Chương 7 Chuyện Lanyu khiến tôi phiền não nhưng việc kinh doanh cũng đau đầu chẳng kém. Một loạt xe vừa nhập đã gặp rắc rối. Bởi những cải cách của chính phủ. Tới mùa xuân năm sau tôi nhất định phải bán sạch chúng ngay cả khi phải bồi thường.Vào trưa thứ bảy tôi chuẩn bị ra ngoài. Liu Zheng nói, đã một tuần không thấy Lanyu xuất hiện ở công trường.
Khoảng thời gian không gặp nhau đã hơn hai tuần. Ban đầu tôi vẫn sợ em sẽ tiếp tục làm ở đó. Vẫn cứ ương bướng cố chấp. Nay đột nhiên ngừng làm, tôi không tránh khỏi lo lắng. Hoàng hôn đang dần buông xuống, tôi quyết định gọi đến trường em. Có lẽ vì đang trong thời gian nghỉ hè nên rất lâu mới có người nghe, rồi lại kiên nhẫn thêm hai mươi phút mới nhận được câu trả lời rằng phòng 815 không có ai, họ về nhà cả rồi.
Hôm ấy lẽ ra tôi phải đi gặp khách hàng, là mấy người muốn mua xe. Nhưng tôi lại đột ngột thay đổi ý định. Phải đến Hoa Đại xem thế nào. Đến dãy thứ tám, một mùi hôi ùa ra thật không chịu nổi. Ánh sáng hơi mờ, tôi đi dọc dãy lầu tìm thấy phòng 815. Gõ lên cửa vài tiếng, không ai trả lời. Tôi gõ lần nữa, vẫn như thế. Tôi hơi thẩt vọng, đặt tay lên nắm đấm cửa định ra về thì phát hiện cửa không khoá. Bên trong tràn ngập một màu đen, hoàn toàn không có bất kì âm thanh nào. Dựa vào ánh trăng tôi nhận thấy có tám chiếc giường xếp sát cạnh nhau và một chiếc bàn dài giữa phòng. Thình lình tôi chú ý đến chiếc giường đặt sát cạnh cửa sổ, hình như có ai đang nằm. Sự kinh hãi ồ ạt ập đến với tôi. Tôi đứng trơ ra, không dám tiến thêm bước nào.“Lanyu! Lanyu!” Tôi thử gọi bằng giọng khẩn trương.Không tiếng đáp trả.Tôi càng hoảng hốt hơn, phải cố hết sức chế ngự sự lo âu đang ngày càng nhiều hơn trong mình. Chạy đến bên giường.Đúng là em!Tuy không trông rõ lắm nhưng tôi chắc chắn đó là em. Sống đến tận giờ phút này, chưa bao giờ tôi kinh sợ đến thế. Tôi tự trấn tĩnh với tay chạm mặt em, không lạnh băng như tôi nghĩ mà rất nóng. Tôi nắm tay em, chạm vào mạch em. Mạch đập rất yếu nhưng gấp gáp. Tôi nghe được hơi thở của em, em còn sống. Tôi thở ra. Tôi muốn bế em lên nhưng không được, tôi vội chạy ra ngoài và gọi to.“Có ai không? Có ai giúp không?”“Có chuyện gì thế?” Cùng một lúc hai cái đầu nhô ra từ căn phòng bên cạnh.“Giúp tôi với! Có một sinh viên cần đến bệnh viện ngay bây giờ!”Họ giúp tôi đưa Lanyu lên và hỏi.“Đây là sinh viên lớp nào?”“Lớp Kiến Trúc A. Tên Lanyu. Năm nay cậu ấy không về quê.”“Oh! Là cái cậu ăn mặc giống dân Nhật. Hình như cậu ấy có họ hàng ở Bắc Kinh hả?”“Hình như có! Cậu ta ít nói chuyện lắm, cũng không quen biết gì.”“Anh là người nhà cậu ta?” Một trong hai người bọn họ hỏi tôi.“Tôi là anh trai cậu ấy.” Tôi không tâm trí đâu mà nghe họ nói chuyện.Đã hơn chín giờ nhưng khoa cấp cứu Bệnh viện số ba vẫn rất đông đúc. Một cô bác sĩ thực tập trẻ và xinh xắn đang khám cho Lanyu.“Sao đưa đến trễ thế?” Cô bác sĩ nói nhỏ, bất mãn nghe như hết hy vọng rồi. Nhìn Lanyu nhắm nghiền hai mắt với đôi môi trắng bệch và nứt nẻ. Tôi không thể chịu được nữa, tôi nắm chặt tay em. Cô bác sĩ nhìn tôi đầy tò mò. Tôi buộc phải nói.“Tôi là anh trai cậu ấy. Nếu em tôi có mệnh hệ nào tôi không biết phải ăn nói ra sao với bố mẹ.”Cô bác sĩ nhanh chóng hiểu ra vấn đề và đồng thời nói với tôi rằng cơ thể Lanyu sốt cao vì làm việc quá sức, lại mất nước quá nhiều. Nên em hôn mê. Cô ta vừa nói vừa nhìn Lanyu, tuy em trông tiều tụy nhưng vẫn rất thanh tú. Cả đếm ấy tôi không thể nào ngủ được. Tôi ở bên Lanyu suốt đêm , thoa tinh rượu lên người giúp em hạ sốt. Quan sát từng biểu hiện của em, lắng nghe hơi thở nhanh ngắt quãng và những giọt mồ hôi túa ra khắp người em. Cô bác sĩ vô cùng trách nhiệm, mỗi nửa giờ đo nhiệt độ cho em một lần. Tận năm giờ sáng, cô ấy cười bảo rằng thân nhiệt Lanyu đã hạ còn ba mươi độ, không nguy hiểm nữa. Tôi chợt thấy nhẹ nhõm, mệt quá sức, mắt không thể mở thêm được nữa. Sức trẻ là lợi thế của Lanyu, trưa ngày thứ hai em đã ngồi dậy kêu đói và muốn ăn cơm.Buổi chiều tôi đưa em về Thôn Lâm Thời. Tôi vặn nhỏ điều hoà, cho em uống hết một cốc nước to sau đó đặt em nằm xuống và đắp chăn lên người. Tôi bảo em nên nghỉ ngơi thật nhiều, trước tiên hãy ngủ đi đã. Tôi khẽ chạm vào trán em, nó hơi mát. Tôi nắm lấy một tay em, ngồi xuống giường và giở sổ sách của Feng Yi Kuan (một trợ lý của tôi) đã trao cho tôi về việc nhập khẩu ba mươi chiếc xe được ký hợp đồng. Là kết quả họ đạt được từ tối qua.Lanyu vẫn nằm ngửa, vài phút sau em trở mình. Nằm hướng mặt về phía tôi. Tôi cảm nhận được tay em đặt trên hạ bộ của mình. Lại còn dùng chân cọ nhè nhẹ vào bắp đùi tôi nữa.“Ngủ đi! Đừng có nghịch.” Tôi cười, doạ em.Em không những không ngừng mà còn dùng tay chạm vào cái ấy của tôi. Tôi cúi nhìn em, em cười với tôi.“Sao em không đứng đắn gì cả vậy!” Tôi cũng cười.Em càng tiến xa hơn. Bắt đầu dùng tay đi chuyển lên xuống hạ bộ của tôi. Tôi vội nắm chặt hai tay em, kéo lên trên và kẹp chặt nó vào gối đồng thời ngồi trên người em. Tư thế này hơi tàn bạo nhỉ?“Em muốn chết hả? Là lỗi của em, đừng trách anh!”Tôi cười, mắt dán chặt vào em. Em vẫn có ánh nhìn mê hoặc tôi nhưng cũng đầy hân hoan.“Anh muốn gì?” Giọng em mang một tý khiêu khích.“Anh muốn em!” Tôi nói hết sức dữ dằn rồi cúi xuống hôn lên môi em thô bạo.Khi quan hệ em rất ít gây tiếng động, càng kích động càng không có lời nào. Chỉ thở gấp. Mà cũng có thể vừa ốm nặng , em gần như thở không ra hơi. Tôi hôn lên mặt em, lên cổ, lên ngực, lên … Tôi túm chặt hai chân em, dang mạnh ra thô lỗ và nhanh chóng cúi đầu xuống. Em luồn tay vào tóc tôi, nắm chặt một cách hỗn loạn. Tôi thấy hơi vui. Tôi ra hiệu cho em trở người nằm nghiêng. Dang hông hình vòng cung, một chân nhẹ đưa lên. Tay tôi vuốt ve hậu môn em.Theo từng động tác từ tôi em cũng nhịp nhàng khẽ chuyển động cơ thể. Còn liếm vào bắp tay tôi. Em quay sang nhìn tôi bằng đôi mắt hết sức quyến rũ. Tôi biết không nên vào từ phía sau với một bệnh nhân vừa ốm dậy như em nhưng dục vọng của tôi đã sớm làm mờ lý trí. Sau khi đã thoa chất bôi trơn. Tôi chầm chậm đưa dương vật vào. Tôi cũng nằm nghiêng như em, hai tay nắm chặt lấy vai em. Sau đó cả thân trên áp sát vào người em. Tôi dùng tận lực ôm cứng lấy em. Phần dưới tôi bắt đầu vào sâu, không ngờ em cũng chuyển động theo tôi, chầm chậm. Đây là tư thế duy nhất từ phía sau mà em thích. Có lẽ vì nó khiến em không khó chịu lắm. Tôi nắm chặt lấy tay em khi em đang vuốt ve cái của chính mình.“Cố gắng đừng xuất tinh! Nguy hiểm lắm!”“Không đâu.” Em không thèm nghe lời khuyến cáo của tôi. Em đã hoàn toàn lạc lối trong đam mê. Dưới sự tự thủ dâm và hành động từ phía sau của mình. Chúng tôi đều đã xuất tinh. Em vẻ như đã quá sức, nằm yên không động đậy. Thở hổn hà hổn hển. Nhưng trông em tỉnh táo hẳn.Tôi bế em vào phòng tắm, đặt em vào trong bồn nước và nhẹ nhàng cọ rửa cho em. Tôi nhắc lại cô bác sĩ nhỏ nhắn hôm nọ.“Cô ấy nhìn em suốt. Chắc để ý đến em rồi.” Tôi ghẹo em.“Cô ta già rồi!”Em như bị xúc phạm. Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó. Em nói tiếp “Lúc ở bệnh viện cô ấy nói với em, ‘Khi cậu ngất, anh trai cậu lo đến phát khóc đấy!”Em cười nhìn tôi với sự tinh nghịch của trẻ con, như đang chờ xem phản ứng của tôi.Tôi vội tránh ánh nhìn của em. Cố cười để lờ đi. Tôi thấy đau! Em thật dễ mãn nguyện. Em không đòi hỏi gì nhiều. Nhưng đó là thứ tôi sợ phải cho em nhất.Quan hệ giữa tôi và Lanyu đã có tiến triển mới. Em bắt đầu nhận tiền và quà của tôi với vẻ hân hoan. Nhưng tôi cảm giác được em làm thế chỉ để tôi vui. Em cũng không nhắc lại chuyện tôi xua đuổi em hôm trước, cũng không nói tôi đã làm tổn thương em đến mức nào. Cuối cùng tôi cũng tìm được một tên ngốc. Có thể xem là người quen, hắn mua lại toàn bộ số xe gặp rắc rối của tôi. Tôi không thích như vậy nhưng là chuyện bất đắc dĩ. Tôi vô tình kể cho Lanyu nghe. Em cười bảo rằng tiền làm người ta cuồng loạn hết cả.Tiếng chuông mừng năm mới vang lên khi tôi đang cùng Lanyu cuồng nhiệt trên giường. Quá kích động tôi đã thề chỉ có em chứ không có ai khác, nhưng tôi vẫn không trung thành với lời thề ấy. Đó là một năm bất thường, không kể với tôi hay cả đất nước Trung Hoa.