Trương Tam Phong Dị Giới Du Chương 117 Chung kiến tổ mẫu.


Lấy tốc độ cưỡi ngựa của đám người chúng ta, vẫn hơn một giờ mới tới được cái địa phương kia. Trên đường đi qua rất nhiều đại môn và trạm canh gác là vô số kể. Hơn nữa, nhân viên thủ vệ ở trong này hơn quá ngàn. Bần đạo thấy được tư thế này mới hiểu được cái gì gọi là thủ vệ sâm nghiêm.

Nơi chúng ta xuống ngựa là trước thạch môn của một khu nhà to lớn, vẻ bên ngoài của nó như là Khải Hoàn Môn ở Pháp, bất quá so với Khải Hoàn Môn lại to lớn hơn một chút, ở trên bề mặt của nó được điêu khắc rất nhiều phù điêu và nội dung là những tràng cảnh kỵ binh chiến đấu. Đại khái bởi vì ở nơi này là Thánh Quang Tổng bộ Kỵ binh đoàn hay sao ấy?

Bước vào cửa là một quảng trường rộng lớn, trung tâm quảng trường là cái bể phun nước đặc biệt lớn, vượt qua bể phun nước là một lối đi lên núi được làm bằng đá.


"Ta chóng mặt quá, còn chưa có đến nơi sao" Ngài không phải bảo ta đi luyện công vào sáng sớm đấy chứ?" Bần đạo nhịn không được oán giận nói. Nói xong cấp cho chính mình Mẫn Tiệp Thuật, hảo hảo đuổi kịp tốc độ hai người bọn họ.

"Một lát nữa sẽ đến thôi mà" Tát Sa mỉm cười nói.

"Đừng để ý đến tên tiểu tử này, hắn ngày hôm qua đánh ngã mấy chục tên Hoàng gia quân cận vệ, cũng không thấy hắn mệt mỏi tẹo nào" Phụ thân lại dùng khẩu khí oán trách nói: "Chúng ta hay là đi nhanh lên, đừng làm nàng sốt ruột chờ, không tốt lắm đâu"

"Còn hắn thì sao?" Tát Sa chỉ vào ta hỏi. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY

"Hắn không chết vì mệt đâu" Phụ thân nói xong liền bắt đầu gia tốc, một chút cũng không để ý tới ta.

"Ngươi nếu không theo kịp thì đi thong thả cũng được, dù sao nơi này chỉ có một lối đi đường, ta phải đi trước dẫn đường, bằng không hắn sẽ bị người ta ngăn chặn" Tát Sa nói xong liền chạy theo sau phụ thân.

Ôi trời! Đối với hai kẻ vụng trộm nam nữ này khẳng định là loại bỏ kỳ đà cản mũi đây. Bần đạo ác độc nghĩ đến, không cho ta giám thị à. Nghĩ đến đây bần đạo dùng tới phi hành thuật. Ô! Đây là pháp thuật thất cấp đã niêm phong cất bấy lâu nay a. Cái này sẽ bổ sung năng lượng cho người sử dụng nó, ít nhất cũng vài trăm kim tệ. Thực đáng giận mà!

Bần đạo ở trên trời giám thị bọn họ, bọn họ căn bản không thể biết được. Phụ thân sau một lúc chạy như điên đã cố ý chậm lại, cũng là lúc thể lực hết chống đỡ nổi, dù sao còn chưa có khôi phục lại. Bắt đầu cùng Tát Sa bắt chuyện. Ta kháo! Quả nhiên là ta đoán đúng. Cũng may bọn họ không có hành động gì khác hơn, vẻn vẹn nói vài điểm không nghĩ là ta nghe được lời nói mà thôi.

Sau khi ta bay được hơn 10 phút, lại thấy một quảng trường rộng lớn, nơi này có hai đội thủ vệ đang tuần tra. Xem ra đã đi tới nơi rồi. Phải nhanh chân đuổi theo hai người, cùng nhau thông qua kiểm tra của đám cảnh vệ.

"A? Cũng nhanh ha?" Tát Sa cười nói.

"Đã đến rồi sao không lên tiếng hả" Phụ thân tức giận hỏi ta: "Ngươi vừa rồi đi theo chúng ta??"

"A! Ân. Là… là sao?" Bần đạo giả ngu cười ha ha.

"Đáng giận" Phụ thân đối ta cũng không có biện pháp, đành phải chạy đi.

Phía sau quảng trường này là một cung điện kiến trúc phi thường lớn, đi lên gần hai mươi thước bậc thang, mới nhìn thấy được cửa chính của cung điện này, quá dị thường to lớn. Ngươi nghĩ xem một cánh cửa được kiến tạo cao đến 7, 8 thước? Chẳng lẽ nói nơi này là chỗ ở của người khổng lồ hoặc thực nhân ma.

Đi vào bên trong chính là đại sảnh, cuối đại sảnh là chỗ thờ phụng Chiến Thần kỵ sĩ. Hình dáng là người cưỡi long tác chiến. Kỳ thật tại trong mắt của ta bức tượng này phi thường ngốc, người cưỡi long đang chiến đấu chính là ảnh hướng đến nhau, căn bản không giúp được gì. Long có người không chỉ không thể làm cho động tác giảm bớt linh hoạt, mà còn làm chậm lại tốc độ xuống thấp. Cho nên lúc công kích lại càng buồn cười hơn, một người cầm thương cưỡi trên lưng long thì bị bó buộc, chỉ sợ long trảo so với thương ở trong tay người kia thuận tiện hơn nhiều, hơn nữa uy lực cũng lớn hơn. Hai người này hợp thành một chỗ tuyệt đối là rác rưởi. Còn không bằng khi tách ra hiệu quả hơn nhiều.

Một bên khinh bỉ Long kỵ sĩ ngu xuẩn, một bên theo Tát Sa tiến vào bên trong cung điện, vòng vo N cái uốn cong, qua N đạo thủ vệ, chúng ta đi tới trước đại môn.

"Quân đoàn trưởng đang ở bên trong. Các ngươi tự mình đi vào đi" Tát Sa nói xong, lại u oán liếc mắt nhìn phụ thân rồi xoay người bước đi.

Phụ thân thần sắc phức tạp nhìn thân ảnh Tát Sa đã đi xa cho đến lúc biến mất, mới thật mạnh thở ra một hơi dài, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa.

"Vào đi" Một thanh âm nữ rất dễ nghe mà không mất đi uy nghiêm từ bên trong truyền ra.

Phụ thân cùng ta đẩy cửa đi vào, bên trong là gian phòng rộng lớn hoặc kêu là thư phòng gì gì đó. Ở bên cạnh gần cửa sổ là một cái bàn lớn, phía sau cái bàn đó là một vị mỹ nữ mặc áo trắng đang ngồi ngay ngắn. Thực không thể tin được nàng chính là tổ mẫu của ta, thoạt nhìn, niên kỷ cùng với mẫu thân không sai biệt lắm. Phải biết rằng mẫu thân chính là Tinh Linh tộc, là siêu tuổi thọ khiến nàng hiện tại thoạt nhìn chỉ mới 20 tuổi. Mà tổ mẫu cũng như thế, một đầu tóc vàng, làn da trắng như tuyết, khí chất tao nhã, nhưng hai mắt thỉnh thoảng lóe ra tinh quang khiến nàng thoạt nhìn có loại cảm giác không giận mà uy. Tóm lại, nàng làm cho người ta có ấn tượng chính là vô tận uy nghiêm.

Phụ thân dẫn ta đến phía trước cái bàn đó, sau một hồi lễ tiết, cung kính nói: "Mẫu thân, người khỏe không"

"Bần đạo cũng nói: "Người khỏe không, bà nội"

"Ân!" Tổ mẫu thần sắc lạnh như băng sơn khi nghe đến tiếng "bà nội" thì trong nháy mắt bị hòa tan, nàng đầu tiên là rất ân cần đánh giá phụ thân một lát, rồi nói: "Rất khỏe, chuyện của ngươi ta cũng đã biết, sự cố gắng của ngươi làm ta rất vui mừng. Chính là phụ thân ngươi lúc ở tuổi như ngươi bây giờ cũng không có thành tựu như ngươi vậy"

"Hắc hắc!" Nghe được tổ mẫu khích lệ phụ thân cố nhiên có loại cảm giác vì được quá yêu mà sợ, hắn kích động chỉ biết cười ngây ngô mà thôi.

Thấy được bộ dáng này của phụ thân, tổ mẫu bất đắc dĩ lắc lắc đầu, liền không chú ý tới, bắt đầu chuyên tâm quan sát ta.

Ta rất tự nhiên cùng nàng đối diện, ánh mắt lúc đầu của nàng xem như hòa nhã, nhưng là muốn xuyên thấu vào bên trong nội tâm của ta thập phần mãnh liệt. Đáng tiếc bần đạo tu vi tâm linh không phải bình thường, cũng đã mất mấy trăm năm tu luyện mới thành tựu, có thể kém được sao? Cho nên nàng không thể thực hiện được. Lập tức, ánh mắt của nàng dần dần sắc bén thêm, phảng phất giống như mũi tên bén nhọn, muốn xuyên qua nội tâm của ta. Sau khi nổ lực không có kết quả, nàng bắt đầu phối hợp với vẻ mặt, lát sau lại vận dụng toàn bộ khí thế bức người phát ra, trong chốc lát nhiệt độ không khí khắp cả gian phòng dường như lên tới cực điểm.

Phụ thân đã bị khí thế uy áp của tổ mẫu làm cho lung lay sắp ngã đổ, dù sao phụ thân vẫn còn ở trong tình trạng suy yếu. Vì thế, bần đạo vẫn là bộ dáng không thấy không biết, nàng cường đại thì mặc nàng, Thanh Phong Phất Sơn Cương. Cho dù khí thế cường đại cỡ nào đi nữa đối với ta căn bản vô dụng, xem như không tồn tại.

Tổ mẫu thấy ta không chút động đậy, lại nghĩ đến thương thế trên người của phụ thân, đành phải thu lại khí thế. Phụ thân một trận suy yếu, người đầy mồ hôi như sắp ngã xuống, bần đạo vừa muốn đến đỡ, chợt phát hiện trước mắt một thân ảnh lóe lên, tổ mẫu đã tới bên người rồi. Thật nhanh a! Đối nhãn lực của bần đạo cơ hồ cũng không thấy rõ động tác của nàng. Thân pháp thần kỳ như vậy, hơn nữa khí thế mới vừa rồi, bần đạo đoán chừng vị tổ mẫu này của ta đại khái đã là đạt được cảnh giới Kiếm Thần?

Lúc ta đang còn ngây ngô đứng đó, tổ mẫu đã giúp đỡ phụ thân ngồi trên ghế sô pha, nàng nhìn ta nói: "Tới đi đây ngồi đi, một tên tiểu gia hỏa thần kỳ"

Bần đạo liền đi tới ngồi xuống bên cạnh phụ thân, nói: "Ta có cái gì thần kỳ hả?"

"Khí thế của ta đến phụ thân ngươi cũng chịu không nổi, nhưng ngươi lại không có việc gì, cái này còn chưa đủ thần kỳ sao?" Tổ mẫu cười nói.

"Có lẽ là phản ứng của ta có điểm trì độn?" Bần đạo tìm lấy cái cớ.

"Đừng nghe hắn nói bậy" Phụ thân cả giận nói: "Hắn nếu phản ứng trì độn, thì Ni Cổ Lạp Tư bị hắn đánh cho thành con heo? Lại nữa, ngày hôm qua, hắn còn đánh ngã hơn hai mươi Hoàng gia quân cận vệ của Mỹ Cách Lam đế quốc. Tiểu tử này có rất nhiều bí mật giấu ta lắm đây"

"Mỗi người đều có bí mật của chính mình mà" Bần đạo vẻ mặt trầm trọng nói: "Tỷ như ngài cùng Tát Sa a di đó"

"Ngươi là tên hỗn đãn" Phụ thân thẹn quá hóa giận, nói: "Không được nói bậy"

"Ha hả! Tốt lắm, đừng náo loạn lên nữa" Tổ mẫu cười đối phụ thân nói: "Ngươi còn không biết, ngày hôm qua hắn còn làm ra một cái hành động vĩ đại sao?"

"Cái gì hành động vĩ đại?" Phụ thân hỏi lại.

"Hắn trước mặt mọi người đem hai gã thiếu gia Tắc Văn gia tát cho mấy cái" Tổ mẫu dụng ngữ khí khác thường nói.

"Cái gì?" Phụ thân chấn động: "Tên hỗn đãn này, như thế nào không nói sớm cho ta biết? Việc này có chút phiền toái đây"

"Ai nha! Không hai hai tên cướp bóc hại dân hại nước sao?" Bần đạo không cho là đúng nói: "Ta còn cùng bọn hắn ước hẹn quyết đấu nữa đó"

"Ngu ngốc" Phụ thân mắng: "Gia tộc bọn họ ở nhiều thế hệ đều nắm giữ Thánh Quang bảo hộ quân đoàn, thủ hạ có mấy trăm vạn, là điều mà ngươi có thể trêu chọc sao?"

"Được … được rồi" Tổ mẫu nói: "Chuyện này ta đã cùng tộc trưởng Tắc Văn gia tộc thương nghị qua, chúng ta nhất trí cho rằng đám hài tử này quá hồ đồ, cho nên trận quyết đấu được hủy bỏ. Chẳng qua ngươi về sau cùng với người ta hảo hảo quan hệ, không nên phát sinh ra chuyện gì nữa nghe không"

"Thế thì tiện nghi cho bọn họ quá" Bần đạo than thở nói.

"Ngươi cho ngươi là ai chứ?" Phụ thân giọng châm chọc nói: "Đừng tưởng rằng chính mình có tiền là thiên hạ vô địch. Cùng so với người ta, ngươi chỉ là gã ăn mày không sai biệt lắm"

"Ặc!" Bần đạo không phục nhếch miệng nói: "Hoàng Kim chiến sĩ ta cũng dễ dàng thu thập, hai người bọn họ chỉ là Bạch Ngân trung cấp mà thôi thì có gì đặc biệt hơn người chứ"

"Ân! Chuyện của ngươi quyết đấu với 18 người kia ta cũng đã biết, nhưng ngươi nghĩ muốn bằng thủ đoạn này đối phó với hai huynh đệ bọn họ là không thể" Tổ mẫu nói.

"Vì cái gì" Bần đạo tò mò hỏi: "Ta ném tới tấp mấy chục quyển trục thất cấp, như Thạch Đầu thủ vệ của ta cũng bị đốt chín, bọn họ có khả năng sao?

"Gia tộc người ta có rất nhiều thế hệ nắm giữ Thần khí – Bốn nguyên tố thần tí hộ là: Phong, Thủy, Hỏa, Thổ bốn hệ pháp thuật không dưới cửu cấp, những pháp thuật phòng ngự hệ khác đều thất cấp. Quyển trục mà ngươi ném ra cũng chẳng có tác dụng gì nhiều" Tổ mẫu đáp.

"A!" Bần đạo cả kinh: "Ta như thế nào không biết việc này?"

"Thần khí của gia tộc bọn họ đã qua mấy trăm năm là đồ vô dụng sao, người biết đến cũng không nhiều, cho nên ngươi không biết cũng là điều bình thường thôi" Tổ mẫu nói

"Ta đây cũng không sợ" Bần đạo không muốn ở vấn đề hơn thua, liền nhìn tổ mẫu nói: "Lần đầu tiên gặp lão nhân gia ngài, cũng không có thứ gì quý giá, ta có chút mật tặng ngài. Ngài nhận lấy đi ha" Nói xong mang ra một lọ Tử Tinh Phong Vương Mật. Đây tuyệt đối là sát thủ của nữ nhân, 99% nữ nhân đều như nhau cả.

"Tử Tinh Phong Vương Mật?" Quả nhiên là nó, tổ mẫu hai mắt lóe sáng, duỗi tay tiếp nhận. Thần sắc và bộ dáng như tiểu cô nương.

"Ngài đối người khác đừng có nói là Tử Tinh Phong "Vương" Mật, vì ta đối với người bên ngoài nói chỉ là loại mật bình thường thôi" Bần đạo dặn

"Ân" Tổ mẫu thuận miệng lên tiếng đáp ứng, sau khi thưởng thức một hồi, nói: "Ta là trưởng bối, nên tặng ngươi mới đúng chứ, nhưng mà lại nhận trước của ngươi một vật quý trọng như thế. Không thể không có một chút quà quý giá, đi theo ta"

Oh! Ta chỉ biết cùng nhân vật truyền kỳ này đánh được quan hệ cực tốt, tuyệt đối là đầu tư có lời, quả nhiên có cửa ha.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/truong-tam-phong-di-gioi-du/chuong-117/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận