“Cô nương, xin cho nô tỳ hầu hạ ngài tắm rửa thay quần áo”
“Cút !”
“Cô nương, ngài như vậy pháp vương sẽ trách phạt nô tỳ, xin cô nương khai ân đừng làm khó nô tỳ nữa “.
“Lời nói của ta các ngươi không nghe thấy sao ? cút ! biến ! cút cho ta !”.
Hai nha đầu cuống quýt quỳ gối trước giường, một trái một phải thay phiên dập đầu : “cô nương, pháp vương nói nếu như hai người chúng ta không hầu hạ cô nương hài lòng sẽ trực tiếp ném chúng ta xuống vạc dầu, cô nương, van cầu ngài đừng làm khó chúng ta nữa, van cầu ngài “.
Hai nha đầu chưa từng gặp qua một nữ nhân khó dây dưa như vậy, lời hữu ích cũng đã nói hết sức, đầu cũng đã dập mà người ta núp ở trong chăn không chịu ra, có ý cho các nàng biến. Các nàng là nô tỳ mới vào làm trực tiếp nghe lệnh của pháp vương, pháp vương chưa cho phép các nàng nào dám lăn xuống.
Vương Nha Nha có đần cũng có thể nghĩ đến sẽ phát sinh chuyện gì, thủ pháp tàn nhẫn này cũng chỉ có biến thái mới làm được, bất quá những thứ quỷ quái này cũng nên chết !
“Vẫn chờ làm gì, còn không mau nhảy”.
Pháp vương hiện đã không kiên nhẫn, tả hộ pháp Hướng Kiệt lớn tiếng nhắc nhở các nàng.
“Nô tỳ tuân lệnh”.
Hai nha đầu hướng pháp vương lễ bái ba cái sau liếc mắt nhìn nhau rồi tung người nhảy, nhảy vào trong chảo tung lên một tầng sóng dầu, trong nháy mắt chỉ nghe “tê tê” mấy tiếng nhưng các nàng không có vào đáy nồi, chỉ nghe tiếng kêu cực kỳ bi thảm thê lương, một tiếng so với một tiếng càng thống khổ hơn làm cho lòng người run sợ !
Hộ pháp Hướng Kiệt hướng phía trước bước một bước, tay chỉ vào nồi chảo: “chúng quỷ yêu nghe, nhiệm vụ không hoàn thành kết cục sẽ là như thế “.
Chúng yêu ma quỷ quái đều lả tả quỳ xuống: “pháp vương vạn tuế ! pháp vương vạn tuế !”
Vương Nha Nha chịu không được che lỗ tai lại cự tuyệt nghe tiếng kêu thảm thiết của hai nàng, tất cả là bởi vì nàng, nếu nàng không phát cáu làm khó các nàng thì các nàng cũng không chịu nỗi khổ vào vạc dầu, nàng thật là nghiệp chướng nặng nề !.
“Ân”
Vương Nha Nha thất kinh né tránh bạc môi của pháp vương, cũng mặc kệ nàng làm sao trốn, vành tai non mềm kia cũng khiến hắn nhắm chính xác, hắn không những hút còn cắn nàng khiến nàng vừa đau vừa ngứa, nàng lại càng liều mạng giãy dụa.
“Ta ghét nhất nữ nhân không nghe lời, biết điều một chút nghe lời ta sẽ không làm khó sư phụ và sư huynh của ngươi”.
Vương Nha Nha cả kinh, thân thể lập tức mềm xuống, muốn mở miệng nói chuyện thì môi lại bị ngón trỏ của pháp vương ngăn chặn “xuỵt ! ta cũng không thích nữ nhân nói nhiều”.
“Dương Nguyệt, đưa nàng trở về phòng”.
“Thuộc hạ tuân lệnh”.
Vương Nha Nha sau khi bị đuổi về phòng lập tức có hai nha đầu đứng ở trước giường, thấy nàng liền quỳ xuống “xin cô nương cứu chúng ta”.
Vương Nha Nha bỏ chăn duỗi tay ra, thấy thế hai nha hoàn thập phần mừng rỡ bước tới đỡ nàng dậy, bên trong phòng đã chuẩn bị tốt một thùng nước nóng cánh hoa, nàng hai chân dẫm vào trong thùng, hai nha đầu vịn nàng nằm xuống.
Nàng không có thói quen bị hầu hạ, càng không thích thân thể có người khác đụng liền phất tay cho các nàng lui ra.
Hai nha đầu không dám đi xa chỉ cúi đầu đứng một bên canh chừng.
Vương Nha Nha cũng không cùng các nàng so đo, đang một lòng một dạ nghĩ như thế nào chạy trốn khỏi nơi này. Chỉ cần đến Thiên Nguyệt sơn trang tìm được sư bá, có lẽ cứu được nàng thoát khỏi tay của ma đầu.