Câu Chuyện Bắc Kinh Chương 4


Chương 4
Tôi nghĩ em giống Tôn Ngộ Không đấy

“Tôi vừa thấy Lanyu!” Liu Zheng thong thả nói sau khi đọc bản báo cáo về công ty.

“Ở đâu? ” Tim tôi hụt mất một nhịp.

“Anh biết Liu Hai Guo chứ? Hắn có công ty đặt trên một con đường ở Thôn Bắc. Cậu ấy đang làm việc tại đó.”

“Quái thế? Không về quê ăn tết sao? Cậu ta thấy anh chứ?”

“Không! Cậu ta đang bận di chuyển mấy cái máy.”

“Thời gian qua cậu ta có gọi đến không?”

“Mẹ nó! Ít nhất là hai mươi lần!”

“Cậu ta nói gì?” Tôi bật cười, đến mức hai mắt tôi trông như sợi chỉ .



“Không có gì. Chỉ bảo muốn nói chuyện với anh!” Liu Zheng cũng cười khi thấy tôi như vậy.

“Anh chơi đùa với cậu ta và thấy chán rồi hả?”

“Tôi sẽ tìm cậu ta và trêu thêm chút nữa!” Tôi cười bạo hơn. Tôi không nói cho Liu Zheng nghe vì sao tôi muốn trêu ghẹo Lanyu. Sự thật là tôi cũng không hiểu nổi chính mình.

-z-

Liu Hai Guo đang bận di dời mấy cái thùng và những bộ phận máy móc mà chỉ có Chúa mới biết hắn lấy từ đâu. Tôi không làm phiền hắn. Tôi nhìn xung quanh khi bước vào trong.

“Ngài muốn mua gì ạ?” Một gã trai nhanh chóng tiếp cận tôi và xởi lởi.

“Nhìn ngó xem thế nào thôi. Tôi có việc muốn bàn với chủ của cậu.”

Nhận ra tôi không phải khách hàng bình thường, gã thôi không quấy rầy tôi nữa.

“Mẹ kiếp! Mày đang dời chúng đi đâu vậy? Có biết phải làm như thế nào không?” Một giọng đặc sệt Bắc Kinh đang la lối.

“Ông chủ bảo bọn tôi để đây!”

Người vừa nói là Lanyu. Giọng em không to nhưng cứng nhắc . Đây là lần đầu tôi thấy em phản ứng lại người khác.

“Dời sang bên kia! Cả những thùng kia nữa.” Liu Hai Guo ra lệnh. “Đồ ngu!” Tôi nghe giọng ‘kiểu mẫu Bắc Kinh’ quát mắng. Lanyu nhìn trừng hắn ta nhưng không nói gì và bắt đầu di chuyển đống thùng. Em chợt nhận ra tôi. Em như đông cứng trong vài phút, rồi em mỉm cười.

“Chúng mày mở cái thùng ra mau. Để đây choán hết cả lối đi!” Hai Guo ra lệnh cho Lanyu và một cậu trai khác bằng một giọng thiếu kiên nhẫn. Hắn quay sang và nhìn thấy tôi đang đứng đấy.

“Oh, Anh Chen! Thật đáng ngạc nhiên. Sao anh lại đến đây?” Một nụ cười vẽ ra trên gương mặt Liu Hai Guo.

“Có vài thứ hay ho! Ông muốn không?” Tôi hỏi hắn trong khi mắt vẫn dán chặt vào Lanyu. Em vẫn bận nhưng em cũng nhìn tôi suốt, mắt em tràn đầy cảm xúc. Nói chuyện phiếm với Hai Guo một lúc xong tôi xin phép cáo từ. Chắc hắn đang băn khoăn không hiểu vì sao tôi lại đến đây. Thật nực cười.

Trước khi bước ra cửa tôi ra dấu với Lanyu bằng mắt, tay chỉ vào chiếc BMW màu xanh đang đang đỗ dọc đường. Sau tầm mười phút Lanyu chạy ra vội vã và nhanh chóng ngồi vào xe.

“Em cứ sợ anh đã đi mất!” Em nói hổn hển.

“Hôm nay tôi đến đây có chút việc. Giờ thì rảnh rồi.” Đến cả tôi cũng chẳng hiểu mình đang nói quái gì.

“Em làm ở đây ah? Sao không về quê đón tết?” Tôi hỏi.

“Em và một người bạn sẽ về trong năm sau. Nhà cậu ấy ở Nam Hải, không đủ thời gian để về nên đành ở lại.”

Chúng tôi im lặng trong một thoáng. Tôi lên tiếng phá tan nó bằng cách chuyển sang chủ đề khác.

“Em xin phép ông chủ ra ngoài à?”

“Em xin ông ta vài phút nhưng ông ta không cho. Em bảo đây là việc quan trọng nhưng ông ta lại rầy em. Thế là em xin thôi việc và chạy ra đây.” Em nói và cười vui vẻ, tôi cũng cười. “Nhưng người Bắc Kinh đúng là quá căng thẳng thần kinh.” Em tiếp. “Họ lúc nào cũng khó chịu, nhất là hai gã ngoài cửa!”

“Em không gộp cả tôi vào đấy chứ? Tôi cũng là người Bắc Kinh.” Tôi cười và hỏi.

“Em nhớ anh từng nói anh là người vùng khác đến đây học đại học.” Trông em rất nghiêm túc, tôi chợt nhớ đến câu ‘Không nên nói dối với trẻ con.’ Tôi chỉ cười mà không nói gì. Lanyu chợt bảo tôi dừng lại khi xe đi ra khỏi Thôn Bắc.
“Chúng ta quay về trường em được không? Em muốn thay áo. Nó bẩn quá rồi! ” Đó là bộ quần áo công nhân rẻ tiền mà em đang mặc, đúng là rất bẩn.

“Chỉ có một cổng vào ở phía nam thôi. Anh biết đường chứ? ” Em hỏi. Nam Đại và Hoa Đại nằm sát cạnh nhau. Tôi đã đi lại đó cả bốn năm sao lại không biết. Sân bãi của Hoa Đại rất lớn nhưng không thoáng đãng như Nam Đại. Xe đỗ lại trước dãy nhà số tám và em nhanh chóng đi vào. Tôi hơi bỡ ngỡ. Em thật sự học ở đây. Em nói dối không nhiều. Nếu em không muốn tôi biết điều gì em sẽ im lặng. Thật là mẫu người hiếm có khó tìm. Nghĩ lại những gì tôi nói ra, mười câu hết chín câu là không thật. Nhưng sao chứ? Doanh nhân cần phải gian ngoa một chút.

Trông em rất khác khi quay trở ra. Quần jean rộng đi cùng áo khoác màu xám không cài cúc. Cổ áo màu nâu, tay áo kéo lên. Đấy là bộ lần trước em đã mang theo. Em cũng vừa rửa mặt, lông mày và trán vẫn còn ướt. Tôi nắm chặt vô lăng, lại cương giữa hai chân.

“Em không thể mặc như vậy trong này. Quá gây chú ý. Một vài sinh viên nước ngoài đã đến bắt chuyện với em bằng tiếng Nhật.” Em nói tuy hơi bối rối nhưng cũng không giấu vẻ tự hào.

-z-

Chúng tôi lại hôn nhau một cách điên cuồng như trước, kích thích và tiếp xúc bằng miệng. Lần lượt từng người một xuất tinh. Sau cùng Lanyu nằm dài trên nệm xem một trong hai phim gay porn tôi mua từ Mỹ. Hai cậu trai trẻ trong phim đang vô cùng sung sức và cũng rất bảnh bao. Tôi đưa ly rượu cho em. Em nhìn tôi và hỏi:

“Anh cáu vì chuyện quần áo hôm trước ư?”

“Em nghĩ tôi là mấy bé gái tiểu học hay sao mà bực tức về những chuyện không đâu như vậy?” Tôi cười che giấu.

“Em không có ý như vậy. Em chỉ sợ anh nghĩ rằng em đến với anh vì tiền.”

“Tôi chưa nghĩ thế bao giờ.” Em trong sáng quá. Tôi không biết phải nói gì.

Em vẫn nằm xem TV. Tôi vặn nhỏ hết cỡ chiếc đèn ngủ, ôm lấy em từ phía sau và nằm song song với em. Tay tôi vuốt ve vai và ngực em. Em đã mạnh khoẻ hơn trước và càng hấp dẫn hơn. Tôi lướt nhẹ tay vào phần dưới của em, chỗ ‘cỏ cây um tùm’. Em cứng đơ người. Sau khi nhào nặn tinh hoàn của em, tôi lần mò đến mông em. Tôi dừng lại ở đấy, xoa nhè nhẹ. Tôi đã làm ướt ngón tay bằng nước bọt và thử đấy sâu vào một cách chậm rãi. Em cứng người, một tay em nắm chặt lấy vai tôi. Toàn bộ ngón tay tôi đã vào hết. Tôi bắt đầu kéo và thọc chầm chậm. Tôi ghé sát tai em thì thầm, “Có đau không?”

Em lắc đầu nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tay kia của tôi. Tôi không thể trông thấy mặt em. Tôi quay đi, lấy ra tuýp kem đem theo từ trước thoa vào dương vật của mình và vào hậu môn của em. Em hơi thu người lại. “Hơi mát.” Tôi nói khi lưng em vẫn che kín tôi. Tôi gợi ý với em nên dang chân cao một tí và tôi cố gắng ấn dương vật vào chầm chậm. Tư thế này khó chết được nhưng em vẫn nằm yên. Tôi thật sự không muốn ép em. Cái ấy của tôi vào không được bao lâu đã bị trượt ra. Trên TV, gã trai trẻ đang bị thọc hết sức mạnh và đang gào bằng một giọng đê mê. Lanyu quay mặt đi, trông em khá căng thẳng, đầy cảm xúc. Tôi dang hai chân em ra và ấn vai em xuống sát giường. Với tư thế như vậy rất dễ thực hiện, nhất là trong lần đầu. Nhưng trông nó cứ suy đồi thế nào ấy.

Dương vật của tôi ấn vào một cách chậm rãi, tay em nắm chặt lấy tấm chăn trải giường. Em không gây ra tiếng động nào. Khi tôi vào sâu hơn, tay em càng siết chặt hơn. Thốt ra tiếng kêu la nhưng không thể nghe được. Nhưng cũng rất tuyệt . Đó không chỉ là phản ứng từ bộ phận sinh dục ngoài.Vẻ đau đớn cùng cực của em, sự cố gắng chịu đau từ em khiến tôi điên loạn mất thôi. Tôi đã muốn làm nhẹ nhàng để em không phải quá đau nhưng tôi đã không đủ tỉnh táo để kìm hãm. Tôi không thể không kêu lên.

“Mỗi ngày tôi đều nghĩ đến em. Tôi sắp chết vì nhớ em mất, chết vì nhớ em mất! Thật tuyệt! Chơi thế này thật tuyệt!”

Tôi không quan tâm đến điều gì nữa. Chỉ giật và thọc mạnh như không có ngày mai. Em vẫn rất khít ngay khi đã bôi rất nhiều kem. Một tay tôi, như bản năng dò tìm dương vật của em và kích thích em. “Ah!!” Vẫn âm thanh như vậy khi em muốn ngăn lại cảm xúc, tôi chợt nhận thấy tay mình trơn và ẩm ướt. Dương vật em đang lắc lư hết sức hoang dại. Lạy Chúa! Em xuất tinh trước cả tôi, sau đấy tôi cũng vậy. Chúng tôi không tắm mà nằm yên như thế. Tôi không lăn ra ngủ ngay mà ôm lấy em, vuốt ve như với một cô gái.

“Đau lắm không?” Tôi dịu dàng.

“Một chút.” Em nói và quay lưng lại phía tôi, như muốn ngủ.

“Nếu em không thích, tôi sẽ không làm vậy nữa.”

“Cũng hay đấy. Ngủ đi.” Em tắt đèn.

Tôi chắc chắn không phải em không thích làm từ phía sau, chỉ là tự tôn của đàn ông đã bị tổn hại. Các cô gái cũng thế khi đánh mất trinh trắng. Hoặc có thể tư thế này rất khó làm. Tôi vẫn thích em cộng hưởng hơn. Em có nhận ra không? Vào từ phía sau chỉ là một cách làm tình, đặc biệt với những người đồng tính. Thiếu niên này quá đơn giản, quá ít lời, quá khép kín.

-z-

Công việc trở nên quá nhàm chán trước mấy ngày giáp tết. Với cương vị ông chủ tôi cũng không còn tâm trí đâu mà làm. Lanyu gần như ở bên tôi mỗi ngày, tôi không hay đưa em đến khách sạn. Hai gã trai cứ xoắn vào nhau như thế dễ dàng tạo nên sự nghi ngờ. Tôi đưa em đến Thôn Lâm Thời. Một căn hộ tách ra và được trang bị hai phòng ngủ, một phòng khách. Em có vẻ rất thích nơi ấy, nó làm cho em thoải mái hơn ở khách sạn.

Tôi thường xuyên đưa em đến đó.Vào thời điểm ấy ở Bắc Kinh cũng không có nhiều nơi ăn chơi lắm. Ngoài việc nằm ườn ra ở khách sạn hay karaoke, bowling, tắm hơi hoặc đi bơi. Tôi có một ý nghĩ hắc ám và tôi cho rằng nếu em được hưởng thụ cuộc sống xa hoa, tiêu xài phung phí sẽ làm em bớt kiêu hãnh đi.

Em vẫn tiếp tục làm gia sư bán thời gian ở hai nơi. Em bảo đấy là con của giáo viên ở trường và em đã dạy ngay từ đầu, nêu bây giờ bỏ ngang thì thật không phải. Tôi không muốn em làm thêm bất cứ việc gì khác. Em chỉ nghe trong im lặng. Em đang nghĩ gì? Tiền lương không đủ trang trải cho học kì tới ư?

Hai ngày trước tết nguyên đán, pháo nổ đì đùng khắp nơi. Em phải đến dạy cho một cậu học sinh cấp ba nên về trễ. Em nói rằng đã ra bưu điện gọi điện đường dài về nhà. Đông quá nên em phải đợi, tôi cho rằng em có thể gọi bằng điện thoại trong nhà hay bằng di động của tôi.

“Tôi nghĩ em giống Tôn Ngộ Không đấy! Nở ra từ một hòn đá!” Tôi muốn biết về gia đình em. Tôi cười bình thản.

“Mẹ em mất cách đây vài năm rồi. Em không muốn về nhà, và bà ta -người mà bố em lấy sau này- cũng không muốn em về.”

“Vậy bố em thì sao?” Tôi muốn biết nhiều hơn nữa.

“Ổn! Căn bản gia đình em ổn. Em có một đứa em gái ba tuổi nữa.” Ánh mắt em lại thấp thoáng vẻ u sầu -rất đau-. Có vẻ như em đang nhớ lại điều gì đó nhưng em không tiếp tục.

Vào ngày tết, em đến nhà chơi theo lời mời và cả hăm doạ của tôi. Có vẻ hơi liều lĩnh nhưng tôi cũng rất cảm động. Với tư cách là ‘em trai một người bạn’. Mọi người trong nhà nhanh chóng thân thiện với em, nhất là mẹ tôi. Bà rất mến Lanyu. Bà thân thiện và thoải mái. Tôi thừa hưởng điều này từ mẹ. Ngược lại hai đứa em gái lại giống bố, lạnh lùng, đạo đức giả. Sau đấy Lanyu nói với tôi rằng, em rất ngạc nhiên khi một gia đình có địa vị cao như chúng tôi lại có vẻ thân thiện và vui vẻ như thế. Tôi bảo rằng vì bố tôi đã không còn quyền lực gì đấy thôi. Nhưng em khuyên tôi nên quý trọng những gì mình đang có. Gần nửa đêm, tiếng pháo vang khắp hang cùng ngõ hẻm. Tôi nhìn Lanyu, hai đứa em gái và chồng của chúng đốt pháo cùng nhau mà nghĩ, nếu họ biết được chuyện của em và tôi. Thề có Chúa! Họ không giết tôi mới lạ!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/70269


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận