Đời Ảo Chương 23


Chương 23
Tôi đang đi được nửa đường ra phòng tắm thì chợt nghĩ: Sao cái đèn lại bị tắt? Tôi chưa bao giờ tắt nó đi - chưa bao giờ. Tôi mất trí ư?

Khi về đến nhà người tôi tã cả ra, thậm chí còn tệ hơn lúc trước. Tôi không hợp với loại công việc này. Tôi muốn ra ngoài và lại say bí tỉ, nhưng tôi phải lên giường, ngủ một chút.

Căn hộ của tôi dường như nhỏ bé và dơ dáy hơn bao giờ hết. Tôi đang kiếm được mức lương sáu con số, vậy nên đáng ra tôi có thể chi trả một trong những căn hộ tại các tòa nhà cao tầng mới gần cầu tàu. Chẳng có lý do gì để tôi tiếp tục ở trong cái lỗ đáy địa ngục này trừ việc nó là cái lỗ đáy địa ngục của tôi, lời nhắc nhở rằng tôi thực sự là thằng vô công rồi nghề hạng bét không làm nên cơm cháo gì chứ không phải là gã màu mè ăn mặc tươm tất tôi đã biến thành. Thêm nữa tôi không có thời gian đi tìm chỗ ở mới.

Tôi bấm công tắc đèn cạnh cửa và phòng vẫn tối om. Chết tiệt. Thế có nghĩa là bóng trong cái đèn bàn lớn xấu xí ở bên ghế trường kỷ, nguồn sáng chính trong phòng, đã bị cháy. Tôi luôn để đèn bàn sáng để mình có thể bật tắt đèn ở cửa. Giờ tôi phải loạng choạng đi qua căn hộ tối mò để tới cái tủ nhỏ chứa bóng đèn thay thế và những đồ lặt vặt. Thật may mắn là tôi biết từng góc nhỏ trong căn hộ bé xíu này, thật vậy đấy, ngay cả khi mắt nhắm tịt. Tôi sờ soạng trong hộp giấy các tông nhăn nhúm tìm bóng đèn mới, hy vọng nó là một trăm oát chứ không phải hai nhăm hay tương tự như thế, rồi tìm đường qua phòng tới bộ trường kỷ, vặn đui đèn ra, tháo bóng và lắp cái mới vào. Vẫn không có ánh sáng. Mẹ kiếp: đúng là cái kết hoàn hảo cho một ngày tồi tệ. Tôi tìm đến nút bật nhỏ trên bệ đèn rồi bật, phòng sáng bừng lên.

Tôi đang đi được nửa đường ra phòng tắm thì chợt nghĩ: Sao cái đèn lại bị tắt? Tôi chưa bao giờ tắt nó đi - chưa bao giờ. Tôi mất trí ư?

Có phải đã có người ở trong căn hộ không?

Cảm giác rùng mình, thoáng qua chút gì như hoang tưởng. Ai đó đã ở đây. Nếu không thì làm sao mà đèn lại bị tắt bằng công tắc trên bệ chứ?

Tôi không có bạn ở chung, không có bạn gái, và chẳng ai khác có chìa khóa cả. Cái công ty quản lý tệ hại trông coi tòa nhà cho lão chủ cũng tệ hại và luôn vắng mặt của khu ổ chuột này không bao giờ tới các phòng. Thậm chí ngay cả khi bạn van nài họ cho người tới sửa lò sưởi cũng không. Chẳng có ai từng ở trong này ngoài tôi.

Tôi nhìn qua máy điện thoại ngay bên dưới đèn bàn, cái điện thoại Panasonic màu đen cũ kỹ kết hợp chức năng trả lời cuộc gọi, chức năng đó tôi giờ không còn dùng đến nữa vì đã có dịch vụ thư thoại của công ty điện thoại. Tôi thấy có điều không ổn. Dây điện thoại đen nằm vắt qua các phím, ngay phía trên thay vì cuộn lại ở một bên như mọi khi. Được rồi, quả thực chúng chỉ là những chi tiết vụn vặt, nhưng bạn sẽ để ý tới chúng khi sống một mình. Tôi cố nhớ mình gọi điện lần cuối khi nào, mình đã ở đâu, mình đã làm gì. Tôi đãng trí tới mức gác máy lệch đi ư? Nhưng tôi chắc chắn là điện thoại không như thế này khi tôi rời nhà sáng nay.

Chắc chắn đã có người ở đây.

Tôi nhìn lại chiếc điện thoại kiêm trả lời cuộc gọi và nhận ra còn có điểm bất thường khác, và nó thậm chí còn chẳng khó thấy. Máy ghi cuộc gọi mà tôi không dùng bao giờ có hệ băng kép, một băng cát xét nhỏ cho cuộc gọi đi và một cho cuộc gọi đến.

Nhưng băng cát xét thu âm cuộc gọi đến không còn nữa. Có người đã bỏ nó ra.

Tôi đoán đó là người muốn có bản sao chép những cuộc gọi của tôi.

Hay là - đột nhiên tôi nảy ra ý nghĩ - người muốn chắc chắn rằng tôi đã không dùng máy ghi âm để lưu lại bất cứ cuộc gọi nào tôi nhận. Hẳn phải là thế. Tôi đứng lên rồi tìm máy ghi âm dùng băng duy nhất tôi còn lại, một loại cát xét nhỏ tôi mua hồi còn ở đại học, vì sao tôi chẳng còn nhớ nữa. Tôi nhớ mang máng là vài tuần trước đã thấy nó ở ngăn bàn dưới cùng, lúc đi tìm bật lửa. Tôi kéo ngăn đáy bàn ra, lục lọi nhưng không thấy. Cũng không thấy nó trong ngăn kéo nào khác. Càng tìm, tôi càng chắc chắn là đã từng thấy nó nằm ở ngăn đáy. Khi tìm lần nữa, tôi thấy nguồn điện AC đi kèm, khẳng định nghi ngờ của mình. Máy ghi âm cũng không cánh mà bay.

Giờ thì tôi chắc chắn rồi: người lục lọi căn hộ muốn tìm tất cả các loại băng ghi âm tôi có thể đã lưu lại. Câu hỏi là, người đó là ai? Nếu là người của Wyatt và Meacham thì rõ là thật điên tiết và xúc phạm người ta.

Nhưng nếu không phải bọn họ thì sao? Nếu là Trion thì sao? Điều đó đáng sợ đến mức tôi thậm chí không muốn nghĩ về nó nữa. Tôi nhớ lại câu hỏi không biểu cảm của Mordden: Cậu bị cuốn vào chuyện gì vậy?

Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/29895


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận