Lee Yul cũng xấu hồ xoay người. Hai người liếc nhau một cái, lúng túng cười.
Diệp Hân Đồng vừa ngẩng đầu đã phát hiện Mặc Tử Hiên đi tới với một nụ cười quỷ dị, khóe miệng nhếch nhưng ánh mắt đông lạnh khiến người ta chết rét, vô tình cho cô rất nhiều áp lực.
Mặc Tử Hiên tới trước mặt họ, cũng chú ý tới khối ‘nham thạch’ khác thường đằng sau. Anh nghiêng đầu nhìn Lee yul với nụ cười ma mãnh.
“Rình người khác yêu có vẻ thích thú nhỉ, chuyện tốt như thế sao không gọi tôi đi cùng? Gọi một cô gái đần độn đi theo có phải mất hứng rồi không?”
Mặc Tử Hiên vừa nói, hai khối nham thạch kích tình đằng sau cũng ngừng động tác, tiếng rên rỉ thở dốc cũng kết thúc.
Diệp Hân Đồng vô cùng lúng túc, chỉ cần lặng lẽ bỏ đi là được rồi, hẳn là họ cũng ngại bị phát hiện ra.
Lee Yul cười nhạt “Quên mất, gọi anh lại xem thật sự là thích hợp.”
Mặc Tử Hiên kéo tay Diệp Hân Đồng, giữ chặt lấy cô, tiếp tục cảnh cáo “Đừng cố gắng trêu chọc người phụ nữ nào bên cạnh tôi, cậu không trêu nổi đâu.”
Diệp Hân Đồng muốn hất tay anh ra, nhưng anh lại gắt gao túm được, cô đành từ từ gỡ từng ngón tay anh.
“Tôi chỉ chân thành muốn kết bạn mà thôi.” Lee Yul không tức giận, vẫn duy trì hình tượng ôn tồn nho nhã.
“Đừng nên phí công, Kim Lệ Châu sẽ không thích cậu, cô ấy cũng vậy.” Mặc Tử Hiên khẳng định.
Diệp Hân Đồng rốt cuộc cũng đẩy được tay anh ra, tức giận nói: “Ai bảo, anh cũng không phải là người tôi thích, tôi thích loại nào, có thích hay không thích cậu ta anh biết sao được?”
Mặc Tử Hiên kinh ngạc nhìn Diệp Hân Đồng lại phản bác anh vào lúc này, anh muốn túm lại tay cô, nhưng bị Diệp Hân Đồng nhanh chóng phát hiện. Cô cũng không chịu thua nhìn Mặc Tử Hiên “Lee Yul, chúng ta đi thôi.”
“Em dám” Mặc Tử Hiên giọng lạnh lùng tới cực điểm, lên tiếng cảnh cáo.
“Tôi không phải là cảnh vệ chính của anh, sao tôi không dám, tính lỗi của tôi hay phạt tôi ra sao chỉ có cấp trên của tôi có quyền.” Diệp Hân Đồng mặt cười nhưng trong bụng thì không giả lả bước di.
Lee Yul thoáng một suy nghĩ sâu xa trên nét mặt, sau đó cười thầm, so với nụ cười dịu dàng thường ngày có chút khác nhau.
Cậu bước theo Diệp Hân Đồng.
Mới đi được không đầy 100m, Mặc Tử Hiên xông tới, kéo tay Diệp Hân Đồng bỏ chạy.
“Buông tôi ra, anh làm gì thế?”
“Chúng ta phải nói chuyện rõ ràng.” Mặc Tử Hiên nặng nề nói, nhẫn nhịn lửa giận.
“Chúng ta chẳng có gì phải nói.” Diệp Hân Đồng dừng lại, nhưng Mặc Tử Hiên vẫn nhìn cô bằng ánh mắt kiên định.
Hai người giằng co, không ai chịu thua ai.
Lee Yul thong thả bước tới, tay đút trong túi, cười nhạt.
“Buông cô ấy ra đi, anh nắm sắp đứt tay cô ấy rồi.” Giọng cậu ta rất nhẹ, tuy nhiên cả hai người đều nghe thấy.
Mặc Tử Hiên cũng ý thức được là mình dùng hơi quá sức, vội vàng buông ra, trên tay cô quả nhiên hằn đỏ, khiến anh đau lòng.
“Cái quả dưa ngốc này, làm gì mà phải kiên cường như vậy.” Mặc Tử Hiên thương tiếc muốn xem vết đỏ trên tay cô.
Diệp Hân Đồng thu tay lại, tránh né. Trong mắt cô đầy hỏa khí.
“Có vài kẻ bá đạo vô lý, nhưng luôn đổ lỗi cho người khác.” Diệp Hân Đồng quát lên.
Mặc Tử Hiên biết cô tức giận, vẻ mặt áy náy.
“Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, là lỗi của tôi. Bây giờ cùng tôi nói chuyện cho rõ, được không?” Giọng điệu của anh vô cùng ngon ngọt. Vẻ mặt cũng thành khẩn.
Lee Yul liếc mắt nhìn phía xa, cười nhạt “Kim Lệ Châu tới.”
Mặc Tử Hiên sửng sốt, đứng thẳng người, cứng ngắc, vẻ mặt đội nhiên lạnh như bắng, ánh mắt do dự.
Diệp Hân Đồng cảm thấy đau lòng, hừ lạnh một tiếng như muốn châm chọc anh.
Lee Yul vẫn cười nhạt “Mặc Tử Hiên, phụ nữ bên cạnh anh quá nhiều, khó mà chọn hay bỏ đúng không?”
“Cậu” Mặc Tử Hiên phiền não nhìn Lee Yul không nói được lời nào.
