Im lặng ngồi bên cạnh nghe tiếng khóc của Hiểu Đồng. Cô Ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp đầy nước mắt của Hiểu Đồng rồi bồi hồi nhớ lại gương mặt trẻ con của Hiểu Đồng lúc hai người ở trọ gần nhà nhau.
Nhà cô ở dưới quê rất nghèo, nhà có đông anh em, ba cô lại chẳng may mất sớm, một mình mẹ cô bươn chãi nuôi các con. Mới học lớp 8 cô bỏ học theo mọi người vào thành phố bươn chải kiếm sống, với mong muốn làm giàu có tiền gửi về quê cho mẹ và các em nhỏ.
Nhưng vào thành phố xin việc không dễ dàng như cô tưởng, lại còn tiền ở trọ, tiền ăn uống. Một người bà con thương tình cho ở cùng nhưng cô phải tự lo kiếm cái ăn. Cô lên thành phố không một xu dính túi thì làm sao có thể lo được bữa ăn, cũng may mẹ Hiểu Đồng tốt bụng đã cho cô ăn. Cơm canh rất đạm bạc nhưng cô được ăn no, Hiểu Đồng cũng rất mến cô, cứ quấn quýt bên cô gọi chị, cô cũng mến Hiểu Đồng lắm, hai chị em cô đơn nên yêu thương nhau lắm.
Nhờ trời ban cho cô gương mặt xinh xắn thân hình ở tuổi dậy thì nảy nở nên cô xin được việc làm ở tiệm phở. Chăm chỉ làm việc lại cần kiệm cho nên cô cũng góp được chút đỉnh tiền để gửi về cho mẹ và các em. Vào làm chưa được bao nhiêu lâu, cô đã bị lão chủ dê xồm nhắm đến, nhưng cô cũng không phải kẻ chưa từng bươn chải với cuộc đời đâu dễ gì để cho lão chủ lợi dụng.
Sau đó qua sự gới thiệu của cô, Hiểu Đồng được nhận vào. Nhưng nhìn thấy Hiểu Đồng ngày càng xinh đẹp thì càng lo lắng lão chủ sẽ có ý đồ với cô bé. Quả nhiên lần này lão chủ nhắm đến Hiểu Đồng. Cô thấy lão sai bảo Hiểu Đồng cùng lão lên lầu, cô không dám đi theo, một mình phập phồng lo lắng cho Hiểu Đồng. Chờ lâu vẫn chưa thấy Hiểu Đồng đi xuống cô bấn loạng cùng mọi người chạy lên cứu kịp Hiểu Đồng thoát khỏi tay lão chủ.
Vì chuyện này mà mẹ con Hiểu Đồng quyết định dọn đi chỗ khác, sau khi để lại cho cô một số tiền khá lớn. Nhưng đồng thời cô cũng bị bất hạnh khi bà chủ biết cô chính là người kéo mọi người lên bắt quả tang liền đuổi cô. Ngay lúc đó cô nhận được tin mẹ bị bệnh nặng, cần tiền chữa trị. Số tiền mẹ con Hiểu Đồng để lại cho cô không đủ để làm phuẫu thuật cho mẹ cô. Trong lúc tuyệt vọng, bị xúi giục, cô đã lao vào con đường bán thân, rồi làm vũ nữ.
Mẹ cô được cứu sống nhưng sức khỏe lại yếu kém đi, vậy là con đường bán thân của cô vẫn phải tiếp tục. Ngày ngày cô phải sống trong vũng bùn nhục nhã, nuốt nước mắt nhẫn nhịn sự chà đạp của bọn đàn ông. Cho đến khi cô gặp được Thiên Minh.
Anh đối xử với cô rất tốt, cho tiền cô gửi về gia đình, mua nhà cho cô, mở cửa hàng cho cô buôn bán. Nhưng anh lại không hề yêu cô, đến với cô chỉ là trong lúc cô đơn và muốn thỏa mãn nhu cầu mà thôi. Trong lòng anh vẫn chỉ có hình ảnh của một cô bé em một người bạn thân. Nhưng anh nói hai bên đã mất liên lạc khi anh đi ra nước ngoài.
Cô yêu anh, chấp nhận bên cạnh chờ đợi anh, nghĩ rằng rồi sẽ có một ngày anh nhận ra tình yêu của mình. Nhưng rồi anh đến và bảo với cô rằng, anh đã gặp lại cô bé ấy. Tình cảm với cô bé ấy vẫn dạt dào trong anh.
Cô lặng yên không nói gì, chỉ mĩm cười tiễn anh ra về. Anh đi rồi thì cô mới bắt đầu khóc, cô biết rằng từ nay anh mãi mãi không thuộc về cô, anh sẽ không đến chổ cô nữa.
Ngày ngày cô sống trong mỏi mòn chờ đợi. Trong nhà lúc nào cũng chuẩn bị nước anh thích uống, đồ ăn anh thích ăn, chỉ chờ anh đến là cô có tểh làm cho anh ăn. Nhưng cô chỉ chờ đến tuyệt vọng anh cũng không đến. Cô muốn đi tìm anh nhưng lại không dám. Ừm, vì cô còn chút sỉ diện, cô không muốn tự làm xấu mình. Cho đến khi cô tuyệt vọng thì anh đến.
Niềm vui nho nhỏ của cô vừa nhen lên thì bị anh dập tắt ngay. Anh đến không phải vì nhớ cô mà bở vì anh muốn cô giúp đỡ anh. Cô nên vui mừng vì được anh tin tưởng mới đúng, vì với địa vị của anh có thể tìm bất cứ người nào đó tốt hơn cô, nhưng anh lại tìm cô. Được vậy thì cô giúp anh.
Nhưng điều kiện của cô là muốn anh ban cho cô một ân huệ sau cùng, đêm đó anh miễn cưỡng ở bên cạnh cô. Dù biết anh không vui nhưng cô vẫn muốn được lần nữa ở bên vòng tay anh.
Sau đó cô biết người mà anh muốn cô giúp là Hiểu Đồng. Cô rất vui vì được gặp lại Hiểu Đồng, nhưng Hiểu Đồng giờ đây đã là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp nhưng trầm lặng u buồn chứ không phải một bé Đồng thích quấn lấy cô như xưa.
Mười ngày, cô dạy Hiểu Đồng nhảy, dạy Hiểu Đồng hút thuốc và uống rượu. Chính cô cũng vô cùng ngạc nhiên vì cô biết Hiểu Đồng không thích những thứ đó. Cô thấy ngày ngày Hiểu Đồng tập nhảy đến sắp ngất vì mệt, uống rượu đến nôn ra cả mật xanh nhưng vẫn cố tập uống, hút thuốc ho sặc sựa nhưng vẫn cứ châm lửa.
Nhìn thấy Hiểu Đồng khổ sở vật vã với những thứ đó, cô cũng đau lòng lắm nhưng cô không dám hỏi, cô sợ chạm vào nỗi đau của Hiểu Đồng. Cho đến khi có một ngày Hiểu Đồng khóc lóc chạy về trong cơn mưa ôm chầm lấy cô nức nở. Đêm đó cô nghe Hiểu Đồng kể chuyện vì sao phải học những thứ đó. Và cô đã biết cái tên Vĩnh Phong mà ngày ngày Hiểu Đồng gọi trong cơn mơ là ai.
- Sao em không nói rõ cho Vĩnh Phong biết. Chị chắc chắn cậu ấy vì yêu em mà sẽ bỏ qua tất cả cho mẹ em – Trúc Diễm lắc đầu hỏi.
Hiểu Đồng vò chặt cái khăn trong tay, lắc đầu nói :
- Chị không biết đâu, Vĩnh Phong là người dám yêu dám hận. Anh ấy yêu em mãnh liệt có thể vì em mà hi sinh cả mạng sống nhưng khi đã hận ai thì anh sẽ chẳng thể dễ dàng tha thứ cho họ đâu. Cho dù Vĩnh Phong có vì em mà tha thứ cho mẹ em đi chăng nữa thì nỗi hận người đàn bà phá nát hạnh phúc của gia đình anh ấy đã ngắm vào máu xương của anh ấy từ lúc nhỏ cũng không thể dễ dàng quên đi được. Dù có tha thứ thì trong lòng cũng có một cái gai, anh ấy và mẹ em sẽ khó đối mặt với nhau.
- Vậy thì đừng để cho cậu ấy biết là được rồi …
- Có thể sao ….- Hiểu Đồng cười đau khổ nhớ lại cái ngày cô từ bệnh viện bước ra đã có một chiếc xe hơi sang trọng chờ cô bên ngoài và đúng như Hiểu Đồng đoán, người ngồi trong xe không phải ai khác mà là bà Mai Hoa, mẹ Vĩnh Phong.
Hiểu Đồng không cần bà phải lên tiếng cô đã tự động ngaon ngoãn trèo lên xe của bà ngồi. Cô bước lên xe với quuyết tâm nói rõ tình cảm của mình dành cho Vĩnh Phong và cô quyết không rời xa cậu.
Ngồi lên xe, cả hai im lặng, không ai nói với ai cái gì cả. Cho tới khi xe ngừng chạy, Hiểu Đồng lững thững bước theo sau bà Mai Hoa lạnh lùng đi vào trong một tòa nhà lộng lẫy. Trên biển để nguyên mấy chữ rất lớn » Tập đoàn NGUYÊN THÀNH PHONG »
Tất cả mọi người từ l1uc bà Mai Hoa bước vào đều đứng nghiêm trang cúi đầu chào bà kính nể. Đi đến thang máy cũng có người mở cửa chờ sẵn, dường như là thang máy dành riêng cho bà. Đi đến phòng làm việc của bà, quản lí bên cạnh đã tiến lên phía trước mở cửa nghiêng người chờ bà bước vào.
Vào đến phòng bà ngồi xuống rồi hất tay ra hiệu bảo Hiểu Đồng ngồi xuống. Cô e dè một chút rồi ngồi xuống. Một cô gái rất xinh đẹp đứng ngay ngắn chờ bà ra lệnh :
- Cà phê.
Cô gái gật đầu nhẹ nhàng rồi quay sang Hiểu Đồng dò hỏi, bà Mai Hoa đã lên tiếng trước :
- Cô uống gì ?
- Dạ không cần, cháu không khát – Hiểu Đồng lắc đầu nhẹ giọng đáp.
- Cứ gọi đi, biết đâu lát nữa cô sẽ khát. Tôi cũng không muốn bị mang tiếng là không biết cách đón tiếp khách – Bà Mai Hoa lạnh lùng nói.
- Vậy thì cho em ly nước lọc – Hiểu Đồng quay đầu nhìn cô gái rồi mĩm cười nói.
Cô gái mĩm cười gật đầu rồi lui ra.
Trong phòng có ba người, nhưng không khí trong phòng lạnh băng. Hiểu Đồng không dám ngước nhìn ai trong số hai người còn lại. Cô căng thẳng cúi gầm đầu xuống, một tay nắm chặt, một tay chà chà lên chiếc quần bò của mình. Bà Mai Hoa quan sát thái độ của Hiểu Đồng một lát rồ lên tiếng :
- Cô biết vì sao tôi lại gọi cô đến đây chứ.
- Cháu biết – Hiểu Đồng cắn chặt môi một cái rồi trả lời.
- Cô biết – Giọng bà Mai Hoa không quá ngạc nhiên – Cô thật sự biết à.
- Cháu biết bác không thích cháu và Vĩnh Phong quen nhau. Bác cho rằng cháu không xứng với anh ấy, gia đình cháu cũng không môn đăng hộ đối với gia đình bác – Hiểu Đồng cúi đầu trả lời, nói tới đây cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào bà Mai Hoa – Nhưng cháu yêu anh ấy và anh ấy cũng yêu cháu. Cháu không cầu xin bác chấp nhận cháu nhưng cháu cầu xin bác đừng cản chở tụi cháu. Cháu không muốn Vĩnh Phong phải đứng giữa cháu và bác.
- Cô có biết lời cầu xin của cô là không thể không ? – Bà Mai Hoa ngã người lạnh lùng nói :
- Cháu biết – Hiểu Đồng lại cúi đầu nhìn xuống dưới.
- Cô biết mà vẫn cầu xin à – Giọng bà có vẻ mĩa mai.
- Dù biết rằng không thể nhưng cháu vẫn muốn cầu xin tấm lòng một người mẹ như bác. Cháu biết rằng cháu không thể đem lại vật chất cho Vĩnh Phong nhưng cháu xin hứa nhất định sẽ đem lại hạnh phúc cho anh ấy. Cháu sẽ dùng cả đời này yêu thương anh ấy.
Khóe môi bà Mai Hoa khẽ nhếch lên rồi nhanh chóng hạ xuống :
- Khôn ngoan lắm. Chỉ có điều tôi đã gặp rất nhiều người còn khôn ngoan hơn cô gấp trăm lần, cho nên những lời vừa rồi của cô chẳng làm cho tôi cảm động chút nào cả.
Ngừng một lát, bà quan sát sắc mặt Hiểu Đồng một cái rồi nói tiếp :
- Tôi là người làm ăn nên muốn mau chóng gọn lẹ. Cho nên nếu cô chịu rời xa Vĩnh Phong thì số tiền này thuộc về cô.
Bà vừa nói xong thì người quản lí đặt lên trên bàn một cái va li đầy tiền, Hiểu Đồng nướn mày liếc sơ một cái rồi quyết không nhìn nó lần thứ hai. Cô ngẩng mặt nói với bà Mai Hoa.
- Xin lỗi ! Hình như bác lầm rồi. Cháu yêu Vĩnh Phong chứ không phải yêu tiền của anh ấy. Số tiền này cháu không nhận.
- Cô chê ít à. Được ra giá đi – Bà ta nheo mắt nhìn Hiểu Đồng một cái rồi hất tay ra lệnh, người quản lí lập tức đặt xuống bàn một tấm ngân phiếu – Cô cứ việc việc giá đi.
Hiểu Đồng giận run cả người, hai tay co chặt lại, toàn thân căng cứng, nhưng cô nhanh chóng dằn cơn tức giận xuống vì Vĩnh Phong cô nhất định không được chở mặt với mẹ anh. Hiểu Đồng nhìn tờ chi phiếu một cái rồi chồm người tới lấy trong ánh mắt hài lòng của bà Mai Hoa.
Cô sờ nhẹ trên tờ ngân phiếu nhìn ngắm nó thật lâu, chưa bao giờ cô được cầm nó, nó thật là có sức hấp dẫn người khác, cô ngẩng đầu nhìn người quản lí nói :
- Đưa viết cho tôi.
Người quản lí lập tức lôi cây bút được giắc trên túi áo ra đưa cho Hiểu Đồng. Cô không nói gì cúi đầu viết một mạch các con số. Viết rồi cô đẩy trước mặt bà Mai Hoa.