Tôi đã tập hôn như thế nào Phần 27


Phần 27
Sau chuyện đó, tôi rút ra được một bài học về lòng độ lượng và sự biết ơn.

Giá trị của hai mươi xu

Năm đó tôi khoảng mười ba tuổi. Vào mỗi chiều thứ bảy, ba tôi thường lái xe đưa tôi dạo chơi đây đó trong thành phố. Khi thì chúng tôi ghé vào công viên, khi thì ra bến sông để ngắm những chiếc du thuyền, nhưng thích hơn cả là khi ba đưa tôi vào các cửa hiệu mua bán đồ điện cũ để ngắm các vật dụng thời cũ, thỉnh thoảng hai cha con chọn mua một món vào đó với giá 50 xu chỉ để tháo tung nó ra cho biết mà thôi.

Trên đường về nhà, có khi ba tôi ghé vào tiệm kem Nữ Hoàng để mua vài cây kem thật ngon với giá 10 xu một cây. Không phải lúc nào cũng được ăn kem, nên ngay từ khi ba bắt đầu lái xe ngang cái góc đường có tiệm kem đó, tôi thầm hồi hộp băn khoăn không biết ba tôi sẽ dừng lại để mua kem hay là chạy thẳng xe về nhà. Do đó, với tôi, cái góc đường này bao hàm hai ý nghĩa: đê mê ở đầu lưỡi hoặc là tiu ngỉu suốt đường về.

Có vài lần ba trêu tôi bằng cách lái xe đi sang con đường vòng để đi về nhà. “Ba muốn con đi đường này để thay đổi không khí ấy mà”, ba thường nói như thế mỗi khi không cho xe chạy qua tiệm kem Nữ Hoàng như thường lệ. Đó chỉ là một trò chơi, và tôi thì được nuôi dạy chu đáo rằng “Miếng ăn là miếng tồi tàn”, nên miễn bàn đến chuyện ấm ức ở đây.

Thường thì vào ngày đẹp trời, nếu bỗng nghe ba hỏi bằng cái giọng hào hứng: “Con muốn ăn kem không?”, thế nào tôi cũng sung sướng đáp lại ngay không một chút do dự: “Thật tuyệt vời, ba ạ!”. Tôi khoái kem sôcôla, còn ba tôi thì thích kem vani. Ba đưa cho tôi 20 xu và bảo tôi chạy vào mua hai cây kem ưa thích. Hai cha con tôi ngồi trong xe cùng nhau vui vẻ ăn kem. Lúc đó tôi càng yêu ba hơn, và dĩ nhiên, yêu cả kem nữa - cuộc đời bỗng chốc khác nào thiên đường.

Sau chuyện đó, tôi rút ra được một bài học về lòng độ lượng và sự biết ơn.

Thế rồi vào một buổi chiều không thể nào quên, trên đường trở về nhà sau chuyến dạo chơi, tôi đang thầm mong được nghe lời đề nghị dễ thương của ba, thì được như ý ngay: “Hôm nay con muốn ăn kem không?”

“Ồ tuyệt quá, ba ạ!”

Nhưng sau đó ba lại nói: “Ba cũng thấy tuyệt nếu được ai đãi, con trai ạ. Hôm nay con muốn mời ba mấy cây kem đây?”

Hai cây kem 20 xu! 20 xu! Trí tôi cuống cuồng cả lên. Tôi có đủ số tiền ấy chứ. Hàng tuần với 25 xu được mẹ phát cho tiêu vặt, cộng với ít tiền công làm một số việc lặt vặt, tôi để dành được một món tiền kha khá. Nhưng tiết kiệm tiền là một việc cần thiết, ba đã từng nói với tôi như thế mà. Cho nên kem là thứ vô bổ không đáng để đem tiền để dành ra mua.

Trong tâm trạng tính toán một cách ti tiện, tôi đã nói với ba những lời thật khiếm nhã mà từ đó đến nay, lúc nào tôi cũng nghe vang vọng bên tai: “Ba à, bây giờ tự nhiên con không muốn ăn kem nữa”.


Ba tôi chỉ nói: “Được thôi, con trai”.

Nhưng trên đường về nhà, khi kịp nhận ra lỗi lầm tệ hại này, tôi hết lời năn nỉ ba quay lại: “Ba ơi, con muốn đãi ba một lần”.

Nhưng ba chỉ nói: “Thôi con à, chúng ta thực sự không cần ăn kem đâu” và chăm chú lái xe, làm như không nghe thấy những lời cầu xin của tôi.

Sau đó, ba không một lời rầy la cũng chẳng hề tỏ ra thất vọng, thế nên tôi lại càng xấu hổ về sự tính toán bất hiếu của mình. Tôi nghĩ hẳn ba vẫn còn đang buồn lòng và từ đây, có lẽ sẽ không bày ra nhiều trò để làm tôi vui nữa.

Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao lúc ấy tôi đã không bày tỏ tình yêu đối với người cha vô cùng rộng lượng của tôi? Tại sao tôi không thể nghĩ là ba đã cho tôi rất nhiều thứ còn giá trị hơn cả hàng chục, hàng trăm cây kem, mà tôi thì chưa hề mua cho ba một cây kem nào? Thế là tất cả những gì tôi có thể nghĩ tới chỉ là “phải tốn 20 xu”.

Sau chuyện đó, tôi rút ra được một bài học về lòng độ lượng và sự biết ơn. Biết ơn đâu cần phải nói ra thành tiếng “cảm ơn”, còn độ lượng không đơn giản là tha thứ mà còn khiến người ta ăn năn. Trong ngày hôm ấy, lẽ ra chỉ cần 20 xu, tôi đã có thể bày tỏ lòng biết ơn cha một cách hồn nhiên và đơn giản, lại còn được tận hưởng hương vị mát lạnh ngọt ngào mà tôi hằng ưa thích.

Nhưng may sao tôi vẫn còn cơ hội chuộc lỗi. Tuần lễ sau đó ba vẫn đưa tôi đi dạo chơi như thường lệ, và khi ba lái xe đi qua cái góc đường quen thuộc đó, tôi đã nói với ba: “Ba ơi, hôm nay con đãi ba ăn kem, ba nhé?”.

Randal Jones

Truyen8.mobi chúc bạn đọc truyện vui vẻ

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/18686


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận