AI ĐÓ sẽ bị giết chỉ trong ít phút nữa. Đồng hồ chỉ 8:12. Vụ cướp ở Falls Church diễn ra đúng giờ và không thể nào dừng lại được.
Mr. Green chĩa khẩu liên thanh về phía hai nữ nhân viên thu ngân đang kinh hãi; cả hai đều ở độ tuổi từ giữa cho đến cuối đầu “hăm”.
Mr. Blue đã có mặt trong văn phòng giám đốc ở chi nhánh First Union. Y đang giải thích luật của trò chơi “sự thật hay hậu quả” cho James Bartlett và trợ lý giám đốc của ông.
“Không ai có chuông báo động trong người chứ?” giọng Mr. Blue cất nhanh và the thé. Nó cho thấy y đang căng thẳng và có lẽ gần mất hết kiên nhẫn. “Đó có thể là một sai lầm nghiêm trọng đấy, và ở đây không được có sai lầm.”
“Chúng tôi không có chuông báo động,” giám đốc nhà băng đáp. Ông có vẻ đủ sáng suốt và thiết tha muốn lấy lòng. “Tôi báo ông biết liền nếu chúng tôi có.”
“Các vị nghe cuốn băng huấn luyện do Hội An ninh Công nghiệp Mỹ phát hành chưa?” Blue hỏi.
“Ch...ư...a, tôi chưa từng được nghe,” giám đốc nhà băng đáp bằng giọng cà lăm đầy lo lắng. “Tôi... tôi rất t...i... ế...c.”
“À, lời khuyên số một của họ trong một vụ cướp nhà băng là nên cộng tác để không ai bị thương tích.”
Giám đốc nhà băng gật đầu lia lịa. “Tôi đồng ý với điều đó. Tôi nghe ông. Tôi xin cộng tác, thưa ông.”
“Ngài là người khá khôn ngoan đối với cương vị giám đốc nhà băng. Tất cả những gì tôi nói với ngài về việc gia đình ngài đang bị giữ làm con tin hoàn toàn là sự thật. Tôi cũng muốn ngài luôn luôn nói thật với tôi. Bằng không sẽ có những hậu quả khôn lường. Nghĩa là không thiết bị báo động, không có tiền đánh dấu, không được có gói thuốc màu, không camera bí mật. Nếu Sonitrol(1) có thiết bị nào ở đây đang ghi hình tôi lúc này thì hãy cho tôi biết.”
“Tôi biết vụ Citibank ở Silver Spring,” giám đốc nói. Khuôn mặt rộng, vuông vức của ông đỏ như gấc. Mồ hôi từ trán ông lăn xuống thành những giọt lớn. Đôi mắt xanh của ông chớp liên hồi.
“Hãy xem màn hình máy tính của ngài,” Mr. Blue nói và chỉ bằng nòng súng. “Xem đi.”
Một cảnh phim hiện ra, và giám đốc thấy vợ đang dán băng keo đen lên miệng ba đứa con ông.
“Ôi, Chúa ơi! Tôi biết rằng giám đốc nhà băng ở Silver Spring đã chết. Nào, chúng ta bắt đầu đi,” ông nói với tên cướp đeo mặt nạ bằng vải kaki trong văn phòng của ông. “Gia đình tôi là tất cả đối với tôi.”
“Chúng tôi biết,” Blue đáp. Y quay sang trợ lý giám đốc. Y chĩa súng vào cô. “Cô không phải là một anh hùng, phải không cô Collins?”
Cô lắc mái đầu tóc quăn hung đỏ. “Không, thưa ông, tôi không phải là anh hùng. Tiền của nhà băng không phải là tiền của tôi. Không đáng phải chết vì nó. Các con của ngài Bartlett không đáng chết vì nó.”
Mr. Blue nở nụ cười bên dưới chiếc mặt nạ của y. “Cô đã nói thay lời tôi đấy.”
Y quay lại với giám đốc. “Tôi có con, ngài cũng có con. Tôi không hề muốn chúng mất cha,” y nói. Đó là phương châm của ông Trùm và rất có hiệu quả, y nghĩ. “Nào đi thôi.”
Họ vội vã đến khoang chứa bạc chính với ổ khóa có hai dãy số và cần cả Bartlett và trợ lý giám đốc của ông để mở. Không đầy sáu mươi giây, cửa khoang đã mở.
Tiếp đó Mr. Blue chìa ra một dụng cụ kim loại màu bạc cho mọi người thấy, trông nó giống như chiếc điều khiển TV. “Đây là chiếc máy quét của cảnh sát,” y nói. “Nếu cảnh sát hay FBI được báo và đến đây thì tôi sẽ biết ngay. Và khi đó hai vị, cả hai nhân viên thu ngân nữa, sẽ toi mạng. Có thiết bị báo động nào trong khoang chứa bạc không?”
Giám đốc lắc đầu. “Không, thưa ông. Ở đó không có chuông báo động bí mật. Tôi xin đảm bảo với ông.”
Mr. Blue lại nở nụ cười bên dưới chiếc mặt nạ của y. “Nào, bây giờ thì đi lấy tiền cho tôi. Lẹ lên!”
Blue sắp hoàn thành việc chất tiền thì chiếc máy quét của y bất ngờ nhận được báo động. “Vụ cướp đang diễn ra tại Nhà băng First Union, trung tâm Falls Church.”
Y quay qua James Bartlett và bắn chết giám đốc nhà băng. Sau đó y quay lại bắn vào trán Collins.
Đúng như đã được lên kế hoạch.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !