Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa Chương 92


Chương 92
Ngày đặc biệt

Cuối cùng khi trời sẫm tối, Vĩnh Phong đưa Hiểu Đồng đến một nhà hàng gẩn bờ biển rất thơ mộng và rất đẹp từ cách bài trí cho đến phong cảnh bên ngoài.

 

Người quản lí đưa tay hướng dẫn hai người họ đến một cái bàn bên ngoài bờ biển. Trên bàn có cắm hai ngọn nến lung linh, một lọ hoa thủy tinh chỉ có độc nhất một bông hoa hồng. Hai bên đều có bày dĩa và dao nĩa một cách sang trọng. Người quản lí định đưa tay kéo ghế cho Hiểu Đồng ngồi thì Vĩnh Phong ngăn lại. Cậu đích thân đi đến kéo ghế cho Hiểu Đồng ngồi, chờ cô ngồi vào rồi mới kê ghế đúng chỗ. Hiểu Đồng mím môi cời trước hành động ga lăng của Vĩnh Phong. Quả thật là không quen lắm với phong cách người nước ngoài nhưng trong lòng nhen nhói một sự ấm áp nào đó. 

 

Trước khi đồ ăn được đem ra, thì một bản nhạc nhẹ được đàn bởi đàn violong vang lên, bên cạnh là tiếng gió thổi rất em dịu. Dòng sông lấp lánh phản chiếu anh đến, phong cảnh cữc kì nên thơ và lãng mạn.

 

- Có thích không – Vĩnh phong dịu dàng hỏi.

 

Hiểu Đồng chỉ mĩm cười gật đầu. Lát sau cô mới nói.

 

- Thật ra không cần phải tốn tiền như vậy đâu. Em chỉ cần một bữa tối thơ mộng trong khách sạn là được rồi.

 

- Bởi vì hôm nay là ngày đặc biệt – Vĩnh phong giọng trầm trầm cười nói.

 

- Là ngày gì – Hiểu Đồng trố mắt ngạc nhiên nhìn Vĩnh Phong dò xét.

 

- Hôm nay là kỉ niệm một trăm ngày chúng ta quen nhau – Vĩnh Phong thủng thỉnh nói.

 

Vĩnh Phong vừa nói xong thì Hiểu Đồng sửng sốt vô cùng. Cô hoàn toàn không để ý đến chuyện này, vậy mà…, thông thường chuyện này con gái để ý nhiều hơn con trai…Càng ngày trái tim càng thấy ấm áp, hạnh phúc vô cùng, nhưng Hiểu Đồng không biết phải làm sao trước niềm hạnh phúc này, đôi mắt long lanh trực trào đầy cảm xúc.

 

Cho nên, những trái bong bóng đó, vốn là chuẩn bị trước, cho nên đi mua nẫhn cũng là chuẩn bị trước, rồi lời ước ở chỗ vòi phun nước cũng là chuẩn bị trước. Đi ăn ở nhà hàng đối diện tiệm áo cưới và đ ngang nhà thờ cũng là chuẩn bị trước. Cả bữa tiệc đầy thơ mộng và lãng mạn này cũng là chuẩn bị trước để kỉ niệm 100 ngày họ quen nhau.

 

Hiểu Đồng chỉ có thể ngước cặp mắt đầy âu yếm và hạnh phúc nhìn Vĩnh Phong mà không nói thành lời. Vĩnh Phong nắm tay Hiểu Đồng nói :

 

- Sau này anh sẽ yêu thương em mãi mãi. Sau này em phải luôn ở cạnh anh. Làm vợ anh đi có được không ?

 

- Anh đang cầu hôn em hả - Hiểu Đồng giả vờ ngạc nhiên hỏi, miệng cười thầm trong bụng suốt.

 

Vĩnh Phong gật đầu.

 

- Vậy hoa đâu ?

 

Vĩnh Phong rút ngay bông hoa hồng cắm trong lọ đưa lên mũi ngửi hôn nhẹ vào nó rồi đưa cho Hiểu Đồng. Rồi cậu đưa cao bàn tay đeo nhẫn của cô cười ranh ma nói :

 

- Em không từ chối được đâu bởi vì em đã đeo nhẫn của anh rồi. Suốt đời này em là người của anh. Haha….

 

- Cái này …cái này là em bị dụ mà , lừa gạt thì không tính là lời cậu hôn, cầu hôn phải chân thành hơn.

 

- Vậy thế này thì sao.

 

Vừa nói xong Vĩnh Phong đã đứng dậy bước đến bên ghế Hiểu Đồng rồi quỳ xuống dưới chân cô, ngước đôi mắt tỏa sáng lên cười nhìn cô. Hiểu Đồng lúng túng và mắc cỡ thấy rõ, cô vội vàng nói :

 

- Anh mau đứng dậy đi. 

 

Quả thật cô vẫn không quen với phong cách tỏ tình của người nước ngoài. Nhưng Vĩnh Phong nhất quyết không đứng dậy, lắc đầu nói :

 

- Nếu em không đồng ý thì anh không đứng dậy đâu.

 

Có tiếng cười khúc khích của mấy cô tiếp viên, họ đang nhìn hai người đầy ngưỡng mộ. Hiểu Đồng đỏ bừng mặt, xấu hổ lí nhí nói :

 

- Em phải được mẹ đồng ý cái đã.

 

- Vậy coi như em đã đồng ý với anh rồi nha. Chờ xin phép mẹ em xong chúng ta kết hôn.

 

Hiểu Đồng không nói gì, cúi gằm mặt xuống gật đầu. Sau đó Vĩnh Phong vừa đàn vừa hát tỏ tình với cô, cô không biết bài hát đó là bài gì, chỉ biết đó là bài hát của pháp.

 

Sau đó hai người trở về khách sạn, Hiểu Đồng để quên bó hoa dưới xa, cô giục Vĩnh Phong lên trước còn mình quay trở lại lấy. Sau khi lấy xong cô trở lại, khi vừa mới hé cửa ra thì nghe tiếng Vĩnh Phong đang đứng ngoài ban công nói điện thoại, dường như là với Thế Nam.

 

- Là vậy đó, cậu mau chuyển tiền vào tài khoản cho mình đi. Ừm… Ừm… mình biết rồi. Cám ơn cậu trước nha.

 

Sau đó Vĩnh Phong tắt máy rồi gọi tiếp một cuộc điện thoại nữa :

 

- Anh ! Mau mở lại tài khoản cho em……

 

Hiểu Đồng không muốn nghe tiếp, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi đi ra bờ biển. 

 

Bãi biển vắng lặng bóng người, chỉ có tiếng sóng biển dạt dào và tiếng gió thổi vù vù bên tai. Cô nhìn mặt nước biển mông lung trước mặt, cô thấy một vật gì đó đang trôi bồng bềnh trên mặt biển, rồi một cơn sóng đến đánh ập nó chìm vào trong nước biển.

 

Trái tim Hiểu Đồng đột nhiên se thắt lại. Tình yêu của cô với Vĩnh Phong liệu có bị sóng biển nhấn chìm hay không ?

 

Hiểu Đồng không biết mình đã đứng đó bao nhiêu lâu, cảm thấy đã có chút gì lành lạnh, bởi cô chỉ mặc một chiếc áo đồng có dây mà không mang áo khoát. Lúc nãy cô đi vội quá. Nhưng cô lại giang tay ra đón từng đợt gió biển thổi vào mặt. Tóc cô tung bay trong gió, cả vạt váy cũng phần phật bay.

 

Vĩnh Phong chạy tìm Hiểu Đồng khắp nơi, thấy cô đang đứng dang tay đón gió thì cậu mới thở phào. Cậu chạy đếm ôm cô từ đằng sau nói :

 

- Sao em chạy ra đây mà không nói tiếng nào. Làm anh chạy đi tìm em toát cả mồ hôi.

 

Hiểu Đồng không quay đầu lại, cô dựa sát vào người cậu, hai tay đặt trên bàn tay ôm lấy em mình nói :

- Vĩnh Phong, nếu có kiếp sau, em muốn được làm gió, gió thổi bên anh mãi mãi. Không có gì có thể thổi em xa anh. Và cũng vì kiếp này em yêu một chàng trai tên Phong, tên của gió.

 

Lâu thật lâu sau, hai người quay trở về khách sạn, Hiểu Đồng bị lạnh nên hắt xì một cái, Vĩnh Phong lo lắng liền hỏi :

 

- Lạnh à. 

 

Hiểu Đồng gật đầu, cứ tưởng Vĩnh Phong sẽ cởi cái áo khoác da đang mặc trên người xuống cho cô mượn nào ngờ Vĩnh Phong chỉ im lặng, khóe môi còn ánh lên một nụ cười. Hiểu Đồng hơi giận dỗi nói :

 

- Bình thường, vào lúc này, nam nhân vật chính phải cởi áo khoác ra cho nhân vật nữ chính mượn mới đúng chứ.

 

Vĩnh Phong bật cười nói :

 

- Anh không phải nhân vật chính, anh không ngu vậy đâu, anh sẽ không cho em mượn áo khoác đâu.

 

- Tại sao – Hiểu Đồng tròn mắt hỏi.

 

Bước chân đang đi của Vĩnh Phong bỗng dừng lại :

 

- Tại vì, nếu cho nữ nhân vật chính mượn áo khoác thì cô sẽ không lạnh nữa, nam nhân vật chính sẽ không thể làm như vầy.

 

Vĩnh Phong nói xong kéo Hiểu Đồng vào lòng, kéo áo khoát phủ lên vai cô, rồi đặt một nụ hôn thật sâu lên đôi môi lạnh gái của cô, mít nhẹ, khẽ khàng luồng vào, truyền hơi ấm cho cô, chẳng mấy chốc hơi thở Hiểu Đồng dồn dập, cả người nóng lên, cơn gió lạnh đã hoàn toàn bị đánh tan.


Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/18719


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận