Nạp Thiếp Ký I Chương 169 : Người thân cận

NẠP THIẾP KÝ
Nguyên tác: Mộc Dật

Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam (http://******.vn)
------------o0o--------------
Chương 169: Người thân cận




Trở về Ninh quốc phủ, thăm thân thăm bạn hết vài ngày, Dương Thu Trì bèn chuẩn bị xuất phát.

Đêm trước hôm xuất phát mấy ngày, Tống đồng tri dẫn theo Tống Vân Nhi đến Dương phủ bái phỏng, đi theo còn có hai trung niên, một thì cao cao ốm ốm, một thì mập mập lùn lùn miệng luôn nở nụ cười, chính là hình danh sư gia Kim sư gia và Tiền cốc sư gia Long sư gia của Tống đồng tri lúc còn ở Quảng Đức huyện.

Sau khi phân chủ khách ngồi xong, Tống đồng tri nói: "Hiền điệt, ngày, ngày mốt là cháu phải đi nhậm chức ở Hồ Quảng rồi, Vân nhi theo cháu niên tuế còn nhỏ, tính, tính tình không tốt lắm, phiền cháu quan tâm nhiều."



Dương Thu Trì chấp tai: "Bá phụ nói vậy làm chi, Vân nhi tuy nhỏ tuổi, nhưng người nhỏ mà gan lớn, cơ linh lanh trí, cháu còn mong muội ấy giúp đỡ nhiều nhiều."

Tống Vân Nhi cười hì hì, sau đó nghênh mạt nói: "Hừ...! Ca, huynh đang khen muội hay là chửi muội vậy?"

Mọi cười cùng cất tiếng cười.
truyện được lấy từ website tung hoanh
Tống đồng tri lại hỏi: "Hiền điệt lần này đi, trong, trong nhà đã sắp xếp ổn thỏa hay chưa?"

Cuối năm trước họ đã bàn kỹ để Dương mẫu lưu lại nhà ở inh quốc phủ coi sóc chuyện làm an buôn bán, Phùng Tiểu Tuyết theo Dương Thu Trì đi nhậm chức. Sau khi trở về suy nghĩ kỹ, Phùng Tiểu Tuyết và Dương Thu Trì vẫn còn lo Dương mẫu một mình ở đây không ai chiếu cố.

Nhưng lần này tới Hồ Quảng trấn Viễn châu núi cao đường hiểm, trong thời Minh thì nó vẫn thuộc vùng man di, thực tế không thích hợp để lam chốn an cư. Hơn nữa, Ninh quốc phủ là đất thuộc kinh thành, lại có công cuộc làm ăn mà Dương gia cần phải coi sóc (là thứ tiếp thu từ Hác viên ngoại), nếu như ủy thác cho người khác chiếu cố, Dương mẫu dù sao cũng không thể yên tâm. Do đó, Dương mẫu đã quyết định không cùng con trai tới Hồ Quảng nhậm chức.

Dương mẫu tuy không muốn rời xa bọn họ, nhưng vì để con trai yên tâm đi nhậm chức, nên cố gắng giấu tâm sự trong lòng, gượng cười bảo để một mình ở lại đây cũng chẳng sao, hơn nữa lại còn có Tống đồng tri và Chu tri phủ chiếu ứng làm chi?

Hiện giờ khi Tống đồng tri đề cập đến chuyện này, có mặt Dương mẫu tại đó, Dương Thu Trì nhìn Phùng Tiểu Tuyết, nói: "Con và Tiểu Tuyết đã thương lượng rồi, chúng con muốn để tiểu Tuyết ở lại lo lắng cho mẹ, hơn nữa nhiều chuyện làm ăn như vậy, một mình mẹ lo không xuể đâu, hãy để tiểu Tuyết giúp mẹ để cho đỡ bớt phần nào."

"Như vậy cũng tốt!" Tống đồng tri khen: "Lần trước thương, thương lượng ta có chút do dự, bỡi, bỡi vì có câu Bách thiện hiếu vi tiên, trăm điều tốt chữ hiếu đứng hàng đầu, hiền, hiền điệt cùng vợ đi nhận nhiệm sở lưu mẹ già ở nhà, tuy, tuy nói là một phen hảo ý, nhưng là bách bất đắc dĩ, lại, lại không thể thỏa đương. Hiền điệt hiện giờ xử lý vậy là hay, hay lắm, chỉ, chỉ có khổ mình cháu mà thôi."

Dương mẫu nói với Dương Thu Trì: "Như vậy không được, Tiểu Tuyết cứ đi với con đi, một mình con đi nhậm chức ở xa xôi ngàn dặm như vậy, bên thân chẳng có người thân nào chiếu cố, mẹ không an tâm."

Tống Vân Nhi xen lời: "Sao lại không có? CÒn con đây chi? COn chẳng phải là người thân hay sao?"

Tống đồng tri quát: "Vân nhi đừng có nói leo. Bá, bá mẫu của con nói ở đây là thiếp thân, có nghĩa là người trải chiếu quét giường, tắm rửa thay đồ, con làm được không?"

Tống Vân Nhi nghe thế mặt đỏ hồng, cố nén thẹn thốt: 'Con không làm đâu, ngay cả mền gối con con còn nhờ người khác trải xếp dùm đây chi."

Dương mẫu đương nhiên hy vọng Tống Vân Nhi có thể thành người thay đồ trải chiếu, có lòng muốn nói câu này ra lắm, nhưng bà dù sao cũng là một nông phụ ở sơn thôn, còn Tống đồng tri là quan ngũ phẩm của triều đình, tuy nói con bà hiện nay cũng là quan huyện lệnh thất phẩm, nhưng trong đầu Dương mẫu vẫn còn có sự phân biệt giai cấp như thế nào ấy, ít nhiều vẫn còn sợ quan, nên nhóp nhép miệng cả buổi mà rốt cuộc chẳng nói được lời nào.

DƯơng Thu Trì thưa: "Mẹ, con có thể tự lo liệu được, mẹ cứ yên tâm đi. Nếu như bá phụ đã nhận thấy như vậy là phải, thì cứ quyết định như vậy đi, tiểu Tuyết vẫn lưu lại bên mẹ để lo lắng cho mẹ, nếu không con sẽ lo lắng không yên đâu."

Dương mẫu nghe Dương Thu Trì nói vậy, hơi có chút do dự, không biết như thế nào mới phải.

Phùng Tiểu Tuyết một mặt thì không yên tâm bỏ mặc phu quân, mặt khác lại không thể để Dương mẫu lại, phải trái đều có cái khó cả. Hiện giờ nếu như phu quan đã nói như vậy rồi, nàng liền lên tiếng khuyên Dương mẫu: "Mẹ, nếu như phu quân đã có lòng hiếu thảo như vậy, mẹ hãy thành toàn cho chàng đi, còn chuyện chiếu cố phu quân thì...." Nàng liền kề sát tai DƯơng mẫu thầm thì gì đó, DƯơng mẫu mừng rỡ gật đầu lia lịa.

Dương mẫu nói: "Nếu đã như vậy, thì Tiểu Tuyết cứ ở lại bên mẹ."

Tống đồng trì vuốt râu dê vừa ý gật đầu, lại bảo Dương Thu Trì: "Hiền điệt, cháu, cháu lần này đi phó nhậm, sư gia và trưởng tùy đã chuẩn bị chưa?"

Cổ đại khi đi làm quan, đặc biệt là ở Minh triều, thì đều có danh ngạch hữu hạn, trong khi đó chính vụ phồn mang, không có sư gia và trưởng tùy theo giúp việc thì không thể nào hoàn thành các công tác hàng ngày, cho nên mới có câu "vô mạc bất thành nha" (Không có tùy tòng không thể làm quan).

Dương Thu Trì đã đến Minh triều khá lâu, điểm này đương nhiên biết, thành thật lắc đầu: "Cháu định đến Hồ Quảng xong rồi tính."
Tống đồng tri lắc đầu: "Như, như vậy không được, Hồ, Hồ Quảng làm gì có người giỏi được? Hơn nữa, loại phụ tá này coi như cánh tay trái tay phải của cháu, nhất, nhất định phải là nhân tài biết việc lại hiểu rõ mọi chuyện mới có thể yên tâm. Trưởng tùy quan hệ đến an nguy của bản thân và nhà cháu, nên cần phải là người thân cận đáng tin, không thể nào qua loa sơ sài được đâu."

Dương mẫu nghe thế cảm thấy quả là còn có nhiều điều đáng lo, Tống đồng tri làm quan nhiều năm, hiểu rõ chuyện này. Lão đã lên tiếng đương nhiên không sai, lập tức lên tiếng hỏi: "Ngài có thể giới thiệu cho hài tử vài tùy tòng thận cận để phụ tá được không?"

"Ta đang có ý đó," Tống đồng tri đáp, chỉ vào Kim sư gia và Long sư gia sau lưng lão, "Hai người họ xuất sinh từ Thiệu Hưng, đều là tú tài xuất thân, phân biệt tinh thông hình danh luật lệ và quản lý tiền lương, đã theo ta nhiều năm giúp ta xử lý chính vụ, trung tâm cảnh cảnh, tinh minh nhạy việc, vô cùng đắc lực, hôm nay xin giới thiệu cho hiền điệt để làm phụ tá vậy."

Dương Thu Trì mừng rỡ, hai vị sư gia này đều là người quen, chỉ là họ đều là tâm phúc của Tống đồng tri, bản thân hắn cướp người tài như vậy e rằng không ổn.

Dương Thu Trì vừa định lên tiếng, Tống đồng tri đã đoán được ý nghĩ của hắn, lên tiếng: "Ta hiện giờ đã thăng lên làm đồng tri của Ninh quốc phủ, không phải là chánh ấn, do đó không cần dùng phụ tá nhiều lắm. Hơn nữa, sau này có chuyện cần, ta sẽ tìm người khác là được. Hiền điệt niên thiếu có tài, tương lai sau này tiền đồ không thể hạn định, họ theo phò cháu coi như là phúc của họ."

Kim sư gia và Long sư gia đều bước ra cung thân hành lễ với Dương Thu Trì. Kim sư gia đại diện nói: "Hai người tại hạ thực mong Dương đại nhân sính dùng, nhất định sẽ tận tâm kiệt lực phụ tá đại nhân."

"Được!" Dương Thi Trì vỗ lưng ghế, vô cùng cao hứng nói với Tống đồng tri: "Nếu như là như vậy, thì cháu cung kính không bằng tuân mệnh. Đa tạ bá phụ!"

Hắn biết thỉnh sư gia cần phải làm giấy mời, lập tức sai người đem giấy mực tới. Bản thân hắn không thể nào viết những lời rối rắm rườm ra này, Tống đồng tri bèn chấp bút viết ra hai phong thư mời, đóng dấu tư ấn của Dương Thu Trì lên, rồi để Dương Thu Trì tự tay đưa mời Kim sư gia và Long sư gia.

Thủ tục làm xong, hai người hiện giờ coi như là phụ tá của Dương Thu Trì rồi, nên hắn cho người hầu an bài chỗ ở cho họ.

Tống đồng tri lại dặn dò Dương Thu Trì những chuyện cần lưu ý trên quan trường, nhất là nên nghe nhiều hơn là nói nhiều, gặp chuyện thì đừng sính cường ra mặt, ... đều được Dương Thu Trì nhớ kỹ trong lòng. Họ lại nói chuyện phiếm một hồi, Tống đồng tri và Tống Vân Nhi cáo từ ra về.

Tiếp đó mấy ngày, Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết bắt đầu chuẩn bị hành trang cho Dương Thu Trì.

Dương gia hiện giờ không còn như trước, tiền bạc dư dã, chỉ sợ Dương Thu Trì đến chỗ khỉ ho cò gái, có tiền trong tay mà muốn cái gì cũng không được, nên họ có thể mua được nhiều cái gì thì mua, chất đầy cả mấy xe lớn.

Tối hôm trước khi khởi hành lên kinh thành, Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết đem những chuyện cần chú ý dặn dò cẩn thận Dương Thu Trì, đặc biệt là nhấn mạnh chú ý mặc ấm tránh rét, uống rượu ít, lo cho thân thể, vâng vâng và vâng vâng.

Dương Thu Trì nghe mà đầu càng lúc càng to ra, cười khổ nói: 'Mẹ, Tiểu Tuyết, con đã tới từng tuổi này rồi mà, tự biết chiếu cố bản thân rồi," Nói đến đấy, hắn cố ý chọc họ, "Nếu mà hai người lo lắng thiệt, thì tìm một bảo mẫu lo lắng chăm cho con là được."
Không ngờ Phùng Tiểu Tuyết gật đầu thật: "Phu quân nói rất đúng, chuyện này tối hôm trước thiếp đã bàn kỹ với mẹ rồi, nha hoàn Nguyệt Thiền gần đây phục dịch chàng rất tốt, cứ để cho nó đi cùng với chàng đi, để còn tùy thân phục dịch cho chàng."

"A?" Dương Thu Trì cười khổ, "Hai người thiệt là tìm bà vú nhỏ chiếu cố cho ta à?" Sau đó nghĩ lại, trong đêm Tống đồng tri đến thăm, Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết nói gì đó, sau đó Dương mẫu mới đồng ý cho Tiểu Tuyết lưu lại, thì ra là họ nói về chuyện này.

"Đúng vậy," Dương mẫu cười hề hề, "Đây là chuyện Tiểu Tuyết và mẹ đã thương lượng kỹ rồi, tiểu nha đầu Nguyệt Thiền hiểu chuyện, biết lúc nào lạnh lúc nào nhiệt, rất hợp với ý chúng ta. Những ngày gần đây nó phục thị con rất tốt, có nó ở cạnh chiếu cố cho con, chúng ta mới yên tầm được phần nào."

Phùng Tiểu Tuyết nói: "Đúng vậy, Vân nhi cô nương võ công cao cường, có cô ta và các hộ vệ bảo vệ phu quân, chúng ta không lo gì. Nhưng Vân nhi cô nương tính tình hào sảng, lại là thiên kim tiểu thư của nhà quan, từ trước giờ người ta phục dịch cô ấy chứ cô ấy có phụ dịch ai bao giờ, đừng hy vọng vào cô ta lo cho phu quân, do đó mang theo tiểu nha hoàn là tốt nhất."
Dương mẫu nói tiếp: "Nguyệt Thiền thông minh nhanh nhẹn, hiểu biết ý người, lại biết chiều chuộng quan tâm, dáng người lại đẹp, làm tiểu thiếp thật không tệ chút nào. Trước chúng ta đã thương lượng rồi, chờ nha đầu Nguyệt Thiền lớn một chút, thì để nó hầu phòng cho con. Do đó, nó lần này theo con, tùy lúc nào con thấy thích hợp thì cứ thu lấy nó, không cần hỏi ý kiến chúng ta nữa."

Hai người họ một xướng một hợp, Dương Thu Trì không có cơ hội chen miệng vào chút nào. Khó khăn lắm mới tìm được chút chen lời, thì Dương mẫu lại tiếp: 'Đúng rồi, nói đến chuyện nạp thiếp ta mới nhớ, ta và tiểu Tuyết cũng thương lượng qua rồi, con lần này đi nhậm chức có nhiệm kỳ ba năm. Trong ba năm này nếu gặp được cô nương nào thích hợp thì con cứ tự làm chủ nạp lấy làm thiếp. Mấy nhà giàu ai không có tam thê tứ thiếp chứ. Chuyện này con cứ tự làm chủ là được. Tốt nhất là khi mãn nhiệm hồi kinh, mang theo mấy đứa nhóc về là ta cao hứng rồi."

Nguồn: tunghoanh.com/nap-thiep-ky-i/quyen-1-chuong-169-Wrpaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận