Mẹ Ơi, Chồng Con Đang Khóc Chương 54


Chương 54
Chung tay lập nghiệp

Tiêu Mai nói với Mạc Thành: “Anh, sao lại không ở trong nhà đợi, ngoài này lạnh lắm!”.

Mạc Thành đưa chùm chìa khóa cho cô rồi nói: “Anh để nơi ấy lại cho hai người, tiện cho hai người nói chuyện, anh với anh Trịnh đi ra quán trà phía trước kia ngồi”.

Trịnh Sảng tiếp lời: “Được, chúng ta đi uống trà. Tiêu Mai, em vào trước đi, nếu tiến triển tốt thì em với Bạch Băng ra kia tìm bọn anh, sau đó chúng ta đi nơi nào ăn thịt dê, mai lại là thứ bảy, không phải dậy sớm”.

Nhưng Tiêu Mai và Bạch Băng nói chuyện với nhau không có một chút tiến triển gì, mới bắt đầu lên nhà thì đã thấy Bạch Băng như hôm ăn tối, vẻ mặt rất bình thản. Hỏi một câu, trả lời một câu, thái độ không lạnh lùng mà cũng không tỏ vẻ vồn vã. Tiêu Mai cảm thấy nóng gáy, vì những lời nói, thái độ của Bạch Băng làm cho khoảng cách giữa hai người càng xa hơn, càng lạnh hơn, mà kiểu lạnh này là chính cô trước kia chuyên dùng để đối phó với Bạch Băng.

Trước kia thời còn học đại học, họ thân thiết với nhau, không có khoảng cách và giả dối, công khai hoặc ngấm ngầm xảy ra vô số lần làm nhau khó chịu, hơn một nửa đều là do Tiêu Mai tạo ra. Không ngoài việc Bạch Băng nhận được hoa và thư tình của người bạn học, những lúc ấy tâm trạng của chị em cùng phòng có sự ghen tỵ, nhất là Tiêu Mai. Nếu Bạch Băng hạ thấp mình xuống hoặc làm cao thì đã không có vấn đề gì, cô thường dùng chính thái độ của Bạch Băng để đối phó lại chính cô ấy. Nếu bạn hỏi gì, thì cơ bản là có hỏi ắt sẽ có trả lời, nhưng tôi sẽ làm cho bạn cảm thấy tôi không nhiệt tình, và cũng không thấy tôi sai ở điểm nào, nhưng cái khoảng cách lạnh băng ấy, đối phương tất nhiên sẽ cảm nhận thấy một cách rất rõ ràng. Hay còn gọi là: Như người uống nước, nóng lạnh tự hay.

Cô thì lo lắng vội vàng chạy đến, còn Bạch Băng thì như đang chèo thuyền trên con sông, cự tuyệt không để cho cô qua sông, cũng không mở rộng lòng giúp cô, cô cứ nhẫn nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa liền lớn tiếng!

“Bạch Băng, tôi nói cho cậu hay, trước mặt tôi cậu khỏi cần dùng dao mềm. Có điều gì không vui thì cứ nói ra, đừng làm cho tôi cảm thấy khó chịu như thế này. Không phải hắn chỉ là một thằng đàn ông đốn mạt sao? Nếu hắn ta không loại bỏ chúng ta thì chúng ta còn muốn loại hắn trước kia. Một người đàn ông chỉ biết bám váy vợ, mà cậu còn hy vọng anh ta sau này sẽ nâng đỡ cậu sao? Ừ thì cứ coi là hắn có ngày tiếp quản công ty, nhưng cậu cũng không thể công nhận hắn ta có Trịnh Hân Di, có cậu, về sau nhất định còn có thể có người khác nữa! Tất nhiên, nếu cậu không chịu làm vợ hai, có thể chịu đựng cảnh hắn còn có nhiều người phụ nữ khác ngoài cậu, thế thì cậu đi tìm anh ta đi, tôi quyết không ngăn cậu!”

“Cậu cút đi cho tôi!”. Bạch Băng cúi xuống cầm giày đáp về phía cô, miệng không ngừng hét lớn: “Cậu hơn tôi mấy tuổi mà cũng dám lên mặt dạy đời tôi, cậu biến ngay cho khuất mắt tôi!”.

Tiêu Mai đứng im không hề né tránh, chịu bị ném trúng hai chiếc giày, vẫn đứng thẳng ngang nhiên như cây cột, mắt lạnh lùng nhìn Bạch Băng: “Đủ chưa? Nếu chưa đủ thì tôi vẫn còn hai chiếc giày, tháo nốt ra cho cậu nhé?”.

“Cậu cút đi! Cút cút cút…”. Nửa câu sau chỉ còn có đuôi của một chữ “cút” trong tinh thần hoảng loạn. Nỗi đau đè nặng trên ngực Bạch Băng giờ đã hóa thành dòng nước mắt tuôn rơi…

Khi tiếng khóc bé dần và chỉ còn tiếng nấc, Tiêu Mai mới lặng lẽ tiến lại gần ôm lấy cô. Bạch Băng run lên trong lòng Tiêu Mai, hai tay ôm chặt lấy hông cô, tiếng khóc lại to dần, vừa khóc vừa dụi đầu vào ngực cô và nói: “Tôi chết rồi, đã chết rồi! Tiêu Mai, tôi không cam tâm, không cam tâm, tôi thật sự không cam tâm… Tôi cũng không tin anh ta lại là người vô tình vô nghĩa như vậy, anh ta có nỗi khổ trong lòng đúng không? Tiêu Mai, anh ta có nỗi khổ trong lòng đúng không? Cậu nói đi, nói đi cho tôi biết!”.

Cô đưa hai tay lên đặt chắc vào vai Tiêu Mai và không ngừng lắc.

“Bạch Băng, Bạch Băng!”. Tiêu Mai giữ chặt cô, cô định thần lại rồi nhìn Tiêu Mai, nhưng lại nhìn thấy trong đôi mắt ngấn lệ của Tiêu Mai một nỗi đau da diết. Nỗi đau ấy như hóa thành một mũi dao nhọn, đâm vào trái tim cô, làm cái ý nghĩ vừa rồi đứt đôi, nước mắt cứ lăn tuôn dài trên má.

Đêm đó Tiêu Mai không dẫn Bạch Băng đi xuống tìm Trịnh Sảng và Mạc Thành, cũng không về nhà, cô gọi điện thoại nói Trịnh Sảng cứ về đi, cô ở lại với Bạch Băng hai ngày hai đêm. Đêm ấy hai người nằm trên giường, cô nhớ lại những chuyện hai người đã trải qua trong thời gian học đại học, kể lại từng chuyện cho Bạch Băng nghe.

“Cậu biết không?”. Tiêu Mai quay người lại, lấy tay đặt trên đầu rồi nói, “hồi đó, trong phòng bọn mình có mấy người bọn họ hay nói xấu sau lưng cậu, chắc cậu không biết đâu nhỉ?”.

Bạch Băng lúc đó không mở lời, mắt cô ngước nhìn trần nhà, mắt không ngừng chớp như tỏ ý đang lắng nghe.

Thế là Tiêu Mai tiếp tục nói: “Ai bảo cậu suốt ngày được bọn con trai vây quanh chứ, thường xuyên nhận được hoa và thư tình, lúc đấy chúng tôi không nhận được thì tất nhiên cũng sẽ ghen tỵ. Sau lưng luôn tìm cách bới móc soi mói lỗi của cậu, lúc ấy nói nhiều nhất chính là: Bọn con trai đúng là không có mắt, đều mù hết cả. Ha ha. Cậu có biết chúng tôi nói cậu khó nghe nhất là khi nào không?”.

Bạch Băng lại chớp mắt, Tiêu Mai liền nói tiếp: “Chính là lúc trước mặt chúng tôi, cậu tỏ vẻ làm mình làm mẩy, vứt hết tất cả thư tình và hoa vào thùng rác. Bởi vì lúc đấy chúng tôi nghĩ rằng, cái mà cậu ném vào thùng rác không phải là thư tình với hoa, mà chính là thể diện của mấy người chúng tôi, cậu còn tỏ vẻ tự mãn với chúng tôi nữa. Cậu lúc này chạy đến ký túc tìm xem, không chừng hãy còn tìm thấy trong thùng rác mắt của mấy đứa chúng tôi đấy”.

“Cậu lúc ấy thật không phải với tôi, đồ ăn tôi có bao giờ chia ít cho cậu đâu? Cậu lại còn vào hùa với bọn họ, giờ lại không biết ngượng mà nhắc lại chuyện này với tôi”

“Đều là những chuyện đã qua, tôi có nói xấu cậu, nhưng cũng không ít lần bao che cho cậu, ai là người đã giận cậu nhưng lại ngay lập tức bất chấp đúng hay sai, không ngần ngại đứng về phía cậu?”. Tiêu Mai đảo mắt, nhíu mũi, lại nói: “Lúc ấy tôi không thích cậu chia đồ ăn cho tôi một chút nào, càng hy vọng tôi mới là người cho, hai người chúng ta…”

“Kiếp sau đi nhé!”

“Ờ, được!”. Tiêu Mai trừng mắt nhìn thẳng Bạch Băng, trái lại, cô cảm thấy mình vui vui, cô thật sự hy vọng có thể bằng mọi cách giúp Bạch Băng bước nhanh ra khỏi cái bóng đen ấy.

Con người thường như vậy, lúc bạn bè gặp khó khăn, nỗi buồn phiền, đau thương ấy bạn có thể cảm nhận được, và trong thâm tâm luôn hy vọng bạn bè mình có thể bước qua nỗi đau ấy một cách nhanh chóng, chỉ tiếc rằng mình không thể làm được điều gì giúp họ, nhưng khi họ gặp những điều tốt đẹp, thuận lợi, bạn sẽ khó tránh khỏi nảy sinh sự ghen tỵ, thậm chí còn hy vọng họ sẽ gặp phải một vài trắc trở. Đây thực chất chỉ là những điều thường tình, cứ một trăm người thì có đến chín mươi chín người gặp phải tình huống như vậy, lòng ghen tuông của họ đều biến thành việc “không từ mọi cách để đả kích đối phương”.

Sáng thứ hai, hai người tỉnh dậy, ăn sáng, Bạch Băng ôm lấy Tiêu Mai và nói: “Cậu về đi, tôi ổn rồi, cám ơn cậu hai ngày nay đã ở bên cạnh tôi. Thật đấy, rất cám ơn!”.

“Cậu thật sự không sao rồi chứ? Không cần tôi ở lại nữa chứ?”

Bạch Băng hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Cậu còn nhớ tôi có lần đã nói với cậu rằng: Tình yêu chỉ là phân chó không? Lúc đó tôi thật sự không tin rằng tình yêu là thứ có thể gắn bó hai người với nhau suốt đời, trải qua bao gian khó, hạnh phúc mà không hề thay đổi. Tôi không tin rằng một người có thể vì tình yêu mà đau đớn đến nát lòng. Vì tôi đã nhìn thấy nhiều cặp đôi ly ly hợp hợp trong trường, có ai thất tình đến mức phải nhảy lầu tự tử đâu? Cùng lắm cũng chỉ là khóc lóc một hai ngày rồi lại thôi, đi tìm tình yêu mới. Nhưng bây giờ thì tôi tin rồi, tôi tin một người khi đã quá yêu thì sẽ có thể đánh mất đi chính bản thân mình, yêu đến mức chỉ muốn được ở cùng một nửa của mình đến suốt đời. Nhưng nếu không có ý nghĩ ấy, thì cảm giác sống cũng không bằng chết chỉ có vài ba ngày thôi! Sau đó thì giống như sau cơn mưa trời lại sáng. Tất nhiên, nỗi đau không thể một lúc mà tan biến đi hết được, nhưng thời gian là liều thuốc tốt nhất cho trái tim, đúng vậy không?”.

Tiêu Mai mỉm cười, “nghe cậu nói như vậy, tôi cũng yên tâm rồi. Nhưng tôi về nhà cũng chẳng có việc gì, hay là ở lại với cậu thêm một ngày nữa, đợi đến tối chồng tôi đến đón tôi sẽ về”.

“Tiểu thư à, cậu còn có chồng nuôi, tôi thì phải đi tìm việc rồi, hay là cậu trả tiền thuê nhà đi nhé?”

“Được, thế tôi về rồi có việc gì cứ gọi tôi nhé. Đợi cậu và anh Mạc Thành tìm được việc rồi, tôi sẽ bảo chồng mời hai người đi ăn, chúng ta ra quán đánh chén một bữa”

“Thế thì tớ nhớ kỹ rồi, lúc ấy đừng trách nhé. Tớ còn phải chuẩn bị một ít tài liệu cá nhân như là sơ yếu lý lịch, tớ tiễn cậu xuống trước”

“Không cần đâu, tôi có phải là mù đường đâu cơ chứ? Tôi về đây, tạm biệt!”.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/91787


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận