Thái phu nhân hơi cười nói:
- Chuyện này nếu giao cho ngươi, đương nhiên tùy ngươi toàn quyền xử lý.
Trong ánh mắt có vẻ chờ mong
Tương Nhược Lan cười nói:
- Vâng, con dâu nhất định sẽ không để mẫu thân thất vọng.
Nói xong xoay người, ánh mắt quét qua tất cả mọi người. Cuối cùng nàng dừng mắt ở phía Phương mụ mụ thì đã thấy bà lo lắng nhìn nàng, ánh mắt đầy sự cầu xin
Tương Nhược Lan thu hồi ánh mắt.
Sự chú ý của mọi người đều tập trung trên người Tương Nhược Lan, rất muốn biết nàng xử lý chuyện này thế nào. Nhất là hai vị tiểu thư, đang muốn mượn cơ hội xem thủ đoạn của chủ mẫu tương lai của Hầu phủ.
- Hồng Hạnh…
Tương Nhược Lan lớn tiếng nói:
- Ngươi đầu tiên là bất kính với phu nhân, sau đó làm kinh động khách nhân, hôm nay hai tội gộp chung. Ta niệm tình ngươi thân thể suy yếu, không đánh trượng, nhưng ngươi không có quy củ như vậy, không thể tiếp tục ở lại phủ nữa…
Còn chưa nói xong, Hồng Hạnh đã kinh hô:
- Phu nhân, người đừng đuổi ta đi!
Phương mụ mụ đứng một bên cũng vội van xin
Tương Nhược Lan nhìn nàng thở dài:
- Hồng Hạnh, ta còn chưa nói xong mà ngươi đã xen mồm, quá không quy củ, ta sớm nói cho ngươi, ở trong Hầu phủ thì phải tuân theo quy củ Hầu phủ. Đáng tiếc, ngươi vẫn chẳng coi lời ta nói vào lòng mới để rơi xuống bước này…
Vương thị cùng Triệu di thái thái hai mặt nhìn nhau, chẳng biết Tương Nhược Lan muốn làm gì.
Sắc mặt Hồng Hạnh trắng bệch, nàng ôm chân Tương Nhược Lan, nước mắt lại ứa ra:
- Phu nhân, ta biết là ta không tốt nhưng giờ ta đã là người của nhị gia. Ngươi không nên đuổi ta ra ngoài, nếu không, nô tỳ chỉ còn đường chết
Sau đó khóc lớn
Bên kia Phương mụ mụ cũng quỳ xuống, khóc không thành tiếng:
- Phu nhân, van xin ngươi…
Bên cạnh, hạ nhân cũng lộ vẻ không đành lòng
Đều là hạ nhân, vận mệnh đều nằm trong tay chủ tử, sinh tử vinh nhục đều là một câu nói của chủ tử mà thôi. Giờ thấy Hồng Hạnh trong nháy mắt đã bị đuổi ra phủ không còn đường sống, trong lòng không khỏi có sự thương hại.
Nói đến nói đi, nô tài chính là nô tài, cái gì cũng là nô tài sai. Chuyện này rõ ràng là nhị phu nhân ngược đãi Hồng Hạnh nhưng lại để mình Hồng Hạnh chịu tội. Bây giờ vì nể mặt nhị phu nhân mà đuổi nàng ra phủ. Chủ tử này chỉ biết nể mặt nhau, sao coi tính mạng hạ nhân vào mắt.
Rất nhiều hạ nhân đều cúi đầu.
Thái phu nhân nhíu mày
Tương Nhược Lan cúi người, khẽ đầy Hồng Hạnh ra, trầm giọng nói:
- Hồng Hạnh, ngươi không phải lo, ta chưa nói sẽ đuổi ngươi ra ngoài
Hồng Hạnh ngừng khóc, nước mắt doanh tròng:
- Vậy phu nhân có ý gì?
