Kafka Bên Bờ Biển Chương 29


Chương 29
Tôi gọi Sakura từ máy công cộng của thư viện.

Tôi chợt nhận ra là mình đã bỏ bẵng không liên lạc từ cái đêm tạm trú ở chỗ cô - chỉ mấy dòng thư ngắn ngủi để lại, có thế thôi. Tôi hơi ngượng về cái cách tạm biệt ấy. Sau khi rời căn hộ của cô, tôi đi thẳng tới thư viện, Oshima lái xe đưa tôi đến ở căn nhà gỗ mấy ngày, cách xa mọi trạm điện thoại. Rồi tôi đến ở và làm việc tại thư viện, đêm nào cũng gặp linh hồn sống của Miss Saeki, đâm ra yêu say đắm cô gái mười lăm tuổi ấy. Hàng tấn sự việc đã nối tiếp nhau xảy ra, đủ khiến bất kỳ ai cũng bù đầu. Tuy nhiên, không thể viện lý do đó để bao biện.

Tôi gọi vào khoảng chín giờ tối. Sau sáu hồi chuông reo, cô nhấc máy.

"Cậu đã đi những đâu vậy?" Sakura hỏi, giọng cộc cằn.

"Em vẫn ở Takamatsu."

Cô không nói gì một lúc. Tôi nghe thấy tiếng nhạc nền - một chương trình ca nhạc truyền hình.

"Cách nào đó, em đã sống sót," tôi nói thêm.

Im lặng, rồi một tiếng thở dài cam chịu.

"Cậu biến mất tăm mất tích như thế là nghĩa làm sao? Hôm ấy, mình lo cho cậu nên về nhà sớm. Trên đường về còn mua sắm vài thứ cho cậu."

"Em biết thế là không phải. Thật vậy. Nhưng em phải đi. Đầu óc em rối tung lên và em phải đi để suy ngẫm sự việc, trấn tĩnh lại. Ở với chị thì... em không biết... em không diễn tả bằng lời được."

"Kích thích quá mức?"

"Vâng. Trước đây, em chưa bao giờ gần một cô gái đến thế."

"Thật ư?"

"Chị biết đấy, cái mùi thơm con gái và còn bao nhiêu thứ khác nữa..."

"Trai tơ mà, kể cũng gay nhỉ?"

"Em nghĩ thế," tôi nói. "Vậy công việc của chị ra sao?"

"Bí bét lắm. Nhưng tôi muốn làm việc kiếm ít tiền để dành, thì không nên phàn nàn."

Ngừng một lát, tôi quay sang kể cô nghe về việc cảnh sát truy tìm tôi.

Sau một lát im lặng, cô thận trọng hỏi "Có dính dáng gì đến... chỗ máu trên người cậu không?"

Tôi quyết định chưa nói hết sự thật ngay bây giờ. "Không, không phải thế, không liên quan gì đến máu. Họ truy tìm em vì em trốn nhà. Họ muốn bắt em, tống lên tàu trả về Tokyo, có thế thôi. Vậy có thể cảnh sát sẽ tiếp xúc với chị. Chả là cái hôm ấy, cái đêm em đến chỗ chị, em có gọi máy di động của chị bằng máy của em, và họ kiểm tra nhật ký điện thoại và truy ra em đang ở Takamatsu."

"Đừng lo," cô nói. "Đây là điện thoại dùng thẻ trả trước, nên không cách nào truy ra chủ sở hữu đâu."

"Em nhẹ cả người," tôi nói. "Em không muốn gây thêm phiền phức cho chị."

"Cậu thật tình cảm, cậu làm mình khóc đến nơi bây giờ."

"Không, em thực sự cảm thấy như thế mà."

"Mình biết," cô nói, hơi bối rối. "Vậy những ngày nay, cậu bé trốn nhà của chúng ta tá túc ở đâu?"

"Một người quen cho em ở nhờ."

"Cậu bắt quen với ai ở đây từ khi nào?"

Làm sao tôi có thể tóm tắt mọi chuyện đã xảy đến với tôi trong những ngày qua? "Đó là một câu chuyện dài," tôi nói.

"Với cậu thì bao giờ cũng là những câu chuyện dài."

"Em không biết tại sao sự việc bao giờ cũng xoay ra như thế."

"Kiểu như một thiên hướng tự nhiên?"

"Có lẽ vậy," tôi đáp. "Một hôm nào đó có thì giờ em sẽ kể hết với chị. Không phải em muốn giấu chị điều gì đâu, chỉ là em không thể giải thích rõ qua điện thoại."

"Thôi được. Mình chỉ hy vọng cậu không mắc vào chuyện gì không nên thôi."

"Không đâu, không có gì như thế cả. Em ổn thôi, chị đừng lo."

Cô lại thở dài. "Mình có thể hiểu cậu muốn tự lập, nhưng chớ có dây vào bất cứ chuyện gì phi pháp nhé. Chả bõ bèn đâu. Mình không muốn thấy cậu chết khốn khổ ở tuổi vị thành niên như Billy the Kid." 1 "Billy the Kid không chết ở tuổi vị thành niên," tôi đính chính. "Anh ta giết hăm mốt người và chết ở tuổi hăm mốt."

"Ờ thế à... Rốt cuộc, cậu gọi mình có việc gì vậy?"

"Em chỉ muốn cảm ơn chị thôi. Em cảm thấy ân hận đã lẳng lặng bỏ đi sau khi được chị đối đãi tốt như thế."

"Cám ơn, nhưng sao ta không quên chuyện ấy đi nhỉ?"

"Em cũng muốn nghe giọng chị nữa."

"Nghe mà sướng, nhưng tại sao cậu lại muốn nghe giọng mình?"

"Em không biết nói thế nào cho chính xác... Nói thế này nghe cũng kỳ, nhưng quả thực là chị đang sống trong thế giới thực, hít thở không khí thực, nói những từ đích thực. Nói chuyện với chị khiến em cảm thấy được nối kết với thực tại. Và điều đó lúc này là thực sự quan trọng đối với em."

"Những người cậu đang ở cùng không thực sao?"

"Em không dám chắc," tôi đáp.

"Vậy cậu muốn nói là cậu đang ở một nơi không thực cùng những người tách rời khỏi thực tại sao?"

Tôi nghĩ một lúc rồi đáp, "Cách nào đó, có thể nói thế."

"Kafka này," Sakura nói, "đây là cuộc đời của cậu, mình biết mình không nên can thiệp, nhưng mình nghĩ tốt hơn là cậu nên ra khỏi đó. Mình không biết nơi cậu đang ở thuộc loại gì, nhưng mình có cảm giác đó là ứng xử thông minh. Có thể gọi đây là linh cảm. Tại sao cậu không đến chỗ mình? Cậu muốn ở bao lâu tùy thích."

"Tại sao chị tốt với em thế?"

"Cậu đúng là thằng đần!"

"Tại sao?"

"Tại vì mình thích cậu - cậu không hình dung ra ư? Về cơ bản, mình thuộc loại tò mò, nhưng không phải với ai mình cũng làm thế. Mình đối với cậu như thế vì mình thích cậu. Mình không biết diễn đạt như thế nào, nhưng mình cứ cảm thấy cậu như là em trai mình vậy."

Tôi nắm chặt ống nghe không nói gì. Trong khoảng một giây, tôi hoàn toàn bối rối, thậm chí bàng hoàng. Chưa ai từng nói với tôi những điều như vậy. Chưa từng.

"Cậu vẫn nghe đấy chứ?" Sakura hỏi.

"Vâng," tôi thốt lên được một tiếng.

"Vậy thì nói điều gì đi chứ."

Tôi đứng thẳng lên và hít một hơi thật sâu. "Chị Sakura, em ước gì em có thể làm thế. Em thực sự muốn thế. Nhưng ngay bây giờ thì chưa được. Như em đã nói với chị, em không thể rời nơi này. Em đang yêu."

"Yêu một con người phức tạp, không thực sự tồn tại?"

"Có thể nói thế."

Tôi nghe thấy cô lại thở dài - một tiếng thở dài sâu thăm thẳm. "Cậu biết không, khi bọn choai choai tuổi cậu tập tọng yêu, chúng thường có khuynh hướng hơi mênh mông, vậy nên nếu người cậu yêu là kẻ tách rời thực tế thì quả là một vấn đề rắc rối đấy. Cậu vẫn nghe đấy chứ?"

"Vâng, em nghe rõ."

"Kafka?"

"Dạ."

"Nếu xảy ra chuyện gì, nhớ gọi tôi, nghe không? Đừng có ngần ngại gì hết."

Tôi tắt máy, về phòng, đặt chiếc đĩa nhựa Kafka bên bờ biển lên bàn xoay và hạ cần kim xuống. Và một lần nữa, muốn hay không muốn, tôi lại bị cuốn về nơi ấy. Về thời ấy.

Tôi cảm thấy một sự hiện diện và mở mắt. Tối mịt. Kim đồng hồ báo thức dạ quang bên cạnh giường tôi chỉ ba giờ hơn. Chắc tôi đã ngủ thiếp đi. Trong ánh sáng yếu ớt của cột đèn ngoài vườn lọt vào, tôi nhìn thấy cô ngồi đó. Như mọi khi, cô vẫn ngồi bất động tại bàn, tay chống cằm, đăm đăm nhìn bức tranh trên tường. Và cũng như mọi khi, tôi nằm trên giường, ráng nhịn thở, he hé mắt [13], ngắm hình bóng cô. Ngoài cửa sổ, gió từ biển thổi vào khua xào xạc những cành sơn thù du...

Tuy nhiên sau một lúc, tôi cảm thấy có gì khang khác. Một cái gì đó trong không khí làm khuấy động sự hài hòa hoàn hảo của thế giới nhỏ bé này của chúng tôi. Tôi căng mắt nhìn qua bóng tối. Đó là cái gì nhỉ? Gió thổi mạnh hơn và tôi bắt đầu cảm thấy máu trong huyết quản chạy rần rật, nặng và đặc một cách kỳ lạ. Những cành sơn thù du in bóng trên ô kính cửa sổ thành một thứ trận ma khắc khoải. Cuối cùng, tôi vỡ nhẽ ra. Bóng đen ngồi đó không phải là cô gái. Nom rất giống cô, gần như cùng một khuôn đúc, nhưng không đích thị là cô. Như kiểu bản can một hình vẽ, chỉ sai sót vài chi tiết. Thí dụ, kiểu tóc của cô không phải thế. Và quần áo của cô cũng khác. Sự hiện diện của cô khác về tổng thể. Bất giác, tôi lắc đầu. Không phải cô đang ngồi đấy, mà là một ai khác. Đã xảy ra một điều gì, một điều rất quan trọng. Tôi riết chặt tay dưới tấm chăn và tim tôi hết chịu nổi, bắt đầu đập dữ dội theo một nhịp loạn xạ bất ngờ.

Như thể tiếng tim đập đó là một hiệu lệnh, bóng đen trên ghế bắt đầu cử động, từ từ xoay mình tựa như một con tàu chuyển hướng đi. Bóng đen nhấc đầu khỏi tay đỡ và quay về phía tôi. Và tôi giật mình nhận ra đó là Miss Saeki. Bà nhìn tôi một lúc, lặng lẽ tập trung nhãn lực như khi ngắm bức tranh và tôi chợt nghĩ đến cái gọi là trục thời gian. Ở đâu đó tôi không biết, một điều gì dị thường đang xảy đến với thời gian. Thực tại và mộng mơ trộn lẫn như nước biển và nước sông hòa vào nhau. Tôi vắt óc cố tìm ra ý nghĩa ẩn đằng sau đó, vô hiệu.

Cuối cùng, Miss Saeki đứng dậy và chậm rãi đi về phía tôi, người rất thẳng như bao giờ cũng vậy. Bà để chân trần và ván sàn khẽ cọt kẹt dưới bước đi của bà. Bà lẳng lặng ngồi xuống mép giường và cứ giữ nguyên tư thế đó một lúc. Rành là thân thể bà có độ đậm đặc và trọng lượng thực sự. Bà mặc áo lụa trắng và máy vào xanh nước biển chấm đầu gối. Bà đưa tay ra sờ đầu tôi, những ngón tay lùa qua mái tóc cắt ngắn của tôi. Bàn tay ấy, những ngón tay ấy rành là thật. Bà lại đứng lên và trong ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài rọi vào, bắt đầu cởi quần áo, tựa như đó là việc tự nhiên nhất trên đời. Không vội vàng mà cũng không do dự. Bằng những cử chỉ nhẹ nhàng, tự nhiên, bà cởi khuy áo, trút bỏ váy rồi quần lót. Từng chiếc một, y phục bằng tơ lụa mềm của bà rơi xuống sàn, hồ như không một tiếng động. Tôi nhận ra là bà đang buồn ngủ. Mắt bà mở nhưng dường như bà đang mộng du.

Khi không còn gì trên người, bà buông mình xuống chiếc giường hẹp và quàng đôi cánh tay trắng muốt ôm lấy tôi. Hơi thở ấm của bà phả vào cổ tôi, nạm lông mu của bà cọ vào đùi tôi. Chắc hẳn bà ngỡ tôi là người bạn tình quá cố của mình và tưởng mình đang làm cái điều họ vẫn thường làm hồi xa xưa tại đây, ngay trong căn phòng này. Trong giấc ngủ mê mệt, trong cơn mơ, bà lặp lại những động tác thuở xư

Tôi nghĩ mình nên đánh thức bà dậy thì hơn. Bà đang lầm to và tôi cần nói cho bà biết. Đây không phải là một giấc mơ - đây là đời thực. Nhưng mọi sự diễn ra quá nhanh và tôi không đủ sức để cưỡng lại. Hoàn toàn mất thăng bằng, tôi cảm thấy như mình đang bị hút thỏm vào một đoạn cong vênh của thời gian.

Và mày bị hút thỏm vào một đoạn cong vênh của thời gian.

Trước khi mày kịp nhận ra, giấc mơ của bà ấy đã quấn quanh tâm trí mày. Êm dịu, nồng ấm như một thứ nước ối. Miss Saeki sẽ cởi áo phông và quần lót của mày ra. Bà sẽ hôn hít cổ mày, rồi nắm lấy chim mày lúc đó đã rắn như sành. Tay bà nhẹ nhàng mơn quanh tinh hoàn của mày, và lặng lẽ kéo tay mày đặt lên mu bà. Âm đạo bà ấm nóng và ướt. Bà hôn ngực mày, bú đầu vú mày. Ngón tay mày, như bị hút, từ từ luồn vào bên trong bà.

Trách nhiệm của mày bắt đầu từ đâu? Gạt lớp sương mù che mắt mày, mày ráng sức níu lấy thực tại. Mày cố xác định hướng của dòng chảy ấy để bám trụ vào trục thời gian. Nhưng mày không thể định vị được ranh giới phân cách thực với mộng, hoặc thậm chí ranh giới giữa cái gì là thực và cái gì là khả thể. Điều duy nhất mày biết chắc là mày đang ở một thế khó xử. Khó xử và nguy hiểm. Mày bị cuốn đi thành một bộ phận của nó, không thể nắm chắc những nguyên lý của tiên tri hoặc của lô gích. Như khi một dòng sông tràn bờ, làm ngập lụt một thành phố, tất cả các biển báo giao thông đều chìm dưới những con sóng. Và ta chỉ còn trông thấy phần mái vô danh của những ngôi nhà bị lấp chìm.

Mày nằm ngửa và Miss Saeki cưỡi lên mày. Bà cầm con cu rắn như đá của mày ấn vào cửa mình bà. Mày không làm gì được - bà là người chủ động. Bà uốn mình vặn người như thể phác những hình vẽ trong không khí. Tóc bà xõa thẳng xuống vai mày và run rẩy không một tiếng động như những nhành liễu. Từng tí một, mày bị hút xuống lớp bùn ấm. Cả thế giới trở nên nồng ấm, ướt át, mờ mịt và chỉ còn tồn tại con cu cứng đơ, bóng nhẫy của mày. Mày nhắm mắt lại và giấc mơ của chính mày bắt đầu. Mày mất hết ý thức về thời gian. Triều dâng và trăng lên. Và chẳng mấy chốc mày xuất tinh. Mày không cách nào hãm lại được. Mày xuất lấy xuất để trong bà. Âm đạo bà co thắt, đón nhận hạt giống của mày. Suốt thời gian đó, bà vẫn ngủ mở mắt. Bà đang ở một thế giới khác biệt và đó là nơi dòng tinh trùng của mày chảy đến để bị hút vào một nơi riêng biệt.

Một quãng thời gian dài trôi qua. Tôi không sao cử động được. Toàn thân tôi tê liệt. Liệt hẳn hay có thể là tôi không muốn cố cử động. Miss Saeki đã rời khỏi tôi và giờ đang nằm cạnh tôi. Một lúc sau, bà đứng dậy, mặc quần lót và váy vào, và cài khuy áo. Một lần nữa, bà đưa tay dịu dàng vuốt tóc tôi. Tất cả diễn ra từ đầu đến cuối không một lời trao đổi giữa chúng tôi. Bà không hé răng từ khi bước vào phòng. Âm thanh duy nhất là tiếng cọt kẹt của ván sàn, tiêng gió không ngừng thổi bên ngoài. Căn phòng thở, ô kính nhẹ rung. Đó là dàn đồng ca đằng sau tôi.

Vẫn ngái ngủ, bà đi ngang phòng và bỏ đi. Cửa chỉ mở hé nhưng bà lách qua như một con cá tinh tế và mộng mơ. Cửa đóng lại không một tiếng động. Từ giường, tôi nhìn theo bà đi ra, vẫn không sao cử động được. Thậm chí tôi không nhấc nổi một ngón tay. Môi tôi như bị gắn xi. Ngôn từ ngủ lịm trong một góc khuất của thời gian.

Không động đậy được một cơ bắp, tôi nằm đó dỏng tai lên nghe. Tôi chờ đợi tiếng chiếc Golf của bà nổ máy trong bãi đậu xe nhưng mãi chẳng thấy gì. Gió xua mây tan tác trên bầu trời. Những cành sơn thủ du run rẩy và vô số lưỡi dao lóe lên trong đêm tối. Cửa sổ căn phòng này là cửa sổ lòng tôi, cửa phòng là cửa vào hồn tôi. Tôi nằm đó thức chong chóng cho đến bình minh, trân trân nhìn vào chiếc ghế trống.--------------------------------

Biệt hiệu của William H.Bonney (1859-1881), nhân vật quái kiệt sống ngoài vòng pháp luật, huyền tôi hoại sống của miền Viễn Tây (Mỹ), thậm chí đi vào lịch sử. Năm 1938, Eugene Loring đã xây dựng vở balê Billy the Kid, với tổng phổ nhạc của Aaron Copland.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/70925


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận