiện của Tuyền Thu Hoằng nên khiến bọn chúng càng thêm khinh bỉ người Đường tộc.
Mông Đế từ đằng xa đi tới.
“Mông Đế, nhìn sắc mặt của ngươi, ta cảm thấy chúng ta tựa hồ phải quay đầu mà trở về rồi.” Ai Đức Mông Đa đưa gáo nước trong tay cho Trát Mộc Hợp, bản thân không ngừng nấc lên, hiển nhiên là do uống nước quá nhiều rồi, cũng chẳng thể trách lòng tham của hắn được. Trong mấy ngày đi đường, nước bọn chúng uống đều chứa ở trong túi da, khó tránh khỏi mang theo chút mùi vị của túi da.
Sắc mặt của Mông Đế đúng là không được tốt lắm, khuôn mặt đen đúa tỏ ra có chút âm u.
Hắn đi tới bên cạnh Ai Đức Mông Đa, lạnh lùng nhìn Tuyền Tu Hoằng, nhìn tới mức làm Tuyền Tu Hoằng chẳng hiểu ra làm sao, sau đó mới trầm giọng nói: “Quân Lam Vũ đã đánh hạ Cao Ninh phủ, chặn mất đường đi của chúng ta.”
Có lẽ là cảm thấy tin tức này quá bất ngờ, tướng lĩnh của người Tây Mông ở bên giếng đều sững ra, bao gồm cả Ai Đức Mông Đa ở trong đó, tên nào tên nấy trợn tròn mắt, không nói gì nhìn Mông Đế. Mông Đế lại đem lời của mình nhắc lại tới hai lần, bọn chúng mới phản ứng lại.
Gáo nước trong tay Trát Mộc Hợp nghiêng đi, nước ở bên trong cứ thế mà chảy ra, toàn bộ rưới hết vào trong giày của hắn, nhưng hắn vẫn chẳng hề nhận ra.
Không một ai có thể ngờ rằng quân Lam Vũ lại có thể công chiếm Cao Ninh phủ.
Mỗi một tướng lĩnh người Tây Mông ở đây đều chẳng xa lạ gì Cao Ninh phủ.
Phải một lúc sau, Trát Mộc Hợp bị nước làm ướt giầy mới tỉnh táo lại trước tiên, cũng ngạc nhiên nhìn Tuyền Tu Hoằng ngây ra ở bên cạnh, hồ nghi nói: “Tin tức chuẩn xác chứ? Quân Lam Vũ thực sự công chiếm Cao Ninh phủ rồi?”
Vào lúc này, đám người Ai Đức Mông Đa cũng dần phản ứng lại, chờ đợi Mông Đế nói rõ tình hình.
Mông Đế trầm giọng nói: “Điều này chính mắt thám tử kỵ binh của tôi nhìn thấy, trên tường thành đã cắm lá cờ sư thứu màu lam của quân Lam Vũ, còn có cả binh sĩ quân Lam Vũ võ trang toàn bộ đứng canh gác. Hơn nữa bên ngoài còn có bố cáo của phủ đại đô đốc Y Vân, nói là vì tưởng niệm trung đoàn trưởng Nham Long của trung đoàn 314 quân Lam Vũ, quyết định đem Cao Ninh phủ đổi tên thành Nham Long phủ, bắt đầu có hiệu lực từ ngày hôm nay. Bọn họ còn nhìn thấy bộ đội pháo binh của quân Lam Vũ không ngừng tiến vào thành, vật tư hậu cần của quân Lam Vũ cũng đang được vấn chuyển cuồn cuộn tới, còn giả được nữa sao?”
Ai Đức Mông Đa quay đầu lại nhìn Tuyền Tu Hoằng, nghiêm nghị nói: “Tuyền đại giáo chủ, chuyện này là sao?”
Hắn không gọi Tuyền Tu Hoằng là con nuôi, tức là cảm thấy chuyện quá nghiêm trọng rồi.
Khi người Tây Mông nam hạ, căn bản không ngờ tới quân Lam Vũ có thể công chiếm Cao Ninh phủ, bởi thế cũng không sắp đặt kế hoạch đối phó, hiện giờ đột nhiên được biết Cao Ninh phủ đã rơi vào sự khống chế của quân Lam Vũ. Kế hoạch ban đầu của người Tây Mông hoàn toàn bị đánh loạn, đây đúng là chuyện vô cùng nghiêm trọng.
Tuyền Tu Hoằng mặt đầy vẻ hoang mang và kinh ngạc, lão ta thậm chí còn khó tiếp thụ tin tức này hơn cả người Tây Mông, con mắt lão ta cứ ngây ra nhìn Mông Đế, hỏi với vẻ không thể tin nổi: “Cái gì? Cao Ninh phủ đã bị quân Lam Vũ đánh hạ rồi? Đây là chuyện không thể nào! Ma Ni giáo chúng tôi còn có mười ba vạn sinh lực quân ở Cao Ninh phủ mà! Quân Lam Vũ, quân Lam Vũ làm sao có thể… làm sao có thể chứ? Không thể nào, nhất định là các vị nhầm mất rồi!”
Mông Đế bực mình nhìn lão, lạnh lùng nói: “Ta đề nghị ông tự mình đi kiểm chứng một chút, xem xem có nhầm lẫn hay không, đương nhiên là ta cũng hi vọng là nhầm. Đối với ta, đối với ông, đây đều là tin tức xấu.”
Tuyền Tu Hoằng quả nhiên lòng như lửa đốt rời đi.
Lão ta không thể nào tin được, mình chỉ mới rời đi vẻn vẹn chưa tới nửa tháng thời gian, tới ngay cả sào huyệt của mình cũng đã rơi vào trong tay quân Lam Vũ rồi, hiện giờ bản thân chẳng những đã không còn sự tôn nghiêm của giáo chủ, hiện giờ tới ngay cả chút cơ nghiệp cuối cùng cũng bị quân Lam Vũ đoạt mất một cách vô tình. Nhưng lão ta vẫn khó mà tin nổi, khó mà tin nổi quân Lam Vũ lại có thể đánh hạ được Cao Ninh phủ, lão vẫn rất có lòng tin đối với sức chiến đấu của quân Khăn Đỏ, bọn chúng đều đã từng cứng cỏi đối trận với kỵ binh của người Tây Mông và người Ngõa Lạp cũng không hề chịu thiệt, làm sao lại có thể thua quân Lam Vũ nhanh được như thế.
Trời ơi, chuyện này thực sự làm người ta quá tuyệt vọng rồi.
Mặc dù trong quá khứ, Tuyền Tu Hoằng cũng biết rằng vạn nhất quân Lam Vũ tới tấn công Cao Ninh phủ thì Ma Ni giáo khẳng định là lành ít dữ nhiều. Thế nhưng, lão cho rằng, quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo ít nhất cũng có thể đánh ngang với quân Lam Vũ, sau đó tranh thủ đàm phán điều kiện. Hiện giờ quân Lam Vũ đánh hạ được Cao Ninh phủ nhanh như vậy, đương nhiên là làm cho Tuyền Tu Hoằng vô cùng kinh sợ. Lão ta thậm chí hoài nghi có phải La Mai Ô bán đứng mình hay không, sau này mới biết được tin tức La Mai Ô tự sát thân vong, còn hai người Trầm Diệp và Đỗ Tang mới phản bội lão, lặng lẽ suất lĩnh bộ đội chạy tới địa khu Sóc Xuyên đạo, tìm kiếm chỗ đứng chân, ý đồ kéo dài chút hơi tàn.
“Trời xanh diệt ta rồi.” Tuyền Tu Hoằng thở dài một tiếng, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, vỗ một chưởng lên thiên linh cái của mình, tức thì tắt hơi bỏ mạng.
Ngày 23 tháng 2 năm 1730 thiên nguyên, vào lúc 3 giờ 23 phút, Tuyền Tu Hoằng - giáo chủ của Ma Ni giáo trong lúc tuyệt vọng đã tự sát thân vong, ở trên thi thể của mình lão lưu lại di thư, chỉ có một hàng chữ ngăn ngủi: “Dương Túc Phong, mười tám năm sau, ta sẽ quay lại tìm ngươi báo thù rửa hận.”
Đối với cái chết của Tuyền Tu Hoằng, đám người Ai Đức Mông Đa hoàn toàn không đặt trong lòng, thậm chí còn có chút căm ghét, sai người tùy tiện qua loa chôn thi thể của lão đi. Kiêu hùng một thủa, cứ như thế biến mất ở trên thế gian. Ai Đức Mông Đa âm trầm nói: “Ai cũng nói không thể tin nhất là người của Ma Ni giáo, quả nhiên là không sai, trước kia người Ngõa Lạp cũng tổn thất dưới tình báo giả của Ma Ni giáo, hiện giờ thiếu chút nữa thì hại chúng ta.”
Mông Đế có chút lo lắng nói: “Đại hãn, quân Lam Vũ chiếm cứ Cao Ninh phủ sẽ ảnh hưởng cực lớn tới bố trí chiến lược của chúng ta, chúng ta phải làm sao đây?”
Ai Đức Mông Đa ánh mắt sáng quắc nhìn về phía phương nam, chậm rãi nói: “Triệu tập Tứ Đại Kim Cương và thập đại vạn nhân trưởng, chúng ta mở hội nghị.”
Tứ Đại Kim Cương và thập đại vạn nhân trưởng cùng nhau đến nơi, sau khi biết được Cao Ninh phủ rơi vào trong tay quân Lam Vũ quả thực tỏ ra rất kinh ngạc, đồng thời có ra có chút hoang mang về kế hoạch tác chiến tương lai của người Tây Mông.
Đối với người Tây Mông mà nói, Cao Ninh phủ bị công chiếm làm cho kế hoạch tác chiến của bọn chúng bị động rất lớn, bởi vì bọn chúng trước tiên là phải đánh hạ được Cao Ninh phủ kiên cố, sau đó mới có thể chấp hành được kế hoặc sắp sẵn trước đó. Mà muốn đánh hạ Cao Ninh phủ, tướng lĩnh người Tây Mông ngồi đây đều không có lòng tin tất thắng. Dù sao, trong mấy năm trước ở quá khứ, máu tươi chảy ở dưới tường thành của Cao Ninh phủ thực sự không ít, nhưng thủy chung vẫn không thể đánh hạ được Cao Ninh phủ.
Lần này người Tây Mông cũng không có lòng tin đánh hạ được Cao Ninh phủ, nếu như Cao Ninh phủ ở bên mép cao nguyên Huyết Sắc thì vấn đề không lớn, người Tây Mông có thể mau chóng điều phối vũ khí công thành cần thiết, chuẩn bị đầy đủ lương thảo, từ từ tiêu hao cũng có thể làm hao sạch quân Lam Vũ. Thế nhưng nơi này là Hổ Xuyên đạo cách xa cao nguyên Huyết Sắc, cách cao nguyên huyết sắc một quãng đường ít nhất ba nghìn kilomet, đợi được khi điều động vũ khí công thành tới đây, sợ rằng đã vào mùa hè mất rồi, khi đó, bị tiêu hao sạch sợ rằng không phải là quân Lam Vũ mà là bản thân người Tây Mông.
A Đồ La - dũng tướng vạn phu trưởng của người Tây Mông chủ trương, người Tây Mông không cần để ý tới quân Lam Vũ ở Cao Ninh phủ, có thể từ vùng đất khe hở khác tiến vào địa khu Mỹ Ni Tư, xâm nhập vào trung tâm của quân Lam Vũ, như vậy cũng có thể đạt được mục đích cướp đoạt vật tư và đả kích quân Lam Vũ. Kỵ binh của người Tây Mông có tính cơ động rất mạnh, cho dù quân Lam Vũ có thành vững dựa vào cũng chẳng làm gì được người Tây Mông tới lui như gió, chỉ cần động tác của người Tây Mông nhanh nhẹn gọn gẽ một chút, thì quân Lam Vũ chỉ có thể hít khói thở dài.
Nhưng những tướng lĩnh người Tây Mông khác ngồi đây đều cảm thấy làm như vậy là vô cùng mạo hiểm.
Mặc dù đối với kỵ binh người Tây Mông tới lui như gió mà nói, tính cơ động đúng là ưu thế lớn nhất, cho dù là không tiến công Cao Ninh phủ mà nói cũng có thể tiếp tục tiến thẳng vào trung tâm của địa khu Mỹ Ni Tư. Nhưng từ góc độ quân sự mà nói, làm như vậy là vô cùng nguy hiểm, thậm chí là trí mạng. Không một ai có thể cứ để địch nhân ở phía sau lưng mình mà xâm nhập vào nội địa, vạn nhất bị quân địch bao vây thì lành ít dữ nhiều rồi, hơn nữa, ai có thể đảm bảo được một trăm phần trăm rằng trong quá trình di chuyển của người Tây Mông sẽ không gặp phải bộ đội của quân Lam Vũ.
Quân Lam Vũ không phải là quân đội binh thường, năng lực cơ động của bọn họ đúng là không mạnh. Nhưng năng lực tác chiến của bọn họ đúng là rất mạnh, cho dù là một nhóm bộ đội nhỏ nhân số cực ít cũng có thể phát huy được uy lực cực đại, cuộc chiến đấu ở Bảo Ứng phủ của Phương Xuyên đạo trong nội địa đế quốc Đường Xuyên đã chứng minh đầy đủ điểm này, một tiểu đoàn hải quân lục chiến của quân Lam Vũ đã đối kháng được trên vạn kỵ binh giáp trụ của nước Mã Toa, người Tây Mông không thể không chú ý cảnh giác.
Chiến báo liên quan tới cuộc chiến ở Cao Ninh phủ càng lúc càng tỉ mỉ, chiến báo cho thấy, quân Lam Vũ chỉ dùng thời gian có một ngày là hoàn toàn đánh hạ được Cao Ninh phủ. Điều này đối với người Tây Mông mà nói là không thể tưởng tượng được, bọn chúng từng dưới sự lãnh đạo của Bộ Thủ đế quốc Quang Minh, nhiều lần tấn công Cao Ninh phủ, bọn chúng biết rõ Cao Ninh phủ kiên cố như thế nào, vững chắc không thể phá hủy ra sao. Thế mà, quân Lam Vũ chỉ dùng có một ngày là có thể khuất phục được nó, không thể không làm người Tây Mông cảm thấy có chút run sợ hãi hùng.
Tuyệt đại đa số tướng lĩnh người Tây Mông đều có ý nghĩ rút quân.
Nhưng nếu rút quân…
“Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy tay không mà về sao?” Có tên vạn phu trưởng rất không cam lòng nói.
Tất cả tướng lĩnh người Tây Mông đều lắc đầu, phủ quyết loại đề nghị này, ý nghĩ rút quân nghĩ thì có thể nghĩ được, nhưng không thể làm được.
Chuyện tay trắng mà về là không thể được, như vậy sẽ bị người ta chê cười, thậm chí là ảnh hưởng tới uy vọng và sự thống trị của bọn chúng, đây đã là tật chung của dân tộc du mục, xuất binh là phải có thu hoạch, nếu không chính là bại trận, ảnh hưởng đối với người lãnh đạo là trí mạng.
Cho dù không suy nghĩ tới những nhân tố này, người Tây Mông cũng phải cướp đoạt thật nhiều vật tư, mới có thể thỏa mãn được nhu cầu tiếp tục sinh tồn và phát triển. Bọn chúng vội vàng nam hạ vào lúc băng tuyết trên cao nguyên Huyết Sắc còn chưa kịp tan hết, một phương diện dĩ nhiên là bởi vì muốn cho quân Lam Vũ một sự bất ngờ thật lớn, một phương diện khác cũng là bởi vì vấn đề vật tư thiếu thốn trong nội bộ bức ép, nếu như bọn chúng vẫn không xuất binh mà nói, khả năng sẽ có rất nhiều người dân du mục vì không thể chịu đựng được cuộc sống thiếu thốn vật tư mà đứng lên tạo phản.
Hoàn cảnh của người Tây Mông kỳ thực chẳng tốt hơn được người Ngõa Lạp bao nhiêu, bọn chúng dưới sự xúi bẩy của Bộ Thủ, nhiều lần khai chiến với Ma Ni giáo, mỗi lần đều tổn thất không ít, nhưng thu hoạch thực sự lại không nhiều. Mấy năm nay, người Tây Mông đột nhiên phát hiện, nền móng của mình càng ngày càng mỏng rồi, khi mùa đông trước đó tới, người Tây Mông phát hiện ra, nếu như loại tình huống này tiếp tục kéo dài mà nói, bản thân người Tây Mông sẽ phải biến mất trên cao nguyên Huyết Sắc rồi.
Cuối cùng, vẫn là Mông Đế đề nghị, người Tây Mông có thể an bài một phần binh lực, tạm thời cách ly Cao Ninh phủ ra, hoặc là phát động tấn công mang tính quấy nhiễu đối với Cao Ninh phủ, yểm hộ bộ đội của người Tây Mông nam hạ từ địa khu khác, để cướp bóc trong trung tâm của người Lam Vũ. Làm như vậy, đương nhiên là có nguy hiểm, đó chính là nếu như vạn nhất quân Lam Vũ ở Cao Ninh phủ chủ động xuất kích, thì người Tây Mông tiến vào trung tâm của quân Lam Vũ sẽ rất nguy hiểm có khả năng rơi vào vòng vây của quân Lam Vũ, nhưng nếu như không làm như vậy, thì người Tây Mông chỉ có thể rút quân hoặc là tiếp tục con đường đánh thành.
Đương nhiên quyết định này tuyệt đối không phải Mông Đế có quyền lợi đưa ra được, chỉ Ai Đức Mông Đa mới có thể.
Nhưng thủ lĩnh của người Tây Mông là Ai Đức Mông Đa cũng không thể mau chóng quyết định, hắn không muốn thấy nhất chính là đánh thành.
Người Tây Mông không sợ đánh thành, nhưng vấn đề là lần này không mang theo đủ vũ khí công thành.
Trong lòng Ai Đức Mông Đa cảm khái cho hoàn cảnh của người Tây Mông, cũng đang thầm nguyền rủa tên Dương Túc Phong đáng chết, quân Lam Vũ chiếm lĩnh Cao Ninh phủ đúng là làm cho người Tây Mông rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, tiếp tục nam hạ ư? nguy hiểm gặp phải sẽ tăng lên rất lớn, thậm chí có khả năng gặp phải tổn thất cực lớn. Không nam hạ ư? lại không cam tâm, nếu đã từ xa xôi ngàn dặm chạy chạy tới tận cửa quân Lam Vũ rồi thế nào cũng không thể không một tiếng động cứ thế lủi thủi chạy về, nếu mà như thế, năm sau người Tây Mông tuyển cử đại hãn là mình nguy hiểm rồi.
Trải qua cân nhắc nhiều lần, cuối cùng Ai Đức Mông Đa tổng hợp ý kiến và đề nghị của đám bộ hạ, quyết định tiếp tục tấn công quân Lam vũ, nỗ lực đạt được mục đích cướp bóc, đây là chuyện không còn cách nào khác, cho dù là phải trả một cái giá nhất định thì cũng phải làm. Thế nhưng vì mục đích an toàn, hắn quyết định chia người Tây Mông làm bốn đường chiếu cố và chi viện lẫn nhau, đề phòng xảy ra chuyện bất ngờ.
“Nếu như chuyện quá gấp, thiết kỵ bảo tồn thực lực, để kỵ binh của các tiểu bộ lạc đi đoạn hậu.” Ai Đức Mông Đa cẩn thận nhắc nhở các đại tướng tâm phúc của mình chiếu cố, vào lúc cần thiết, gắng sức hi sinh những quân đội chư hầu, bảo tồn lấy bản thân người Tây Mông.
Ai Đức Mông Đa ủy phái đệ nhất thần tiễn thủ của người Tây Mông là Na Biệt Khúc suất quân từ phía đông Cao Ninh phủ cắm thẳng xuống, cướp bóc các địa khu Ninh Dương phủ và Chính Ninh phủ của Tình Xuyên đạo, đánh nhanh thắng nhanh, mau chóng trở về. Sau đó mới phân cho một vạn quân đội ước chừng hơn ba vạn tên. Căn cứ vào phân tích tình báo của Mông Đế, ở vùng đất phía đông Tình Xuyên đạo, không có bộ đội chủ lực của quân Lam Vũ đồn trú, bởi thế, cơ hội Na Biệt Khúc có thể thành công vẫn là rất lớn.
Phiền toái duy nhất mà Na Biệt Khúc có thể gặp phải là tường thành của Chính Ninh phủ và Ninh Dương phủ, Ai Đức Mông Đa quyết định, nếu như không cần thiết, Na Biệt Khúc có thể không tấn công thành thị, chỉ cần cướp đoạt đủ số vật tư ở các vùng quê là được rồi. Nhưng Na Biệt Khúc tin chắc, cho dù không có vũ khí công thành, chỉ dựa vào mỗi tiễn thuật của người Tây Mông cũng hoàn toàn có thể chiếm lĩnh hai thành thị này, đem toàn bộ vật tư bên trong chiếm làm của riêng.
Kỳ thực, Na Biệt Khúc thèm thuống chính là sự giàu có của Ninh Dương phủ, mặc dù ở trong chiến loạn trước đây, Ninh Dương phủ cơ bản đã bị san thành bình địa, nhưng trải qua nửa năm kiến thiết của quân Lam Vũ, lại di chuyển vô số di dân tới, hiện giờ đã khôi phục được chút ít nguyên khí rồi, rất nhiều công xưởng và công ty thương nghiệp mậu dịch đều lần lượt mở cơ cấu chi nhánh ở Ninh Dương phủ, nơi này là trung tâm tài chính là trung tâm lưu chuyển vật tư của Tình Xuyên đạo chính đang từng bước nổi lên. Na Biệt Khúc cho rằng chỉ cần đánh hạ được nơi này, vật tư mà người Tây Mông cần liền có thể thỏa mãn được quá nửa rồi.
Bất quá, hắn không biết rằng, ở chỗ mà hắn nam hạ, bộ đội Liệp Ưng của quân Lam Vũ dưới sự suất lĩnh của Phong Phi Vũ đang tiến quân thẳng hướng bộ đội của hắn, hai nhánh bộ đội kỵ binh va chạm, định sẵn là sẽ tóe ra những trận chiến nảy lửa.
Ai Đức Mông Đa an bài một đại tướng khác của người Tây Mông là Cáp Lặc Đồ suất quân từ Lão Hổ Câu nam hạ, cướp đoạt vùng trung tâm tử Xuyên đạo của quân Lam Vũ, nhất là các vùng đất Gia Lạp Tháp Sa Lôi và Bích Giang phủ. Người Tây Mông đều cảm thấy nơi đó đúng là giàu đến mức chảy ra mỡ, ánh mắt nhìn vào đó dều phát ra sự thèm thuồng. Quân bản bộ của Cáp Lặc Đồ cũng có hai vạn tên, nhưng mang theo một vạn nhân đội ước cừng ba vạn người, người Ngõa Lạp mặc dù gặp phải phục kích của quân Lam Vũ ở Lão Hổ Câu, nhưng hiện giờ chủ lực của quân Lam Vũ đều ở Cao Ninh phủ, binh lực ở một dải Lão Hổ Câu nhất định và vô cùng trống rỗng, hơn nữa, quân Lam Vũ chắc là cũng không ngờ được người Tây Mông dẫm lên bước chân của người Ngõa Lạp, vẫn tiếp tục tiến công từ địa khu lão Hổ Câu.
“Nơi nguy hiểm nhất thường thường là nơi an toàn nhất.” Ai Đức Mông Đa cảnh cáo với mình như vậy.
“Vâng.” Cáp Lặc Đồ cũng tin, quân LamVũ sẽ không ngờ rằng người Tây Mông còn nam hạ từ vùng đất Lão Hổ câu.
Thế nhưng, Ai Đức Mông Đa và Cáp Lặc Đồ đều không hề biết rằng, ở vị trí của Lão Hổ câu, có một tướng lĩnh kỵ binh của quân Lam Vũ đang vô công rồi nghề nằm phơi nắng ở trên tảng đá, tâm tư của hắn bị Ai Đức Mông Đa đoán trúng rồi, đúng là hắn cho rằng người Ngõa Lạp đã thất bại ở Lão Hổ Câu, thì người Tây Mông không thể không trở nên cảnh giác, bọn chúng sẽ không đi con đường này nữa, thượng cấp an bài mình suất lĩnh kỵ binh Lôi Đình tới nơi này, quả thực là uổng phí của trời. Nhưng tin tức người Tây Mông từ Lão Hổ Câu nam hạ rất mau chóng làm hắn chấn kinh, vội vàng nhảy dựng lên.
Viên tướng lĩnh kỵ binh của quân Lam Vũ này chính là Liệt Mông - quan chỉ huy kỵ binh Lôi Đình quân Lam Vũ.
Ai Đức Mông Đa an bài Trát Mộc Hợp suất quân công kích cứ điểm Tiểu Thang Sơn, đây là cánh cửa thông tới Tử Xuyên đạo, nếu như có thể công chiếm được nơi này mà nói, người Tây Mông sẽ không cần phải đánh hạ Cao Ninh phủ nữa, trực tiếp từ cứ điểm Tiểu Thang Sơn tiến vào là được. Vật tư của địa khu Tử Xuyên đạo có thể thỏa mãn nhu cầu mấy năm tới của người Tây Mông. Bởi thể ở phương hướng này, Ai Đức Mông Đa phân phối vô số binh lực, trừ hai vạn người bản bộ của Trát Mộc Hợp ra, Ai Đức Mông Đa còn phân cho hắn thêm ba vạn nhân đội, tổng cộng năm vạn kỵ binh, ngoài ra còn có hơn hai vạn kỵ binh du mục của các bộ lạc khác.
Trát Mộc Hợp tự tin cho rằng, mình nhất định sẽ đạt được mục đích, lần trước người Ngõa Lạp sở dĩ không thể đánh hạ được cứ điểm Tiểu Thang Sơn hơn nữa còn gặp phải thương vong to lớn, nguyên nhân chính là bởi vì vũ khí của bọn chúng lạc hậu, khi đối diện với cứ điểm thì Lang Nha bổng của người Ngõa Lạp chỉ có thể trơ ra chịu đòn, còn người Tây Mông thì không giống như vậy, mũi tên sắc bén của người Tây Mông hoàn toàn có thể bắn hạ người ở trên cứ điểm xuống.
Bản thân Ai Đức Mông Đa thì tự mình suất lĩnh đại quân vây công Cao Ninh phủ, năm vạn thiết giáp cung kỵ dưới sự chỉ huy của hắn và bốn vạn nhân đội, thêm vào năm vạn quân đội chư hầu, tổng cộng là mười lăm vạn người. Phụ trách tấn công Cao Ninh phủ, mặc dù rất nhiều tướng lĩnh đều kiến nghị chỉ cần bao vây lấy Cao Ninh phủ, hoặc là cách ly là được rồi, nhưng Ai Đức Mông Đa muốn nhân cơ hội này bắt lấy Dương Túc Phong.
Căn cứ vào tình báo cho thấy, lúc này Dương Túc Phong đúng là ở trong thành của Cao Ninh phủ.
Người Tây Mông lần này nam hạ, vũ khí công thành mang theo không nhiều, bởi vì có sự hợp tác của Ma Ni giáo, người Tây Mông cho rằng không cần phải công thành, hơn nữa với tiễn thuật của người Tây Mông, cho dù là từ dưới bắn lên cũng có thể dễ dàng bắn ngã kẻ địch trên tường thành như trở bàn tay. Bất quá để cho an toàn, Ai Đức Mông Đa hạ lệnh tất cả kỵ binh dân tộc du mục bỏ ra thời gian hai ngày để hiệp trợ tạo ra vũ khí công thành, đồng thời hắn hạ lệnh từ một số quân đội của đế quốc Quang Minh điều động tới nơi này hỏa pháo và máy bắn đá.
Tất cả an bài thỏa đáng, Ai Đức Mông Đa một lần nữa khôi phục lại sự tự tin, cảm thấy lấy ba mươi vạn kỵ binh người Tây Mông đối phó với chưa tới ba vạn quân Lam Vũ, mười đánh một, thắng là cái chắc. Vì thể tâm tình dẫn trở nên thoải mái, Na Biệt Khúc, Cáp Lặc Đồ và Trát Mộc Hợp nối nhau suất quân đi xa. Ai Đức Mông Đa và Mông Đế suất linh mười lăm vạn đại quân thần tốc đánh về phía Cao Ninh phủ.
Vì muốn cho Dương Túc Phong một đòn phủ đầu, Ai Đức Mông Đa phái ra ước chừng một nghìn bộ đội tiên phong, dùng tốc độ như gió lao về phía Cao Ninh phủ, dùng mũi tên sắc bén nói với quân Lam Vũ - người Tây Mông tới rồi! Kết quả là đám kỵ binh này còn chưa tới được dưới thành của Cao Ninh phủ, đã gặp phải phục kích của kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ, thì ra kỵ binh Liệp Ưng có một tiểu đoàn kỵ binh vừa vặn đi qua con đường này, từ đằng xa đã phát hiện ra bóng dáng của kỵ binh người Tây Mông, vì thế dày công thiết kể nên một cái bẫy, sau khi đợi kỵ binh người Tây Mông tiến vào, tiểu đoàn kỵ binh Liệp Ưng của quân Lam Vũ lập tức phát động tấn công. Người Tây Mông không kịp phòng bị dưới sự công kích mãnh liệt của hỏa lực kỵ binh quân Lam Vũ, còn chưa kịp phản ứng đã ào ào ngã xuống ngựa, những tên còn lại thấy thời cơ không ổn, lập tức xoay đầu ngựa bỏ chạy. Kết quả bị những thần xạ thủ của quân Lam Vũ theo sau truy sát, mỗi một phát súng vang lên đều có người Tây Mông ngã xuống ngựa, kết quả chỉ có hơn mười tên kỵ binh người Tây Mông thành công trở về được trong đội ngũ.
Ai Đức Mông Đa cảm thấy mình hết sức mất mặt, cảm giác xuất sư bất lợi làm hắn càng lúc càng khó chịu, dưới cơn tức giận, hắn hạ lệnh đem mười mấy tên kỵ binh người Tây Mông chạy trở về kia buộc vào trên đuôi ngựa kéo cho tới chết, bởi vì bọn chúng “không bảo vệ sự tôn nghiêm của người Tây Mông.” Sau đó thúc dục mười lăm vạn kỵ binh, dùng thế thái sơn áp đỉnh lao về phía Cao Ninh phủ.
Sau khi tới được Cao Ninh phủ, Ai Đức Mông Đa quyết định làm người văn minh tiền lễ hậu binh một phen, hắn phái người đưa thư khuyên hàng chuyền cho Dương Túc Phong, bức ép Dương Túc Phong đầu hàng, giao ra Cao Ninh phủ, hoặc là giao ra năm ngàn vạn kim tệ, năm mươi vạn tấn cương thiết, năm mươi tấn lá trà và năm trăm vạn tấn lương thực, người Tây Mông sẽ rút quân trở về.
Kết quả Dương Túc Phong trả lời rất nhanh, hắn thêm một dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo tự mình viết ở đằng sau thư khuyên hàng.
“Các ngươi có thể rời đi, nhưng phải để ngựa lại đây.”
Ai Đức Mông Đa thẹn quá hóa giận, rút hoàng kim mã đao ở hông ra, chỉ thẳng vào tường thành của Cao Ninh phủ, hung dữ gầm lên: “Bắn tên! Đem toàn bộ bọn nam man này bắn thành nhím!”
Nham Long phủ, Hổ Xuyên đạo.
Trải qua mấy ngày liên tục tổng vệ sinh, đường phố của Nham Long phủ cuối cũng cùng bắt đầu thông suốt, xe ngựa có thể qua lại không còn cản trở. Thi thể quân Hồng Cân của Ma Ni giáo chất đống như núi cũng bị kéo đi, tới vùng đất trống ở phía cửa bắc hỏa táng, liên tục thời gian mấy ngày liền, phụ cận thành bắc của Nham Long phủ đều mịt mù khói đen, trong không khí sặc sụa mùi thi thể bị thiêu đốt khiến người ta phát buồn nôn. Giống như là địa ngục trần gian vậy, đội ngũ nhân viên vệ sinh chuyên nghiệp bắt đầu tiến hành khử trùng chiến trường đối với toàn bộ Nham Long phủ, mùi thuốc khử trùng rất mau thay thế cho mùi thối của thi thể, bất quá chuyên gia khử trùng mới nhậm chức là Phất Lôi Đát xưa nay chưa từng suy nghĩ tới cảm thụ của người khác, nàng chỉ biết làm việc của mình, chỉ huy nhân viên khử trùng mặc áo choàng dài khử trùng hết cả bên trong bên ngoài Tu La điện, khiến cho đám người Dương Túc Phong tới ban đêm cũng không có cách nào ngủ được.
Bất quá trong lòng Dương Túc Phong vẫn rất hài lòng đối với công việc của những nhân viên khử trùng này, đại chiến trôi qua tất nhiên là có đại dịch, đây gần như đã là quy luật tất nhiên của lịch sử phát triển, vào thời kì còn chưa có công nghiệp hóa học và dược phẩm hóa học, thi thể thối rữa và vũ khí vấy máu để lại trên chiến trường, đúng là rất dễ gây ra bệnh ôn dịch, do không có thủ đoạn khống chế hữu hiệu, bệnh ôn dịch phát ra là không thể thu thập được, kéo dài tới bốn phương tám hướng, càng lan tràn càng dữ dội. Quân Lam Vũ đương nhiên là chú ý tới điều này, cho nên, chỉ cần điều kiện cho phép đều lập tức tiến hành khử trùng chiến trường sau khi đại chiến qua đi, để phòng ngừa ôn dịch bùng phát, sau khi thắng lợi thì càng phải như thế.
Khi tấn công cứ diểm Lạc Lạp, nhân viên khử trùng chuyên nghiệp của quân Lam Vũ liền phát huy tác dụng cực lớn, bọn họ thành công sáng tạo ra kỳ tích, phòng ngừa hữu hiệu ôn dịch bùng phát và lan tràn ở vùng đất cứ điểm Lạc Lạp. Phải biết rằng, chiến đấu ở cứ điểm Lạc Lạp chính là kéo dài liên tục hơn một tháng, có hơn mười vạn Lỗ Ni cuồng chiến sĩ tử vong, thi thể của bọn chúng trải dọc theo chiến trường dài mấy chục kilomet, thi thể của rất nhiều tên đã thối rữa bốc mùi, ôn dịch có thể bùng phát bất kỳ lúc nào.
Tiến hành khử trùng với chiến trường, chính là một công năng phụ sau khi chế độ y liệu của quân Lam Vũ được thành lập sơ bộ. Từ trước tới này, Dương Túc Phong đều vô cùng coi trọng sự phát triển của công nghiệp hóa học y dược, quân Lam Vũ chuyên môn sắp đặt vô số tài chính, nâng đỡ sự phát triển của công nghiệp hóa học, lúc bình thường cũng có ý đem chính sách nghiêng về phía công nghiệp hóa học. Ở trên mặt tuyên truyền và lợi nhuận cũng chú trọng nâng đỡ công nghiệp hóa học, khiến cho công nghiệp hóa học ở địa khu Mỹ Ni Tư phát triển vô cùng nhanh, nhất là công nghiệp y dược và công nghiệp hóa dược có liên quan tới chiến tranh, khí thế phát triển mạnh mẽ. Dưới sự kích thích của lợi nhuận kếch xù, ampicilin cùng với nhiều loại dược phẩm kháng sinh đều đã được nghiên cứu sản xuất ra, đồng thời đưa vào sử dụng, hiệu quả rõ ràng.
Ở địa khu Cách Lai Mỹ ngày nay, công nghiệp hóa học đã trở thành một trong số sản nghiệp có lợi nhuận nhiều nhất. Rất nhiều đại học cũng bắt đầu đem công nghiệp hóa học liệt vào hạng mục trọng điểm nghiên cứu, đồng thời nghiên cứu tri thức hóa học cũng bắt đầu trở thành khóa học tất yếu của học sinh, càng ngày càng có nhiều người làm khoa học tham gia vào lĩnh vực công nghiệp hóa học, sáng tạo ra càng nhiều sản phẩm. Những sản phẩm này dưới sự hỗ trợ của chế độ vệ sinh y liệu quân Lam Vũ cũng dần dần tiến bộ và hoàn thiện, rất nhiều y viện mới thành lập bắt đầu xuất hiện, sử dụng thuốc viên hóa học trị bệnh bắt đầu trở thành trào lưu mới.
Trước khi kiến lập đội ngũ y liệu chuyên nghiệp và chế độ y liệu của quân Lam Vũ, thương binh bị thương trong chiến tranh đại bộ phận đều phải cắt chân tay, bởi vì không thể khống chế được vết thương truyền nhiễm, sau khi cắt chân tay quay trở lại bộ đội là có khả năng rất nhỏ. Nhưng cùng với việc sử dụng dược phẩm hóa học, ức chế vết thương truyền nhiễm trở nên rất đơn giản. Các chiến sĩ của quân Lam Vũ thụ thương trên chiến trường có khả năng cứu sống tăng lên rất nhiều, căn cứ vào thống kê sơ bộ, trong một trăm chiến sĩ quân Lam Vũ bị thương, ước chừng có hơn bốn mươi người sau khi được chữa trị có thể quay trở lại chiến trường, hơn nữa con số này còn sẽ được nâng lên cùng với việc trình độ vệ sinh y liệu không ngừng tăng lên.
Trừ những nhân viên y vụ mang áo choàng trắng ra, trên đường phố Nham Long phủ còn có rất nhiều các chiến sĩ của quân Lam Vũ đang bận rộn đem toàn bộ dấu hiệu có liên quan tới Cao Ninh phủ dỡ bỏ hết, thay mới bằng cái tên Nham Long phủ, bởi vì nơi này tạm thời được xếp vào chiến khu cấp 1, cũng không có sự tồn tại của bách tính bình dân, cho nên phủ đại đô đốc Y Vân không an bài nhân viên tới nơi này, tất cả mọi sự vụ tạm thời do quân Lam Vũ thay thế quản lý.
Đứng trên vùng đất trống phía trước Tu La điện, Dương Túc Phong nâng kính viễn vọng lên, từ bên trên bình thản quan sát động tĩnh của kẻ địch ở phía dưới, ở bên cạnh y, ngoại trừ cảnh vệ bất ly thân ra thì chỉ có một tham mưu là Tri Thu. Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm thân thể tàn tật hành động không tiện đều lưu lại ở phía nam để chỉ huy chung, điều phối những bộ đội khác tăng viện cho Nham Long phủ, chỉ có Tri Thu tuổi trẻ mạnh mẽ, là theo Dương Túc Phong chạy đông chạy tây.
“Không thẹn là thế lực số một của cao nguyên Huyết Sắc! Còn có chút bản lĩnh.” Tri Thu nâng kính viễn vọng, bội phục nói.
Dương Túc Phong gật đầu tán đồng.
Động tác của người Tây Mông đúng là vô cùng thần tốc, mau chóng bao vây lấy Nham Long phủ, đội ngũ kỵ binh đông nghìn nghịt giống như thủy ngân đổ xuống đất vậy, thoáng một cái là bao vây lấy Nham Long phủ tới một giọt nước cũng không thể chảy được, tất cả con đường thông ra bên ngoài đều bị cắt đứt toàn bộ, có thể hình dung là một con ruồi cũng không bay thoát được. Đồng thời kỵ binh của người Tây Mông trong quá trình vây thành, cũng mau chóng tìm hiểu địa thế yếu hại các vùng đất xung quanh, lần lượt phái binh canh giữ, thể hiện ra tố chất chuyên nghiệp. Nếu chẳng phải là có sự tồn tại của vô tuyến điện đại, Dương Túc Phong thực sự đã bị bao vây cô lập rồi.
Cùng với việc đại quân kỵ binh của người Tây Mông tới, Nham Long phủ từ đó mất đi tất cả liên hệ với bên ngoài ở trên mặt đất, trở thành một tòa cô đảo đúng nghĩa rồi, may mắn là ở bên trong thành tích trữ đủ lương thực đạn dược, dược phẩm vật tư cũng chuẩn bị đầy đủ. Tất cả thương binh đều được chuyển tới Hội Ninh phủ ở phía nam. Hiện giờ lưu lại ở trong thành, cơ bản đều là nhân viên chiến đấu của quân Lam Vũ, chỉ có rất ít nhân viên hậu cần và nhân viên y vụ là nhân viên phi chiến đầu, tạm thời còn chưa phát hiện vấn đề gì lớn.
Dương Túc Phong quyết tâm biến nơi này thành một tảng đá cứng rắn, chẳng những làm người Tây Mông không gặm nổi, còn làm gẫy hết răng của người Tây Mông. truyện được lấy từ website tung hoanh
Tường thành ở cửa đông, cửa tây, cửa bắc của thành Nham Long vẫn còn nguyện vẹn, các chiến sĩ của quân Lam Vũ có thể dựa vào tường thành cao lớn cùng với đường ngầm trong tường thành để công kích người Tây Mông, chỉ có tường thành của nửa nam là bị chính quân Lam Vũ phá hủy thôi, vừa mới xây dựng lại, người Tây Mông rất mau chóng phát hiện ra sự khác thường ở nơi này, đem mục tiêu công kích trọng điểm chuyển tới cửa nam, chi chít những cung tiễn của người Tây Mông luôn chiếu thẳng về nơi này, dùng những mũi tên sắc nhọn bao phủ lấy nơi này, thế nhưng, tường thành nơi này đã bị quân Lam Vũ dùng xi măng cốt thép lấp kín, chỉ là không có đường ngầm và lỗ xạ kích mà thôi, các chiến sĩ của quân Lam Vũ chỉ có thể nấp ở sau ụ thành tiến hành xạ kích.
Từ Tu La điện trên cao nhìn xuống, Dương Túc Phong nhìn thấy cung kỵ thủ của người Tây Mông không ngừng chạy qua chạy lại vòng quanh phủ Nham Long, trong lúc phóng ngựa như bay, cung kỵ thủ của người Tây Mông không ngừng giương cung lắp tên, nghiêng người ngắm bắn, từng mũi tên bắn lên tường thành của Nham Long phủ, thậm trí là vượt qua cả tường thành, trực tiếp bay tới vùng đất trống ở bên trong thành, có thể thấy sức tên rất mạnh.