“Tôi sao?” Lee Yul tiếp tục cười giễu cợt: “Cô gái nào cũng có tư cách được làm người yêu duy nhất của ai đó. Mà anh thì không thể mang tới cái này, vừa xem trong nồi vừa ăn trong bát, Mặc Tử Hiên anh không thể có tất cả được.”
Lee Yul cười đi qua người Mặc Tử Hiên, đi về phía biệt thự.
Diệp Hân Đồng liếc Mặc Tử Hiên, cũng muốn đi.
“Diệp Hân Đồng”. Mặc Tử Hiên gọi tên cô, có vẻ lấy lòng.
“Đứng yên đó đi, Kim Lệ Châu sắp tới đó, đừng làm cô ấy hiểu lầm, nếu không vị trí ngai vàng anh khó mà ngồi vững.” Diệp Hân Đồng châm chọc bước vượt qua.
Thật ra Kim Lệ Châu không đến thật, Lee Yul chỉ nói bừa, Diệp Hân Đồng cũng chỉ cố ý châm chọc Mặc Tử Hiên.
Nhưng, giây phút cô bước đi, Mặc Tử Hiên cảm thấy đau lòng không giải thích nổi, một luồng máu nóng dồn lên não.
Anh lần nữa kéo tay Diệp Hân Đồng.
Diệp Hân Đồng nhìn anh chằm chằm, không giãy giụa, nhìn anh bằng ánh mắt khinh khỉnh, ép anh buông tay.
“Đến thì đến, anh không quan tâm, vị trí ngai vàng hay tổng thống, hoàng đế gì cũng chẳng có quan hệ với anh, nếu ngay cả người trong lòng cũng không thể giữ lại, thì ngôi vị hoàng đế có ý nghĩa gì.” Mặc Tử Hiên kích động nói.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc, lòng bị đả kích nặng nề, máu chảy ngược lên đầu, anh ta đang nói vậy là có ý gì? Thổ lộ ư? Hay đùa cợt?
“Anh thích em, Diệp Hân Đồng, anh thực sự thích em” Mặc Tử Hiên im lặng một chút rồi nghiêm túc nói.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc, bàng hoàng, không nghĩ được gì, cô không biết được là anh đang nói thật hay giả. Do dự tầm 1p, cô nói hơi khác thường: “Trong lòng anh có quá nhiều người, không cần thích tôi.”
Mặc Tử Hiên hôn lên môi Diệp Hân Đồng, vừa chạm môi đã bị cô đẩy ra. Anh không phòng bị phồi phịch xuống đất.
“Đừng như vậy” Diệp Hân Đồng quát lên với anh rồi chạy về phía biệt thự.
Mặc Tử Hiên phiền não nhíu mày, cũng đứng lên chạy về phía đó.
Mặc Tử Hiên vừa vào đến biệt thự định tìm Diệp Hân Đồng thì Kim Phủ Điền cầm bóng chuyền đi ra đứng trước mặt anh “Mặc Tử Hiên, chúng ta đi đánh bóng chuyền đi.”
Trong biệt thự, mọi người lục tục đi ra.
Kim Lệ Châu cũng đi tới, dịu dàng khoác Mặc Tử Hiên, dịu dàng hỏi: “Anh vừa đi đâu vậy?”
“Đi ra ngoài hóng mát một chút.” Anh phiền não tìm Diệp Hân Đồng.
Diệp Hân Đồng từ từ đi ra, tựa vào tường trên hành lang, sắc mặt rất tệ.
Đương nhiên sắc mặt cô không thể tốt, Mặc Tử Hiên vừa thổ lộ với cô, bây giờ lại cùng Kim Lệ Châu anh anh em em, cô tin những lời đó mới lạ, chỉ dám nghĩ đó là hư tình giả ý của anh.
“Đi thôi,chúng ta ra ngoài chơi bóng.” Kim Phủ Điền vui vẻ nói to, chạy ra khỏi biệt thự đầu tiên, đám con trai lục tục đuổi theo phía sau.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Kim Lệ Châu cũng vui vẻ lây, kéo Mặc Tử Hiên ra ngoài.
Lee Yul đến bên cạnh Diệp Hân Đồng “Chúng ta cũng ra xem đi.”
Diệp Hân Đồng rã rời phờ phạc lắc đầu. Trong lòng có chút tức giận.
“Đi đi, cô ở biệt thự một mình sẽ rất buồn.” Lee Yul vẫn dịu dàng mời mọc.
Diệp Hân Đồng lúc này cũng đang suy nghĩ lung tung, muốn thoát khỏi mớ bòng bong này.
Cô gật đầu, đi ra ngoài.
Đám con trai chia làm hai đội so tài.
Tất cả đám con gái đều đứng bên đội Mặc Tử Hiên cổ vũ.
Diệp Hân Đồng vừa nhìn thấy Mặc Tử Hiên lại có chút phiền muộn, ngẩng đầu nói với Lee Yul: “Tôi muốn đi một mình.”
“Tôi đi cùng cô” Lee Yul vẫn nhẹ nhàng, quân tử.
“Không cần”
“Lúc tôi buồn bực cô đồng ý theo tôi, lúc cô không vui tôi cũng muốn chia sẻ với cô.”
Diệp Hân Đồng lúng túng cười “Tôi có cái gì không vui đâu, chỉ cảm thấy hơi phiền cho nên muốn đi dạo.”
“Tôi đi cùng cô, cũng đúng lúc tôi có cái này cho cô.” Lee Yul cười nhạt.
“Vậy cũng được.” Thịnh tình khó chối, Lee Yul cứ nhiệt tình như vậy làm cô khó có thể từ chối đành đồng ý.
Bọn họ cùng quay đi, muốn rời khỏi cái chỗ náo nhiệt này.