Địa Phủ Lâm Thời Công Chương 12 0: Xe buýt

Chương 120: Xe buýt


Dịch: Nộ Vấn Thiên
Biên dịch:Tiểu Yêu Tinh
Biên tập: Tiểu Màn Thầu
Nguồn: tangthuvien.com




Lưu Anh Nam cảm thấy mỹ mãn rời khỏi đài truyền hình, chen lên xe buýt về nhà. Đúng lúc là giờ cao điểm tan việc buổi chiều tối, rất nhiều người đều chen lấn lên xe, hoàn toàn đạt tới tiêu chuẩn pháp luật đặt ra: 1m2 tám người đứng, gần như chân giẫm chân, mặt dán mặt, mông đối mông. Nhất là vào mùa hè nóng bức này, sói trên xe có thể nói là quá đã đời, có rất nhiều bạn sói có xe riêng cũng bỏ lái xe, gia nhập vào hàng ngũ xe công cộng.

Cùng lên xe với Lưu Anh Nam ở đài truyền hình còn có một cặp vợ chồng già, thoạt nhìn tuổi ngoài bảy mươi, có điều mặt mày hồng hào đầy sức sống, trong tay xách túi lớn túi nhỏ, hẳn là vừa từ chợ về.



Theo chính sách của chính phủ, người già có tuổi ngồi xe buýt không cần trả tiền đã là rất chiếu cố người cao tuổi rồi, ở trên xe còn đặc biệt lắp đặt chỗ ngồi chuyên dành cho người cao tuổi. Có điều ngồi trên ghế chuyên dụng ngày hôm nay là người cao tuổi khác, cặp vợ chồng già này không ngồi.

Xe bus rất dài, có thể chứa vài chục người nhưng lúc này ngay cả chỗ đứng đều không có. Lưu Anh Nam và cặp vợ chồng già cùng nhau lên xe, trả tiền, sau đó bỗng nghe cụ ông quát lớn một tiếng:
- Thanh niên bây giờ thật là không có tố chất, cũng không biết nhường ghế cho người già!

Theo lời nói của cụ ông, toa xe vốn nhốn nháo nhất thời yên tĩnh lại, rất nhiều thanh niên có chỗ ngồi tới tấp quay đầu sang một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ, làm bộ không nghe thấy. Những người đang đứng thì cười lạnh, tỏ vẻ không biết làm sao. Lái xe nghiêm túc lái xe, không nói lời nào.

Cụ ông thấy không ai đếm xỉa, càng dũng cảm, nói mát chửi hờn, càng nói càng khó nghe, cụ bà bên cạnh không nói câu nào, để mặc cụ ông hả giận. Mà cụ ông không bị ai ngăn cản liền cậy già lên mặt, lời nói càng lúc càng khó nghe, có vài thanh niên không nhịn được trừng mắt với cụ ông.

Kính già yêu trẻ là đức tính đẹp, nhưng già thì phải ra dáng già, người già cũng phải tôn trọng người khác. Đây vốn là giờ cao điểm lúc tan làm, xe bus luôn chật như vậy, trên xe đều là người lao động vất vả, mỗi ngày dậy sớm hơn gà, làm việc nhiều hơn trâu, ăn kém hơn cả heo, làm thuê từ nơi này sang nơi nơi khác mệt như chó chết. Không chỉ thân thể mỏi mệt mà còn phải giả vờ vui vẻ trước mặt khách hàng, lãnh đạo, mệt về cả thể xác và tinh thần. Duy chỉ có ở trên xe bus, buổi sáng có thể tiện đường xa ngủ một lát, buổi tối tan làm nghỉ ngơi, có môt chỗ ngồi quả thực chính là ông trời ban ơn. Nhưng gặp được tình huống này còn phải nhường ra cho người già ngồi!

Anh thử nghĩ cụ ông cụ bà nhà anh nghỉ hưu ở nhà, mỗi ngày chăm hoa trồng cây, chơi đùa với con cháu, hưởng hết phúc phận, mỗi tháng đến ngày thì lĩnh lương hưu, anh nói anh xem anh và những người làm công liều sống liều chết này tính là gì chứ? Chỉ vì xe bus miễn phí? Cũng được, anh có thể lên xe sớm một chút hoặc muộn một chút, tránh giờ cao điểm ra, đảm bảo anh có chỗ ngồi, hà tất lúc này mới lên xe, chịu mệt lại bị cáu nữa chứ!

Vẫn là câu nói kia, kính già yêu trẻ là đức tính đẹp nhưng đối với người già nào đó không hiểu tôn trọng người khác, thông cảm cho người khác, ngang tàng hống hách, cậy già lên mặt thì thật sự không đáng được người khác tôn trọng!

Có điều trên đời người tốt vẫn nhiều, hoặc nói người thần kinh yếu ớt khá nhiều. Trong tiếng mắng giận của cụ ông, rốt cuộc có người không nhịn được đứng dậy, chính là chàng trai trẻ ở vị trí gần đó, để tóc vàng mặc áo cộc, trên khuỷu tay trái lộ ra hình xăm đuôi rồng, trên mặt còn có một vết sẹo dữ tợn, nhìn thế nào cũng không giống người có thể nhường ghế cho cụ ông.

Ấy thế mà chính là người như vậy lại là người đầu tiên đứng dậy nhường chỗ cho cụ ông, khiến người xung quanh có cảm giác như nhìn người không thể nhìn tướng mạo, xã hội đen cũng có lương tâm vậy. Lưu Anh Nam thậm chí cảm thấy, hắn ta chính là được xã hội đen phái tới làm việc tốt, thay đổi hình tượng trước sau như một của xã hội đen.

Cậu tóc vàng đứng dậy, chen tới trong sự tán thưởng của mọi người. Cụ ông thì càng dũng mạnh hơn hắn, vừa cất bước thì đám người trước mặt mặc kệ chật thế nào đều ngoan ngoãn nhường ra một con đường. Cụ ông càng ác hơn chính là, ông ta không ngờ lại bỏ mặc người bạn già gầy yếu của mình, một mình ngồi lên, còn đưa chỗ túi lớn túi nhỏ kia cho cụ bà xách.

Loại người này ngay cả người bạn già của mình đều mặc kệ, thì sao có thể mắng người khác được, thật là vô cùng ích kỷ.

Có điều mọi người ngược lại rất hứng thú với cậu tóc vàng xăm mình nhường ghế này, nhưng rất nhanh mọi người phát hiện, hắn ta hoàn toàn chính là có dụng ý khác, nếu không hắn ta còn khuya mới nhường chỗ cho cụ ông. Mà ở bên cạnh chỗ cụ ông vừa mới đứng có một mỹ nữ trẻ tuổi dáng người nóng bỏng, dung mạo xinh đẹp đang chen vào trong đám người.

Gã tóc vàng xông thẳng tới chen vào bên cạnh cô gái kia, rõ ràng là muốn thừa cơ chiếm tiện nghi, thừa lúc đứng không vững không ngừng va ngực vào cô mỹ nữ. Cô gái kia cũng ý thức được ý đồ của gã tóc vàng, bèn vắt ngang một cánh tay trước ngực bảo vệ mình, song gã tóc vàng vẫn không chịu chùn bước.

Ban nãy cụ ông mắng một hồi Lưu Anh Nam đều không chú ý tới hoàn cảnh xung quanh. Mọi người đều tới tấp nghiêng mặt, không muốn nhìn cụ ông kia. Lúc này Lưu Anh Nam mới phát hiện, cô gái bị gã tóc vàng quấy rối ở ngay bên cạnh mình, mái tóc đen như thác đổ, chỉ thấy một bên mặt đã có cảm giác nghiêng nước nghiêng thành. Trong khoảng cách gần như thế Lưu Anh Nam hoàn toàn có thể ngửi thấy mùi hương nước hoa từng cơn trên người cô nàng, trong đó còn xen lẫn mùi thuốc khử trùng.

Cô gái này… Lưu Anh Nam dũng cảm nghiêng đầu sang… Woa, người quen – đối tượng hôm trước mới làm quen, bác sĩ chính chuyên khoa tiết niệu nam của bệnh viện: Nhậm Vũ!

Do Lương Mỹ Thần bị tình nhân sát hại, Nhậm Vũ thân là bạn tốt liền tiếp quản mọi hậu sự của cô ta, tâm tình rất không tốt, còn phải nghĩ làm thế nào báo thảm kịch này cho cha mẹ Lương Mỹ Thần. Việc này khiến cô nàng hơi bù đầu, cho nên ở trên xe cũng có chút không yên lòng, hoàn toàn không chú ý tới Lưu Anh Nam lên xe cùng với cụ ông dũng mãnh. Cô nàng thậm chí không buồn liếc lấy một cái, bây giờ lại gặp phải gã tóc vàng quấy rối, càng khiến cô nàng buồn bực không thôi.

Lưu Anh Nam không tùy tiện quấy rầy Nhậm Vũ, ngược lại nhìn gã tóc vàng bên cạnh nàng ta. Tên này đang sướng rơn người, cảm thấy mình rất vẻ vang, nhường chỗ cho cụ ông, bây giờ bên người lại có một mỹ nữ tuyệt sắc. Hắn ta hoàn toàn chính là một tên lưu manh mặt dày, cho dù xe rất vững nhưng vẫn chen về phía Nhậm Vũ.

Cho dù Lưu Anh Nam và Nhậm Vũ chưa hề xác lập quan hệ nhưng Lưu Anh Nam lại là người đàn ông duy nhất thông qua khảo nghiệm cửa đầu tiên của Nhậm Vũ, cơ hội phát triển tiếp là rất lớn. Nếu không phải do sự cố từ Lương Mỹ Thần, lúc này hai người biết đâu lại đang cùng nhau dạo phố xem phim. Hơn nữa, cho dù hắn và Nhậm Vũ không có tầng quan hệ này, trên xe bus nhìn thấy lưu mạnh đùa giỡn mỹ nữ, thân là người bạn của phụ nữ, thần bảo vệ của nữ thần, hắn cũng có trách nhiệm trừ bạo an dân, diệt ác trừ gian.

Huống chi đây lại là một cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân vô cùng tốt!

Lưu Anh Nam đương nhiên không sợ xung đột trực tiếp với tên lưu manh. Chỉ là người trên xe bus quá nhiều, trực tiếp đánh không tốt lắm, còn có khả năng tổn thương tới người vô tội. Nhất là bên cạnh mình còn có một cụ bà thân hình gầy yếu xách túi lớn túi nhỏ đang đứng.

Lưu Anh Nam bình tĩnh nghĩ biện pháp, nghĩ một biện pháp có thể khiến tên lưu manh chịu thiệt, còn làm hắn ta có khổ mà không nói nên lời. Hắn ngó qua hoàn cảnh xung quanh: hắn, Nhậm Vũ, tên lưu manh, cụ bà chiếm cứ không gian nhỏ hẹp này, bốn người đều cách nhau rất gần, Lưu Anh Nam đứng ở đằng sau Nhậm Vũ, tên lưu manh đứng ở bên tay phải Nhậm Vũ, cụ bà đứng ở giữa tên lưu manh và Lưu Anh Nam. Lưu Anh Nam bỗng nghĩ ra một biện pháp hay.

Tuyến đường giao thông này phải đi thông qua một hầm cầu phía dưới cầu vượt. Trong hầm cầu rất tối, thùng xe sẽ trở nên tối om trong giây phút đó, thời gian kéo dài chừng nửa phút. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ý nghĩ của Lưu Anh Nam vừa dâng lên, xe bus đã đi vào trong hầm cầu tối om, bóng tối khiến người ta có sự sợ hãi trời sinh. Nhất thời, mọi người trên xe đều yên lặng, vô cùng yên tĩnh, kim rơi có thể nghe thấy, không khí căng thẳng đang lan tràn, trong bóng tối luôn là nơi hay xảy ra tình huống bất ngờ nhất…

Quả nhiên trong bóng tối tĩnh mịch bỗng truyền tới một tiếng ‘chụt’. Mọi người đều biết, đây là âm thanh của nụ hôn. Sau đó là một tiếng ‘chát’ giòn giã, mọi người cũng biết, đây là tiếng một cú tát như trời giáng…

Nguồn: tunghoanh.com/dia-phu-lam-thoi-cong/chuong-120-54Iaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận