Thất Giới Truyền Thuyết Chương 703 Thần Bí Kiệu Tử

Phần Thiên nhìn dung nhan tuyệt mĩ đó, hắn hơi động lòng cất tiếng:

- Công chúa khí độ phi phàm, lại có thêm tài năng thống lĩnh trời sinh, Phần Thiên này tự đáy lòng cảm thấy rất khâm phục.

Bách Linh khẽ cười nhạt, thần sắc rất bình tĩnh. Ở bên cạnh, Trần Ngọc Loan nói lảng sang chủ đề khác:

- Được rồi, không nói đến những chuyện này nữa, Bách Linh tỷ tỷ hiếm khi đến đây, chúng ta nên thết tiệc tẩy trần tỷ ấy. Còn về chuyện thiên hạ, hiện nay còn đang thu thập thông tin, cũng không bàn bạc được kết quả gì, mọi người tạm thời gác lại đợi sau khi có tin tức rồi hãy bàn luận.

Nói xong liền đứng dậy, kéo Bách Linh ra giữa đại điện, cùng mọi người rời khỏi đó.

Trước đó, Trần Ngọc Loan đã phái người đi chuẩn bị tiệc rượu. Tuy còn sáng sớm, nhưng tiệc rượu thịnh soạn đã bày đầy trên bàn. Bàn trên, Trần Ngọc Loan, Ân Hồng Tụ, Dao Quang và ba người của Dịch viên cùng cùng ngồi với Bách Linh, còn những người khác ngồi bàn thứ hai, mọi người vừa ăn uống vừa nói chuyện, không khí hết sức vui vẻ.

Lúc này, Dao Quang mở miệng:

- Cô Bách Linh, trước khi cô đến đây, có thông tin gì của Lục thúc thúc không?

Bách Linh cười nói:

- Dao Quang, không nên lo lắng, Lục thúc thúc của con đã định sẵn còn phải trải qua một số kiếp nạn nhất định, vì vậy tạm thời không thể ở cùng chúng ta. Đợi sau khi huynh ấy giải quyết xong mọi việc, lúc đó mọi người có thể hội ngộ cùng nhau.

Dao Quang vẻ hơi lo lắng, đáp lại:

- Nghe nói, Lục thúc thúc bị mắc mưu của Kiếm Vô Trần, con cảm thấy rất lo lắng, e rằng thúc ấy có bất trắc gì chăng.

Bách Linh an ủi nói:

- Đừng suy nghĩ quá nhiều, ta tin rằng huynh ấy sẽ không có chuyện gì, lẽ nào con lại không tin?

Dao Quang phủ nhận:

- Không phải vậy, đương nhiên con tin tưởng Lục thúc thúc, chỉ có điều không thể khống chế được tâm trạng của mình mà thôi.

Trần Ngọc Loan vỗ vỗ lên vai hắn, cười nhẹ cất tiếng:

- Thôi được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. Ta nói cho con biết, Tứ Linh thần thú của Lục thúc thúc con khuya qua đã cảm nhận được khí tức của huynh ấy, nó nói rằng huynh ấy không có chuyện gì.

Dao Quang vui mừng, cảm động đáp lời:

- Thật vậy sao? Vậy thì quá tốt, con yên tâm rồi.

Cùng ngồi bàn đó, ba người của Dịch viên nghe xong những lời này liền kinh ngạc, ai nấy mở miệng hỏi lại:

- Những lời minh chủ nói thật chứ?

Trần Ngọc Loan cười nói:

- Đương nhiên là thật rồi, ta làm sao có thể lừa các vị được chứ.

Lúc này ba người thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra tâm trạng phức tạp.

***************

Sau bữa cơm, Bách Linh một mình đi tìm ba người của Dịch viên.

Ở một nơi yên tĩnh, Bách Linh khẽ nói:

- Tình hình của các vị ta cũng đã biết, hiện nay Lục Vân tạm thời có việc không thể đến đây, ta mong rằng các vị chịu khó ở lại đây nghỉ ngơi dưỡng sức, bất luận có chuyện gì thì cũng phải đợi sau khi Lục Vân về mới bàn bạc.

Vẻ mặt Tĩnh Nguyệt đại sư buồn thương, đau khổ cất tiếng hỏi:

- Có phải công chúa đã đoán trước được việc gì đó chăng, chúng ta sắp có kiếp nạn to lớn nào chăng? Nếu đúng như vậy, công chúa đừng ngại, cứ nói thẳng ra, việc đến nước này có gì mà chúng ta không chịu nổi?

Bách Linh khe khẽ thở dài, liếc nhìn thầy trò Càn Nguyên chân nhân, sau đó cảm xúc cất lời:

- Có những việc sẽ biến đổi theo một số người, số mệnh của các vị cũng không hoàn toàn được định trước, chỉ cần các vị ở cùng Lục Vân, chắc chắn sẽ có những biến đổi kì lạ. Còn về chi tiết cụ thể thế nào, ta không tiện nói nhiều, ta chỉ hy vọng các vị hãy nghe theo lời ta không được manh động, mọi việc phải suy nghĩ cẩn thận trước khi hành động.

Tĩnh Nguyệt đại sư vẻ mặt thất vọng, Càn Nguyên chân nhân bên cạnh lại cảm kích đáp lời:

- Đa tạ ý tốt của công chúa, bây giờ chúng ta chỉ có thể tạm thời ở lại đây. Còn về những việc từ nay về sau, lúc này bàn đến cũng chẳng có ý nghĩa gì, nói đến chỉ thêm buồn mà thôi, thà rằng chẳng bàn đến còn hơn.

Bách Linh khe khẽ thở dài một tiếng, lắc đầu không nói gì.

Không khí nặng nề im lặng cứ phủ trùm bốn người, phải một lúc lâu sau Tĩnh Nguyệt đại sư mới thôi mơ hồ, tỉnh táo trở lại, ngẩng đầu lên nhìn Bách Linh, u oán cất tiếng hỏi:

- Công chúa, công chúa nếu đã có thể dự đoán được một số việc sẽ xảy ra trong tương lai, vậy hãy nói cho ta biết đi, Ngạo Tuyết hiện giờ đang ở nơi đâu?

Bách Linh lặng đi, chần chừ một lúc, nói không được chắc chắn lắm:

- Tính mạng của muội ấy đang có những biến đổi, có lẽ muội ấy đang ở trong một không gian rất kỳ diệu.

Tĩnh Nguyệt đại sư khẽ cau mày, im lặng một lúc, lại hỏi: Nguồn: http://truyenyy.com

- Còn Vân Phong thì sao, nó còn sống hay đã chết?

Ánh mắt Bách Linh có chút kì quặc cổ quái, ngẩng lên nhìn về chân trời xa xa, một lúc lâu sau mới đáp lại:

- Lâm Vân Phong cũng giống như Ngạo Tuyết, đang phải đối mặt với một bước ngoặt quan trọng nhất trong cuộc đời.

Cảm thấy vẻ mặt Bách Linh có chút gì đó quái dị, Tĩnh Nguyệt đại sư nghi ngờ nói:

- Ý của công chúa là Lâm Vân Phong vẫn còn sống, vậy rốt cuộc đệ tử đó đang gặp chuyện gì?

Bách Linh lắc đầu nói:

- Có những việc ta không tiện nói cho các vị biết, bởi vì nó có liên quan đến vận mệnh của các vị. Hãy nhớ lời của ta, đợi gặp được Lục Vân thì vận mệnh của các vị liền có chuyển biến, còn khi nào gặp được Lâm Vân Phong thì thật không nói được rõ ràng.

Quay người đi, Bách Linh hơi dừng lại một lúc, sau đó lại tiếp tục đi.

Nhìn theo bóng dáng của nàng, Tĩnh Nguyệt đại sư khẽ thở dài nói:

- Sư huynh, xem ra công chúa đã biết được số mệnh của chúng ta.

Càn Nguyên chân nhân cười đau khổ đáp lời:

- Đúng vậy, chỉ có điều nó như thế nào, lẽ nào chúng ta còn có thể vượt qua số mệnh của mình?

Phong Viễn Dương không phục tiếp lời:

- Sư phụ và sư thúc đừng nên nản chí, bất luận thế nào, chỉ cần chúng ta kiên trì tin tưởng, con tin rằng nhất định có thể khắc phục được tất cả.

Càn Nguyên chân nhân nhìn đồ đệ của mình, than thở:

- Viễn Dương à, con còn trẻ lắm, nếu như lòng tự tin có thể quyết định tất cả, Chánh Đạo liên minh chúng ta đã không bị tiêu diệt, Dịch viên cũng sẽ không lâm vào cảnh ngộ như thế này.

Nói xong không đợi cho hắn đáp lời, ông liền đứng dậy lắc mình rời khỏi đó.

**************

Rời khỏi Tà thần Chu Hỉ, Lục Vân theo lời chỉ dẫn của Sát Huyết Diêm La, nhắm theo hướng Tây Nam bay đi. Sau khoảng nửa giờ, Lục Vân đã tiến vào khu vực Thập Vạn đại sơn của Nam Hoang.

Lẽ ra với tu vi hiện nay của Lục Vân, chỉ cần sử dụng thuật Không Gian Khiêu Dược, có thể trong chốc lát vượt ngàn dặm, chớp mắt đã đến nơi. Chỉ có điều, Không Gian Khiêu Dược cũng có hạn chế, đối với thuật này người thi triển phải quen thuộc địa hình, như thế mới có thể đến nơi rất dễ dàng. Còn những nơi chưa đi qua bao giờ, không nắm vững phương hướng vị trí thế nào, lại không sử dụng được.

Vì nhận ra được điều này, Lục Vân thận trọng chọn lựa cách ngự kiếm bay đi.

Bay trên tầng mây, trên đường đi, Lục Vân phát hiện không ít chuyện cổ quái, chủ yếu là có liên quan đến khí tức của Vực chi tam giới. Với những hiểu biết của mình về ba giới này, lại thêm pháp quyết bản thân luyện được, chàng nhạy cảm nhận thấy Vực chi tam giới và Nhân gian đã hoàn toàn thông thương với nhau. Như vậy, nhân gian bị khí âm tà bao phủ, toàn bộ bầu trời tối đen không ánh sáng, gây cho người ta cảm giác âm lạnh hiểm ác mà ức chế vô cùng.

Đang suy nghĩ nguyên nhân bên trong của nó, Lục Vân có chút chưa hiểu. Chàng chưa từng được tận mắt nhìn thấy Thái Âm Tế Nhật, lại thêm lúc đó đang rơi vào cảnh tuyệt vọng, cũng chẳng có cảm giác gì trước luồng khí tức đó, vì vậy không hiểu rõ, tất cả đều là do Thái Âm Tế Nhật tạo nên.

Nghĩ ngợi một lúc, Lục Vân có một vài phán đoán, nhưng cũng không dám chắc chắn, đành thôi không nghĩ lung tung, tập trung quan sát tình hình trên mặt đất, tìm tung tích của Ngọc Hư Tuyết phong.

Do bởi trước đây chàng chưa từng đến Nam Hoang, vì vậy Lục Vân không nắm chắc được địa hình núi non của nơi này. Để tránh sơ ý làm lãng phí thời gian, vì vậy Lục Vân dò xét rất kĩ lưỡng. May mà Lục Vân có được Ý Niệm Thần Ba, vô cùng thần diệu trong việc thăm dò huyền cơ trời đất, vì thế chàng vẫn bay rất nhanh, tuyệt đối không vì thế mà chậm lại.

Nhìn xuống dưới chân, sắc mặt Lục Vân điềm nhiên, mọi thứ trên mặt đất lúc này đều hiện lên rõ ràng trong đầu chàng. Thông qua phân tích chỉnh lý, Lục Vân đã có rất nhiều thông tin, nhưng còn về ngọn Ngọc Hư Tuyết phong chính mình đang cần tìm thì lại chẳng có tin gì liên quan hoặc tương tự như vậy.

Không cam chịu, Lục Vân quyết định nâng cao tần suất của Ý Niệm Thần Ba, mở rộng phạm vi thăm dò, muốn tìm ra địa điểm của Hắc Long đàm thật nhanh, để xác định vị trí của Vân Chi Pháp giới. Tuy nhiên, sau khi chàng vừa thực thi hành động, theo việc tần suất Ý Niệm Thần Ba nâng cao, một luồng khí tức lạ thường từ xa truyền lại lập tức thu hút sự chú ý của Lục Vân.

Có chút kinh ngạc, Lục Vân vội vàng tập trung ý niệm, tỉ mỉ thăm dò luồng khí tức đó. Nhưng thật kì lạ, Ý Niệm Thần Ba vô cùng thần kì của chàng vừa tiến gần luồng khí tức đó, liền tự nhiên biến mất, ngoài việc có thể tìm ra nơi tồn tại của đối phương, chẳng tìm được thông tin có ích nào nữa cả.

Việc kì lạ này trước đây Lục Vân cũng đã từng gặp, chỉ có điều lúc đó tu vi chàng kém xa bây giờ, vì vậy mà mức độ ý thức về luồng khí tức thần bí đó cũng không bằng như bây giờ.

Vừa tiếp cận luồng khí tức đó, Lục Vân vừa trầm tư suy nghĩ, khi đã đến nơi, cuối cùng chàng cũng quyết tâm nghiên cứu tới cùng.

Đó là một khu rừng già ăn sâu vào trong núi, cây cối lâu năm tươi tốt che trời phủ đất, khiến cho khu rừng trở nên âm u, tăm tối. Tại một không gian khá rộng, có một chiếc kiệu rất kì lạ, toàn bộ cái kiệu được phủ bằng vải đen, trên mặt vải vẽ rất nhiều hình thù thú vật cổ quái, nhìn màu sắc của nó thì đó là vật đã rất cổ rồi, ít nhất cũng đã vài trăm năm.

Có kiệu, đương nhiên phải có người khiêng kiệu. Chỉ thấy bốn người ở trần, bên dưới gần như chỉ một cái khố vải, vẻ mặt khắc họa đầy đủ sắc thái quỷ dị của người man hoang, đang đứng im lặng ở hai bên kiệu, trông giống như bốn bức tượng đá, đứng im ở đó không một cử động.

Trước chiếc kiệu khoảng hai trượng, một lão già cũng ăn mặc như thế đang nhóm lửa, hai vị trung niên đứng cung kính ở hai bên, ánh mắt tập trung quan sát vật gì đó trong lửa hồng. Đó là một quả tim nhảy nhót, lúc này đang dần dần khô héo dưới sự hun đốt mãnh liệt, trên bề mặt xuất hiện những luồng khí đen thanh mảnh.

Dừng lại ở một cây, Lục Vân quan sát cảnh tượng này, trong lòng hơi bị chấn động, không phải là vì hành động tàn khốc của những người đó, mà bởi vì trái tim của họ kì lạ vô cùng, cả chiếc kiệu kia cũng hết sức quỷ bí.

Thông qua quan sát, Lục Vân nhạy bén phát hiện được, ở vùng phụ cận chiếc kiệu xuất hiện là một không gian rất cổ quái, ngăn cách tất cả mọi ngoại lực dò xét và tiếp cận. Cho dù với tu vi của chàng, cũng không thể khám phá ra huyền cơ của nó.

Có chút không phục, lại hiếu kỳ, Lục Vân quyết định phải vạch trần tất cả, xem thử chiếc kiệu này có gì kì lạ. Nghĩ đến làm luôn, Lục Vân lập tức đẩy cao tần suất của Ý Niệm Thần Ba lên tối đa, dùng phương thức người thường không thể cảm ứng được, bắt đầu thâm nhập vào tầng không gian đó, từng bước tiến sát đến chiếc kiệu.

Do bởi tốc độ tăng lên, Lục Vân đã cảm nhận được một số sự việc. Nhưng lúc chàng vừa mới có được chút thu hoạch, trong lòng chàng đột nhiên chấn động ngầm cho biết không ổn, chàng còn chưa kịp thu hồi lại Ý Niệm Thần Ba thì luồng Ý Niệm Thần Ba tần suất cao đó liền bị chiếc kiệu cổ quái thôn tính mất.

Cùng lúc đó, lão già ngồi cạnh đống lửa bỗng đứng dậy, ánh mắt nhìn lên bầu trời, giọng sắc lẹm hỏi:

- Ai đó? Mau ra đi.

Cùng với lời của lão, sáu người còn lại ở đó cũng ngẩng đầu nhìn lên trời, ai nấy đều lộ ra khí tức tà dị mà không giống nhau, hình thành một vùng màn khí đặc thù, ngăn cách hẳn Lục Vân.

Thấy hành tung của mình đã bị đối phương phát hiện, Lục Vân cũng không né tránh, thản nhiên xuất hiện giữa không trung, ánh mắt chăm chú quan sát chiếc kiệu kì lạ dưới mặt đất.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/that-gioi-truyen-thuyet/chuong-699/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận