Quãng Thời Gian Trong Hồi Ức Chương 2


Chương 2
Ngày nghỉ lúc nào cũng qua nhanh, việc đầu tiên Dư Tịnh làm sau kì nghỉ phép là cầm kẹo hỉ đến phân phát cho từng phòng.

 

1c àm ở phòng c6 ệnh khoa 58 goại đã 8 ần ba năm, 5 hích cười d iúp đỡ 40 gười khác f ên nhân 99 uyên rất d ốt. Không c hỉ bác c ĩ và y tá c rưởng có e2ấn tượng 2 ốt về 5 ô mà bệnh 3b hân cũng 6 ất thích c2 ô.



Đồng c ghiệp Vương 8 ệ Quân c óc vỏ kẹo 5 ho vào miệng, c òn không 6 uên chọc c ô: “Cậu 3fđi lấy 5 hồng thế b ày, mình d hỉ thấy 2 ảnh vỡ 6 rái tim đầy 1đất, thảm 8e hông nỡ 6 hìn.”

“Thôi 1fđi.” Dư a ịnh lườm f8 ô nàng: 55“Mình còn 95 hông biết c ậu hay sao, dtrong lòng 3đắc ý 6lắm đấy, 7alại bớt 0đi một eđối thủ 3cạnh tranh b5rồi, đúng d9không?”

Y 18tá trưởng dDoãn Quyên 7đứng cạnh 8phì cười: b2“Tiểu 22Du, em nói 08chuẩn quá.”

“Hứ.” eVương Lệ 27Quân thẹn e5quá hóa bgiận, làm bmọi người fcười to.

“Đúng 7rồi.” 6Doãn Quyên 90chỉ chiếc 0bàn trong 1góc văn fphòng. “bên 47đó toàn 99là hoa của fem, Mạnh e2Văn Huy tặng cđó, mỗi 2engày một 5bbó, sét 5đánh không 8nhúc nhích, 17khuyên cũng dkhông nghe.”
cTịnh ngẩn 4người: 23“Mọi người bkhông nói 5với anh f1ta là em bđã kết 4chôn rồi 7sao?”

“Nói brồi, mà 2cậu ta không btin, còn 4tưởng cậu 8vì trốn 1atránh cậu dta mới nghỉ adphép, do 9cđó càng 35giữ quyết 17tâm cưa b8cậu tới 95cùng.” dVương Lệ 06Quân vừa 47nói vừa ccười khà 0khà.

61Tịnh thấy d6đau đầu: 4“Vậy phải 5làm sao?”
“Cậu 97xem cậu 36có đào b3hoa không, ađừng có 5phúc mà 26không biết 9hưởng chứ.”

Phúc anày ai cần 4thì cứ b4lấy, Dư cTịnh không 44thèm, nhưng 8dcô không 94nói mà lặng 71lẽ mấp 34máy môi 6rồi nuốt 6lời vào 10trong bụng.

Doãn 6Quyên đưa 3tay lên nhìn 15đồng hồ: 6c“Tám giờ 9rưỡi mỗi dngày cậu 6eta đều fxuất hiện d1đúng giờ, dem nghĩ xem blát nữa 4đối phó 2evới cậu cta thế nào.”

Mạnh 5fVăn Huy là cbmột bệnh 3dnhân bị 4bệnh sỏi bathận mà 5Dư Tịnh 6phụ trách, 6fđại khái 56là Dư Tịnh 8bchăm sóc 72anh ta rất 4chu đáo, 6lâu dần 89không hiểu cvì sao, anh 8ata đã thích bDư Tịnh, 7csau khi ra acviện mỗi engày đều dtới tìm 2cô, thậm dchí vì muốn 65tiếp cận 0ccô mà nói adối bị 5đụng xe 7dphải vào 1viện, khiến d8mọi người 6đều chê cecười.

Còn 1dlàm sao được, ebinh đến cthì tướng cchặn, nước 1cđến thì 43đất bồi, 5Dư Tịnh 38thay đồ dy tá, bắt 7ađầu một angày làm 3cviệc. Y 54tá trưởng c1quan tâm dcô, nghĩ fecô mới 2cưới nên 7ctạm thời ckhông xếp c3cho cô trực 6ca ba, cô 55càng phải d9cố gắng 1hơn mới 41được. fc © DiendanLeQuyDon.comCô lật ebệnh án 4của bệnh 0cnhân mình 84phụ trách, e0ghi nhớ 95một vài bviệc trong 2đầu. Những 9bệnh nhân f2nào cần feđo nhiệt 8bđộ mỗi 7sáng,, những 36bệnh nhân ddnào cần 50nhắc nhở băn ít muối, 14bệnh nhân fnào ngày dmai phải a2mổ, sau 6chín giờ 0tối nay bdkhông được 72ăn uống,…

aTịnh không echỉ xem 7đây là 8dmột việc 5cđơn giản, 23cô thích 0cười, cũng 2thích nhìn fngười khác c5cười, nên 6cố hết 07sức làm 9dtốt nhất, 47cho dù tâm 34trạng cô 9không vui, 44cũng không bamong cảm a8xúc của 3cmình sẽ b3ảnh hưởng c1tới người 4khác. Nhưng 5khi người f7bệnh không 4nghe theo 6flời dặn, 87cô sẽ hung 2dữ hơn cbất kì 3ai, nhất 68định sẽ dxử lí bệnh 0fnhân đó 1tới nơi f0tới chốn.

asắp xếp 8lại thuốc 2men cần 9phát, cầm 60đến phòng 9fbệnh. Những edbệnh nhân 2đó trông ebthấy cô bthì thân 3mật gọi: 0“Tiểu 3aDu cô quay 1bvề rồi 2à.”

c2cười vui 0dvẻ: “Có 6anhớ tôi 03không?”

“Đương 6nhiên là d4nhớ, y tá aVương không f2được chu dđáo như 0fcô.” Một ccbệnh nhân b5nói xong, 01căng thẳng e5nhìn ra ngoài, dsợ bị 6Vương Lệ e3Quân nghe 89được.

7bTịnh cũng 44không muốn 7gây ra mâu 49thuẫn giữa 0ccác đồng 3nghiệp với 4nhau nên 6vội chuyển 0chủ đề: 91“Đến 2egiờ uống dthuốc rồi.”

adặn một 5bệnh nhân atiểu đường b2phải chú 9ý kiêng 6khem, lại 5dặn một 56bệnh nhân 2sỏi thận 9khác phải cfnằm nghỉ e1trên giường, bđến khi 1bác sĩ đến 2kiểm tra, 0cô vẫn e7còn chưa 92ngừng dặn 8dò.
Phó 51chủ nhiệm 9Lâm Sâm dacầm bệnh aán, cười 9nói: “Tiểu 0Dư về rồi 6aà, tôi thấy 2ayên tâm 98hơn rồi.”
2Tịnh ngại engùng cúi 92đầu: “Tôi 8biết tôi dnói nhiều aạ.”

“Tôi 1tuyệt đối 8không có 57ý phê phán 94cô đâu.” 22Lâm Sâm 41cười nói.

Lâm cdSâm là bác c5sĩ đẹp etrai nhất 7bệnh viện 3RJ, Dư Tịnh 6là y tá 46đẹp nhất, a8điều này 9ai cũng công 9nhận, rất 22nhiều người 80đều thấy 9họ xứng 9đôi, từng 02tạo nhiều a3cơ hội dfcho họ, e1tiếc rằng a9bác sĩ Lâm 5đã có người 18thương từ e1lâu, Dư edTịnh cũng 0nhanh chóng eetrở thành 5bhoa đã có f8chủ, đám bngười đó 3mới chịu abthôi, tuy 7chuyện này dđã qua lâu e0rồi nhưng aclức gặp 4nhau cũng 4khó tránh 0fkhỏi ngại 83ngùng.

0Tịnh ra 5ekhỏi phòng 73bệnh, phát c2hiện ra 85Mạnh Văn 13Huy nãy giờ bđứng dựa 9tường, 89lặng lẽ 5nhìn cô. 2a © DiendanLeQuyDon.comCô không 5muốn trốn 4tránh mà 34bước tới, fcười nói: 2d“Tìm tôi f8à?”

Trong ctay Mạnh 06Văn Huy còn 1ôm một 1bó hoa hồng, 2rực rỡ 8cyêu kiều: 95“Cuối 0cùng em đã 76xuất hiện.”

“Kết f6hôn nghỉ a7phép xong 5phải quay 7flại làm 6bviệc chứ.” dDư Tịnh 67ung dung đáp.
“Anh eckhông tin f9em đã kết 8hôn.”

9Tịnh chìa 7tay: “Anh 2tin hay không 57đó vẫn adlà sự thật.”

Mạnh 94Văn Huy không 45nói gì, 2nhưng ánh 67mắt mãnh aliệt như ddmuốn nhìn fethấu cô.
“Phải dblàm sao anh 7mới tin? eCó cần 2xem giấy 5chứng nhận cakết hôn afkhông?” 2Dư Tịnh adbất lực, cvận đào 65hoa đang 43mùa nở 3crội cũng cchẳng phải a0chuyện tốt 2lành gì.

“Dư 4fTịnh, em bfcó biết fdkhông, em 41là người ađầu tiên 13đối xử 9tốt với 56anh như vậy.” 7Nụ cười 8chua chát 37ngưng đọng ebtrên môi 8Mạnh Văn fHuy.
“Mạnh 8Văn Huy, 4tôi phải 38nói cho anh 5abiết, chăm b0sóc tốt 5cho từng 6bệnh nhân b8là công aviệc của dtôi, là etrách nhiệm eacủa tôi, 8ekhông chỉ 8anh mà tôi 6đối với dfai cũng thế f3cả, nếu 7trước kia 55hành động 97của tôi 60khiến anh 9hiểu lầm 26thì tôi abrất xin 77lỗi.” 1Dư Tịnh 61thu lại 6bnụ cười, danghiêm túc 20nói.
Mạnh 36Văn Huy lại 0im lặng. b © DiendanLeQuyDon.comMãi sau anh 0ta mới nói: c2“Thực 29ra những bgì em nói, 8danh đều 2dhiểu.”
45Tịnh thở 1phào, hiểu 79là được, 7cô sợ nhất 2người lằng 4fnhằng không 5rõ. “Tôi ccòn phải 95làm việc, 71anh về đi f6nhé.” Cô 6nhận bó choa trong atay Mạnh 19Văn Huy: 20“Hoa này ftôi nhận, 23lần sau 0muốn tặng 3thì có thể bbtặng hoa chương thảo.”
Hoa 20hương thảo 3flà loài ehoa tiêu 1biểu cho 3tình bạn, cftin rằng 07anh ta sẽ d1hiểu. Đương 84nhiên, nếu eaanh ta nghĩ f6thông suốt, 7không còn flãng phí 38thời gian 92nơi cô thì 85tốt quá.
cTịnh truyền 3fnước biển dccho bệnh 5nhân xong, 4cảm thấy chơi mệt bliền ngồi 95ở khu y ftá để d3nghỉ ngơi. e © DiendanLeQuyDon.comCô bỗng f0nhiên thấy 65Doãn Quyên b6sau khi nhận 92được một 38cú điện 57thoại thì 85cứ đứng 2đó thẫn 5dthờ, cô 9liền hỏi: 51“Y tá trưởng, 02chị sao e2vậy?”
Doãn 8dQuyên thở 2fdài: “Ban bnãy cô giáo c0của con 3chị gọi 5ađiện đến  nói 6là Lạc 5Lạc yêu 5sớm, bảo 4chị đến etrường 8một chuyến.”
Lạc baLạc là 6econ gái cưng dđộc nhất adcủa Doãn f8Quyên, đang 4ở giai đoạn d2quan trọng 3nhất trước 0khi thi đại 0học.
“Vậy 9bchị mau ađi đi.”
“Bây 8giờ không bcđi được.” 8fDoãn Quyên 5flại thở 7ddài: “Lát 2nữa viện 5etrưởng btới.”
3Tịnh không enói được 60gì, những achuyện bình 4thường becòn có thể 9làm thay, 53còn chuyện d6tiếp lãnh 06đạo thì 07phải chính 5Doãn Quyên 2lo liệu.
Doãn ecQuyên đau cđầu, than 2vắn thở badài: “Bọn ftrẻ bây 3giờ sao 8yêu sớm athế không 7biết, thời 86bọn chị alàm gì có 1chuyện đó, f7đều tự e9giác giữ 6khoảng cách ccnhất định 0với đám 2con trai, 90Tiểu Dư, 5lúc đi học e0em cũng thế 22chứ?”
bTịnh đờ angười, akhông biết e2phải trả 97lời ra sao.
Doãn c7Quyên lẩm 9bẩm: “Không eđược, 67chị phải 4gọi điện echo lão Ngô, debọn trẻ 83này thật 4chẳng ra 2sao.”
Chị  và fanh Ngô đã bly hôn mấy 86năm nay, cahai người ađều chưa 0acó gia đình 2riêng, thường 4cxuyên gặp dmặt trò dchuyện, 2fgiữ mối 4quan hệ 5mờ ám mà c0người ngoài fkhông hiểu fbđược.
Doãn fQuyên vẫn 3ađang kể 2lể với bblão Ngô 7trong điện 8dthoại, viện 81trưởng 08đại nhân dcdẫn một d4đám người calặng lẽ bxuất hiện, 2Doãn Quyên advội dập cađiện thoại, 0ađẩy Dư beTịnh đang 0chu du hồn c6phách sang c5bênh rồi cvội chạy dra đón tiếp clãnh đạo.
dTịnh ngẩn 2ngơ như 6vậy là evì cô hoàn 13toàn bị 4clời nói acủa Doãn f8Quyên dẫn 7vào kí ức.
Từ 27nhỏ đến 6lớn, cô c2luôn là 6fhọc sinh efgiỏi,  đạo 99đức tốt 4ftrong mắt 8athầy cô, 4axem lời cbố mẹ 9fvà thầy 2dcô là thánh achỉ để d9làm theo, 0không ai 40ngờ, có 59ngày cô 58lại biết 0phản kháng, 0eđồng thời 3bphạm vào 6chuyện yêu 5fsớm cấm 8dkị nhất dở nhà trường.
fbTịnh và 7Trình Lãng aavốn không 22hề quen c4biết, hơn 5hai năm ở e9trường 71cấp ba, 4nói chuyện bfcùng nhau 5không tới fmười câu, b1ngoài việc d6thầy cô 71nào đó 45gọi bạn 6đến văn bphòng, rồi 27thì bạn 8nào đó 6ở lớp e6nào đó cctìm cậu.
Hai 6người họ 3cmột là d1đại diện 6cho môn tiếng 3aAnh, một aclà đại cdiện cho 3môn Số 3học, biết 88rõ tên đối 6phương chỉ cvì tranh 98giành thứ fhạng vào 8cuối kì.
Thành btích học 77tập của 3aDư Tịnh 5luôn khá aổn định, ecòn Trình dLãng lại c5có sự tiến cbộ vượt 19bậc, hai benăm trước a5còn ở trình 5độ trung 9bình, lên 83lớp 12 bỗng cbnhảy vọt, 3thoắt cái 1tiến bộ d2thần tốc, bmấy lần 98liên tiếp dekéo Dư Tịnh b0xuống khỏi 56vị trí 0dẫn đầu abảng, khiến fcô vô cùng abực tức. 9 © DiendanLeQuyDon.comCũng chính 6clúc đó, 49Dư Tịnh b5bắt đầu 0dchú ý tới ccậu nam 5dsinh cao gầy 4đó.
Ban dđầu chỉ 9engấm ngầm dtranh đấu, 39thề lần aesau thi sẽ 59vượt qua danh, nhưng 82đó không 8fphải chuyện 3dễ dàng, 6ccon gái do 79hàng vạn 8nguyên nhân 23mà không athể nào 6dtập trung 68bằng con 5trai, kì 6ethi tiếp 2theo vẫn 4ethua anh hai 43điểm, khiến 2Dư Tịnh ahận đến 1ngứa cả 6răng. Nhưng 7điều đó bcàng kích c9thích ý 90chí chiến d5đấu của 7cô, khiến 2ccô có động 27lực sẽ 56giành lại 8ngôi vị dđầu bảng 1trong kì ethi thử.
Cuộc 4cđấu tranh 89về học bftập như 4thế là a7điều mà agiáo viên dchủ nhiệm bmuốn nhìn 9thấy nhất, 5thầy đã 86xem hai người 4là ‘mãnh 3tướng’ 58trong tay, 6enhưng quan 0chệ giữa fhọ lại 85vô thức bmà nảy esinh sự athay đổi.
Nguyên 7nhân sự 1dviệc xuất 8phát khi dftrường 2dthông báo b9bắt đầu ftừ tuần 5này, chiều dchủ nhật 7sẽ tăng 02cường ba f4tiết học, 78hoa mĩ là 8eđể khai dthông tư e8tưởng học 2fsinh, giúp dephát huy 80tốt nhất f9trong kì a5thi đại 0học, thực bra chính 3là học 0thêm, và ealàm đề 9thi liên 2tục.

fTịnh cuống 39quýt, bình 23thường 11cô không 5có sở thích 3dnào, chỉ 8có mỗi 0dmột thú 6avui là chiều 4chủ nhật 1hàng tuần cđi xem trận ađá bóng 2cgiải A, 4điều này 6hoàn toàn ecbị ảnh c5hưởng bởi aông bố 4clà ‘fan’ 1cuồng bóng fđá, khiến 1ecô cũng asắp trở eethành fan acuồng nhiệt 2của đội eThân Hoa a6từ lâu. 4 © DiendanLeQuyDon.comSự sắp 6axếp đột 0ngột này 4fcủa trường 34đã phá 7vỡ kế 23hoạch định dtrước của f9cô, cô vừa 3cbuồn bực 1vừa ấm fức. Nhưng 1trên có 4chính sách, 7dưới có eđối sách, bckhông xem ftrực tiếp e8thì nghe c2cũng được.
Buổi 3trưa chủ 0cnhật khi 63đến trường, dcô chuẩn 9bị sẵn amáy nghe 9dnhạc, đầu 8tiên là 8chỉnh đài 2trước, 3đến ba 98giờ sẽ 40lấy ra, aalén nhét 18tai nghe vào bctai, vẻ amặt thì 5vẫn tỏ 36ra chăm chú 0bnghe thầy 0giảng bài. 5 © DiendanLeQuyDon.comCô ngồi 3hàng ghế ccuối, che achắn tốt, 4lại thêm 54thường 7ngày cô dvẫn là fhọc sinh 4giỏi trong fmắt các f9thầy cô, ckhông ai fdhoài nghi abtrò vặt 11vãnh này.
Trận 6này là Thân 8Hoa Thượng 3Hải quyết 9đấu với 0Quốc An 8aBắc Kinh, 1chai đội 9này là kẻ fthù từ d9lâu, lần 4này càng 5equyết tâm 3tranh giải 1quán quân, 9fvì thế 5trận đấu 2brất gay 60cấn. Cảnh 16đẹp khó 7giữ lâu, 02cầu môn cđội Thân 26Hoa nhanh 6achóng bị 6dthất thủ atrước mà e4còn liên 5tiếp bị 4etấn công, 5Dư Tịnh 4cuống đến 2mồ hôi 3toát ra đầy 2đầu, nhưng 8lại không edám thể 02hiện cảm a4xúc, chỉ aacó thể 63ngồi đờ 98ra, mặt bftrợn trừng. 6 © DiendanLeQuyDon.comLúc này 5bàn bên 2cạnh chuyển e6sang một 0atờ giấy, 66bên trên 7viết: Trận 5của đội f6Thân Hoa 5bây giờ 5là mấy c6không rồi?
bTịnh quay efsang, Trình 7Lãng đang b7nhìn cô 22bằng ánh 8amắt mong a2chờ. Cô 89buồn rầu a5ghi: Thua d0-3 rồi.
Trình 4dLãng cầm b0lại giấy, 89đầu tiên 8là trợn a7to mắt, 87sau đó đấm e0ngực thình dthịch, lại 1atúm tóc acật lực, 58điệu bộ 53đáng yêu 4vô cùng.
1Tịnh suýt babật cười bathành tiếng, 83càm giác d3anh không 3còn đáng 28ghét như 90trước.
Trình 2Lãng mấp 70máy môi, a6ra hiệu acô tiếp 8tục nghe 01tường thuật, 9đồng thời 3báo cáo 8ftỉ số.
Tuy d2trận bóng 2ađó, đội 9Thân Hoa f2cuối cùng b5vẫn thảm abại, nhưng 7đối với bTrình Lãng avà Dư Tịnh 8mà nói, 2alại là 6một bắt b2đầu mới 3fmẻ.
2Tịnh dần 1biết được, fdTrình Lãng 5cũng là b9một fan 9của bóng 90đá, đồng 3thời giữ 8vị trí ftiền đạo ecủa đội e4bóng trường, akì hội b9thao các fftrường 82trung học 3của thành fphố năm 60ngoái, chính b5anh đã ghi 8điểm vào ffnhững phút 3cuối cùng, degiành lại c3được cúp 76quán quân. 93 © DiendanLeQuyDon.comSau khi lên 9lớp 12, 95tuy bận e8rộn nhưng 2mỗi chiều 1fthứ tư 75tan học 43xong, anh 87vẫn cùng aabạn thân b7đá một 4trận dốc 5cạn mồ 88hôi, tạm 80thời vứt d2bỏ áp lực fhọc hành.
Trình 2fLãng cũng 09từ từ b9hiểu được 6cô gái Dư dTịnh có fvẻ bề 77ngoài ngoan a1hiền, chỉ 3anghe lời a0thầy cô fnày, thực 71ra trong xương 19tủy cũng fcó gen nổi 3loạn, cô 7không phải b5một người echỉ biết 45một lòng e6đọc sách athánh hiền, 95cô xem đá 36bóng cũng c0rất kích 13động. Cô 3không thích 42David Beckham b1đẹp trai dphong độ, 5dchỉ thích 1hoàng tử 55u buồn Roberto 62Baggio và dBatistuta 6điền cuồng aphóng khoáng, 65cô và anh 8cũng không dchỉ có 8ecùng quan 4điểm thẩm 5mĩ mà sở 6bthích cũng 65giống nhau.
8Tịnh thích 7đọc sách, 7từ Kim Dung, ddCổ Long 0cđến Tịch dcQuyên, Diệc dThư…
Trình 03Lãng thích f9nghe nhạc, 8từ nhóm 84Tiểu Hổ 5đến nhóm 2nhạc Đường e4Triều đều 5nghe hết.

Không 9biết từ 7cbao giờ, 7cứ mỗi echiều thứ 45tư, Dư Tịnh ebnhất định 5sẽ ra sân 9xem đá bóng, aftuy im lặng 8cngồi đó 7nhưng vô b7hình chung 2cũng mang 4lại sự fcổ vũ và efđộng lực 65cho Trình aLãng.
Mỗi 3ngày sau fbkhi tan học, bTrình Lãng 4sẽ đợi 7ở nhà để 86xe, nhìn 9Dư Tịnh 8lấy xe, eđạp cùng 1cô một ađoạn đường, 6bkhi cô sắp cvề đến 6bnhà, anh 4mới quay 2đầu xe, 7đạp thêm 7hơn tiếng 7đồng hồ denữa, vì bnhà anh ở 69hướng ngược 17lại.
Mỗi bchiều chủ aenhật sau bbkhi trận bđá bóng 0bắt đầu 10là cơ hội 2dtốt để 70hai người 3gần gũi 91nhau thêm, 2giấy viết fthư cứ 60chuyền qua eblại giữa 3hai bàn, 3vừa tránh fdđược sự abchú ý của athầy cô, evừa không a1bị bạn fhọc để bmắt thật 7asự rất 8vất vả.
Tình 8cảm tuổi axuân non 2bnớt dần 04dần nảy cnở.
Dòng ebsuy nghĩ 8lại bị a5tiếng chuông 0fđiện thoại bbgấp gáp 77cắt đứt, e5hơi thở 0fDư Tịnh 3phập phồng, dfkìm nén b0lại cảm 79xúc, nhìn 80người gọi fđến là 1bThiệu Mân 7eQuân.
“Chị 2Mân Quân.” fCô vội 09nghe máy.
“Tiểu 6Tịnh, Đông 0dĐông sốt 45cao, bọn a4chị đang 8ở phòng 77khám bệnh, cnếu em tiện 8cthì đến 4đây một bchút được c0không?” 2Vẻ cuống 5quýt của 3Thiệu Mân f0Quân lộ 1rõ trong 9lời nói.
“Em a9đến ngay cchị đừng d0lo.” Dư abTịnh nói 26vài câu dvới các 27đồng nghiệp fatrong phòng 9y tá rồi 0vội vàng 26đi ngay.
91Tịnh vừa 3tới đã fbị Thiệu 0Mân Quân dtúm chặt 3lấy cánh btay. Thiệu 9Mân Quân 5mồ hôi f9mồ kê, d9sắc mặt 19tái nhợt, c4thoạt nhìn a1giống  như 2người bị cbệnh là 5chị mới 18đúng.
“Chị cMân Quân, 8chị không asao chứ?” dDư Tịnh 1đỡ lấy 9chị, hỏi.
“Chị fekhông sao, 9blúc nãy 08xe không fdkhởi động 94được, 1lại không bbắt được 6taxi, chị 1cõng Đông 9Đông chạy 3tới đây.”
16Tịnh hỏi 6ngay: “Bố 9fĐông Đông 3đâu?”
“Đi b2công tác efrồi.”
ebTịnh thấy 6tim đánh 2‘thịch’ 77một cái, 03có một 72linh cảm 8amạnh mẽ 67rằng Lữ 6Thiên Ba 18chắc chắn d1đi cũng bdThư Nhã. a © DiendanLeQuyDon.comNhưng cô 8không dám e3hỏi, Thiệu 5eMân Quân 4ađã mệ fdmỏi lo lắng 3cho bệnh 5etình của 65Đông Đông 7lắm rồi, dcô không 9thể thêm f3dầu vào 63lửa, hơn cnữa bây 5giờ cũng f7không có cechứng cứ.
Đông 0dĐông đang 88truyền nước, 0tuy chỉ 32mới hai 84tuổi nhưng ddcậu nhóc e0rất ngoan, cnước mắt fclong lanh 2nhưng không ekhóc cũng ckhông quấy.
a2Tịnh dịu 5adàng xoa bađầu nó: a6“Trẻ con 5ốm đau flà chuyện 6thường, 88đừng lo 59quá.”
“Tự adưng lại ephát sốt, btrước đó 1bcũng không 13có biểu 0hiện gì 7khác thường.” baThiệu Mân 6bQuân thở 7dài, dán 09một miếng 4bbăng dính 72lên mu bàn 4ftay Đông 5Đông.
45Tịnh an 5ủi: “Trẻ 6ccon sức dmiễn dịch fkém, dễ bsinh bệnh, 04không phải 3dchuyện gì 9lớn đâu.”
Thiệu 12Mân Quân 5gật đầu, 2nghe Dư Tịnh 38an ủi cũng 40thấy an 57tâm hơn 01nhiều.
1dTịnh không cthể nhịn 9được, 32bật hỏi: 04“Chị Mân 56Quân, chuyện 8của Đông 4aĐông, bố 09nó chưa 8ftừng lo 4sao?”
Thiệu fbMân Quân bcười cười: 73“Chuyện 4công ty anh 73ấy đã 3quá bận b2rồi, làm ebsao để 57anh ấy lo dcả chuyện anhà nữa.”
“Cũng 1không thể 8nói vậy, aeđứa con 6dù sao cũng 6là của e4cả hai người, 3đây vốn ckhông phải 7trách nhiệm 57của mình echị.”
“Đợi 47anh ấy hết 4bận đợt 0fnày rồi 5nói, tình b1hình tài 35chính gần 51đây của fcông ty hình 5anhư không 07tốt lắm, fGia Trì không bnói em nghe 7fsao?”
1Tịnh ngẩn 5người: a4“Em không 2nghe nói.”
“Có 4thể là 23cậu ấy akhông muốn 7làm em lo.” aThiệu Mân 6Quân khẽ cathở dài.
1Tịnh thầm aghi nhớ 7trong lòng, 02định tối 1về sẽ 8hỏi thăm a7chuyện này.
“Trước 3kia Thiên bBa không fđể cho f0Gia Trì đi, 42có thể 5đã làm f3lỡ mất 2cơ hội bcủa cậu cấy, em đừng bctrách anh f6ấy.” Thiệu f5Mân Quân 08tỏ ra hối 76lỗi.
“Chị 74Mân Quân, 6chị đừng 6nói thế, 6nếu công cty xảy ra fvấn đề 61thật thì fGia Trì càng 5nên ở lại 6cùng vượt 84qua gian nan.” 2Ánh mắt 82Dư Tịnh dlóe sáng, ecô thực aesự cảm 8thấy việc 9dnày rất clạ, nên avẫn giữ 7thái độ ddhoài nghi.
Đông 3Đông chớp d8đôi mắt fto, giọng anũng nịu ebnói: “Chào 3dì Tiểu e8Tịnh.”
aTịnh ôm 7lấy cậu 5nhóc: “ dĐông Đông 3fngoan nhất 9đấy.”
“Dì 9Tiểu Tịnh, 2con rất bbdũng cảm, batiêm mà 4không khóc.” 3Cậu nhóc 5giơ cánh 5tay phải acđang truyền dnước lên 0akhoe.
“Đợi f3Đông Đông 30khỏe lại, 2dì sẽ dẫn bbcon đi chơi, 9mua kem và d2chocolate echo con nhé.” daDư Tịnh 43ôm Đông b5Đông đáng 4fyêu, lập cftức có ecảm giác detình mẫu 38tử ngập 40tràn.
Đông ffĐông vui 94sướng vỗ 9tay, làm 54Thiệu Mân 4Quân giật 6mình nắm 1cchặt tay dccậu bé: b2“Ông tướng 9dà, yên nào.”
88Tịnh hôn a0lên mặt dnó, trong adđầu thoáng 2một suy bdnghĩ, nếu 2Lữ Thiên cbBa thực 2sự làm 61chuyện có elỗi với 1Thiệu Mân 9Quân thì c1chị ấy bphải làm 0sao. Tính 3cách của 7chị, Dư 6Tịnh hiểu erõ, ngoài enhu trong 9cương, rất 97mạnh mẽ adquật cường, 9nếu Lữ 53Thiên Ba f2ngoại tình, bbchắc chắn echị ấy 0dsẽ không 8tha thứ, fđến lúc bđó Đông 05Đông sẽ fthế nào.
1Tịnh có 43phần không 29dám tìm 6hiểu sự 2việc, chẳng 9biết ai 83đã từng dnói, không a9biết chân 2ctướng mới 8là hạnh 2phúc nhất.
Thiệu 4Mân Quân 0vừa xoa dmái tóc 2dmềm mượt 23của Đông 37Đông, vừa 73nhẹ nhàng c4lau mặt 86cho nó, gương fmặt nở 1enụ cười dhạnh phúc.
Thực bfra Đông bĐông không 10phải con 96ruột của 2aThiệu Mân fQuân, ba fanăm trước 3Thiệu Mân 9Quân bị 6esảy thai arồi không 19thể mang 4thai được 40nữa, lThư 97Nhã đã debé cậu ebé từ cô dnhi viện f7về. Thiệu a6Mân Quân 1đã dốc 8hết toàn a5bộ tình 3yêu cho cậu 82bé, tình bbmẫu tử a3của chị bcao cả nhường bnào.
Thiệu a8Mân Quân avỗ nhẹ 36vai cô: “Tiểu 9Tịnh, lúc 4nãy chị 2hơi căng 2thẳng, bây 4giờ không esao rồi, eem về làm 7việc tiếp 9đi.”
Con 15cái tự a4nhiên bệnh fnặng, bố 77mẹ đều bhồn bay 99phách tán, fcDư Tịnh ceđã thấy f1rất nhiều eở bệnh e7viện này, c8đương nhiên 0rất thông eacảm, cô 0tinh nghịch 17chớp mắt, a5ra dấu gọi 8ađiện thoại: f“Vậy em cfvề trước, 9có gì thì 37tìm em nhé.”
Thiệu 32Mân Quân 82mỉm cười 9gật đầu.
1bTịnh tan 8làm xong 7lại đến 1phòng bệnh 3bthăm, bệnh d8tình của 9Đông Đông e0đã ổn dđịnh, bớt b3sốt, nghe 8Thiệu Mân 2Quân khuyên, 8cô mới 8bỏ ý định c6ban đêm eaở lại 26cùng chị 3mà chuẩn 6bị về enhà.
Trên 6fđường 64đi cô nhận 2được điện 5thoại của becô bạn 99thân Hạ dSính Đình, 6cô nàng e1cười gian 9dhỏi: “tiểu 83Tịnh Tịnh 8yêu dấu, ccảm giác e3mới cưới 2fthế nào?”
03Tịnh trả 89lời bằng begiọng cực cckì khiêu 8khích : “Muốn 3biết hả, 0mau cưới fđi.”
Hạ dbSính Đình 3tức điên, aekêu oai oái: a6“Cậu mỉa 8mai tớ không 4lấy được 5chồng hả?”
b8Tịnh vội fchịu thua: 8d“Tớ đâu 32dám mỉa emai bà già 2dnhư cậu!”
“Lại 3còn gọi 0là bà già!” eHạ Sính 9aĐình sắp 67tức điên.
afTịnh khoái cchí cười fha ha.
Hai 3angười đùa 3giỡn ồn 7dào một 1lúc, cuối 4bcùng Hạ 8Sính Đình a4đã nhớ 0ra chủ đề dchính, cô 59nàng tỏ fbra nghiêm btúc: “tiểu 96Tịnh Tịnh, a8tháng sau 7chọp lớp, 86tớ đã d7bỏ ra rất 0nhiều công 8sức mới 8liên lại 2được đa fbsố, lần c4này cậu 2anhất định faphải tham egia nhé!”
dTịnh vô 7ethức hỏi: 8“Trình 57Lãng có ctới không?”
“Cậu 8kết hôn 4rồi còn 8nhớ cậu fta à?” 5dHạ Sính 84Đình tỏ 7ra bất bình bthay Hứa 2Gia Trì.
“Cậu 82nghĩ đi b9đâu thế, 93ý tớ là fnếu anh eấy đi thì 4tớ không dtham gia.”
“Hừm.” 99Hạ Sính 5Đình hỏi 5vẻ nghi bngại: “Cậu 51làm thế 61là vì sao?”
ecTịnh trầm 13tư. Lát 0sau, cô nói: b9“Tớ không amuốn gặp 4anh ấy.”
“Chuyện ađã qua bao f9năm rồi, afcậu còn dchưa tha d1thứ cho 3cậu ta à?”
“Không 30như cậu 12nghĩ đâu!” 4Dư Tịnh e3lắc đầu. 66 © DiendanLeQuyDon.com“Thực 63ra tớ đã agặp anh 8ấy rồi.”
Trí 9tò mò của 5cHạ Sính 0Đình thoáng fchốc nổi c4dậy: “Bao b2giờ? Ở 87đâu? Đã dfnói gì? a1Có làm chuyện ddgì có lỗi avới Hứa 8Gia Trì không?”
05Tịnh cười 15khì: “Cậu 0nghĩ đi 57đâu vậy?”
“Cậu 94làm tớ 4hiểu lầm fdđó chứ!”
7Tịnh tỏ 0ra hoang mang: 41“Làm gì 0ccó, tớ 7chỉ đang 0nói cho cậu 2cbiết sự b7thật thôi.”
“Được 11được được, c1cậu tiếp 46tục nói ađi.”
Hạ cSính Đình 3elà bạn 5thân nhất fcủa Dư 4Tịnh, cũng 0blà một ctrong cực cít những 7người biết 0rõ mối b8quan hệ 96giữa cô afvà Trình deLãng năm 47đó, Dư daTịnh không 83muốn giấu 3bạn nên 4kể đại 4khái cho ebạn nghe.
“Thế 2giới này fnhỏ thật.” 5Đó là câu cfđầu tiên f9khi Hạ Sính 62Đình nghe 1xong, câu 75thứ hai 32là: “Tiếc efrằng có 2duyên vô 7phận.”
f7Tịnh cắn 9môi: “Tớ 08không muốn 0phiền phức, 1bnên có thể 5không gặp dthì cố 4gắng không afgặp thôi.”
“Tiểu b6Tịnh Tịnh, 4nói thực eđi, có phải 58cậu sợ b2gặp cậu 2ta?”
Câu 15này tuy khó 9bnghe nhưng e0nhắm trúng 4điểm yếu. 3f © DiendanLeQuyDon.comDư Tịnh e9nghĩ ngợi, 6fvội nói: e8“Bậy bạ, 6tớ có gì 82mà phải 2sợ.”
Hạ cSính Đình 97cười khà ckhà, Dư 8Tịnh hơi 6lúng túng 9cười khỏa 8lấp: “Kệ 0cậu đấy.”
“Thôi bđược, 8fkhông chọc 1cậu nữa, 9để đỡ bcho cậu 0lần sau flại diễn ctrò ân ái e6trước mặt bdtớ, người ekhông lấy 7được chồng 8không tổn 9thương nổi 2ađâu.” d9Hạ Sính 16Đình tự ddgiễu.
baTịnh an d9ủi: “Bổn 34đại tiên evừa cho fcậu một 9quẻ, mùa 1xuân của 1cậu sắp etới rồi.”
“Thật d9không?”
“Tất 8nhiên là 42thật.” bXưa nay Dư fTịnh rất cyêu quí 23Hạ Sính bĐình, cô 1anàng này drất cố 82chấp, từ 79năm mười btám tuổi ado yêu đơn 3phương một 78người, 0nhưng tình 0yêu đó 1không được 4hồi đáp, 1cô nàng 2càng bại a9càng tiến, a4lại càng ddchiến càng 66bại, nhưng 6vẫn bướng acbỉnh giữ 79tình cảm e9đó, khiến 32người khác 3vừa khâm a9phục vừa d8thở dài.
Hạ 62Sính Đình 2đương nhiên b1biết Dư 4bTịnh chỉ dđang xoa 5dịu cô, 5nhưng có 8người bạn 2như vậy 8bđã đủ 15cho cô tự cfhào và thỏa 49mãn. Cô a4tin rằng 64cứ chân 3thành thì fđá vàng 8cũng phải 9tan chảy, 8sẽ có ngày d2khiến trái 1tim người 0ấy rung 8fđộng.
bTịnh cúp 35máy xong, 96đầu óc 2rối loạn, 91mấy hôm fnay quá nhiều 7việc xảy 3ra cùng lúc, bdkhiến cô 7erất nóng 59nảy bực 0bbội, bỏ fqua Trình dLãng không d6nhắc tới, f3thì chuyện 0của Lữ 0Thiên Ba 27và Thư Nhã 3đã đủ d4khiến cô 22đau đầu 0lắm rồi.
8Tịnh và b3Thiệu Mân 8Quân đã caquen nhau 6trong bệnh a4viện này, 05lúc đó e4cô còn đang 5thực tập. d6 © DiendanLeQuyDon.comCha của 5Thiệu Mân bdQuân vì 1ca mổ ghép 1gan nên nằm 78ở phòng abệnh khoa 8ngoại của 0bệnh viện 3bRJ, y tá 0clúc đó blà Dư Tịnh. 08 © DiendanLeQuyDon.comĐó là lần 00đầu tiên b2cô cảm 6nhận được 57thế sự 1vô thường, 06sự yếu 3đuối của 58sinh mệnh, f8buổi sáng 9ông lão 4còn cười a9đùa nói 3sẽ giới fthiệu đối 8tượng cho dcô, buổi 60chiều lại ekhông bao 2giờ có 9thể ra khỏi 1phòng mổ 09được nữa. 2 © DiendanLeQuyDon.comThiệu Mân 5dQuân rất dđau khổ, 3nhưng vẫn aphải chăm 30sóc mẹ, 21lo liệu 1chuyện hậu 9sự của c3cha. Chị 4phải cố evực dậy ctinh thần, akhông ai fdbiết gánh 8cnặng đè 3trong tim 6chị, không 7cai hiểu 5nỗi dằn 9vặt trong 31lòng chị. 55 © DiendanLeQuyDon.comChỉ có eDư Tịnh 60là biết dchút chuyện, f9bác sĩ điều 5trị chính 38khi đó là 0cLiên Siêu- fbạn trai a4của chị, 9vốn đã dbđịnh sau 7khi ông Thiệu dahồi phục bvà xuất 6bviện thì 2sẽ tổ a4chức đám 7cưới, nhưng acsau đó thì…
Về 9sau Thiệu e8Mân Quân 7bình thản 9chia tay Liên fSiêu.
Rồi dsau nữa, aThiệu Mân b7Quân lấy 80Lữ Thiên eBa…
63Tịnh đồng 6cảm sâu 12sắc với 6bnhững gì 4Thiệu Mân eQuân đã ctrải qua, 96cô phải ebnhanh chóng 5làm rõ chuyện afnày, không 4athể để 77chị ấy 3dđau lòng b0buồn bã e2nữa.
Hứa 8Gia Trì tan 68sở đúng 4giờ, về 24nhà mua thức căn nấu d8cơm, từ 57sau khi cưới, 09anh đã tập 98thói quen 1thà mang dcông việc 8về nhà edlàm chứ 8ckhông ở 2lại công aety làm thêm 40giờ, vì fkhông muốn aDư Tịnh 2bụng dói cchờ anh. d © DiendanLeQuyDon.comAnh nhanh 6nhẹn vo 3gạo nấu 0cơm xong, 8nhìn đồng a4hồ, rửa atay sạch 6sẽ rồi 87làm một 3ly mật ong ađể sẵn c6trên bàn.
Thời d8gian được atính khá 61chuẩn, vừa 31làm xong 7những việc 9đó cửa e5nhà vang flên âm thanh 03tìm chìa f2khóa lách 38cách. Hứa aGia Trì mỉm 7cười lắc 64đầu, Dư dTịnh vẫn 3mắc tật ađó, đồ 9đạc trong 7btúi quá 7nhiều quá 5lộn xộn, 60lần nào eftìm chìa 7khoá cũng cphải mất a6khoảng mười 5phút. Anh cmở cửa, 26kéo Dư Tịnh 5vào, cười fnhét vào 6tay cô thứ ccgì đó, frồi vào 0bếp mang e9thức ăn 5clên.
cTịnh cầm e6chiếc hộp 5được gói erất đẹp, 7ctung tăng b2chạy vào e2phòng: “Là faquà gì thế 92anh?”
Hứa bbGia Trì không 78quay lại: 5d“Mở ra cthì biết 48thôi.”
Theo fsự hiểu 21biết của 3Dư Tịnh a1về Hứa aGia Trì thì 8chỉ gói cgọn trong 3ba thứ: 4nhẫn, dây 0chuyền hoặc 3vòng tay, fthực sự 2không có 1gì đáng c5ngạc nhiên, 8nhưng lần 6này cô đã 02sai, trong dchọp không 88phải trang asức quí 9giá, mà blại là 9móc đeo dađiện thoại 4hình chibi 6Maruko. Cô 92nhảy cẫng 78lên, hưng 3ephấn hôn 35lên má Hứa aGia Trì: 8“Ông xã, 09sao anh biết 3em muốn 3cái này!”
Hứa 22Gia Trì hôn 2trả lại: a“Tối qua 0thấy em 4tìm trên 01trang Taobao, 6ehôm nay tan 79làm tiện 7thể mua 0luôn.
Anh 0nói rất 17nhẹ nhàng fdthoải mái, 7nhưng Dư 6dTịnh hiểu 73được công 1sức anh 3bỏ ra cho 5cô. Cô vẫn 5fcòn trẻ 9con, không facó sức 96kháng cự 1đối với banhững món fađồ dễ 00thương, 4ngay cả cbố mẹ 3đôi lúc 4cũng bó 7ctay, chỉ 7Hứa Gia 55Trì chịu 2bao dung, 68đồng thời 99chiều chuộng 68cô. Cô chu 76môi: “Chất f7lượng trên 6Taobao kém exa so với 5đồ anh 5mua.”
Hứa e1Gia Trì thương c3yêu xoa tóc cecô: “Em fthích là 5bđược.”
76Tịnh dựa 7vào trong 7dvòng tay 85anh, thấy e5ấm lòng fquá đỗi.
Hứa ebGia Trì ôm bcô, mái 89tóc mềm damượt lướt dqua mặt e1anh, hương cfthơm thoang d6thoảng, 25anh bất 1giác thấy 7ngứa ngáy, c5tìm kiếm eđôi môi f8Dư Tịnh amà hôn đắm bđuối. Nhất 8thời, căn ephòng tràn 8ngập cảnh 26xuân. Dư 0Tịnh nũng 6nịu đẩy 5anh ra: “Cơm csắp nguội 5crồi kìa.”
“Nhưng 9bây giờ 36anh không 7muốn ăn 76cơm.” Hứa 6Gia Trì bĩu 6môi.
“Thế 6anh muốn 2ăn gì?” 2Dư Tịnh b2nói xong d3biết mình 0sập bẫy, 45đấm nhẹ fcmột cái 4vào ngực ccanh.
Hứa 7Gia Trì nắm 05tay cô, cười amờ ám, fDư Tịnh 1đỏ bừng 3mặt, nhanh 80chóng vùng 7ra bê đồ 8ăn chạy 6ra khỏi 1cbếp.
Bữa 1dăn rất bvui vẻ, engon lành, alúc thì banh đút 0em ăn, em 1ăn một 17nửa lại 5đút cho 15anh, rồi e6vuốt ve, 4thì thầm f4tình tứ, 0đậu phụ crau xanh còn 9cngon lành 80hơn cả 48càng cua dctôm hùm, 55thịt cá a4còn ngon 70hơn bao ngư 2vi cá.
fTịnh vừa cfăn vừa 48nói: “Cứ 4dthế này 5thì mấy 7năm nữa a6thôi, eo ecủa em sẽ 21thành eo 9bánh mì 3mất”, 0lưu luyến 8buông đũa.
Hứa f6Gia Trì cười 5tươi: “Thế 9càng tốt, e2sẽ không 0ai giành 29vợ với 5anh nữa.”
93Tịnh ‘phì’ 82cười thành 8tiếng: “Em 4làm gì lại e8‘hot’ 5đến thế?”
“Cái dcậu bé e5trong trường, 44rồi anh 1chàng bệnh 2nhân trong 0bệnh viện, 6bcòn…” 55Hứa Gia 60Trì tỏ 6era đáng 1cthương.
7Tịnh vội alấy tay 0bịt miệng canh, làu abbàu: “Càng 0nói càng 8bvớ vẩn.”
Hứa 6Gia Trì thuận 9thế ngậm 70lấy ngón dtay trỏ fcủa cô, dliếm mút bbtừng chút 62một, Dư 06Tịnh thấy enhư có kiến 53bò trong 71tim, mặt 7ađỏ bừng 8bừng: “Ghét 5quá.” Giọng 80cô nũng danịu, càng 69thêm phần cequyến rũ. a © DiendanLeQuyDon.comHứa Gia 5Trì không achịu nổi 4bnữa, đứng 9phắt dậy, bđũa rơi 5dxuống sàn 44nhưng anh 54không thèm 2nhặt, liền 84kéo Dư Tịnh c1vào lòng.
3Tịnh thở 30hổn hển, 9erên rỉ: 1e“Đợi ađã…buổi 2tối…rồi…”
“Bây egiờ không 30phải tối 7csao?” Hứa 43Gia Trì biết 3dcô mắc f8cỡ, nên fdcố ý chọc 7ghẹo.
c1Tịnh trừng fanh: “Em 6nói chưa 4tới là 3chưa tới.”
Hứa 7Gia Trì lại 3hôn đến 7bnỗi môi 0cô mọng ecđỏ, rồi 3mới bịn 5rịn buông 8ra.
76Tịnh thở 27hổn hển, 3blàu bàu: be“Anh chỉ 9biết bắt 1enạt em.”
“Ừ.” 52Hứa Gia 4Trì khảng 89khái thừa 8nhận: “Anh fbchỉ biết 8bắt nạt 37một mình 5em.”
Mội c8câu thôi 07lại khiến 4bDư Tịnh exấu hổ 1lẫn hạnh 62phúc nhào 35vào vòng 7tay anh, hai 5người lại 8fquấn lấy 3nhau.
Cả 67buổi tối 45ý loạn atình mê, 9Dư Tịnh adcứ cảm 6cthấy có e6việc gì f5đó chưa 75làm, lúc c0sắp ngủ, d9cuối cùng 98cô đã nhớ 3ra, vội aavàng đẩy 7dđẩy Hứa f9Gia Trì: 9“Em có cchuyện hỏi 12anh.”
“Gì 4thế?”
3Tịnh khéo 5bléo chọn 33từ: “Công 5ety các anh 42gần đây 1có vấn bcđề về btài chính fsao?”
“Không anghe nói.”
a0Tịnh đã 9bchắc bụng, 9hỏi tiếp: 7“Lữ Thiên bBa hôm nay c6có phải ebđi công dtác rồi 35không? Đi 4cùng Thư 9Nhã?”
Hứa 7Gia Trì gật 97đầu.
“Em cbiết ngay 14mà.” Dư 7Tịnh tỏ 0fra bất bình.
“Có 9avấn đề 3gì à?” 86Là bạn bthân kiêm 9cấp dưới 1của Lữ 4Thiên Ba, bHứa Gia e5Trì tuyệt 9eđối tín 9nhiệm và 1dtôn trọng 6anh ta. Tuy 4eDư Tịnh 71nói chắc 9là có vấn 58đề, cũng 5phân tích fcực kì bhợp lí, 6fnhưng anh 8không thể c6nào tin được.
93Tịnh hận aachỉ muốn enhéo tai 6anh: “Sao 0ekhông có 1fvấn đề dbđược, 71công ty bao 0nhiêu người 2mà tại 12sao Lữ Thiên 4Ba cứ phải 5đi công 6tác với 44Thư Nhã?”
“Hai 2người họ 51thường eđi công 5btác với denhau, bao 1dnăm nay đều 4thế, có cgì mà lạ ebđâu, Tiểu cTịnh, em d9nghĩ quá 28nhiều rồi.” 6dHứa Gia cTrì liếc 8nhìn cô: f0“Hơn nữa 4Thiệu Mân 44Quân không dnghĩ gì c3,em quản 2việc người 35ta làm gì dfchi.”
Trực bgiác của f1phụ nữ 69mách bảo c8Dư Tịnh c7rằng tuyệt ađối không a4đơn giản 3anhư vậy, akhông có 2achứng cứ enên cô vốn 8không muốn f1nói nhiều, 8anhưng thái 7độ của ffHứa Gia 3Trì khiến 32cô khó mà c8chấp nhận, fcô giận 06quá, buột bmiệng: “Hứa 40Gia Trì em 76nói cho anh 1biết, nếu 84anh giúp 4Lữ Thiên dBa che giấu flàm tổn cthương chị d9Mân Quân, a0anh sẽ không 1yên với 42em đâu.”
Hứa 61Gia Trì sa 8sầm mặt: 7“Tiểu 91Tịnh em fsao vậy? 4Anh là người fthế nào, 2em không ehiểu sao? 5Em không 4tin tưởng 71anh đến 8ethế à?”
9Tịnh nói 5ra rồi thì a4biết lời a1mình nói 4hơi quá 4đáng, nhưng 44cô vốn ecố chấp, 7bình thường 24Gia Trì lại 2luôn nhường 6nhịn, cô 4không thể 0nào xuống a3nước xin adlỗi anh, d6nên chỉ bcắn môi, 65im lặng.
Hứa dfGia Trì khẽ 64thở dài, axoa đầu 44cô: “Được acrồi được 4rồi, đừng bđể chuyện 4người khác 55ảnh hưởng dđến tình 05cảm của 2chúng ta.”
7Tịnh cũng eđược thể 94xuôi theo: d“Vâng”, 8rồi từ 33từ chui dvào vòng 4tay ấm áp f8của Hứa 37Gia Trì.
Rất anhanh cô 06chìm vào 2giấc ngủ e0yên bình, e1Hứa Gia 2Trì lại d9mãi không angủ được, fanh từ từ bbngồi dậy, a0sợ làm 7động đến d9Dư Tịnh 21nên  không 2bật đèn, fđắp lại 0achăn cho 9cô xong, 4danh vào thư ephòng, rút dmột cuốn 9balbum cũ ftừ trong 2hộc tủ 2dưới cùng ecủa bàn 9làm việc, 3cmở trang 3đầu tiên, bmột đôi 33nam nữ trẻ 4trung đang 1ôm nhau tình 28cảm, cười 7cngọt ngào, 18Hứa Gia dTrì thấy 5ươn ướt 4khóe mắt, 9dnhẹ nhàng 0fvuốt ve a9tấm hình, 60khóe môi 7nở một anụ cười 75dịu dàng.

 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/93721


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận