Với đề nghị của Matt, Meredith đã mời những người điều hành cấp cao của cửa hiệu và các quản lý tham dự cuộc họp báo, cố gắng loại bỏ sự suy diễn của các nhân viên cửa hàng bằng cách đểhọthật sự chứng kiến thay vì phải nghe lại từnhững người quản lý cấp cao. Để xoa dịu báo chí, bộ phận văn phòng của Bancroft phải làm việc không ngừng theo mệnh lệnh của Meredith, và bây giờ cả 150 phóng viên ai cũng đã ngồi vào chỗ của họ trong hội trường và được chiêu đãi ê hề thức ăn ngon và rượu đắt tiền.
Khi chờ ở bên cánh gà dưới sân khấu với hai người đàn ông đã vội vã đến đây để cứu viện cho cô, Meredith không chỉ cảm thấy biết ơn mà còn thấy hạnh phúc một cách kỳ quặc. Quên bẵng thoả thuận với Matt đã giáng một đòn lên người cô và cuộc tranh cãi giữa cô với Parker đêm trước; tất cả những gì quan trọng ngay lúc này là cả hai người đàn ông đều muốn giúp khi cô cần họ. Cố không để cho mình bị bồn chồn, cô nhìn Matt. Anh đang đứng cách Parker chỉ hơn một mét, xem qua lời tuyên bố mà họđã cùng nhau soạn thảo, nhưng hầu hết là do Matt viết. Parker cũng đang làm thế, và Meredith biết tại sao họ lại như vậy: cả hai người đàn ông cố tình lẩn tránh việc phải nói chuyện với nhau, hoặc thậm chí là nhìn nhau. Ở trong văn phòng cô, họđã đối xử với nhau một cách lịch sựđiềm tĩnh trong khi thảo luận cách diễn đạt chính xác lời tuyên bố sắp sửa được người đứng đầu bộ phận quan hệ công chúng của Bancroft đọc lên, nhưng việc không ưa nhau của họ rất rõ ràng. Cả hai đã đồng ý là khihọđi lên sân khấu, sẽ có một màn trình diễn của tình đoàn kết hữu nghị, nhưng Meredith không chắc họ có thể giả vờ một cách thuyết phục hay không khi quá rõ ràng là họ không thể chịu đựng nổi nhau. Truyen8.mobi
Bây giờ, khi cô quan sát cả hai người, tình trạng thù địch theo bản năng của họ có vẻ khá buồn cười, bởi vì cô bất ngờ nhận ra trên một phương diện nào đó hai người rất giống nhau. Cả hai cao lớn một cách khác thường và đẹp trai không thể chối – Parker trông không chê vào đâu được trong bộ complet ba mảnh màu xanh với khuy cài áo Phi Beta Kappa1 ghim một cách kín đáo ở túi áo, còn Matt trong bộvest màu than với những xọc màu xám làm cho hai vai anh nhìn càng rộng hơn. Parker, với mái tóc vàng rám nắng và đôi mắt xanh, đã luôn gợi cho cô nhớvề Robert Redford, và chưa bao giờ rõ nét như hôm nay. Nhìn lướt qua Matt để so sánh, cô thấy sự cứng rắn ở góc hàm anh và gò má, đôi môi nghiêm nghị và mái tóc dày nâu sẫm được cắt và tạo kiểu rất tuyệt. Sau khi suy nghĩ kỹ, Meredith đột ngột quyết định, hai người đàn ông không giống nhau chút
1 Phi Beta Kappa: Hiệp hội học thuật đầu tiên và danh tiếng nhất tại Mỹ.
nào. Parker là hình ảnh của sự giáo dục, phong cách tao nhã văn minh, trong khi Matt thì... không. Thậm chí vẻ lịch sự xã giao Matt có được sau mười một năm cũng không thể che giấu sự táo bạo, xấc xược của anh. Trên thực tế, khuôn mặt anh quá cứng rắn, quá khắc nghiệt để được cho là đẹp trai theo lẽ thường – ngoại trừ hàng mi của anh, Meredith nghĩ với nụ cười thầm. Anh có đôi hàng mi dày cong và dài một cách kỳ lạ.
Đột nhiên tiếng ồn ào trong hội trường dịu xuống, những ánh đèn sáng bừng lên, tiếng micro vang lên, và mạch của Meredith bắt đầu đập thình thịch. “Thưa quý bà và quý ông,” giám đốc quan hệ công chúng của Bancroft nói, “trước khi cô Bancroft, ông Reynolds, và ông Farrell ra đây để trả lời bất cứ câu hỏi nào của các vị, họđã yêu cầu tôi đọc lời tuyên bố sau, bao gồm sự thật, theo nhưhọbiết, vềsự cốđã khiến các vịtập trung ởđây hôm nay. Nội dung lời tuyên bố như sau: ‘Cách đây ba tuần, có sựbất thường trong quyết định ly hôn được cho là đã được giải quyết bởi một người tên là Stanislaus Spyzhalski đã được ông Reynolds lưu ý đầu tiên. Ngay sau đó, cô Bancroft và ông Farrell đã gặp nhau để thảo luận vềvấn đề... ’”
Khi lời tuyên bố gần kết thúc, Matt và Parker bỏbản sao của họ xuống và bắt đầu đi về phía Meredith, đứng hai bên cô. “Sẵn sàng chưa?” Parker hỏi cô. Cô gật đầu, bối rối vuốt thẳng cổ áo của bộ đồ len màu hồng. “Em trông rất đẹp,” anh trấn an cô, nhưng Matt cau mày lo lắng với nét mặt căng thẳng của cô. Truyen8.mobi
“Thư giãn đi,” anh cảnh báo cô. “Tất cả chúng ta đều là nạn nhân, không phải là thủ phạm, cho nên đừng ra ngoài đó với vẻ cứng nhắc và bí mật, nếu không họ sẽ tiếp tục đào bới, tìm kiếm cái gì đó mà chúng ta đang che đậy. Cứ tự nhiên và mỉm cười với họ. Meredith. Anh không thể giải quyết chuyện này một mình! Anh cần sự giúp đỡ của em!” Giọng anh có phần khẩn khoản.
Câu nói đó dường như không thể tin nổi khi được thốt ra từ một người đàn ông từng đạp lên mọi chướng ngại vật màbất cứ ai cố đặt trên đường đi của anh. Môi cô nở một nụ cười, dù chỉ vài giây trước đó cô còn bị nhấn chìm trong nỗi sợ hãi tức giận vì phải thảo luận đời tư của cô ở nơi công cộng. “Thế mới là cô gái của anh,” anh nói với nụ cười chấp thuận.
“Chỉ có ở địa ngục cô ấy mới là của anh!” Parker cáu kỉnh vừa lúc giámđốc quan hệ công chúng kết thúc bản tuyên bố và đọc tên họ, ra hiệu cho họđi ra sân khấu.
Những ánh sáng lóa mắt lập tức lóe lên khi họđi lên sân khấu, những ánh đèn máy quay phim nhỏ theo dấu họnhư những nhãn cầu màu trắng sáng khi ba người họ bước đến một dãy micro tại khán đài. Nhưđã thống nhất, Matt mở đầu cuộc phỏng vấn, và Meredith giật mình bởi cung cách hài hước mà anh sửdụng: “Rất vui là các bạn đã đến tham dự cuộc họp nhỏ không chuẩn bị trước của chúng tôi, thưa các quý bà và quý ông,” anh nói. “Nếu hôm qua chúng tôi biết được là các vị sẽ tụ họp ởđây hôm nay, chúng tôi sẽ mang vào vài con voi làm xiếc để các vị có dịp thưởng thức.” Anh ngừng lại cho tiếng cười lắng xuống, rồi nói, “Chúng tôi sẽ chỉ ngồi đây trong năm phút, vậy chúng ta hãy hỏi ngắn thôi và tập trung vào điểm chính. Tôi luôn luôn có tất cả thời gian trên thế giới để ở cùng với các vị,” anh nói đùa, ngừng lại cho tiếng cười lắng xuống, “nhưng Meredith phải điều hành cửa hiệu bách hoá lớn và Parker có cuộc họp chiều nay.”
Sự cố tình của anh, cùng lúc sử dụng tên thân mật của Parker và Meredith đã gây ra một sự im lặng giật mình, nhưng đám đông chờđợi ngay tức khắc phun ra những câuhỏi được la to từ khắp nơi – lớn tiếng nhất là từ phóng viên của đài CBS ở hàng ghế trước: “Ông Farrell, tại sao cuộc hôn nhân của ông và cô Bancroft lại phải giữ bí mật?”
“Nếu anh đang hỏi tôi tại sao anh không biết về nó lúc đó,” Matt trả lời êm ru, “câu trả lời là cả Meredith và tôi đều không phải là người được công chúng đặc biệt quan tâm cách đây mười một năm.”
“Ông Reynolds,” phóng viên tờ Chicago Sun-Times hỏi, “hôn lễ của anh và cô Bancroft có bị hoãn lại không?”
Nụ cười của Parker ngắn và lãnh đạm. “Như anh đã nghe trong lời tuyên bố vừa được đọc, Meredith và F… và Matt,” anh cố mỉm cười vui vẻ với Matt, “sẽ phải thực hiện thủ tục ly hôn hợp pháp. Tự nhiên, hôn lễ của chúng tôi sẽ được dời lại cho đến khi chuyện đó kết thúc. Nếu không sẽ làm cho Meredith phạm tội song hôn.”
Từsong hôn là một sai lầm, và ngay sau khi Parker nói, Meredith có thể cảm thấy sự tức giận của Parker với chính bản thân anh. Cô cũng có thể cảm thấy sự chuyển đổi tâm trạng của đám phóng viên – không còn sự thoải mái mà Matt đã cố gắng tạo cho nó có vẻ giống như là một vấn đề kinh doanh nữa. Các câu hỏi thậm chí đã thay đổi giọng điệu: “Ông Farrell, ông và cô Bancroft đã nộp đơn xin ly hôn chưa?” Phóng viên yêu cầu. “Nếu hai người đã nộp rồi, thì vìcớ gì và ở đâu?”
“Chưa,” Matt nói một cách trôi chảy. “Chúng tôi còn chưa thực hiện.”
“Tại sao lại không?” Người phụ nữ từ WBBM chất vấn.
Matt đưa cho cô ta vẻ ngoài của sự chán nản hài hước. “Sự tin tưởng của tôi vào các luật sư bây giờ hơi thấp. Cô có thểtiến cử một người không?”
Meredith biết là anh đang cố giữ cho không khí cuộc họp báo nhẹ nhàng, và khi câu hỏi tiếp theo tung ra với cô, cô thề là sẽ giúp anh bằng cách làm tròn bổn phận của cô. “Cô Bancroft,” một người đàn ông từ tờ USA Today la to, “cô cảm thấy thế nào về tất cả những chuyện này?” Meredith thấy Matt hơi nghiêng ra phía trước và định mở miệng lái câu hỏi sang hướng khác, nhưng cô can thiệp vào. “Sựthật là,” cô nói với một nụ cười đã được công chúng mến mộ từ lâu, “tôi không hề cảm thấy điều này đáng phải lưu tâm so với việc ngày xưa tôi từng phải đi lên trên sân khấu trong một vở kịch về dinh dưỡng, hoá trang thành một trái mận.”
Câu trả lời bất ngờ của cô khiến đám đông cười rộ, nhưng phản ứng vô thức của Matt đã gây ra một luồng ánh sáng bùng nổ khắp phòng: anh quay đầu và nhìn chằm chằm vào cô với nụ cười giật mình, rạng rỡ.
Câu hỏi kế tiếp là câu hỏi mà Meredith đã sợ: “Ông Farrell, vì cớ gì hai người xin ly hôn cách đây mười một năm?”
“Chúng tôi không chắc,” Matt nói đùa với người nữ phóng viên, mang lại cho cô nụ cười xoa dịu. “Chúng tôi đã nhận ra rằng hồ sơ mà mỗi người chúng tôi nhận được từ Spyzhalski không khớp nhau.”
“Cô Bancroft,” phóng viên tờ Tribune hỏi, “cô có thể nói cho chúng tôi biết vì sao cuộc hôn nhân của hai người tan vỡ không?”
Meredith biết đây là một câu hỏi mà Matt không thể trả lời thay cô và sự tuyệt vọng cho cô cảm hứng. Với giọng điệu mà cô hy vọng là tỏ ra thích thú, cô nói buồn bã, “Lúc đó, tôi đã nghĩ rằng cuộc sống với ông Farrell có lẽ hơi... chán ngán.” Trong khi họ vẫn còn cười, cô bổ sung thêm, “Tôi là một cô gái đến từ thành phố và rất trẻ, còn Matt chuẩn bịđi đến một vùng hoang vu ở Nam Mỹ chỉ vài tuần sau khi chúng tôi kết hôn. Cuộc sống của chúng tôi đi về hai hướng khác nhau.”
“Có cơ hội của sự hoà giải không?” Nhà báo NBC
hỏi. “Dĩ nhiên là không,” Meredith trả lời tựđộng. “Chuyện đó thật lố bịch sau bao nhiêu năm nay,”
Parker bổ sung. “Ông Farrell?” Cũng phóng viên đó trêu chọc. “Ông có thích trả lời cho câu hỏi đó không?” “Không,” Matt nói một cách kiên quyết. “Đó là câu trả lời của ông, hay là ông từchối không
muốn trả lời?” “Cứ hiểu nó theo cách nào anh muốn,” một nụ cười thấp thoáng trên môi Matt – nhưng mắt anh không cười– rồi anh gật đầu với một phóng viên khác để ra hiệu là anh ta có thểđưa ra câu hỏi. Các câuhỏi dồn dập và náo nhiệt, nhưng những câu tệ hại đã được hỏi rồi, và Meredith để cho sựồn ào xúc động của những thính giả quay cuồng quanh cô. Matt nói, “Thời gian của chúng tôi sắp hết. Tất cả chúng tôi hy vọng rằng các vịđã có câu trả lời cho mình. Parker,” anh hỏi với một giọng điệu vui vẻđáng khâm phục, “anh có muốn nói thêm bất cứ câu gì không?”
Nụ cười của Parker cũng ngang ngửa với nụ cười của Matt. “Tôi nghĩ mọi thứ cần được nói đã nói rồi, Matt. Bây giờ chúng ta hãy ra khỏi đây và để cho Meredith quay về với việc điều hành nơi này.”
“Trước khi ba người đi,” một phụ nữ la lối như mệnh lệnh, lờđi sựcố gắng kết thúc cuộc họp báo, “tôi muốn nói rằng các vị... cả ba vịđang xử lý chuyện này với thái độ khoan dung phi thường. Đặc biệt là ông, ông Reynolds, vì ông có phần bịmắc kẹt giữa một chuyện mà ông không thể kiểm soát. Ai cũng nghĩ ông hẳn phải cảm thấy một chút đối kháng với ông Farrell vì đã góp phần làm chậm trễ hôn lễ giữa ông với cô Bancroft.” Truyen8.mobi
“Không có lý do gì phải đối kháng cả,” Parker nói với nụ cười chết người. “Matt Farrell và tôi là hai người đàn ông lịch sự và chúng tôi đang xử lý chuyện này một cách thân thiện nhất. Tất cả chúng tôi, ba chúng tôi đều bị mắc kẹt trong một hoàn cảnh kỳ cục nhưng có thể dễ dàng khắc phục.”
Lisa đang chờ bên cánh gà đểbắt tay Meredith và ôm cô một cái. “Đi lên lầu với chúng tớ,” Meredith thì thầm, hy vọng sựhiện diện của Lisa có thể buộc Parker và Matt cư xử lịch sựhơn với nhau. Khi họđi trên lầu trong cùng thang máy với đông đúc người đi mua sắm, một phụ nữở phía sau ra dấu với người phụ nữ bên cạnh, “Đó là Meredith Bancroft với chồng và hôn phu của cô ta đấy,” bà ta thì thầm. “Mỗi lúc một người – lạ chưa! Chồng cô ta là Matthew Farrell nhé. Anh ta từng hẹn hò với các ngôi sao điện ảnh!”
Mặt Meredith đỏ bừng lênvới câu nói đầu tiên, nhưng không ai nói bất cứcâu gì cho đến khi họđã an toàn trong sự riêng tưcủa văn phòng Meredith. Lisa phá tan sự im lặng bằng cách ôm Meredith một ôm khác và tươi cười. “Cậu thật tuyệt vời, Mer! Rất xuất sắc!”
“Tớ sẽ không thể làm hơn vậy,” Meredith nói một cách gượng gạo.
“Không, thật mà! Tớ không thể tin nổi khi cậu nói cậu phải hoá trang thành trái mận hồi còn bé. Chuyện đó chẳng giống con người thường ngày của cậu chút nào.” Hướng về Matt, cô bổ sung, “Anh tuyệt đối có ảnh hưởng tới cô ấy đấy Matt.”
“Cô không có chuyện gì để làm với số lương được trả à?” Parker cáu kỉnh.
Lisa, người thường ngày phải làm việc rất nhiều giờ, sau cả khi cửa hàng đóng cửa, nhún vai. “Tôi đã bỏ rất nhiều giờởđây hơn sốgiờ tôi được trả tiền đấy.”
“Đúng là tôi có việc phải làm,” Meredith nói một cách gượng gạo. Parker bước đến phía trước và hôn má cô. Mỉm cười với cô, anh nói, “Anh sẽ gặp em vào tối thứBảy.”
Matt cho Meredith hai giây để từ chối, và khicôdo dự, anh nhìn Parker và tuyên bố thẳng thừng, “Tôi sợ là anh không thể.”
“Này, Farrell! Những ngày thứ Bảy tiếp theo có thể là của anh trong mười một tuần tới đây, nhưng lần này thuộc về tôi. Đó là sinh nhật thứ ba mươi của Meredith, chúng tôi đã lên kế hoạch từ mấy tuần trước. Chúng tôi sẽđi Antonio.”
Hướng về Lisa, Matt hỏi ngắn gọn, “Cô có kế hoạch nào vào thứ Bảy không?”
“Thực ra thì không gì tôi không thể thay đổi,” Lisa nói, giật mình.
“Tốt, chúng ta sẽbiến nó thành cuộc hẹn bốn người,” anh quyết định. “Nhưng không phải ở Antonio. Ởđó quá đông và quá sáng. Chúng ta sẽ bịnhận ra trong vài giây. Tôi sẽ chọn một nơi khác.” Bực mình một cách vô lý vì Meredith đã không nói không với Parker, anh gật đầu dứt khoát và rời khỏi.
Parker cũng rời đi ngay sau chân Matt, nhưng Lisa nấn ná lại, vẻ sững sờ hiện lên trên khuôn mặt khi cô ngồi xuống tay ghế. “Chúa ơi, Mer,” cô nói, phì cười, “chẳng có gì lạ khi cậu đồng ý sự thoả thuận của anh ấy. Đây làngười đàn ông tuyệt vời nhất mà tớ từng gặp...”
“Không có gì tức cười trong chuyện này cả,” Meredith trả lời, không chịu bình luận về phẩm chất cá nhân của Matt. “Thật may là bố tớ không được đọc hoặc xem được bất cứ thứ gì trong cuộc hành trình của ông. Nếu ông quyết định không tuân theo lời bác sĩ và xem được những tin tức này, tớ thề là chúng ta sẽ phải gửi máy bay đến đưa ông đi cấp cứu.” Truyen8.mobi
“Nếu tớ là cậu,” Lisanói trong sự ghê tởm, “tớ sẽ gửi máy bay phản lực tới bắt ông ấy, sau những gì ông ấy đã làm cách đây mười một năm!”
“Đừng làm tớ nghĩvề chuyện đó lúc này, nó chỉ làm tớ phát điên lên vì thất vọng. Khi bố tớ về nhà, tớ và ông ấy sẽ nói chuyện rõ ràng. Tớđã nghĩ về tất cả những chuyện này trong mấy ngày qua, và công bằng mà nói, tớ nghĩ có lẽ bố tớ tin là ông ấy đã giữ tớ tránh xa tay một kẻđào mỏ, kẻ cuối cùng sẽ làm tan nát tim tớ.”
“Vì vậy thay vào đó ông ấy đã làm tan nát nó!”
Meredith do dự rồi lặng lẽthừa nhận, “Đại khái như thế.” Sau đó cô buộc mình gạt chuyện cá nhân ra khỏi đầu óc, vì đó là cách duy nhất cô có thể đương đầu .“Tớ sẽ gặp cậu vào thứ Bảy,” cô bảo Lisa.
Truyen8.mobi tiếp tục cập nhật đến bạn đọc chương tiếp theo một cách nhanh nhất. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!