- Ngươi không có quy củ như thế, không thể ở lại Hầu phủ nữa. Sáng mai ta sẽ sai người đưa ngươi tới biệt viện. Đồ ăn, mặc của ngươi vẫn dựa theo lệ của thông phòng. Hy vọng ngươi tới biệt viện thì có thể suy nghĩ cho kỹ. Lúc nào học thấu đáo các quy củ thì sẽ cho ngươi quay lại!
Vương thị nghe vậy hai mắt sáng ngời, có thể đuổi nàng đi là tốt rồi. Quay lại? bên người nhị gia nhiều đàn bà như vậy, chỉ cần rời đi một đoạn thời gian, nhị gia sao còn nhớ Hồng Hạnh kia mấy mắt mấy mũi? Hồng Hạnh là người của nhị phòng, chỉ cần nhị phòng không nói, nàng cũng đừng nghĩ đường về.
Để cho nàng ta cả đời ở biệt viện đi.
Đạo lý này đương nhiên Hồng Hạnh hiểu. Sắc mặt nàng đại biến, không ngừng dập đầu:
- Phu nhân, đừng đem ta đi. Phu nhân, nể tình ta đã hầu hạ ngươi lâu như vậy (bài ca cũ mèm hát mãi k chán), đừng đem ta đi biệt viện.
Rời khỏi Hầu phủ, những cố gắng trước kia của nàng chẳng phải là uổng phí? Chẳng lẽ cứ ở biệt viện đó chờ chết? Thế chẳng thà trước kia gả cho quản sự Trương.
Tương Nhược Lan không muốn nói thêm nữa, đứng dậy thẳng dậy sai:
- Trước tiên đem Hồng Hạnh về, sáng mai đưa đi biệt viện.
Lập tức có gia đinh đi lên kéo Hồng Hạnh đi. Hồng Hạnh khóc lóc, không để ý mọi thứ mà kêu to:
- Tiểu thư, chẳng lẽ ngươi thật sự tuyệt tình như vậy.
Phương mụ mụ vội vàng đến bưng miệng nàng lại, khóc ròng nói:
- Được rồi, Hạnh Nhi. Phu nhân làm thế là đã quá tốt cho ngươi rồi. Ngươi đừng có không biết tốt xấu.
Vừa nói vừa bảo gia đinh nhanh kéo nàng xuống.
Đám người thái phu nhân đều lộ ra vẻ mặt chán ghét
Vu Thu Nguyệt nhìn hướng Hồng Hạnh rời đi, âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Đợi Hồng Hạnh đi rồi, Vương thị nhìn Tương Nhược Lan cười cười:
- Phu nhân xử sự, cuối cùng coi như công bằng!
Tương Nhược Lan nhàn nhạt cười nói:
- Công bằng hay không, chờ ta xử trí xong rồi nói!
Vương thị ngạc nhiên:
- Còn chưa xử trí xong? Không phải đã quyết định đưa Hồng Hạnh đến biệt viện?
Tương Nhược Lan cười cười:
- Đó chỉ là xử trí Hồng Hạnh, còn nhị phu nhân ta chưa bàn đến!
- Ta???
Vương thị biến sắc, cả kinh dựng đứng người lên, Triệu di thái thái vội vàng ấn nàng xuống
Thái phu nhân hứng thú nhìn Tương Nhược Lan:
- Nhược Lan, nói hết đi.
Thái phu nhân đã lên tiếng, Vương thị cũng không dám nhiều lời, quay đầu đi, vẻ mặt tức giận.
- Nhị phu nhân ngược đãi Hồng Hạnh là sự thật, chuyện này ảnh hưởng đến danh dự Hầu phủ ta. Ta đề nghị phạt nhị phu nhân hai tháng tiền.
Trừng phạt như vậy cũng chẳng tính là nghiêm trọng. Cũng để cảnh tỉnh bọn nha hoàn muốn leo lên giường chủ tử.
Thái phu nhân gật đầu:
- Nhược Lan nói có đạo lý.
Vương thị mặc dù có chút đau lòng nhưng nhớ ra những hành vi trước kia của mình cũng chẳng có gì là hay ho, trong lòng thái phu nhân đương nhiên không thích. Vì thế cũng chẳng lên tiếng
Sắc mặt của đám hạ nhân lúc này mới hòa hoãn một chút, cuối cùng cũng là cho Hồng Hạnh một đường lui. Trong lòng đang nghĩ, xem ra chủ mẫu tương lai thưởng phạt phân minh, không phải là người có lòng dạ độc ác, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn nhiều.
Thái phu nhân đứng lên cười nói:
- Được rồi, náo loạn lâu như vậy chuyện không vui cuối cùng cũng qua.
Tiếp theo nhìn về phía Tương Nhược Lan mà khen:
- Nhược Lan, chuyện này ngươi xử lý tốt lắm! Ta rất hài lòng, sau này ta cũng có thể yên tâm giao Hầu phủ cho ngươi rồi.
Mọi người nghe vào trong tai, trong lòng mỗi người đều có ý nghĩ riêng
Tương Nhược Lan cười nói:
- Nhược Lan vẫn còn nhiều chỗ phải nhờ mẫu thân chỉ điểm.
Lúc này, có gã sai vặt tiến đến bẩm báo:
- Hầu gia cho mời phu nhân, nói là sắp đền giờ tiến cung rồi, muốn nhắc phu nhân chuẩn bị
Thái phu nhân nói với Tương Nhược Lan:
- Đây là chính sự, Nhược Lan mau đi đi.
Tương Nhược Lan hành lễ thái phu nhân, chào hỏi hai vị tiểu thư rồi ra khỏi Tùng hương viên.
Tương Nhược Lan đi rồi, Cận Yên Vân cười kéo tay thái phu nhân:
- Mẫu thân, chúc mừng mẫu thân có được một nàng dâu giỏi giang.
Cận Yên Hồng cũng cười nói:
- Chẳng những giỏi giang mà còn rất tinh tế. Biết ta đi xe đường xa mệt mỏi, còn chuẩn bị cả thuốc bổ nữa.
Cận Yên Vân che miệng cười nói:
- Đại tỷ tỷ nói như vậy là trách thái phu nhân không chu đáo bằng phu nhân?
Cận Yên Hồng biến sắc, quên mất khi xưa mọi thứ là do thái phu nhân chuẩn bị.
Thái phu nhân vỗ nhẹ tay Cận Yên Vân, cười nói:
- Được rồi. Đừng coi thường tỷ tỷ ngươi nữa. Mọi năm đều là Trương mụ mụ chuẩn bị, bà nhiều việc, quên cũng là chuyện bình thường.
- Vâng! Vâng! Cận Yên Hồng vội vàng nói
Thái phu nhân cười cười, nhớ ra lúc đầu nhận được thánh chỉ thì trong lòng ghét Nhược Lan muốn chết nào biết được giờ lại là một đứa con dâu đắc lực như vậy
Có thể thấy được thế sự chẳng có gì là tuyệt đối.
Đoàn người ra khỏi cửa, tiếp tục tản bộ trong hậu hoa viên.
Vương thị cố ý đi chậm, tới cạnh Vu Thu Nguyệt, nhỏ giọng nói:
- Xem ra chúng ta hiểu lầm phu nhân, nếu nàng thật có lòng đặt tai mắt trong nhị phòng thì sao lại dễ dàng đẩy Hồng Hạnh đi biệt viện như thế.
Vu Thu Nguyệt nhìn kế hoạch của mình thất bại trong gang tấc, trong lòng thầm hận không thôi, giờ lại nghe Vương thị nói, đành phải cười khan hai tiếng:
- Đúng! Đúng
Cũng không thể không thừa nhận, Tương Nhược Lan xử lý rất tốt
Chính vì như thế mới khiến nàng càng hận, thiếu chút nữa thì xé rách khăn lụa.
Ngày sau còn dài, nàng còn cơ hội. Nàng không tin, Tương Nhược Lan mệnh tốt như vậy.
Tương Nhược Lan trở về Thu Đường viện, mới vào phòng, Phương mụ mụ đã tiến vào theo, quỳ xuống dập đầu lạy ba cái.
- Cám ơn tiểu thư bỏ qua cho Hồng Hạnh, cám ơn đại ân đại đức của tiểu thư.
Tấm lòng cha mẹ rộng lớn, bao dung. Nếu nàng có cha mẹ tuyệt sẽ không để cha mẹ phiền lòng vì mình như vậy. Tương Nhược Lan thầm thở dài một hơi, cúi người đỡ Phương mụ mụ lên.
- Mụ mụ, Hồng Hạnh rời khỏi nhị phòng vị tất đã là chuyện không hay. Nhị phu nhân ghen tuông, Hồng Hạnh tính tình lại như vậy, sớm muộn cũng gặp chuyện không may, rời khỏi Hầu phủ, Hồng Hạnh có lẽ còn có thể cả đời bình an.
Phương mụ mụ mắt đỏ bừng nói:
- Lão nô hiểu nỗi khổ tâm của tiểu thư, là Hồng Hạnh chẳng biết tốt xấu mới nghĩ như vậy. Đều do mụ mụ không dạy dỗ Hồng Hạnh cho nghiêm. Hôm nay lão nô có việc muốn nhờ tiểu thư, xin tiểu thư cũng đưa lão nô đến biệt viện, cho lão nô có thể lúc nào cũng trông chừng Hồng Hạnh, tránh để nó lại gây họa
Tương Nhược Lan hơi nghĩ rồi gật đầu đáp ứng
- Chuyện này ta sẽ thương lượng cùng thái phu nhân.
Phương mụ mụ vội vàng dập đầu tạ ơn
Tương Nhược Lan gọi Ánh Tuyết và Liên Kiều vào giúp mình chuẩn bị trang điểm mặc triều phục.
Chỉ chốc lát sau, Cận Thiệu Khang đã đến.
Cận Thiệu Khang mặc chỉnh tề, mãng bào màu đen mặc trên người càng hiện rõ vẻ anh vũ bất phàm của hắn.
Ánh Tuyết và Liên Kiều thức thời lui xuống
Cận Thiệu Khang tiến lên ôm eo nàng, thấy mặt nàng phơn phớt phấn hồng, càng thêm kiều mỵ, phong tình. Không nhịn được, hắn hôn nàng một cái, cười nói
- Nhược Lan, nàng thật đẹp.
Tương Nhược Lan cười duyên một tiếng:
- Cẩn thận một chút, đừng làm rối tóc ta, mất không ít công chuẩn bị đâu.
Nhưng thấy hắn tuấn mỹ như vậy, cũng không nhịn được ôm cổ hắn, nhón chân hôn lên môi hắn một cái.
Cận Thiệu Khang cười một tiếng, cúi đầu xuống hôn lại nàng, hai người ngọt ngào một hồi lâu
Một lát sau, Cận Thiệu Khang thở hào hển buông nàng ra, vội vàng nói sang chuyện khác:
- Vừa rồi có phải có chuyện gì không? Gã sai vặt đến báo lại nói các ngươi đều ở Tùng Hương viện.
Tương Nhược Lan đem chuyện khi nãy kể tóm tắt lại một lần.
Cận Thiệu Khang cười cười, khen:
- Nhược Lan, làm rất tốt!
Thật ra tới nay, hắn cũng chẳng ôm nhiều hy vọng với năng lực quản gia của nàng. Cũng may trong phủ không đông, không quá phức tạp. Đến lúc đó cất nhắc một quản gia giúp nàng một chút cũng được, chậm chậm cho nàng thời gian, cũng sẽ có một ngày nàng làm tốt. Nhưng không ngờ, bây giờ nàng lại cho hắn một niềm vui lẫn sự ngạc nhiên như vậy. Làm rất thỏa đáng, vừa nghiêm khắc mà vẫn nhân hậu
Tương Nhược Lan ngẩng đầu lên cười nói:
- Ta nói rồi đó, ta sẽ hết sức để thành thê tử tốt của ngươi
Cận Thiệu Khang dịu dàng ôm lấy nàng, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.