Tất cả mọi người bị cảnh này làm cho kinh sợ. Đang yên đang lành, sao lại náo loạn như vậy. Ngày lễ lớn mà khóc khóc hô hô trước mặt khách nhân, có lẽ là bọn hạ nhân. Nhưng Hầu phủ làm gì có loại hạ nhân không có quy củ như thế?
Nhất thời, mọi người hai mặt nhìn nhau, đặc biệt là hai vị tiểu thư, nét mặt tràn đầy sự nghi hoặc khó hiểu.
Tương Nhược Lan tập trung nhìn vào, thấy nữ tử tiều tụy quỳ gối trước mặt này là Hồng Hạnh thì cả kinh nói:
- Hồng Hạnh, ngươi làm cái gì vậy, bây giờ có khách, có cái gì để sau nói
Thái phu nhân vừa nghe tên Hồng Hạnh thì đã biết đó là nha hoàn đã câu dẫn Cận Thiệu Đường, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi, nếu không phải nể mặt Tương Nhược Lan thì chỉ sợ đã lập tức bắt nàng đi.
Hồng Hạnh ngẩng đầu, nhìn Tương Nhược Lan, bên tai không khỏi nhớ lại những lời Vu Thu Nguyệt nói: “Nếu ngươi len lén đến phòng phu nhân cầu xin chắc sẽ vô dụng thôi, tính nàng ngươi biết rồi đấy. Nàng sao có thể vì ngươi mà để mâu thuẫn với nhị phu nhân? Nàng chỉ nói một câu là nhị phòng có thể đuổi ngươi đi rồi.Chỉ có cách bức nàng thì mới được. Trung thu, hai tiểu thư sẽ quay về, ngươi tố cáo nhị phu nhân ngược đãi trước mặt mọi người với phu nhân, nàng sao không để ý được? Đến lúc đó, nàng sẽ lấy lại công bằng cho ngươi. Dù sao, một nha hoàn thông phòng bị ngược đãi như vậy nói thế nào cũng là không được. Thái phu nhân là người mộ đạo, cũng sẽ không ngồi yên không để ý. Chỉ cần các nàng làm chủ cho ngươi thì sau này không phải ngươi sẽ được sống thoải mái.”
“Nhưng cứ như vậy, chẳng phải là làm mất thể diện Hầu phủ trước mặt hai vị tiểu thư, thái phu nhân chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ta.”
“Hai tiểu thư nói đến nói đi đều là người Hầu phủ, cho dù biết chuyện này, cũng sẽ không nói lung tung ra ngoài. Đã như vậy, sao có thể trách ngươi. Cùng lắm là trách ngươi làm kinh động khách nhân thôi. Đó chỉ là việc nhỏ. Nếu ngươi không làm, kết quả thế nào tự ngươi hiểu rồi đó.”
“Đúng. Ta phải đánh cược một phen. Nếu phu nhân không để ý đến ta thì ai có thể giúp ta. Chẳng lẽ cứ để Nhị phu nhân hành hạ đến chết. Chỉ cần phu nhân chịu nói giúp ta, ta nhất định có thể lấy lại được vóc dáng cũ lại được nhị gia sủng ái. Chỉ cần có thai, có thể sĩ phòng thì từ nay về sau, ta chính là chủ tử.”
Nghĩ vậy, Hồng Hạnh làm sao chịu dễ dàng buông tha cơ hội này. Nàng dập đầu trước mặt Tương Nhược Lan, khóc ròng nói:
- Phu nhân, nếu bây giờ nô tỳ không nói, sau này cũng chẳng biết còn mạng để gặp phu nhân không. Nể tình Hồng Hạnh hầu hạ phu nhân từ nhỏ, xin phu nhân nghe Hồng Hạnh một lần. Hồng Hạnh dù chết cũng an tâm!
Bên kia, Vương thị nhìn thấy Hồng Hạnh thì giận đỏ bừng mặt, lại nghe những lời Hồng Hạnh nói thì không nhịn được, quát to:
- Tiện tỳ, ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Còn không đi về đi!
Hồng Hạnh run rẩy, tiến lên ôm chân Tương Nhược Lan:
- Phu nhân, từ khi nô tỳ thành người của Nhị gia, Nhị phu nhân vẫn luôn ngược đãi ta. Phu nhân, ngươi xem ta bây giờ có còn là ta trước kia không? Chẳng những mỗi ngày phải làm việc quần quật còn bị đánh mắng, ngày ăn chẳng đủ no. Phu nhân, người phải làm chủ cho ta.
Nói xong khóc lớn.
Vương thị tiến lên bạt tai nàng, cả giận nói:
- Cái loại tiện tỳ ngươi câu dẫn Nhị gia rồi còn dám chạy đến đây khóc lóc, tố cáo? Ngươi nói thêm câu nữa, ta xé nát miệng ngươi ra.
Hồng Hạnh vội vàng trốn ra sau Tương Nhược Lan:
- Phu nhân ngươi xem, trước mặt bao người Nhị phu nhân còn dám đánh ta, có thể thấy bình thường ngược đãi ta thế nào.
Vương thị tức giận đến cả người phát run, tiến lên định đánh nàng, Triệu di thái thái vội vàng kéo nàng lại, lạnh lùng nói:
- Quế Cầm, ngươi làm cái gì, gây sự với một nha hoàn, tự làm mất thân phận mình sao.
Lúc này Vương thị mới ý thức được hôm nay là ngày gì nên lui theo Triệu di thái thái
Cận Yên Vân nghe được là chuyện xấu của nhị phòng mình, mặt tối sầm lại, tự trách nhị ca chẳng làm được việc gì. Cận Yên Hồng vốn luôn bị Cận Yên Vân chèn ép, giờ nhị phòng bị chê cười, đương nhiên là sẽ không khách khí, ở bên nhìn mà thấy thú vị.
Mà Triệu di thái thái cùng Vương thị thấy mọi người đều ở đó nhìn vào, thấy vô cùng mất thể diện. Nơi này chẳng những những có hai tiểu thư đã xuất giá mà còn có nha hoàn của các nàng. Nếu để chuyện này vào tai gia đình bên đó thì Cận Thiệu Đường chẳng phải là thành trò cười cho thiên hạ.
Triệu di thái thái quay đầu lườm Vương thị một cái sắc lẻm, trách nàng làm việc quá mức khinh suất.
Vốn trong phủ nhị phòng đã không có địa vị, giờ như vậy lại càng thành trò cười.
Tuy là chuyện xấu của nhị phòng nhưng thái phu nhân cũng thấy tối sầm mặt lại. Trước mặt hai thứ nữ lại có chuyện chê cười này, sắc mặt bà sao tốt lên được?
Vu Thu Nguyệt ở bên nhìn thiếu chút nữa phì cười. Những người này sắc mặt thật khó coi khiến tâm tình nàng vô cùng vui sướng. Làm loạn đi, Hồng Hạnh càng làm loạn thì càng có chuyện vui.
Mà Tương Nhược Lan cũng hận không thể đá cho Hồng Hạnh hai cước. Chưa bao giờ thấy nô tỳ ngu xuẩn như vậy. Hôm nay là ngày gì mà cũng dám đến gây sự? Ai giúp được nàng!
- Người đâu, dẫn Hồng Hạnh vào phòng chứa củi. Tương Nhược Lan lớn tiếng sai bảo.
Thái phu nhân âm thầm gật đầu, bây giờ đây là cách giải quyết tốt nhất
Lập tức có người tiến lên kéo Hồng Hạnh xuống, Hồng Hạnh sao có thể bỏ qua, nàng gào lớn:
- Tiểu thư, ngươi thật sự không để ý đến ta nữa? Tiểu thư, ta hầu hạ tiểu thư từ nhỏ, luôn tận tâm với ngươi, giờ ngươi mặc kệ Hồng Hạnh sao, tiểu thư!
Nói thế làm cho Vương thị trong lòng cả kinh, nha đầu này có gan gây chuyện, chẳng lẽ mọi việc nàng làm đều là có người sai bảo. Nhất định là vì mình vẫn chèn ép Hồng Hạnh để nàng không được nhị gia sủng ái vì thế có người sợ mưu kế thất bại nên định dùng cách này để giải quyết.
Vương thị nhớ ra hôm đó Hồng Hạnh lõa lồ cạnh phu quân mình, lửa giận trong lòng bốc ngùn ngụt.
Không được, chuyện hôm nay không thể nhịn được. Nếu không làm rõ ràng chuyện này trước mặt hai vị cô nương thì chỉ sợ bọn họ sẽ cho rằng ta là người như thế! Nàng cùng lắm chỉ là một nô tỳ, sai nàng làm việc thì có gì. Cho dù Tương Nhược Lan là phu nhân đương gia cũng không thể muốn làm gì thì làm trước mặt bao người được.
Nghĩ vậy, Vương thị gỡ tay Triệu di thái thái, vọt tới, chỉ vào Hồng Hạnh gầm lên:
- Hay cho con tiện tỳ này, mở miệng là nói ta ngược đãi ngươi, nếu hôm nay không nói rõ ràng, chẳng phải để người ta nghĩ ta là kẻ độc ác sao.
Tương Nhược Lan thấy Vương thị còn làm loạn theo thì vội la lên:
- Đệ muội, ngươi cần gì so đo với nàng. Hôm nay là trung thu, hai vị cô nương trở về, mọi người đang vui vẻ, không nên vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tâm tình mọi người. Giờ nhốt nàng lại, sau đó thái phu nhân sẽ thẩm tấn chuyện này, lấy lại công bằng cho đệ muội.
Thái phu nhân! Vương thị hừ nhẹ một tiếng, nghĩ thầm, thái phu nhân cũng đứng về phía ngươi là gì. Bà sao coi nhị phòng vào mắt?
- Không được. Vương thị quả quyết nói
Nàng xoay người nhìn về phía Tương Nhược Lan, lạnh lùng nói:
- Phu nhân, Hồng Hạnh là nha hoàn hồi môn của ngươi, là người của ngươi. Hôm nay nàng làm ra chuyện này không chỉ là làm mất thể diện của ta mà cũng là làm mất thể diện của phu nhân. Nếu không làm rõ chuyện này, nơi này còn nhiều người như vậy, ai biết người khác sẽ nghĩ gì!
Nói đến đây, hai vị cô nương không khỏi liếc qua Tương Nhược Lan. Nha hoàn hồi môn của mình đi câu dẫn chủ tử nhị phòng. Quả thật, nói thế nào cũng không thông.
Thái phu nhân cũng không khỏi thở dài, chuyện này, nói đến nói đi vẫn là Tương Nhược Lan dạy dưới không nghiêm. Nha hoàn của mình cũng không quản được, sau nay trong phủ còn nhiều chuyện như vậy, nàng sao có thể ứng phó hết. Vạn nhất xảy ra chuyện gì chẳng phải là sẽ bị rối loạn Hầu phủ sao? Trong lòng mơ hồ có chút bất an.
Tương Nhược Lan nhìn sắc mặt thái phu nhân, biết thái phu nhân đã hoài nghi năng lực của mình. Nàng biết, nếu bây giờ không xử lý tốt chuyện này, thái phu nhân chỉ sợ sẽ không yên tâm mà giao Hầu phủ vào tay mình. Nếu nghĩ tìm người giúp, mà người đó vừa khéo là Vu Thu Nguyệt thì chẳng phải cuộc sống sau này sẽ không yên ổn.
Nghĩ vậy, Tương Nhược Lan đi tới bên người thái phu nhân nói:
- Mẫu thân, Hồng Hạnh trước là người của ta, làm ra chuyện này chỉ trách ta dạy dưới không nghiêm. Giờ nếu nhị phu nhân kiên trì muốn làm rõ chuyện này, ta cũng không thể mặc kệ nàng. Coi như trước mặt mọi người, làm cho rõ chuyện này.
Hôm nay loạn thành như vậy cũng chẳng có cách giải quyết toàn vẹn. Cũng không thể gạt thể diện Vương thị trước mặt mọi người được. Như thế sẽ thành đại phòng ỷ thế hiếp người! Thái phu nhân không thể làm gì khác hơn là gật đầu.
Tương Nhược Lan đi tới trước mặt hai vị cô nương, trầm giọng nói:
- Khó được dịp hai vị cô nương hồi phủ lại gặp phải chuyện này, là ta xử lý chưa chu toàn. Chút nữa ta sẽ chuẩn bị một phần lễ vật xem như xin lỗi
Cận Yên Vân vội vàng nói:
- Phu nhân đừng nói như vậy, nhà nào chẳng có một, hai điêu nô? Mọi người đều là người một nhà, nói cái gì xin lỗi với chẳng xin lỗi.
Cận Yên Hồng cũng nói:
- Chúng ta đều là người một nhà, phu nhân không cần quá để ý
Tương Nhược Lan gật đầu, quay đầu nói với Hồng Hạnh:
- Hồng Hạnh, bất kể ngươi nói đúng hay không thì tội làm kinh động khách nhân đã định rồi. Nếu hôm nay tra ra ngươi nói dối thì hai tội gộp vào, ngươi không thể ở lại Hầu phủ nữa. Ngươi còn muốn tra tiếp không? Nếu bây giờ ngươi xin lỗi nhị phu nhân, có lẽ ta còn có thể cầu tình với thái phu nhân giúp ngươi.
Bây giờ Hồng Hạnh đã mất đường lui, cho dù dập đầu nhận sai, vẫn sẽ bị nhị phu nhân ghi hận, nói không chừng chẳng bao lâu sau sẽ bị nàng hành hạ đến chết. Chỉ có liều mạng, chỉ cần phu nhân nhúng tay vào chuyện này, nhị phu nhân sau này nể phu nhân, sẽ không làm khó mình nữa.
- Phu nhân, xin phu nhân làm chủ cho Hồng Hạnh, Hồng Hạnh cam nguyện nhận tội làm kinh động khách nhân.
Tương Nhược Lan thở dài, có thể làm nàng đã làm. Vận mệnh sau này của Hồng Hạnh không còn trong bàn tay nàng nữa.
Vu Thu Nguyệt ở một bên mắt lạnh mà nhìn, trong lòng cười thầm không thôi, chuyện hình như càng lúc càng đặc sắc rồi. Nàng muốn xem xem,Tương Nhược Lan làm thế nào thu thập được cục diện này.
Biểu tỷ ngược đãi Hồng Hạnh là sự thật, đến lúc đó, nàng nếu giúp Hồng Hạnh sẽ khiến người ta thấy có chuyện khả nghi. Nhìn thế nào cũng như là giúp nha hoàn của mình đánh vào mặt nhị phu nhân. Nhưng nếu nàng nể nhị phu nhân mà không để ý đến Hồng Hạnh thì sẽ khiến người ta thấy nàng xử sự bất công, không để ý đến hạ nhân. Sau này, còn hạ nhân nào đi tin theo chủ tử vốn chẳng coi mạng hạ nhân ra gì?
Hừ hừ, Tương Nhược Lan, ngươi hôm nay nhất định chẳng có chỗ lui.