Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa Chương 113


Chương 113
Chiếc xe thắng lại kịp thời chỉ cách cơ thể đang nằm sõng soài của Hiểu Đồng 3 cm .

Trong vô thức mơ màng, Hiểu Đồng nhìn thấy một người chàng trai mặc một bộ comlpe màu sáng rất đẹp, bước ra khỏi xe từ từ tiến lại gần cô, nhưng hiểu Đồng khổng thể nhìn rõ gương mặt của người đó, cậu ta dựng cô dậy gọi khẽ :

 

- Này, cô gái, cô sao rồi. Không sao chứ.

 

Nhưng Hiểu Đồng đã nhắm ghiền mắt lại, mất dần ý thức, không còn nghe tiếng gọi vẫn văng vẳng bên tai mình. Cậu ta liền bế bổng cô lên đặt nhẹ nhàng vào băng ghế sau, sau đó vào xe phóng đi.

 

Trong bênh viện cậu thanh niên đó nhìn vào gương mặt xinh đẹp nhưng tiều tụy và ẩn chứa một sự đau khổ nào đó. Cậu quay sang hỏi bác sĩ :

 

- Cô ấy có sao không ?

 

- Không sao. Chỉ là bị kiệt sức mà thôi. Thể trạng và tinh thần của cô ấy bị suy yếu, cần được bồi bổ - Giọng một vị bác sĩ trả lời.

 

- Vậy thì phiền bác sĩ chăm sóc cô ấy giúp. Tôi sẽ chi trả toàn bộ chi phí – Cậu thanh niên nói với giọng trầm ấm.

 

- Vâng, cậu yên tâm, chúng tôi. sẽ chăm sóc cô ấy chu đáo. Cậu có thể yên tâm ra về - Bác sĩ nói xong thì chào tạm biệt đi ra ngoài.

 

Cậu thanh niên nhìn gương mặt nhắm ghiền của Hiểu Đồng hiện rõ hai vệt nước mắt và trên mi mắt vẫn còn đọng lại nước mắt, bỗng xúc động đưa tay lau nhẹ bờ mi của cô. Nhưng sau đó cậu chợt khựng lại rồi nhanh chóng rút tay về. Sau đó quay lưng bỏ đi.

 

Khi cánh tay vừa chạm lên nấm cửa, cậu nghe Hiểu Đồng gọi hai tiếng :

 

- Vĩnh Phong….

 

Cánh tay chợt dừng lại trên nấm cửa vừa mở hờ, cậu bất giác quay đầu nhìn về phía Hiểu Đồng. Cô đang hỗn loạn trong cơn mê. Gọi tên Vĩnh Phong sau đó những giọt nước mắt tràn qua bờ mi đang khép lại của cô mà lăn dài trên mặt cô, miệng đau xót nói :

 

- Xin lỗi anh Vĩnh Phong…..

 

- ….hãy quên em đi…

 

- ….hãy hạnh phúc bên người yêu anh…

 

Cậu ta nhìn Hiểu Đồng chăm chú, chẳng ai biết cậu đang nghĩ gì, cho đến khi một người đứng bên ngoài cửa lên tiếng hỏi :

 

- Tổng giám đốc chúng ta đi khỏi đây ạ.

 

- Không chỉ về nhà thay đồ thôi – Cậu ta buộc miệng trả lời.

 

 

Hiểu Đồng mở mắt ra đã nằm trong bệnh viện, bên cạnh cô là một thanh niên xa lạ. Cậu ta mặc một chiếc áo khoát màu đen, đeo một cái mắt kính đen, tóc bù xù rối tung, lại còn đeo một cái cặp màu đen. Nhìn chung trông cậu ta rất ngố. Hiểu Đồng ngồi dậy, đầu vẫn còn hơi choáng, cả người mệt mỏi, cô đưa tay đỡ lấy đầu. 

 

- Cô tỉnh rồi sao – Cậu ta tiến lại gần quan sát cô quan tâm hỏi – Cô bị đau đầu à.

 

Hiểu Đồng cố mở mắt nhìn anh ta rồi lắc đầu nói :

 

- Tôi không sao rồi. là anh đã đưa tôi vào bệnh viện sao – Hiểu Đồng nhìn xung quanh và nhận ra nơi mình đang nằm.

 

- Đúng vậy – Cậu ta nhìn Hiểu Đồng giọng trầm ấm đáp.

 

- Cám ơn anh – Hiểu Đồng nhẹ giọng nói.

 

- Cô tên gì ? – Cậu ta nhìn cô hỏi.

 

Hiểu Đồng hơi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cậu ta.

 

- Sao anh lại muốn biết tên tôi.

 

- Tôi đương nhiên là muốn biết tên của người được mình đưa vào bệnh viện rồi – Cậu ta thở dài đáp.

 

- Hiểu Đồng. Tên tôi là Hiểu Đồng.

 

Đôi mày cậu ta chau lại nhìn cô chăm chú, nhưng Hiểu Đồng không thể biết ánh mắt ẩn giấu phía sau cái kính đen của cậu ta là gì, nhưng sau đó cô thấy cậu ta gật gật đầu :

 

- Hiểu Đồng ! Cái tên đẹp lắm.

 

- Anh tên gì ? - Hiểu Đồng nhìn cậu ta khẽ hỏi

 

- Sao cô lại muốn biết tên tôi – Cậu ta nhìn Hiểu Đồng khóe môi hơi xếch lên cười mà như không cười hỏi lại cô.

 

Hiểu Đồng bật cười vì biết anh ta đang nhại lại y chang câu hỏi của cô. Cô cũng nhại lại y chang câu của cậu ta.

 

- Tôi đương nhiên là biết tên của người đã đưa mình vào bệnh viện rồi.

 

- Thành Vinh. Tên tôi là Thành Vinh – Cậu ta suy nghĩ một lát rồi trả lời, cũng vẫn nhại lại câu trả lời của cô.

Hiểu Đồng phì cười cũng gật gật đầu nhại lại câu trả lời của anh ta.

 

- Thành Vinh. Cái tên đẹp lắm.

 

Lần này thì người cười lớn chính là anh ta. Hiểu Đồng thấy anh ta cười vui vẻ thì trong lòng bỗng cảm thấy nhẹ hơn, có lẽ vì bị anh ta chọc cười mà tạm thời quên đi nỗi đau trong lòng mình. Cô nhìn cậu ta chân thành nói :

 

- Cám ơn anh, Thành Vinh.

 

Cậu nhìn cô khẽ nhún vai một cái rồi than thở nói :

 

- Không cần cám ơn, cứ ghi sổ nợ cho tôi là được rồi. Cô tự nhiên lao ra trước đầu xe của tôi, hại tôi bị một phen hoảng hốt. Chẳng biết tối về có bị ám ảnh hay không, chắc là phải uống thuốc an thần mới được. 

Không biết có bị hoảng sợ đến độ sau này không dám lái xe nữa hay không.

 

Hiểu Đồng chớp chớp mắt nhìn cậu ta nuốt ực nước bọt một cái nói :

- Vậy, anh muốn tôi trả bao nhiêu.

 

Cô không ngờ mình lại ngã xuống trước đầu xe của một tên chuyên ăn vạ như thế. Cậu ta than thở như thế chẳng qua muốn cô bồi thường cho cậu ta ít tiền đó mà.

 

Trước ánh mắt nửa ăn năn, nữa tức giận của cô, cậu ta cười phá lên :

 

- Tôi chỉ muốn đùa cô thôi. Làm gì mà căng thẳng dữ vậy chứ.

 

Hiểu Đồng thở ra một cái vừa cảm thấy giận vừa cảm thấy buồng cười cái anh chàng trước mặt mình. Cô rút kim truyền dịch ra rồi bước xuống giường.

 

- Cô định đi đâu vậy ? – Cậu ta thấy vậy hoảng hốt hỏi.

 

- Tôi đi gọi điện cho người nhà đến đóng viện phí rồi về nhà – Hiểu Đồng vừa đi vừa trả lời.

 

- Tôi đã đóng rồi. 

 

- Vậy để tôi gọi hỏ đến trả tiền cho anh.

 

- Tôi không cần tiền của cô – Cậu ta dứt khoát trẻ lời rồi nói – Để tôi đưa cô về.

 

- Sao anh lại muốn đưa tọi về ? – Hiểu Đồng ngạc nhiên hỏi cậu ta.

 

- Tiễn phật tiễn tới tây thiên mà, làm ơn làm ơn cho chót. Để tôi đưa cô về rồi thì không ai nợ ai nữa.

 

Hiểu Đồng nhìn cậu ta một lát rồi gật đầu nói :

 

- Cũng được, tới nhà tôi sẽ lấy tiền trả anh.

 

Cậu ta không nói gì chỉ mở cửa cho Hiểu Đồng bước ra.

 

 

 

Chiếc xe màu đen bóng lưỡng của cậu ta chở Hiểu Đồng về trước nhà của Trúc Diễm. Cô xuống xe rồi quay đầu nói :

 

- Anh chờ tôi một lát. Tôi vào trong lấy tiền trả anh.

 

Nhưng cậu ta đã chồm tới bên cửa kính đã hạ xuống gọi :

 

 

- Này ! Cô đừng khóc nữa biết chưa, khi cô khóc trông cô tội nghiệp lắm biết không. Tôi chẳng thích thấy bộ mặt tội nghiệp của cô chút nào cả.

 

Nói rồi cậu ta phóng xe chạy đi bỏ lại Hiểu Đồng vẫn còn ngơ ngác đứng đó.

 

Trúc Diễm từ nhà chạy ra mừng rỡ ôm chặt Hiểu Đồng nói :

 

- Con bé này, em đi đâu vậy hả, có biết chị lo cho em lắm không ?

 

Hiểu Đồng nhoẻn miệng cười hối lỗi nói :

 

- Em xin lỗi chị.

 

- Thôi được rồi, chị chỉ là lo lắng chứ chẳng giận gì em đâu, vào nhà thôi – Trúc Diễm khẽ cười rồi dìu Hiểu Đồng đi vào nhà.

 

 

Trên chuyến bay của hãng hàng không Airline bay đến mỹ, ở hàng ghế vip luôn được chăm sóc tận tình. Vĩnh Phong ngồi trên ghế gương mặt đau buồn, ánh mắt bi thương nhìn chằm chằm vào con búp bê nga hình bé gái mà lần trước Hiểu Đồng và cậu cùng mua trông chuyến đi chơi. Khi soạn vali chuẩn bị đi, cậu vô tình phát hiện ra nó. Chẳng biết tại sao nó lại nằm trong vali của cậu, nhưng nó là vật duy nhất mà cô để lại cho cậu ngoài chiếc nhẫn cầu hôn của cậu. Vĩnh Phong đặt chiếc nhẫn lên đầu của con búp bê làm thành một cái vòng. Sau đó, bóp chặt chúng trong lòng bàn tay, mắt nhắm ghiền, miệng khẽ gọi hai tiếng Hiểu Đồng.


Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/19366


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận