Quãng Thời Gian Trong Hồi Ức Chương 3


Chương 3
Tháng sáu giống như gương mặt trẻ con, buổi trưa nắng vẫn rực rỡ, đến chiều đã kéo mây đen.

 

 

Hôm d1nay Dư Tịnh dđược nghỉ f5phép, đang 2đi dạo 9e hố thấy e hông ổn 51 ên lập 5 ức trốn a2 ào một 86 ửa hàng 1 án đồ 8c ống lạnh, 6 ừa ngồi f uống chưa 51được mấy 5e hút thì ed hấy một 7 óng người d4 uen thuộc 1 ước vào, d1 oảng hốt 4dđến độ 68 ô chưa lấy ađồ uống 8dđã phải 5 hui ra cửa cc au chuồn ađi.



Suốt 8 uãng đường 9 ô rất bực e4 ội, tại fb ao phải b9 ránh, tại 2 ao không 21 ám gặp 2banh. Năm eđó anh bỗng f ưng mất 7 ích, là 4anh đã từ 15 ỏ tình d9 ảm của 8 ọ trước, 2 ẽ nào cô e hông thể f7bắt đầu cmột cuộc 99sống mới? dCô càng e3nghĩ càng 21thấy giận 5echính mình, 5đưa chân 32đá một ahòn đá 8trên đường.

Mưa ato trong tích f4tắc như 5đổ ập 5xuống, Dư baTịnh không 5akịp nghĩ 6nhiều, chạy 9thẳng đến cmái hiên dgần đó 40trú mưa, 0ctâm trạng evui vẻ vì 25mua được 22quần áo bvừa ý đã 65bị phá 98hoại, cô 8dcòn hối c7hận vì 1sao gặp 4Trình Lãng 7amà phải 6cuống cuồng bbỏ chạy, dkết quả d6khiến bản cthân thê 2thảm thế enày.

Một etràng âm adthanh hò c4hét tạm c5thời phân 4tán sự echú ý của ebcô, cô nhìn b5theo hướng eđó, cách amột bức 1tường, 44một đám 56học sinh 24mặc đồng dphục đang 4đội mưa 2đá bóng ctrên sân, ddù mưa to 80làm ướt acả tóc cdvà quần aáo nhưng 1họ không 4hề quan 56tâm, hoan 4hô nhiệt 3tình, cười bđùa vui 8vẻ, đầy dắp tuổi 4trẻ và 0dnhiệt tình. a9 © DiendanLeQuyDon.comNụ cười 9tươi tắn avà tự tin f9đó, Dư 3aTịnh đã 50lâu chưa 20được nhìn bdthấy.

f9mỉm cười, 81hóa ra trong evô thức 0cô đã tới atrường 26trung học 2XX, nơi đã btừng cho 48cô niềm a1vui và nỗi 6buồn vô c5tận.

Nơi 4đây không 4fnhiều thay 2đổi, trên ecsân tập 28có một 4mảng cỏ 05vẫn lồi elõm, cột 85bóng rổ 9đả rủ 5asét vẫn fđứng ở 7chỗ cũ, 1thậm chí ccô có thể 8tưởng tượng bra, phía abên kia của bflan can, vẫn 5còn nét ccchữ cô akhắc lên b0hồi đó.

Trong 82lòng Dư ccTịnh thoáng e7kích động 1muốn chạy 84đến xem 6thử như ebthế nào, 92vừa nhấc 4chân lên, 1cánh tay 4đã bị d5một sức 4fmạnh kéo fdlại: “Em c0điên rồi!”, f5giọng nói 9ấy xen lẫn 9chút cứng banhắc và 9giận dữ.

“Anh 5fquan tâm 3làm gì?” dDư Tịnh 5không cần 2ngước lên 9cũng biết 51là ai, đúng 3là âm hồn 21không tan.

Trình e8Lãng kéo bfDư Tịnh 0về lại 9dmái hiên: fc“Cho dù 4không muốn 9thấy anh, 2cũng không accần hành ehạ cơ thể 1mình.”

“Em 18vốn không 1hề thấy 63anh.” Dư bTịnh phản 2đối, sự 79thực cũng cbđúng là abthế thật.

Trình fLãng cười dbkhẽ, không 80tranh luận bvới cô 98nữa.

Mưa 28càng lúc 3càng lớn, 1không có 15dấu hiệu btạnh.

Hai 11người lặng 9lẽ tránh 97mưa, không 1bai lên tiếng.

Trận fbóng trên 8sân vẫn 47đang tiếp 61tục, một 66nam sinh đội fmũ lưỡi 4ctrai đá 8móc một 9cú cực dđẹp, chọc 88thủng cầu 51môn bên c8kia, Dư Tịnh 31hét lên dkhe khẽ, 3aánh mắt eu buồn của bTrình Lãng  chăm 8chú nhìn c3cô, mỉm 47cười: “Trước 9kia anh lúc canh đá bóng, d9em cũng cổ bvũ anh như 0thế.”

eTịnh không 8ngờ anh b8lại nhắc bđến chuyện 8eđó, cô cđứng ngẩn 0ngơ, mãi 3một lúc 8lâu sau mới 87hơi nheo 2mắt, đáp 8khẽ một fecâu: “Chuyện 7ađã qua còn 7nhắc làm 30gì?”

“Anh 5chưa từng daquên.” e1Trình Lãng 48gượng cười. 59 © DiendanLeQuyDon.com“Những efchuyện có 4lẽ đối eavới em đã fkhông còn 0quan trọng.”

Không 5quan trọng 20ư? Cơ thể 77mảnh mai fcủa Dư cTịnh run aalên trong 46gió, nếu 46không quan 5trọng, tại 4sao cô vẫn 6ckhông buông 7fđược, 8tại sao 9bnhìn thấy 2Trình Lãng 94lòng lại 7dậy lên cnhững cảm 1xúc phức btạp?

ftừng nằm 2mơ mãi một dgiấc mộng, 1etrong mơ 6toàn là b9cảnh cô dvà Trình 0Lãng gặp 3lại nhau, 5cảnh khác, 95thời gian bvà không egian cũng 37khác, nhưng 6hết thảy 0đều giống b2nhau ở một 4bđiểm đó 33là, cô trong 41mơ đã mập 0ra, không 8ccòn xinh f9đẹp như dxưa, còn bTrình Lãng cdthì ngược 4flại, phòng 4độ đường 32đường, 4tuấn tú 1nho nhã. 6 © DiendanLeQuyDon.comGiấc mơ 6fấy thường 6bxuyên quấy 2erối cô, ceđến khi bfcô và Hứa 1dGia Trì kết 38hôn rồi, d5mới dần adần không 4dbám riết 8lấy cô d9nữa. Có b9thể thấy 15rằng, cô 4lo lắng 06xiết bao 2nếu trở 49nên xấu faxí trước 1mặt anh, 0không bao 25giờ muốn 1bộc lộ era mặt không eftốt của d4mình trước 6emặt anh.

8ngẩng lên, ecnhìn anh, 44đôi mắt 7đen sâu 4bthăm thẳm 7không thấy 3đáy, thực 8ra dù là 5ngoại hình 4ahay khí chất 45của anh b4đều không bdthay đổi acgì lớn, d3thời gian 4chưa từng bđể lại 23dấu vết ftrên người 11anh, nhưng ccô lại acảm thấy 51bản thân 4fđã già. 89 © DiendanLeQuyDon.comCô bỗng c2bật cười, f4những năm 1tháng bồng 8bột ấy fđã xa cô ddquá rồi.

Ánh 99mắt Trình 68Lãng có 2chút rung d4động: “Dư 4Tịnh, anh 6bmuốn hỏi 4em một chuyện.”
“Hỏi dcđi.”

“Ban d2đầu vì 7sao em lại ebỏ cuộc?” 3Trình Lãng 62nhìn cô, cvẻ mặt 85không cảm 0xúc. “Chỉ 4evì sợ ảnh 7hưởng chuyện 3học tập, fekhông vào 5được đại 8bhọc?”

89Tịnh nhếch 15môi, cười 5lạnh: “Câu cdnày của 1anh nực 58cười thật.”

Trình 3eLãng cau amày nghi 7hoặc: “Là a0sao?”

“Là 7eanh bỏ cuộc 5trước, 1bây giờ bdlại đến 2chất vấn fem, anh cảm 69thấy như dthế là 69thú vị fhay sao?” 3Lửa giận 1eDư Tịnh 2bcố kìm 8dnén trong bdlòng giờ elại bắt fdđầu bùng cclên.

Trình 0Lãng đầu d0tiên là 22ngớ ra, csau đó giận 22đến bật ecười: “Anh ckhông ngờ 3em lại trở 1nên vô lí 3như vậy?”

“Con 7fngười không f1thể vô 07sỉ tới emức đó.” cDư Tịnh c2tái mặt, ce“Anh học 7emôn vừa 6ăn cắp 76vừa la làng dthật sự 90là quá giỏi 2đấy.”

Trình 3Lãng bình 8tĩnh hơn ccô nhiều, 24ánh mắt elạnh nhạt: 3“Em thấy 02ngậm máu 0phun người 45có ý nghĩa feà?”

“Anh!” 77Dư Tịnh fnghẹn lời, 9chỉ thấy 2không thể efnói chuyện c5với người 72đó nữa. 6b © DiendanLeQuyDon.com“Anh…thần fkinh à!”

Trình 32Lãng nhướng 9mày cười ddkhẽ: “Em 7vẫn như 79xưa, chỉ 5ebiết mắng 4người khác 3ebằng một ccâu này!”

cTịnh bị 84anh chọc 34tức đến 2echoáng váng, d5giơ túi dlên đập 3lên đầu c1anh, Trình d1Lãng không c5tránh né, 4ăn ngay một ftúi vào 2đầu. Trong 94túi của 8phụ nữ cbao giờ 8dcũng có 5cđầy thứ 5linh tinh, 8chia ra thì 70không nặng alà bao, nhưng c1gọp lại 45thì phải dcbiết, Trình 8Lãng gồng cemình lên 5chịu đựng, 40Dư Tịnh bđờ ra: 72“Sao anh 1akhông tránh f8đi?”

Trình b7Lãng không ctrả lời, ahỏi ngược 4flại: “Vậy 06em nói anh fdbiết, lúc 0đó tại esao em không ctrả lời athư, cũng 5không chịu d8nghe điện a9thoại của 2anh?”

“Cái 52gì?” Dư 9Tịnh lạ 3lùng: “Anh 8nói nhảm bgì thế?”

“Xem f6ra em quên 9thật rồi.” 09Sắc mặt 74Trình Lãng 2mang vẻ 49cô đơn: 57“Anh gần 3fnhư cứ 2dhai ngày 7một lần blại gửi emột lá 2thư đến 47nhà em, nhưng 01chưa bao 2giờ nhận 2được thư 88hồi âm. a © DiendanLeQuyDon.comAnh chỉ 2muốn hỏi 3cem sống e8tốt không, 4dbố mẹ cem có trách 02mắng không, 6không có 3aý gì khác, 0em không ccần chuyển 2dtrường, 2dời nhà f7để trốn danh.”

0Tịnh kinh 4ngạc mắt echữ O mồm 8echữ A: “Thư 9egì cơ? Em 1không hề 64nhận được b0một lá 1nào?”

Trình 8Lãng túm 8lấy tay 4ccô: “Làm 1esao có thể?”

Một 5csuy nghĩ 0thoáng qua btrong đầu, 73Dư Tịnh akhông thể b4nắm bắt ckịp thời: 1d“Em thật 9esự không 7nhận được 8thư, cũng 9không nhận cđược điện cthoại anh  gọi.”

“Anh cđã đổi 5agiọng nói 1cđể gọi 5đến nhà cem, có mấy 65lần nhờ 0người khác 2dgọi giúp, enhưng lần 14nào mẹ 0em cũng nói 39em không 34có nhà, 3danh nghĩ 18chắc vì b0em không 2muốn gặp 20anh.” Trình 16Lãng cũng 03ý thức 56được hình fanhư xảy 0ra vấn đề 3ở đâu eađó, anh 4enhớ lại athật kĩ, 94vẻ mặt 99như lạnh 8cđi: “Lẽ 69nào…”

bTịnh ngẩng dphắt lên, acó thể 3fnhìn ra họ 64nghĩ giống bnhau từ 3vẻ mặt eanh. Đầu b6cô rối 1loạn, tâm 48trạng càng a4phức tạp.

“Dư fTịnh…”

“Anh 31cho em yên 8btĩnh một 45chút.” 95Dư Tịnh cbôm đầu, ftừ từ 67ngồi xuống, c1nếu chuyện 5bđúng như 3họ nghĩ fthì chuyện dnăm đó fthực sự 3không thể ađổ hết b2lỗi lên 9ađầu Trình 8Lãng được.

Trình 6Lãng ngồi a5xuống với fbcô, thở 1adài nặng 8nề. Anh c5luôn không b9muốn thừa 5nhận Dư feTịnh là 3cngười tuyệt 08tình, nay 81hình như 9chuyện càng 54lúc càng 90rõ ràng: f9“Tạnh ecmưa rồi”, danh nói khẽ.
6Tịnh không cphản ứng ctrong lòng 2cô rất 7cbối rối.

“Đưa dtay cho anh.” 8Trình Lãng 0dịu dàng.

“Gì dcơ?”

Trình 11Lãng lặp 24lại thong athả.

9fTịnh hoang 1bmang đưa e1tay, Trình 0Lãng nắm 0lấy kéo 1cô đứng adlên: “Chúng eta đến 6trường 5xem thử.” 89Dư Tịnh cbất giác fkháng cự: 56“KHông 84đi.”

Trình cLãng không bbuông tay, 38nụ cười 9từ đáy 71mắt nghiêng 8nghiêng: c“Vậy lúc f4nãy em muốn 01đi đâu?”

efTịnh im 56lặng.

Trình cLãng kéo aecô vừa f9đi vừa 1nói: “Em 35còn nhớ bclần hai 1chúng ta d9cùng trốn 5ahọc không?”
Đối 11với Dư fTịnh ngoan 9ngoãn mà 47nói, chuyện dnhư thế d2quả thực ekinh thiên 0cđộng địa, aacuộc đời e1chỉ có flần đó, fđương nhiên 9là nhớ. c © DiendanLeQuyDon.comHôm ấy 0cô nói dối d5là đau bụng, 6Trình Lãng 8liền xung 5phong đưa 4ccô đến 6nhà vệ 7sinh, họ 8btrốn tránh bcác bạn 42và thầy f1cô, đi dạo a8cả buổi 4cchiều trong bdân trường, eđó là một a5trải nghiệm 7chiếm có 55khó quên, 9sau lần eđó, tình c2cảm của bhọ bị 2fphát giác, 6fbị phụ 6huynh quản bnghiêm ngặt, f9không còn 69cơ hội bdnhư vậy 9nữa.

Một bchiếc cầu 99vồng rực 5rỡ sắc 2màu sau cơn 6mưa xuất chiện trên 8anền trời 7axanh ngọc, 8không khí 7trong lành 5mát mẻ, 79tất cả 8như quay 29về buổi bchiều ấm cáp năm đó.

“Ấy, 18còn ướt.”

“Không 8sợ.” Trình b9Lãng cười 08thờ ơ. 12 © DiendanLeQuyDon.comTừ bộ 1đồng phục 46thể thao 6btrước kia d0biến thành 2bộ âu phục 1thẳng thớm, 20anh vẫn efvậy, vẫn 1luôn không 13câu nệ 5dtiểu tiết.

6Tịnh vẫn 56lấy khăn agiấy ra 0elau, rồi 1dmới học fdtheo anh ngồi 6lên đó, chai chân c0thoải mái 3bđung đưa. 1 © DiendanLeQuyDon.comTất cả 8dường như bvẫn giống f3trước kia, 3nhưng tất fbcả đã 47thay đổi.

Trình 42Lãng sờ 8tay dọc flan can, Dư bTịnh thoáng 90hiểu ra 45anh đang e7làm gì, 5nhưng há 36miệng mấy 1lần cuối edcùng vẫn 9không nói.

“Là 3ở đây.” 2Trình Lãng 9vui mừng: 0“Em đến 78đây.”

Chữ 6khắc trên fđó năm fnào đã 3mờ đi, 26nhưng miễn cdcưỡng vẫn 9nhận ra fđược.
8Tịnh, anh e4thích em- cđó là lời 4tỏ tình 8thẳng thắn decủa Trình eLãng.

Còn 99Dư Tịnh aelại nổi 2máu văn 7nghệ sĩ: 79Nguyện nắm 91tay người, 96bên nhau ctrọn đời.

8ngồi trên 8egiường 6suy nghĩ: 9dLạ thật, fgiấu ở ccđâu được f1nhỉ. Trong dnhà không bcó két bí 6mật, cũng asẽ không b4có mấy 4ccăn mật dthất như fnhững nhà egiàu có. 26 © DiendanLeQuyDon.comCô nghĩ 1ngợi mãi, 9theo thói 56quen của 8mẹ, nhất 87định là 19nơi không 3nhìn thấy, b4nhưng lại atuyệt đối bkhông xa 4khỏi tầm b5mắt. Thế 2dthì, nơi 66mà cô chưa 07tìm qua chỉ 4có…gầm b1giường.

c2đứng bật 27dậy, không 4do dự nữa a7mà lật 1tấm ván fdgiường 46lên, thò atay vào sờ, 76quả nhiên csờ thấy 74một chiếc cbhộp, cô adùng sức flôi nó ra, 2cđúng là bchiếc hộp 1bảo bối 4bmười mấy 6năm của 51mẹ cô.

Mở 8nắp hộp 6ra, trên 57cùng là edmột cuốn balbum nhỏ. 45 © DiendanLeQuyDon.comDư Tịnh 1hơi tò mò, 6sốt ruột d7lật ra xem, 8cbỗng hiểu 63vì sao mẹ 6lại cất 6dgiữ sát bbên mình 1như vậy. a2 © DiendanLeQuyDon.comCuốn album 65đó chỉ 8có hình amột người, aađó chính adlà Dư Khiết, 6chị của aDư Tịnh, cbảy năm 4trước đã 5mất vì fmột vụ 0btai nạn bagiao thông. 5d © DiendanLeQuyDon.comNăm đó e4chị vừa a7tốt nghiệp eaHọc viện e5Âm nhạc, 1được đoàn bnhạc giao dbhưởng Thượng 0Hải tuyển 5vào, khi cấy là lúc bý chí bừng 4bừng, hòa 13quang rực cerỡ nhất, 4bchị là cniềm tự fehào của cbố mẹ, c6là tấm 3gương của e7Dư Tịnh, b6là đối d4tượng mà 54hàng xóm 5bngưỡng e7mộ, ai ngờ ecuộc đời 0fchị vùa 4bắt đầu 96đã kết dbthúc đột 39ngột. Ông fDư bị bệnh 6tim nặng, 5avì con gái 8cđột ngột fra đi mà bmấy lần 26phát bệnh, 6bà Dư sợ 3ông lại 1bị sốc 7nên giấu 7hết đồ cdùng bao 6gồm quần fáo và vật 6dụng hàng 1engày của cDư Khiết, 9còn bà tự emình trốn 8vào một 23góc, ôm 5di vật của 71con gái, clặng lẽ 49rơi lệ.

d4Dư Tịnh 7và Dư Khiết 27tình cảm 42rất tốt, 1không giống 85những chị caem khác cãi 97nhau vì những 6chuyện vụn 3vặt, họ 8chưa từng d0tranh cãi, dDư Tịnh bftừ nhỏ 6đã sùng dbái chị, eDư Khiết 0lại vô accùng yêu cbchiều em 7agái, nhà c1họ Dư là cgia đình 0kiểu mẫu 76nổi tiếng dở khu dân a5cư này.

Lúc c1Dư Khiết 3avừa xảy b6ra chuyện, bDư Tịnh 3bkhông đêm 16nào ngủ 0được, 7fcô sợ nằm 0mơ sẽ không ecgặp được achị, tỉnh 74dậy càng 23thất vọng 09hơn. Có b4lúc cô thậm 6chí còn 9có suy nghĩ, fnếu có 55thể, cô 6nguyện chết 93thay chị 9mình.

Bảy 58năm nay, 05cô dồn bhết sức cdhiếu kính 5bố mẹ, 08nhưng vẫn dthấy không bđủ, cô 4tin chị 2nếu còn 1sống, nhất 7định sẽ 9khiến bố amẹ sống 8tốt hơn, 68hạnh phúc 08hơn. Dư 85Khiết chưa 3từng làm etrái ý bố 7mẹ, còn 39cô lại b2từng cãi c2nhau căng 7thẳng với 03họ, ở cemột mức 0bđộ nào e1đó, cô 3không phải alà một 4engười con 7hiếu thuận.

f5Tịnh khẽ 9thở dài, 4tạm đặt 3album, sang b9bên. Sau ekhi sờ thấy 0cuốn sổ 24tiết kiệm 19và một 3chiếc hộp 1ftrang sức 1ađựng một 4cvài món 5vàng bạc, 67cuối cùng acô đã tìm 37thấy thứ amình cần. 12 © DiendanLeQuyDon.comMột xấp 3dthư dày, 8fdùng dây 5buộc lại 7ngay ngắn. c © DiendanLeQuyDon.comNgón tay 79Dư Tịnh 15chậm rãi 46vuốt ve 79nét chữ 1bquen thuộc 80trên đó, 1trong lòng 04vô cùng 8bphức tạp. 2 © DiendanLeQuyDon.comThư chưa f5từng được 2mở, bà 6Dư tuy phản c6đối con b8gái yêu 0esớm, nhưng 87là một 3cán bộ 1nhà nước, 0dù sao cũng ckhông thể 9làm được dviệc xem dtrộm thư d1của người 5khác.

“Tiểu 9cTịnh, mau 7ra mở cửa, 0hình như 2Gia Trì tới.” 48Bà Dư ở ctrong bếp 6gọi to.

f8Tịnh không 14có thời egian nhìn akĩ, rút b3bừa vài dlá thư nhét dvào trong 5túi, luống 2cuống đặt 22mọi thứ 86vào chỗ 4cũ, lại dckiểm tra 6lần nữa cbrồi mới 0yên tâm b6ra mở cửa.

Hứa 7cGia Trì tay d0trái xách 4sữa và ftrái cây, ftay phải 24xách một dchiếc máy b0mát-xa gia 1đình, vùa 39vào đã 7cngọt ngào 2cgọi: “Bố, 3mẹ.”

“Đến 79là tốt ferồi, còn f4mua gì nữa, 02người nhà dcả, phí 0tiền lắm.” eBà Dư rất 0hài lòng 9chàng con crể Hứa 03Gia Trì, 1không chỉ 8công việc e3đàng hoàng, 2tướng mạo 6ctuấn tú, dlại còn cevô cùng 7hiếu thảo, b6đối với 8Tiểu Tịnh ecũng rất f7dịu dàng, aân cần. 6f © DiendanLeQuyDon.comCó lúc bà acảm thấy a9hối lỗi 73vì chuyện ephá vỡ dđôi uyên e6ương năm 1nào, cũng bmay con gái c6gặp được 0Hứa Gia 30Trì, sống f5một cuộc esống hạnh 8phúc ngọt fngào, khiến 61bà thấy 3an ủi gấp f0bội.

Hứa bGia Trì rất eegiỏi nịnh 32nọt: “Mua b8cho bố mẹ, dsao lại 82hoang phí c0ạ. Mẹ 9đừng xót 37tiền, những bcái này fcon và Tiểu 31tịnh vẫn 8gánh vác 0được.”

c6Dư cười 2bkhông khép 88miệng, cứ f4khen Hứa fGia Trì dẻo cbmồm.

Hứa 8Gia Trì nheo 9mắt với 8Dư Tịnh: 5“Học tập 8đi.”

3Tịnh lườm 03anh: “Hay 7enhỉ.”

8vẫn thấp 2thỏm chuyện bamấy lá c0thư, nên 5fmới ăn 0xong Dư Tịnh 4ađã giục cbHứa Gia 4Trì về 7cnhà.
d9Dư lườm cyêu cô: c“Con gái 5clớn rồi 5không giữ 02được.”

f7Tịnh ôm abà, nũng 8nịu hồi dlâu, rồi ehôn lên f0má bà mấy b2cái, bà cDư mới d0cười, lấy angón tay c6gõ vào trán 17cô: “Lớn eđầu rồi emà không bbiết xấu 48hổ.”

Lên cxe rồi, a0Hứa Gia 8aTrì cười 6atoe toét, 0chồm lại 68gần: “Vợ 75ơi, anh cũng b1muốn.”

a6Tịnh bĩu b7môi: “Muốn 5được đãi 9cngộ bằng 2với mẹ c0em thì anh 34phải tu 8luyện thêm 30vài năm 7nữa nhé.”

Hứa 27Gia Trì nhìn 3cô, ánh emắt ai oán, e3cuối cùng dDư Tịnh 90không nhịn bnổi phải 5fphì cười, 68hôn lên 7môi anh nhẹ 5như chuồn 2chuồn lướt denước, Hứa 2Gia Trì mới 4miễn cưỡng f3hài lòng 0mà buông btha.

8cTịnh cứ 0emãi nghĩ 41đến chuyện 8lá thư, 5dHứa Gia 7Trì giục 6bcô đi tắm, 32cô viện 4cớ ăn quá 7no không 6fnhúc nhích 5nổi, bắt 84Hứa Gia c4Trì đi tắm ctrước.

Đến bkhi anh vào 9phòng tắm, e5cô nhanh b5tay lấy f9tay ra, mở a6từng lá 9để trên bmặt bàn, a2rồi chậm 2rãi nhìn e8kĩ.

Thư 5viết bằng 8bút máy, 3nên tuy đã 7flâu nhưng 24nét chữ 01vẫn rõ 4ràng nguyên 65vẹn. Trình 4Lãng khác 7vơi những 0nam sinh khác, dcho dù là 8Số học 0ahay Vật 1dlí, anh đều 8quen viết 1bằng bút cemáy, nên 62đã luyện f9được thư 0pháp bút 92cứng rất 49đẹp, đó acũng là 9bmột trong 6những nguyên 96nhân năm 0cnào cô xiêu 8lòng vì 83anh.

Trình 8Lãng nói 11anh không 3fquên được dquá khứ, 6thực ra a3Dư Tịnh 0cũng nào 58có buông e8bỏ được b0thật sự. 86 © DiendanLeQuyDon.comKhi tình c2yêu của ehọ bị cphát hiện, dgia đình 7chai bên cưỡng 02ép chia tay, 7etinh thần 9cô rất b5sa sút, nghiêm 7trọng đến afmức suýt 6thì mắc 1chứng trầm 49cảm. Cũng 7may có sự f5an ủi và 74cổ vũ của 9fDư Khiết, 8achị nói: dbEm không 4fthể tự 04hành hạ f3mình và 0abỏ cuộc, caem phải 2vào trường 8đại học 5lí tưởng, 5chứng minh 6dcho bố mẹ 1biết rằng, 7atình cảm acủa hai e7đứa không 1ảnh hưởng ađến việc 72học, em 0cvà Trình bLãng mới 53có thể 0ở bên nhau. d9 © DiendanLeQuyDon.comChính câu 7nói đó 13khiến cô bđau lòng dhạ quyết 95tâm, gạt 48bỏ hết cmọi tạp e4niệm, mỗi d6ngày ôm 8sách học e0đến khuya, 5echính là 31vì muốn 3đánh tan 7mọi nghi 6ngờ của 9fbố mẹ, 4từ đó 79đón nhận 92Trình Lãng. 1c © DiendanLeQuyDon.comBan đầu dDư Tịnh 1còn  muốn 33tìm cơ hội anói chuyện fvới Trình 32Lãng, nhưng 41dưới con f8mắt của 47thầy cô 20ở trường, b0bố mẹ 6lại quản 51rất nghiêm, d5không chỉ b7mỗi ngày 3eđưa đón 7fcô đi học, cmà về sau bcòn thay acô xin chuyển 87trường, d8lại đổi a6nhà, lâu edần cô 1đành từ c5bỏ suy nghĩ fđó, mường e7tượng đến 4cuộc sống a5tươi đẹp 1khi lên đại ahọc. Nhưng 6chính lúc 16cô cầm fgiấy thông abáo nhập 15học, sung 45sướng chạy c4đi tìm Trình fLãng, thì 0ebắt gặp 10anh đứng f9dưới nhà 1ôm một d2cô gái khác, 74thế giới d8của cô 9đã sụp 8đổ hoàn 76toàn.

14sốc tinh 9athần này 47quá lớn, 4mãi lâu fesau cô mới 7hồi phục 2được, 6nhưng lại cdsợ hãi 8tình yêu, 2ccả thời bđại học, 3cô chưa 91từng nhận 2clời hẹn 0hò cùng 1bất kì fai, cũng e4hiếm khi atham gia các f7hoạt động a4liên trường, 33một lòng 8cdốc sức 5vào việc 3học tập, 69là ‘băng 3dmĩ nhân’ 9nổi tiếng 6ngành hộ a3lí. Những a2nam sinh muốn 97theo đuổi ecô nhưng 4lại không d8cách nào 79ra tay, cuối 7cùng đành 4ebỏ cuộc ccnhưng lại 0không cam bdtâm mà mỉa 0cmai cô là 18‘lesbian’. e © DiendanLeQuyDon.comNhững chuyện efđó Dư Tịnh echỉ cười 4amà bỏ qua, dkhông hề dđể tâm, 7vẫn làm ddtheo ý mình, 4đến sau c7này gặp 51Hứa Gia 5dTrì, anh 6đã cho cô 8dcảm giác 95an toàn và f2vững chắc 41mà cô chưa 4từng có, 3cô mới cdám bắt bđầu một 2mối tình 42mới.

Tay 8fDư Tịnh cfvuốt ve 7lá thư, a8thất thần. 4 © DiendanLeQuyDon.comThế giới 25rất nhỏ, 9thành phố 7frất to. 86 © DiendanLeQuyDon.comCô từng 8engỡ rằng angười thiếu 34duyên nợ 4athì cả bađời không 87còn gặp 61lại. Cô 1cũng từng cnghĩ đến 0eđiều cô 9sợ hãi 9nhất là b2li biệt 4enhưng hóa 5ra, cô cũng 5fsợ cả 3trùng phùng. 3 © DiendanLeQuyDon.comCô chưa 1hề nghĩ e1sẽ gặp alại Trình 2Lãng, tất 2acả trước 61kia chỉ 30là một 24sự hiểu dlầm,. Cô ebđã hạ acquyết tâm 1quên đi 9Trình Lãng, 2dbắt đầu alại cuộc 5dđời, nhưng fkhông ngờ erằng sự bcxuất hiện 99của anh 3lại khiến 86cô hoang 79mang, mất 7phương hướng 5mà những 50lá thư này 0càng khiến 33lòng cô 4edậy sóng.

Trong fquãng thời 9gian đẹp fbnhất của 1cô, cô từng e2đi một 4bmình trên 5phố náo 4nhiệt nhưng bnhững âm eathanh và dsự phồn 1dhoa đó đều 3không thuộc 1về cô. f © DiendanLeQuyDon.comCô chỉ 4xem mình elà khách 2trọ, buồn eethương gói 61ghém dấu b0ấn của b0thời gian, a0chôn vào fsâu tâm c9khảm, để emặc cô b6đơn và 5cay đắng cnuốt trọn.

5dTịnh khẽ ethở dài, 5năm đó 8vội vã 0cli biệt, 19thoáng cái b0đã là một 6đời, họ dcó cuộc 8dsống riêng, 03bên cạnh bđã có người 1khác. Cho 3dù từng d0yêu nhau, 2abây giờ fcũng không 9còn liên cquan nữa. 55 © DiendanLeQuyDon.comTuy nghĩ 79thế nhưng 6vẫn có 05chút buồn adthương vương 3vấn trong 8dlòng.

Hạ 66Sính Đình 35gọi cô 3trên MSN, 0fủ rũ đau 6khổ: “Tiểu aTịnh Tịnh, 9tớ giảm 5cân thất 76bại rồi.”
“Sao cvậy? KHông 4gầy được aà? “ Dư 00Tịnh hỏi 2cvu vơ.

Hạ 27Sính Đình fkhóc lóc: c“Tiểu bS, nói hoặc 76là gầy 4hoặc là cchết, nhưng 3cô ấy quên 7mất một eatình huống 4khác, nếu angực nhỏ 40đi mà không 5gầy được 1thế thì 4sống không 21bằng chết.”
Phải a5đến ba 19giây Dư 35Tịnh mới csực tỉnh, 2sau đó phì 90cười.

“Cậu 7còn cười aaà, chẳng 2có chút a7đồng cảm c2nào.” Hạ 7Sính Đình 65phẫn nộ.

“Tớ 0không cố 2ý thật amà, nhưng 1cậu lại 4điểm trúng f7huyệt cười 7của tớ.”

“Cậu 8cười trên bnỗi đau 7của người 8khác!”

“Tớ 3fthề tớ ftuyệt đối 5akhông có fý cười 67cậu.” 34Dư Tịnh 29cười đến 2không thở 2fnổi.

“Hứ.” fHạ Sính eĐình thẹn 8quá hóa 2giận cúp cmáy ngay, 6Dư Tịnh 5vội gọi 1lại, nhẹ cfnhàng an 20ủi lấy 01lòng mới flàm cô nàng 48bớt giận.

Đùa 2vui như thế 85cũng khiến 61cô giảm c3bớt u sầu.

 

 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/94473


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận