TÔI BUỒN BỰC và nén tất cả trong lòng. Tôi biết tốt hơn là không làm cái điều chỉ khiến cho tình hình tồi tệ hơn. Bác sĩ, chữa trị bản thân mình.
Tôi tình cờ gặp Adele Finally, bác sĩ tâm thần của tôi, ở nhà thờ sáng ngày Chủ nhật. Chúng tôi tham dự buổi lễ chín giờ cùng gia đình. Chúng tôi ra rìa tiền sảnh để nói chuyện. Adele hẳn đã nhìn thấy điều gì đó trong mắt tôi. Chị rất tỉnh và biết rõ về tôi kể từ khi tôi quen chị gần bốn năm qua.
“Mèo Rosie chết hay sao hả?” chị hỏi và mỉm cười.
“Rosie vẫn ổn, Adele ạ. Tôi cũng vậy. Cảm ơn chị đã quan tâm.”
“Chà. Vậy sao trông anh lại giống Ali vào cái buổi sáng sau khi hạ Joe Frazier ở Manila nhỉ? Anh có thể giải thích điều đó cho tôi không? Còn nữa, anh không hề cạo râu để đi nhà thờ nữa.”
“Bộ đồ đẹp đấy,” tôi bảo chị. “Màu sắc rất hợp với chị.”
Adele cau mày và có vẻ không tin vào điều đó. “Đúng đấy. Màu xám dứt khoát hợp với tôi, Alex ạ. Có gì không ổn ư?”
“Không có gì.”
Adele châm một cây nến dâng tạ ơn. “Tôi thích sự màu nhiệm,” chị thì thầm và mỉm cười tinh nghịch. “Alex này, lâu nay không gặp anh. Điều đó hoặc là rất tốt, hoặc là rất xấu.”
Tôi cũng tự tay châm một cây nến tạ ơn. Sau đó tôi cầu nguyện. “Lạy Chúa lòng lành, xin hãy để mắt đến Jannie. Con cũng cầu mong Christine đừng rời khỏi Washington. Con biết người hẳn đang một lần nữa thử thách con đây.”
Adele nhăn nhó như thể chị bị bỏng. Chị rời mắt khỏi ngọn nến đang cháy lung linh và nhìn vào mắt tôi.
“Ồ, Alex, tôi rất tiếc. Anh không cần thêm thử thách nữa đâu.”
“Tôi không sao,” tôi nói với chị. Tôi không muốn bị cuốn vào chuyện này, không hề muốn, kể cả với Adele.
“Ồ, Alex, Alex.” Chị lắc đầu quầy quậy. “Anh biết rõ hơn thế. Tôi cũng vậy mà.”
“Tôi ổn, thật đấy.”
Adele có vẻ bực mình với tôi. “Ổn, được thôi. Sẽ mất một trăm đô khám bệnh. Anh có thể bỏ số tiền ấy vào giỏ tiền quyên góp.”
Adele quay về với gia đình chị, họ ngồi ở khoảng giữa dưới lối đi trung tâm. Chị ngoái lại nhìn tôi. Lúc này chị không còn cười nữa.
Khi tôi về chỗ của mình, Damon hỏi người phụ nữ xinh đẹp mà tôi vừa nói chuyện ở phía sau nhà thờ là ai.
“Cô ấy là bác sĩ. Là bạn của ba,” tôi đáp, điều đó là khá đúng.
“Cô ấy là bác sĩ của ba ư? Bác sĩ gì hả ba? Cô ấy có vẻ hơi giận ba đấy,” nó thì thầm. “Ba đã làm gì sai vậy?”
“Ba không làm gì sai cả, con ạ,” tôi khẽ khàng đáp lời. “Ba không có chuyện riêng tư ư?”
“Không phải thế. Vả lại chúng ta đang ở nhà thờ. Con đang nghe ba xưng tội mà.”
“Ba không xưng tội cho con nghe đâu. Ba ổn. Ba vẫn ổn. Ba hòa đồng với thế giới này. Ba không thể nào vui hơn thế.”
Damon ném vào tôi cái nhìn bực bội hệt như Adele. Sau đó nó lắc đầu và quay đi. Nó cũng không tin tôi. Khi chiếc rổ đựng tiền quyên góp được mang tới, tôi bỏ vào đó một trăm đôla.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !