Một tháng sau.
Cung Tuyết Thiến rời giường từ rất sớm, sai Tiểu Vân thu dọn hết thảy mọi thứ. Hôm nay sẽ rời đi rồi, tâm tình thật sự có chút kích động.
“Tiểu thư, đều thu dọn xong rồi.” Tiểu Vân sửa sang lại thật tốt mới nói.
“Ừ, Tiểu Vân, ngươi đi xem xem lúc nào Vương gia mới trở về?” Cung Tuyết Thiến phân phó, có sự cho phép của hắn, nàng mới có thể rời đi, là hoàn toàn rời đi.
“Tiểu thư, vậy người đợi một lát, nô tỳ lập tức đi ngay.” Tiểu Vân nói xong liền lui ra ngoài.
Lúc này, Cung Tuyết Thiến mới nhìn hết thảy những thứ quen thuộc trong phòng. Thật sự phải rời khỏi rồi, đột nhiên nàng lại cảm thấy có chút luyến tiếc. Dù sao chúng cũng đã làm bạn với nàng năm năm.
“Tiểu thư, tiểu thư, Vương gia trở về rồi.” Tiểu Vân thở hổn hển chạy về báo.
“Được, vậy ta đến gặp hắn.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, tựa như không có lấy một chút lo lắng.
Trong đại sảnh
“Thiếp thân tham kiến Vương gia.” Cung Tuyết Thiến vừa vào cửa đã hành lễ.
“Ngươi là ai?” Mộ Dung Trần có chút sững sờ, mày hơi nhíu lại. Trước mắt là một nữ tử thân hình nhỏ nhắn đang cúi đầu, nhưng tại sao hắn lại không có một chút ấn tượng?
“Mạnh Tâm Nghi.” Cung Tuyết Thiến chủ động nói ra tên của mình.
“Là ngươi.” Lúc này Mộ Dung Trần mới nhớ lại, vài năm qua đi, hắn gần như đã quên nàng, không ngờ nàng đã lớn như vậy khiến cho hắn không thể nhận ra. Hơn nữa năm năm trôi qua, những chuyện của năm năm trước hắn đã không còn so đo. Dù sao lúc ấy nàng vẫn còn quá nhỏ. Nghĩ đến đây, hắn dùng giọng điệu thản nhiên hỏi: “Có việc gì không?”
“Có, ta đến là để từ biệt Vương gia.” Cung Tuyết Thiến nói, len lén quan sát hắn một chút. Trên khuôn mặt của hắn hoàn toàn không có một chút dấu vết của năm tháng, ngược lại càng thêm vẻ chín chắn và chững chạc.
“Từ biệt? Ngươi có ý gì?”Mộ Dung Trần sửng sốt, không kịp phản ứng.
“Không biết Vương gia có còn nhớ những lời đã từng nói trước kia, chờ sau khi ta trưởng thành, nếu ta thay đổi chủ ý, người sẽ thả ta đi. Cho nên bây giờ ta đến chào từ biệt.” Cung Tuyết Thiến nói thẳng.
“Ngươi vì chuyện này nên mới đến tìm ta sao?” Mộ Dung Trần nhíu mày, không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy, nàng đã trưởng thành rồi.
“Vâng, Vương gia, thiếp thân biết Vương gia nhất ngôn cửu đỉnh, nói lời giữ lời, nhất định sẽ thả ta đi. Nhưng mà, cho dù sắp phải rời đi, ta cũng muốn nói với Vương gia một tiếng, đa tạ người mấy năm nay đã chiếu cố.” Cung Tuyết Thiến giọng điệu thành khẩn nói. Tuy rằng trong lòng không hề nghĩ như vậy, nhưng đây là phương pháp phủ đầu, để cho hắn không có cơ hội đổi ý.
“Trưởng thành rồi, cũng hiểu chuyện hơn. Được, Bổn Vương cho phép ngươi rời đi.” Mộ Dung Trần nói. Những chuyện của quá khứ đều đã qua đi, hắn cũng không muốn tiếp tục so đo với một đứa bé.
“Đa tạ Vương gia.” Trên mặt của Cung Tuyết Thiến lộ vẻ vui mừng, không ngờ hắn lại không hề làm khó nàng, một lời liền đáp ứng. Có lẽ trải qua năm năm, theo dòng thời gian, hắn đã sớm quên đi những hành vi lúc trước của nàng.
“Có cần Bổn Vương phái người đưa ngươi về Mạnh phủ không?” Mộ Dung Trần đột nhiên hỏi, như vậy, coi như cũng có thể ăn nói với ân sư.
“Không cần, ta tự mình đi.” Cung Tuyết Thiến không thể chờ đợi thêm, đã nhanh chóng đi ra cửa.
Đi đến đại sảnh, nàng thật sự vui mừng muốn hét lên, nàng tự do rồi, thật sự tự do rồi. Từ nay về sau, nàng có thể sống thật vui vẻ, thanh lâu, sòng bạc, giang hồ, nàng đều có thể đến dạo chơi.
Chương 046 -- Quay về Mạnh phủ
Mạnh phủ.
“Tiểu thư, người chờ nô tỳ đi gõ cửa.” Tiểu Vân mang theo tay nải, nói.
“Ừ.” Cung Tuyết Thiến gật đầu. Tuy rằng phủ đệ này không thể sánh bằng Vương phủ, nhưng cũng có thể xem là quý phủ. Thật ra, quay về Mạnh gia, trong lòng nàng cũng không quá xúc động, dù sao nơi này cũng không phải nhà nàng, nàng cũng không phải là Mạnh Tâm Nghi.
Nghe thấy có người đập cửa, két một tiếng, cửa liền mở ra, một thanh âm già nua vang lên: “Ai vậy?”
“Lý bá, chúng ta trở về rồi.” Tiểu Vân nhìn thấy một cụ già tóc bạc hơn sáu mươi tuổi đang đi đến, giọng điệu nghẹn ngào kêu.
“Ngươi là?” Lý bá hơi nheo mắt lại, nhìn thấy hai cô gái đang đứng ở cửa, đột nhiên hai mắt sáng ngời, hô lên đầy kích động: “Tiểu thư, Tiểu Vân, là hai người sao? Hai người đã quay lại.”
“Lý bá, mấy năm nay ông vất vả rồi.” Cung Tuyết Thiến tiến lên phía trước, thật lòng nói. Nàng đã từng nghe Tiểu Vân nói qua, Lý bá là quản gia của Mạnh phủ, luôn trung thành và tận tâm. Trước khi lâm chung, lão gia đã đặc biệt giao cả nhà này cho ông trông nom.
“Tiểu thư, người đang nói gì vậy? Mau, mau vào đây, đừng đứng ở ngoài cửa nữa.”Trong mắt Lý bá chứa đầy lệ, bảo các nàng đi vào.
Cung Tuyết Thiến bước vào, mới phát hiện, nơi này lớn hơn so với tưởng tượng của nàng, rất sạch sẽ, không có lấy một chút dáng vẻ hoang vắng, ngược lại thật gọn gàng ngăn nắp. Tuy rằng nàng không có ký ức về nơi này nhưng nàng có thể nhìn ra Lý bá thật sự rất tận tâm tận sức.
“Tiểu thư, năm năm rồi, lão nô cũng không nhận ra người nữa.” Lý bá vẫn nhìn nàng, giọng điệu thật sự kích động, rốt cuộc tiểu thư của lão thật sự trưởng thành rồi.
“Lý bá, sau này, mỗi ngày ông đều nhìn thấy ta, đừng chê ta phiền là tốt rồi.” Cung Tuyết Thiến khẽ cười nói, không muốn không khí tiếp tục nặng nề như vậy.
“Lão nô nào dám, lão chỉ sợ tiểu thư không quan tâm lão thôi.” Lý bá lo sợ nói. Hắn thật sự lo lắng, dù sao hắn cũng đã già không còn dùng được nữa.
“Không đâu, Lý bá, ông yên tâm. Ông và Tiểu Vân đều là người thân của ta. Sao ta lại không cần ông được. Ta còn muốn phụng dưỡng ông lúc về già, trông nom hương hỏa cho ông nữa.” Cung Tuyết Thiến nói, từ trong sâu thẳm, nàng thực sự tôn kính người đã dốc hết cả đời mình chỉ vì sự gửi gắm của người khác như vậy.
“Tiểu thư.” Tiểu Vân và Lý bá đều nhìn nàng cảm động.
“Được rồi, Tiểu Vân, Lý bá, đêm nay chúng ta ăn bữa cơm đoàn viên, để chúc mừng một chút.” Cung Tuyết Thiến đề nghị, không muốn làm bọn họ đa sầu đa cảm nữa.
“Được, việc này để nô tỳ chuẩn bị.” Tiểu Vân nói.
“Lão nô đi giúp cô.” Trên mặt Lý bá vẫn nở nụ cười.
Nhìn thấy bọn họ đi về phía phòng bếp, một mình Cung Tuyết Thiến nhẹ bước ra sân, muốn làm quen một chút. Chợt nghe thấy tiếng gõ cửa truyền từ bên ngoài truyền vào, nàng đi qua, vừa mở cửa vừa hỏi: “Ai?”
“Tâm Nghi, là ta.” Ngoài cửa là một mỹ công tử, trong tay cầm một chiếc quạt, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu.
“Là ngươi, Thập tứ Vương gia.” Cung Tuyết Thiến kinh ngạc kêu lên, tuy rằng đã hai năm không gặp nhưng nàng vừa liếc mắt liền nhận ra hắn. Nhưng mà tại sao hắn lại đến đây? Tại sao lại biết nàng đã trở về?
“Không mời ta vào ngồi một chút sao?” Mộ Dung Vũ cười nói, cũng không cần cho phép mà tự mình tiến vào.